Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 29




Sau giấc ngủ trưa, Lâm Tuyết cuối cùng cũng cảm giác chính mình có chút sức lực.

Nếu có sức lực vậy phải làm chuyện!

“Call me, baby! Anytime when you need, I always be there. Give you my shoulder, side by side, we’ll cry and laugh. Our time will last forever, it’s never end…”

Lý Giai!

Nghe giọng hát quen thuộc trong điện thoại, Lâm Tuyết thực sự muốn khóc.

Mình đang rất cần cậu! Cậu ở đâu?

“Ai đó?”

“Lý Giai! Là mình, Lâm Tuyết!”

“...”

“...”

Không hiểu sao, vừa nói tên, Lâm Tuyết liền không biết nên nói gì hơn nữa. Trầm mặc lan tràn cả hai phía.

“Psy, cậu đang ở đâu?” Cuối cùng, Lý Giai nhịn không được thở dài đầu hàng.

“Mình…”

Lâm Tuyết đi đến bên cửa sổ vừa nhìn ra bên ngoài liền không nói được điều gì hơn nữa. Bên dưới bệnh viện có rất nhiều bảo tiêu canh giữ, trong số đó không ít người Lâm Tuyết đều đã gặp qua. Hơn nữa, từ trong kính phản quang ra hình ảnh của góc áo đen núp sau cửa.

Góc tường đối diện nơi cô đứng cũng lắp đặt camera, rõ ràng, trước khi cô ngủ trưa không có!

Bây giờ cô bị giám thị sao?

“Sao vậy?”

Thấy Lâm Tuyết trầm mặc thời gian dài, Lý Giai liền hỏi lại, không phải là nghẽn mạng rồi chứ?

Lâm Tuyết thật sự không biết người bày ra cái trò mèo ghê tởm người này là ai, hiển nhiên có quá nhiều chuyện không thể nói, càng không thể biểu hiện. Ai biết điện thoại của cô hiện tại có lắp chip nghe lén hay không?

“Lý Giai, mình có quà cho cậu!”

- -----

“Lâm Tuyết sao hôm nay cậu đột nhiên tốt bụng như vậy? Còn tặng mình quà nữa!” Lý Giai ôm tay Lâm Tuyết lắc lắc.

“Bỏ tay! Chú ý hình tượng!” Lâm Tuyết ghét bỏ dùng ngón trỏ chỉ vào trán Lý Giai đem người đẩy ra.

Lúc này trung tâm thương mại người đến người đi, ai cũng nhìn hai người nô đùa, sau đó rất thiện ý cười rời xa.

“Nha! Mới không bỏ, Lâm nữ thần là của mình!” Lý Giai càn quấy dính người không bỏ. “Nói cho mình biết đi, hôm nay vừa không là ngày kỷ niệm, cũng không phải ngày sinh nhật mình, đột nhiên sao lại muốn tặng quà cho mình?”

“Ha ha, được rồi! Mình cần cậu giúp mình cho nên mình có quà cho cậu! Coi như là đáp lễ! Không được sao?” Lâm Tuyết nháy mắt.

“A a a a! Cậu vừa nháy mắt với mình sao?” Lý Giai sung sướng reo lên. “Được được được, cậu nói gì cũng đúng! Muốn gì cũng được!”

Sau hồi lâu,

“Khoan đã, vậy quà sinh nhật của mình thì sao?” Đến lúc này, Lý Giai mới nhớ đến chuyện quan trọng của năm.

“Không bằng tặng Lý Giai cô nương nụ hôn của tại hạ?” Lâm Tuyết đùa dai hướng về phía Lý Giai hôn gió.

Tách tách!

“Được! Liền món quà đó!” Lý Giai lau máu mũi vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lâm Tuyết cảm giác khóe miệng giật giật, cô nương này sẽ không thật sự đầu sai thai đi? Dê gái như vậy, thật sự không có ai…

“Mỗi lần mình nói có quà cho cậu, cậu nhất định phải giúp mình đó!” Không hiểu sao cảm giác bất an luôn rất nùng liệt, Lâm Tuyết không thể không làm chút chuẩn bị trước.

“Yên tâm! Giao cho mình!”

Lý Giai vỗ vỗ bộ ngực sân bay quốc tế của chính mình đảm bảo.

- -----

“...” Im lặng hồi lâu, Lý Giai giọng nói có chút vui vẻ vang lên. “Cậu nói cái gì? Cậu có quà cho mình?”

“Đúng vậy! Mình vào viện lâu như vậy, cậu đều không đến thăm, không phải là giận chuyện mình quên sinh nhật cậu sao?” Lâm Tuyết đạm cười. “Mình đã chuẩn bị sẵn quà rồi! Đừng giận mình được không?”

“Không giận không giận! Quà của mình ở đâu?”

“Ngăn tủ đựng đồ chuyên dụng của cậu tại siêu thị lâu như vậy cậu không kiểm tra sao? Mình đặt quà sinh nhật của cậu trong đó mà. Không phải mỗi năm cậu đều đi siêu thị mua đồ sao?”

Lâm Tuyết xoa xoa đầu cảm giác có chút bất đắc dĩ.

- -----

“Lâm Tuyết, cậu đang làm gì vậy?”

Lý Giai tò mò nhìn Lâm Tuyết thần thần bí bí nhét một cái hộp giấy vào tủ đựng đồ chuyên dụng do siêu thị cung cấp. Nhìn nhìn lại ngăn tủ còn rỗng một nửa của mình, lại nhìn ngăn tủ mới mở, Lý Giai khó hiểu hỏi.

“Mình mở ngăn tủ bí mật cho cậu!” Lâm Tuyết nói.

“Nhưng mình có tủ rồi!”

“Vậy thì bây giờ có thêm cái nữa!” Lâm Tuyết xụ mặt. “Nếu sau này mình có chuyện cần nhờ cậu, cậu có thể mở ngăn tủ đó ra!”

“Hiện tại không thể mở sao?”

“Không thể, cái tủ đó là đề phòng có chuyện xảy ra mà thôi! Chìa khóa tủ mình để ở nơi chúng ta lần đầu gặp mặt! Cậu không tìm được liền biết tay mình!” Lâm Tuyết giơ giơ nắm tay trắng muốt đe dọa.

“Nơi lần đầu gặp mặt?” Đột nhiên Lý Giai nghĩ đến hành động ngu xuẩn của bản thân ngày nào đó, vì chặn lại Lâm Tuyết, một tay cô không biết đập thế nào đập hỏng tủ giữ đồ của trường, ngăn tủ đó hiện tại vẫn ngắc ngoải chưa được thay thế bổ sung. Bởi vì cái tủ đó hỏng nên bị chuyển đến phòng tạp vật để đựng đồ.

- -----

“Ha ha, bởi vì mình nghĩ ai đó quên mất cho nên năm nay tâm trạng không tốt, không muốn đi siêu thị!” Lý Giai cười khan. “Hôm nay mình có chuyện ở trường, tối nay mới có thể đi lấy đồ. Nếu quà của cậu làm mình hài lòng, chuyện của chúng ta mới có thể xí xóa!”

“Được! Vậy mình chờ cậu đi kiểm duyệt!” Lâm Tuyết rất hào phóng chấp nhận yêu cầu hà khắc của Lý Giai. “Về chuyện cậu không đến thăm mình cũng không phải vội, mình biết dạo này cậu phải ôn thi mà. Cố lên! Mình ủng hộ tinh thần cho cậu!”

Không có biện pháp, Lý Giai chính là cái loại học sinh nửa vời nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống thì lại chẳng ai bằng mình. Mỗi lần đến kỳ thi kiểm tra, Lý Giai đều vật vã như sốc thuốc vậy. Mà Lâm Tuyết bản thân thì tất cả các môn đều đã học xong, thành tích mỹ mãn. Hiện tại Lâm Tuyết vẫn đi học là học thêm các chuyên ngành mới, nghiên cứu đọc tiến sĩ, cho nên đi hay không đều có thể.

“Cậu thật quá đáng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.