Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 162: Ngoại truyện 4




Sau khi Châu Châu nhập học, Vu Hàn Châu không thiếu được mỗi ngày hỏi cô bé, ở học viện thế nào? Tiên sinh dạy gì? Có nhớ hết không? Quan hệ với các bạc cùng trường có tốt không?

Châu Châu trước giờ rất ngoan, mẫu thân hỏi cô bé, theo lời đáp ngay: “Tiên sinh dạy Tam tự kinh, con sớm đã thuộc lòng rồi, rất hòa đồng với các bạn cùng trường ạ, rất nhiều người đã quen biết từ trước rồi ạ…”

Hầu phu nhân giao hữu rộng rãi, lúc ra ngoài không tiếc mang theo ba đứa bé ra cửa, lần này nhập học, rất nhiều bạn cùng trường gặp được trong học viện đều đã quen biết trước đó rồi.

Vẫn có người không quen biết, chắc hẳn sau này cũng sẽ từ từ thân hơn, Vu Hàn Châu không lo lắng cho con gái nữa.

Mà Châu Châu cũng đúng là không cần nàng lo lắng. Cô bé trời sinh hoạt bát, thích nói thích cười, các bé gái trong lớp mẫu giáo đa phần đều thích nói chuyện với cô bé. Người hơi mắc cỡ chút cũng thích ngồi bên cạnh nghe cô bé nói chuyện.

Bởi vì cô bé biết rất nhiều chuyện mà các bé không biết. Chỉ nói riêng hai lần ra ngoài du lịch, chuyện trải qua cũng đủ để cô bé nói rất lâu rồi.

Cô bé không chỉ kể những chuyện lúc mình đi du lịch gặp được với các bạn cùng trường, mà còn sẽ đem rất nhiều đồ chơi lặt vặt mình cất giấu đến học viện, chia vui với mọi người.

Mấy đồ chơi lặt vặt đó, nếu nói quý giá, thì không hề quý giá chút nào. Nhưng chỗ vô cùng đặc sắc là ở kinh thành không mua được. Mọi người nhìn thấy thì cảm thấy rất mới lạ. Lại thấy Châu Châu ra sức khen ngợi thế là cũng thưởng thức, còn cảm thấy Châu Châu hào phóng.

Bởi vây, Châu Châu thu hoạch được rất nhiều bằng hữu mới.

Lúc nghỉ đông, cô bé đã chơi thân vui vẻ với các bé gái cùng lớp rồi, còn trao đổi thiếp mời với nhau, hẹn lúc nghỉ đông cùng chơi.

Nữ học là Lục Tuyết Dung sắp đặt, như vậy tất nhiên có nghỉ đông và nghỉ hè như phong cách hiện đại. Nghỉ đông là tháng mười hai đến tháng một, nghỉ hè là tháng sáu đến tháng tám.

Tiên sinh có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đám trẻ cũng không cần phải chịu khổ trong tháng chạp mùa đông lạnh lẽo hoặc tháng nóng nhất trong mùa hè.

Mà sau khi nghỉ đông, Châu Châu cùng Văn Tông, Thụy Nhi không nghỉ ngơi, bọn nhỏ đều lớn rồi, nhất là Văn Tông và Thụy Nhi, không thể từ sáng đến tối chỉ biết chơi được. Trong phủ mời tiên sinh lên lớp cho các cậu, Châu Châu từ sau khi nghỉ đông cũng đến nghe cùng.

Mặc dù cô bé đến dự thính, nhưng chỉ cần nghe cùng một tiết học thì tiên sinh cũng muốn hỏi nội dung tiết học cô bé nghe được. Châu Châu còn hơi có lòng háo thắng, bởi vậy mỗi tiết đều đến, hễ tiên sinh hỏi gì, cô bé luôn có thể trả lời vô cùng trôi chảy.

Thụy Nhi vốn hơi lười, không chăm chỉ nghe giảng, còn thường xuyên bị tiên sinh đánh lòng bàn tay. Sau đó Châu Châu tới, tiên sinh đánh tay Thụy Nhi càng ra sức hơn: “Cô nương trong phủ còn thuộc lòng được! Ngươi lại không thuộc được! Lười biếng!”

Đánh mấy lần, Thụy Nhi cũng bị kích thích lòng háo thắng, bắt đầu hăng hái chăm chỉ học tập.

Nhưng không bao lâu Châu Châu không đến nữa.

Văn Tông và Thụy Nhi tới gọi cô bé, cô bé cũng không đi.

Vu Hàn Châu bèn gọi cô bé đến hỏi: “Vì sao không đi? Có thể nói với mẫu thân không?”

Châu Châu dựa vào trong ngực mẫu thân, đầu gối lên vai nàng, nhỏ giọng nói: “Con khó chịu.”

“Sao khó chịu?”

Châu Châu nói: “Lời tiên sinh nói làm con khó chịu.”

Tiên sinh nói, nàng còn có thể thuộc lòng được, Thụy Nhi lại không thuộc được, nói rõ Thụy Nhi lười, không chăm chỉ.

Chuyện này làm cô bé thấy khó chịu, tuổi cô bé còn nhỏ, không phân biệt được rõ lắm, chỉ cảm thấy tiên sinh lấy cô bé ra so sánh Thụy Nhi, so sánh vậy làm cô bé khó chịu.

Vu Hàn Châu lại biết là tại sao. Bởi vì trong lòng tiên sinh xem thường nữ tử, cho rằng nữ tử không bằng nam tử, cho nên nữ tử học được, nam tử lại không học được chính là điều sỉ nhục.

“Vậy thì đổi cách nói khác.” Vu Hàn Châu suy nghĩ, nói: “Nếu như tiên sinh nói, ‘Thụy Nhi, tiểu thúc ngươi với tỷ tỷ đều có thể học thuộc được, ngươi lại không thuộc được, có phải ngươi không chăm chỉ không’, Châu Châu sẽ thấy thoải mái hơn chút không?”

Châu Châu nghe vậy, thì gật đầu: “Dạ.” Gật đầu, còn cười lên, “Con sẽ cùng Văn Cảnh cười Thụy Nhi.”

“Cho nên, tiên sinh không biết nói chuyện nên mới chỉ lấy mình con so sánh.” Vu Hàn Châu nói, “Châu Châu đem chuyện này nói một tiếng với tổ mẫu đi.”

Châu Châu gật đầu, chạy ra bên ngoài.

Hầu phu nhân rất thương cô bé, thấy cô bé đến, ôm ngay vào trong ngực yêu thương một trận. Châu Châu cũng thích tổ mẫu, dựa vào trong ngực tổ mẫu, nói: “Tổ mẫu, tiên sinh bọn con không biết nói chuyện…”

Đợi cô bé nói xong nguyên do, đáy mắt Hầu phu nhân trầm xuống.

Đại tôn nữ của bà không tốt chỗ nào? Xinh đẹp ngoan ngoãn lại thông minh, so với thằng nhóc Thụy Nhi hư hỏng kia tốt hơn nhiều!

Tận đáy lòng tiên sinh xem thường nữ tử, còn khiến cho tôn nữ ngoan ngoãn của bà bị tổn thương, Hầu phu nhân không nhịn được, lập tức cách chức tiên sinh.

Lúc nói với đám trẻ, thì học theo lời Vu Hàn Châu, chỉ nói: “Vị tiên sinh này không biết nói chuyện, tránh cho dạy hư các con.”

Đám trẻ hỏi: “Ông ấy không biết nói chuyện thế nào ạ?”

Hầu phu nhân giải thích một phen. Sau đó, Văn Tông nhếch môi, không nói gì. Thụy Nhi đập tay nói: “Cháu đã nói là tiên sinh không công bằng mà! Rõ ràng tỷ tỷ thông minh hơn cháu nhiều, tỷ ấy thuộc được mà cháu không thuộc được, không phải chuyện bình thường sao?”

Nín một lúc lâu rồi kìm nén thốt ra được một câu: “Ông ấy đổi trắng thay đen!”

Mọi người thấy cậu bé như vậy, không khỏi cũng bật cười.

Quả thật vậy, địa vị nữ tử thấp hơn nam tử. Nhưng ba đứa bé là cốt nhục thân thiết, nếu để bọn nó từ nhỏ đã sinh ra tư tưởng nam tôn nữ ti, sau này làm sao còn có thể chung sống vui vẻ với nhau?

Vả lại, cũng không phải ai cũng đều có suy nghĩ thế này. Ví dụ như Hầu gia, những năm này luôn hết sức tôn kính Hầu phu nhân, chưa bao giờ cảm thấy nữ tử phải nên lấy phu làm trời. Hầu phu nhân thông mẫn hiểu đạo lý, khoan dung sáng suốt, thật sự là người vợ hiền của Hầu gia, ông tôn kính bà còn không kịp.

Hạ Văn Chương hơi có chút cao ngạo, bề ngoài đối xử với tức phụ hắn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lúc Vu Hàn Châu sinh Châu Châu, hắn không chút nghĩ ngợi xông vào trong phòng sinh, thì biết ngay được ngoài mặt hắn cao ngạo, nhưng trong lòng thương yêu tôn kính tức phụ.

Về phần Hạ Văn Cảnh, vậy thì càng không cần phải nói nữa.

Hai thế hệ Trung Dũng Hầu phủ đều không có suy nghĩ nam tôn nữ ti, hôm nay đám tiểu bối nữ suýt nữa bị dạy hư, làm sao có thể không để ý? Lúc chọn lại tiên sinh bèn cẩn thận hơn rất nhiều.

Mà đám trẻ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết là đầu năm không cần lên lớp thì rất vui.

Châu Châu còn trao thiệp mời cho các tiểu tỷ muội thân thiết, mời bọn họ tới nhà chơi. Hay hoặc là để Vu Hàn Châu dắt theo đến tìm các tiểu tỷ muội chơi.

Chớp mắt, một năm nháo nhiệt trôi qua.

Đầu tháng hai, nữ học mở cửa, Châu Châu lại phải đi học.

Cô bé rất phấn chấn, từ sáng sớm đã bò dậy, để nha hoàn chải đầu rửa mặt ho mình, hết sức phấn chấn đến trường.

Châu Châu thích nói nhiều, nghĩ đến rất nhiều bạn cùng trường còn không biết chuyện nhà cô bé cách chức một vị tiên sinh, bèn kể ra.

Không ngờ rằng, rất nhiều bạn cùng trường đều phụ họa nói: “Tiên sinh nhà ta cũng từng nói vậy á.”

“Nhà ta cũng vậy, ta cũng đã nghe qua.”

Nhưng, cũng có người nói: “Không có gì kỳ lạ cả mà, nữ tử không bằng nam tử.”

Người nói lời này, đều là cô nương tuổi tác đã lớn một chút, chín tuổi, mười tuổi, đã hiểu rất nhiều chuyện.

Nhưng mà tuổi nhỏ hơn một chút như Châu Châu vẫn chưa ý thức được chuyện này, trong mắt ngỡ ngàng nói: “Ai nói vậy?”

“Vốn dĩ chính là như vậy.” Cô nương tuổi lớn hơn chút nói, “Phụ huynh ngươi (cha anh) có thể tùy ý xuất môn, các ngươi có thể không? Phụ huynh ngươi có thể thi công danh, mẫu thân tỷ tỷ các ngươi có được không?”

Châu Châu không phục, nói: “Mẫu thân ta có thể tùy ý xuất môn! Mẫu thân ta cũng có thể thi công danh!”

“Vậy sao bà ấy không thi?” Đối phương nói, “Đợi mẫu thân ngươi thi đậu công danh rồi hãy nói!”

Lời này mang thêm vài phần chĩa mụi nhọn vào.

Mặc dù nhân duyên của Châu Châu ở học viện rất tốt, nhưng cô bé quá hạnh phúc, mẫu thân chỉ sinh một mình cô bé là con gái, không ngày ngày tìm cách sinh nam hài nhi, còn che chở cô bé như châu báu, khiến những nữ hài nhi bị mẫu thân khinh thường vừa hâm mộ lại ghen tị.

Châu Châu không nói lại.

Nín một bụng tức giận, sau khi tan học về bổ nhào ngay vào lòng Vu Hàn Châu, nói: “Mẫu thân, ngươi đi thi công danh đi nhé?”

Vu Hàn Châu kinh ngạc nói: “Sao lại bảo ta đi thi công danh?”

“Bạn cùng trường con nói, nữ tử không bằng nam tử, cho nên nữ tử không thể tùy ý xuất môn, cũng không thể thi công danh.” Châu Châu ấm ức nói.

Vu Hàn Châu nghe vậy, cũng có chút trầm mặc.

Đây là sự thật, nhưng lại không đúng.

Nữ tử không thể xuất môn, cũng không thể thi công danh, đây là tình trạng hiện nay. Nhưng tình hình này không thể hiện rằng nó là đúng.

“Ai nói nữ tử không thể thi công danh?” Nàng chậm rãi kéo con gái ngồi xuống, nói: “Nhị thẩm con là học giám nữ học, là chức quan tòng lục phẩm.”

Châu Châu nghe vậy, thở phào nói: “Con bảo mà, nàng ta nói không đúng!” Lại hơi buồn bực, “Mẫu thân, sao người không có chức quan?”

Vu Hàn Châu thở dài: “Làm sao đây? Bởi vì ta không có chức quan nên Châu Châu ghét bỏ ta mất rồi.”

“Không có không có mà!” Châu Châu lập tức xua tay nói, “Con mới không có ghét bỏ mẫu thân đâu.”

Mẫu thân là mẫu thân tốt nhất trên đời này.

Trừ việc không có chức quan ra.

Nhưng Châu Châu đã rất thỏa mãn rồi, ôm eo mẫu thân, nói: “Con mãi mãi sẽ không ghét mẫu thân đâu.”

Tuy nói như vậy, nhưng Vu Hàn Châu thấy không thể để con gái xấu hổ được, vì vậy nàng trao đổi với Hạ Văn Chương: “Lúc nào xây y học viện, nghiên cứu viện? Ta cũng muốn làm quan!”

“Vậy để ta tìm cách.” Hạ Văn Chương nói.

Lại nói Châu Châu rất nhanh khôi phục như cũ, người khác có nói nữ tử không thể làm quan nữa thì cô bé lấy Lục Tuyết Dung ra làm ví dụ. Nói nữ tử không thể tùy ý ra ngoài thì cô bé lấy mẫu thân ra làm ví dụ.

Nói nữ tử không bằng nam tử, thì cô bé lấy mình và mấy tiểu tỷ muội ra làm ví dụ.

Thắng được mấy lần, cả người cô bé cũng buông lỏng ra, còn rất hảo tâm nói: “Lời ngươi nói cũng không sai hoàn toàn. Có những nữ tử đúng là không bằng nam tử. Lại có những nam tử không bằng nữ tử.”

Tiên sinh rất thích Châu Châu.

Trải qua mấy ngày nay, nàng ấy đều nhìn thấy Châu Châu mang các bạn nhỏ đi chiến đấu hăng hái, nàng ấy rất xúc động.

Lúc nghe thấy lời này thì cười nói: “Lời Châu Châu nói, khiến ta nghĩ đến một câu thành ngữ, ta sẽ dạy cho các con —— Dĩ Thiên Khái Toàn*.”

*Xem xét toàn bộ vấn đề chỉ từ một phía

Có những nữ tử không bằng nam tử, không có nghĩa nữ tử trên đời này đều không bằng nữ tử, dĩ thiên khái toàn là không đúng.

Đều là một đám tiểu cô nương, vốn dĩ tư duy vẫn chưa rõ nét được, chỉ là trong cuộc sống thấy nhiều mà thôi, mới nói ra miệng những tình cảnh mà mình thấy nhiều thành quen. Thật sự để các cô bé tranh luận thì lại không tranh luận lâu được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Châu Châu có thể thắng.

Bởi vì Châu Châu giỏi nói chuyện, luôn luôn không chịu thua, luôn sẽ tìm các góc độ từ nhiều ngóc ngách để tranh luận.

Mọi người không nói lại cô bé, lại thấy vẻ mặt cô bé tràn đầy tự tin cũng dần dần tin tưởng.

Bởi vậy, mấy tiểu cô nương bèn bàn bạc, cùng bảo người nhà cách chức mấy tiên sinh “Không biết nói chuyện”.

Châu Châu còn nghĩ kế cho bọn họ, mấy người tụm thành nhóm thầm thì nói nhỏ với nhau.

Mấy tiểu cô nương sau khi về nhà, bèn nói người nhà: “Tiên sinh nhà chúng ta không biết nói chuyện, liệu có dạy các ca ca hư không vậy ạ?”

“Nhưng Trung Dũng Hầu phủ cũng đã cách chức tiên sinh rồi đó ạ.”

“Nhà chúng ta không bằng Trung Dũng Hầu phủ sao ạ?”

Đám người lớn: “…”

Chỗ khác không bằng thì không bằng thôi. Cách chức một tiên sinh mà thôi, há có thể tụt hậu với người khác sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.