Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 50




“Dừng tay!”

Keng!

Trần Minh từ lúc nhìn đến hà yến biểu cảm ở trên máy tính liền cảm giác không ổn. Một đường chạy như bay đến nơi liền nhìn đến hà yến cầm dao, khuôn mặt vặn vẹo, thần sắc điên cuồng cầm dao gọt hoa quả muốn thọc Lâm Tuyết.

Hắn bất chấp tất cả lao đến đá bay dao, đẩy ra hà yến.

“Hà Yến cô rốt cuộc định làm gì?”

Bịch!

hà yến bị Trần Minh đẩy ngã, đầu va vào tường sứt da đỏ rực một mảnh thậm chí còn thấm máu. Cô ta ngây ra một thoáng giống như không ở trạng thái.

Trên đầu thoáng giựt giựt đau cuối cùng kéo về lý trí của hà yến, đây là có chuyện gì?

hà yến mờ mịt nhìn quanh.

Đây là phòng bệnh của Lâm Tuyết, Trần Minh ôm lấy Lâm Tuyết ánh mắt bất thiện tràn đầy cảnh giác đề phòng nhìn hà yến giống như một giây tiếp theo hà yến có thể lại nổi điên tấn công người khác vậy.

“Trần Minh?”

hà yến đỡ đầu choáng váng, có chút buồn nôn, lung la lung lay đứng lên.

“Sao anh lại ở đây?”

“Cô lại muốn giở trò gì?”

Trần Minh ôm Lâm Tuyết đề phòng hỏi.

Nếu không phải hắn chạy nhanh, Lâm Tuyết hiện tại có lẽ đã mất mạng!

Nữ nhân quả nhiên không đáng tin.

Vốn cho rằng hai người bọn họ thân thiết nhiều năm cuối cùng hẳn là còn chút tình cảm, không ngờ vừa quay đầu, hà yến liền có thể cầm dao hành hung người. Hiện tại còn có thể giả ngây giả dại làm như không có chuyện gì xảy ra? Sao có thể?

Lâm Tuyết ở trong lòng Trần Minh thân mình khẽ run lên, Trần Minh nhịn không được đem người ôm sát một chút. Nhưng Lâm Tuyết lại khẽ giãy dụa đẩy ra hắn hướng về phía hà yến, ánh mắt mông lung, thân mình khẽ trừu trừu.

“hà yến, tại, tại sao cậu lại làm như vậy?”

“Làm cái gì?”

Hà Yến che trán không hiểu nhìn Lâm Tuyết.

Trí nhớ của hà yến quỷ dị dừng ở khi mở cửa bước vào phòng bệnh, vốn định chất vấn lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời.

“Đây là có chuyện gì?”

“Ha, cô còn giả bộ ngớ ngẩn? Vừa rồi cầm dao muốn giết người hiện tại lại ra vẻ ngây thơ? Mặt thật là dày!” Trần Minh mở miệng châm chọc.

“Không phải! Trần Minh, anh nghe em giải thích!” hà yến luống cuống.

“hà yến, nếu như mình làm gì sai cậu có thể nói mà… Mình đều sẽ sửa… Tại sao cậu có thể làm như vậy? Cậu thật sự muốn giết mình…”

Lâm Tuyết nức nở đánh gãy lời nói của hà yến.

“Cái…”

hà yến bị phản ứng của Lâm Tuyết dọa ngốc.

“Cút đi!”

Trần Minh nhìn đến Lâm Tuyết thân mình mềm nhũn gương mặt trắng bệch ngã xuống sợ đến mức hồn đều bay một nửa, đầu cũng không quay lại gầm lên đuổi hà yến đi.

“Trần Minh...”

“Tôi bảo cô cút!”

hà yến lặng người.

Khi Trần Minh giận dữ, hắn rất đáng sợ.

hà yến cũng không dám cãi lời chỉ có thể vội vã chạy đi.

“Yên tâm, em sẽ không có chuyện!”

Trần Minh cúi đầu khẽ hôn lên trán Lâm Tuyết, sau đó vận dụng dị năng đem Lâm Tuyết bao vây.

Ở trong thức hải,

Lâm Y Thần nhìn đến Lâm Tuyết không hiểu sao liền cảm giác khí thế lùn một đoạn, đối với đại lão, Lâm Y Thần tự giác thoái vị nhượng hiền.

Không thể dây vào!

Ban đầu cứ nghĩ là nai tơ, hóa ra lại là hổ báo!

Khẽ meo meo lui bước kéo hệ thống vào góc khuất, Lâm Y Thần hướng hệ thống liếc mắt đưa tình.

“Hệ thống, vừa rồi hà yến bị làm sao vậy?”

Theo biểu hiện của hà yến vừa rồi, cô ta thật sự không có ý thức bản thân làm cái gì!

Y~ thật đáng sợ!

“Thôi miên, khống chế hoặc dụ dỗ?” Hệ thống cũng hoang mang.

Nó thật sự rất phế, với lượng tin tức ít ỏi mà nó có, nhiều lúc chưa chắc đã giải thích đúng. Nhưng hiển nhiên so với ký chủ nó vẫn biết nhiều hơn một chút.

“Thế giới này không phải có rất nhiều người có tinh thần lực mạnh sao? Lâm Tuyết chính là một trong số đó. Hiển nhiên vừa rồi cô ta sử dụng tinh thần lực hướng dẫn hà yến làm việc.”

“Nhưng sóng tinh thần lực rất yếu!” Ít nhiều cũng là người sở hữu dị năng, Lâm Y Thần vẫn phân biệt được sóng tinh thần của Lâm Tuyết là cái trạng thái gì.

“Vậy lại phải kết hợp với tính chất đặc thù của Lâm Tuyết chứ? Nụ cười của Lâm Tuyết liền rất kỳ quái!” Hệ thống phản bác.

“Có sao?” Lâm Y Thần hoang mang.

Cô cũng dùng cái thân thể đó thời gian không ngắn, cười nói gì cũng làm đủ, sao không có tác dụng gì đặc biệt? Thậm chí quanh mình người càng ngày càng thiếu cuối cùng chỉ còn lại có mỗi Lý Giai. Có đoạn thời gian Lâm Y Thần còn nghi ngờ có phải bản thân sống không biết bảo dưỡng làm thân thể Lâm Tuyết xuống sắc hay không.

“Hiển nhiên lòng dạ ký chủ toàn phế liệu cho nên cười không thuần khiết!” Hệ thống đáp.

“Ngươi nói ai lòng dạ toàn phế liệu? Cười không thuần khiết?” Lâm Y Thần tức điên, làm một con dân vương quốc F.A, cô làm sao lại không thuần khiết?

Thật ra cãi nhau như vậy, Lâm Y Thần ít nhiều cũng hiểu điều hệ thống muốn nói.

Nụ cười của Lâm Tuyết thật sự rất kỳ quái.

Làm một người trưởng thành, cười ra được cái loại ngây ngô trong sáng, thuần khiết như thiên sứ, không linh, thiên chân như trẻ nít vậy, ấm áp đến tận đáy lòng người đối diện, thật sự rất hiếm có. Làm phàm phu tục tử, Lâm Y Thần đôi lúc cũng nhịn không được muốn đem những thứ xinh đẹp hủy diệt, giống như đem hoa cắt xuống cắm vào nhà. Nụ cười của Lâm Tuyết liền giống như vậy. Có một thoáng chốc, Lâm Y Thần nghĩ đến nếu như Lâm Tuyết chết ở giây phút này thật tốt biết mấy, như vậy nụ cười đó sẽ vĩnh viễn không điêu tàn.

Đương nhiên chuyện đó là không có khả năng.

Đơn nói nghiệp vụ bảo quản xác chết hiện tại không thế nào thành thục, một người chết, nụ cười không có linh hồn cũng sẽ không đẹp, cho nên giết người hay là thôi đi.

Đến Lâm Y Thần còn nghĩ như vậy, những người khác nhìn đến Lâm Tuyết cười sẽ không biến thái đi?

Đột nhiên nghĩ đến, Lâm Tuyết có thể trở thành Trần Minh chính cung nương nương không phải là dựa vào cái nụ cười này chứ?

Nhìn hệ thống quăng đến ánh mắt ngươi hiểu ta hiểu, Lâm Y Thần quỷ dị trầm mặc. Không thể tưởng tượng đến cảnh tượng cuộc sống trái ôm phải ấp của Trần Minh sau này sẽ thế nào, chính cung nương nương sở hữu tất sát kỹ “Một cười làm người biến thái!” lực sát thương Max… Ha hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.