Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 36




Hạ Văn Cảnh nhận được sự giúp đỡ của Vu Hàn Châu, tuy rằng lần này hắn chỉ thăm dò thôi, hơn nữa việc này cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng dù sao nàng cũng đã giúp hắn.

Chuyện này nàng giải quyết rất khá, mà quan trọng nhất là ca ca thích nàng.

Vì thế, sau khi tan học, hắn mua mấy gói điểm tâm ở Phúc Nguyên Trai, sau khi trở lại trong phủ thì hắn đi thẳng về phía Trường Thanh viện.

“Ca ca, tẩu tử.” Vừa bước vào sân thì hắn đã khách sáo cất tiếng gọi ngay lập tức.

Hai lần hắn đến đây, lần sau khách khí hơn lần đầu, đương nhiên Vu Hàn Châu cùng Hạ Văn Chương đều cảm nhận được. Vu Hàn Châu cũng khá vui mừng, chẳng ai muốn mỗi ngày bị người khác khinh khi, vì thế nàng gật đầu: “Văn Cảnh tan học rồi à.”

Hạ Văn Chương thấy đệ đệ hiểu chuyện rồi, trên mặt hắn cũng hiện lên ý cười, gật đầu nói: “Đệ đến đấy à. Trong tay cầm cái gì vậy?”

“Lễ vật tạ ơn ca ca và tẩu tử.” Hạ Văn Cảnh nói rồi giao điểm tâm cho nha hoàn, “Đa tạ tẩu tử lần trước đã giúp ta, lúc đi ngang qua Phúc nguyên trai ta có mua chút điểm tâm. Điểm tâm ở đấy ăn rất ngon, ta không biết tẩu tử thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít.”

Chu đáo như vậy!

Ý cười của Hạ Văn Chương hơi cứng lại, tay hắn xoa xoa vào nhau, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu: “Đệ có tâm rồi.” Hắn lùi ra sau tỏ ý, “Ngồi đi, uống chén trà hẳn đi.”

“Được.” Hạ Văn Cảnh vui vẻ ngồi xuống.

Vốn cho rằng ca ca sẽ không chào đón hắn, sẽ lập tức đuổi hắn đi, không ngờ ca ca còn mời hắn uống trà.

Hắn không khách khí ngồi xuống, tươi cười rạng rỡ uống trà, bộ dạng không chút tâm cơ kia làm cho Hạ Văn Chương không biết nên tức giận hay nên buồn cười.

Vu Hàn Châu không ngồi cùng bọn họ. Nàng với Hạ Văn Cảnh không hợp nhau, tuy rằng hiện giờ cũng xem như chung sống hoà bình, nhưng ít chung đụng vẫn tốt hơn.

Nàng đi ra khỏi phòng, gọi nha hoàn đến định đi ra ngoài dạo một lát.

Hạ Văn Chương thấy nàng rời đi, lại nhìn đệ đệ, hắn cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, còn thật nghiêm túc khơi chuyện với hắn ta: “Việc học gần đây thế nào? Có khó không? Thi tháng xếp thứ mấy? Có đi gây chuyện đánh nhau với người khác hay không?”

Những câu hỏi quen thuộc như vậy làm cho Hạ Văn Cảnh rất thoải mái, hắn lập tức trả lời: “Vẫn như vậy, cũng không khó. Tháng này đứng thứ ba, ấy, đệ sơ ý…”

Hai người hàn huyên thật lâu, lâu đến mức Vu Hàn Châu trở lại, Hạ Văn Cảnh còn chưa rời đi.

Còn Hạ Văn Chương đã nhìn ra ngoài cửa vài lần.

“Đi thôi, đến chính viện dùng cơm.” Thấy Vu Hàn Châu đã trở lại, Hạ Văn Chương lập tức đứng dậy.

Lúc nào cũng đuổi đi đệ đệ đi, làm cho hắn ta có chút không khó mở lời. Nếu đã sắp đến lúc dùng cơm chiều, vậy cùng nhau đi thôi.

Quả nhiên Hạ Văn Cảnh không hề nghĩ nhiều, còn thật vui vẻ nói: “Được được. Sau này, sau khi tan học ta sẽ đến chỗ ca ca trước rồi cùng đi chính viện dùng cơm.”

Bước chân của Hạ Văn Chương dừng lại, khóe miệng hắn giật giật như muốn nói gì đó, nhưng một lát sau vẫn không nói ra.

Hắn nhận ra đệ đệ có ý muốn gần gũi với hắn. Lúc chưa cưới vợ, đệ đệ vẫn gần gũi với hắn như vậy.

Về mặt lý trí, Hạ Văn Chương biết đệ đệ gọi hắn cùng đến chính viện dùng cơm cũng không có gì quá đáng, ngược lại nhân cơ hội này huynh đệ gần gũi một chút là chuyện tốt. Nhưng mà trong tâm hắn vẫn không quá bằng lòng.

Hạ Văn Cảnh không phát hiện hắn khác thường, chỉ thấy ca ca không đuổi mình đi, còn cùng đến chính viện dùng cơm, nên hắn ta vô cùng vui vẻ, đến mức ánh mắt nhìn Vu Hàn Châu cũng mang theo ý cười.

Điều này làm cho Hạ Văn Chương càng buồn lòng hơn.

Dùng cơm tối xong, Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu trở về.

Hiện giờ sức khỏe của hắn đã tốt hơn một chút, không cần đến đầy tớ lúc nào cũng đẩy đi, hắn cùng Vu Hàn Châu một trước một sau ra cửa, sóng vai đi ra ngoài.

Hạ Văn Cảnh thấy cảnh này, đứng lên nói: “Ta cũng đi với ca ca!”

Có vẻ như Hạ Văn Chương không nghe thấy, không hề dừng bước.

Hạ Văn Cảnh nhấc chân lên định đuổi theo, nhưng bị Hầu phu nhân gọi lại: “Văn Cảnh, con chờ đã.”

“Mẫu thân?” Hạ Văn Cảnh lập tức dừng bước, quay đầu nhìn Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân mỉm cười hòa ái nói: “Con đợi một lát, lát nữa hãy về, ta có lời muốn nói với con.” Bà vừa chậm rãi nói, vừa nhìn ra bên ngoài.

Đợi cho bóng dáng của con cả và con dâu đã đi khuất nụ cười trên mặt bà nhạt đi, nhìn về phía tiểu nhi tử.

Hạ Văn Cảnh đột nhiên thấy da đầu căng thẳng: “Mẫu thân sao vậy ạ?” Gần đây hắn có phạm sai mà?

“Sao vậy? Con hỏi ta làm sao vậy? Con ngốc rồi?” Hầu phu nhân nâng tay nhéo tai tiểu nhi tử, “Hết ngày này tới ngày khác, con muốn chọc ta chết giận sao?”

Hạ Văn Chương không thấy đệ đệ cùng đi ra, hắn nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi cùng Vu Hàn Châu trở về Trường Thanh viện.

Hai tháng này, sức khỏe của hắn dần dần chuyển biến tốt, vừa đi vừa nghỉ cũng có thể tự mình trở về Trường Thanh viện. Mấy ngày gần đây hắn vẫn làm như vậy, cũng không sinh bệnh, càng làm cho hắn kiên trì phải tự mình đi.

Vu Hàn Châu cảm nhận được tâm hình của hắn không tốt lắm, thấy nha hoàn cách khá xa, nàng thấp giọng hỏi hắn: “Sao vậy? Rầu rĩ không vui?”

“Không có gì.” Hạ Văn Chương lắc đầu.

Vu Hàn Châu không tin, nàng lại nói: “Ngươi có thể nói ra, chúng ta là bằng hữu, có chuyện gì phiền não đều có thể chia xẻ.”

Hạ Văn Chương vẫn không nói.

Trở lại Trường Thanh viện, nhìn thấy hơn mười loại điểm tâm trên đĩa, trong lòng hắn càng buồn.

Hắn biết đệ đệ không có ý gì khác. Hắn vẫn rất rõ nhân phẩm của đệ đệ. Nhưng mà trong lòng hắn khó chịu.

Nói cho cùng, là do hắn tự ti, do dự.

Hắn biết chính mình không tốt, hắn ốm yếu, hắn sợ hãi mặc dù sớm chiều ở chung cùng hắn, nàng vẫn không thích hắn, ngược lại nàng sẽ thích Văn Cảnh.

Đừng nói nàng đã thích Văn Cảnh từ trước, chỉ nói đến việc hiện giờ Văn Cảnh không còn ghét nàng nữa, khẳng định hai người sẽ chung sống vui vẻ, hơn nữa Văn Cảnh khỏe mạnh, tính cách sáng sủa, hay cười, thích nó là chuyện rất dễ dàng.

Hắn lo lắng chuyện này.

Hắn không muốn nàng thích người khác.

Không phải hắn không muốn nàng có người mình thích. Hắn nguyện ý đánh đổi hết mọi để nàng được vui vẻ, thậm chí hắn còn nghĩ tới, chờ sau khi hắn chết rồi, nàng sẽ lấy một người tốt, trải qua cuộc sống vui vẻ an lạc.

Nhưng mà những chuyện này là sau khi hắn chết. Hiện tại hắn còn sống, hắn không muốn nàng thích người khác.

Có lẽ, nàng sẽ không thích Văn Cảnh, như nàng đã từng nói. Nhưng mà, cho dù nàng chỉ quan tâm Văn Cảnh như chị dâu quan tâm em chồng, hắn cũng không vui.

Hắn thầm muốn nàng chỉ đối tốt với riêng hắn thôi.

Những gì hắn có đã rất ít rồi. Văn Cảnh khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy, có được sư trưởng, bạn học, bằng hữu tốt, còn được rất nhiều cô nương khuê các thích.

Hắn chỉ có mình nàng.

Những lời này, Hạ Văn Chương không nói được. Bởi vì có vẻ hắn quá ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt. Hắn đã đủ không tốt, càng không dám ở nàng trước mặt nói ra những lời này, làm cho mình càng không tốt.

Hắn rầu rĩ không vui, Vu Hàn Châu hỏi không được, thấy hắn càng ngày càng mất hứng, sau khi lên giường vẫn rầu rĩ, nàng lo lắng cho hắn.

“Ta ấn đầu cho ngươi nhé?” Nàng thử thăm dò nói.

Hạ Văn Chương lắc đầu: “Không cần, ta không sao, nàng ngủ đi.”

Vu Hàn Châu biết bằng hữu vô cùng nói một đằng nghĩ một nẻo, nàng thầm nghĩ phải trực tiếp ra tây, nhưng bị hắn can lại, hắn xê ra bên ngoài: “Ta thật sự không có việc gì, nàng ngủ đi.”

Hắn trở mình, đưa lưng về phía nàng.

Vu Hàn Châu ngẩn ngơ, không biết làm thế nào mới tốt.

Rốt cuộc hắn đang lo lắng chuyện gì vậy? Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ, một ngày hôm nay đâu xảy ra chuyện gì đâu?

Nhưng bởi vì hắn cự tuyệt nói chuyện, Vu Hàn Châu cũng không còn cách nào khác, đành phải nằm xuống.

Đêm nay, nàng không dám ngủ sâu, cũng may Hạ Văn Chương không có chuyện gì, an an ổn ổn đến trời sáng. Chẳng qua, buổi sáng sau rời giường, rõ ràng sắc mặt của hắn không được tốt lắm.

Lúc nhóm đầy tớ Thúy Châu hầu hạ hắn mặc quần áo, đều nhìn ra được, bởi vậy đều vô cùng căng thẳng, còn gọi Thường đại phu đến.

Thường đại phu bắt mạch cho hắn, nháy mắt đã biết xảy ra chuyện gì, ông ấy vừa muốn nói đã bị Hạ Văn Chương yên lặng liếc một cái, ánh mắt kia có ngăn trở cùng có cảnh cáo.

Chậc, không nói nữa.

“Có thể là do thời tiết lạnh.” Thường đại phu nói, Sắp vào đông, chuyện này khó tránh khỏi, đừng quá lo lắng.”

Nhóm Thúy Châu nhẹ nhàng thở ra.

Thường đại phu lại nói: “Cũng đừng phớt lờ, thời điểm trong năm rất dễ sinh bệnh.”

“Vâng ạ, đa tạ Thường đại phu.” Thúy Châu nói, nàng ta tiễn Thường đại phu về.

Bởi vì khí sắc của Hạ Văn Chương không tốt, khỏi nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo, hai người ngốc ở trong viện.

Vu Hàn Châu mới mua mấy cuốn tiểu thuyết, nàng lấy ra xem. Hạ Văn Chương lấy cuốn Sơn Hà đồ chí mua trước đó vài ngày ra, hai người cùng ngồi trên ghế đọc sách.

Điểm tâm Hạ Văn Cảnh mua tới cũng không tệ lắm, Vu Hàn Châu vừa ăn điểm tâm, vừa uống trà, vừa xem tiểu thuyết, còn đùa với nhóm nha hoàn, rồi trò chuyện với Hạ Văn Chương, một ngày vui vẻ cứ thế trôi qua.

Chẳng qua, liên tiếp ba bốn ngày, Hạ Văn Chương đều rầu rĩ không vui, mà khí sắc cũng không có tốt lên.

Tối hôm nay, Hạ Văn Chương lại nằm quay lưng về phía nàng, Vu Hàn Châu không cho hắn ngủ, cứng rắn quay người hắn lại, hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Đến lúc thấy vẻ mặt của Hạ Văn Chương, nàng không khỏi ngây người, giọng điệu cũng chậm lại: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

Hốc mắt Hạ Văn Chương ươn ướt, sau khi bị nàng phát hiện, hắn vô cùng khó xử nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: “Không có gì.”

“Ngươi còn như vậy, ta giận đấy.” Vu Hàn Châu nói, “Nếu ngươi khó chịu, có thể nói với ta, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết. bằng hữu đều như vậy. Nếu cái gì ngươi cũng không nói cho ta biết, làm sao ta chơi với ngươi được nữa?”

Bị nàng truy hỏi không ngừng, Hạ Văn Chương dần dần lên tiếng, hắn nhìn nàng hỏi: “Gả cho ta, nàng thật sự vui vẻ không?”

Vu Hàn Châu sửng sốt một chút, không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, nàng nhẹ giọng đáp: “Không phải ta đã nói rồi sao? Gả cho ngươi rất tốt.”

Nhưng mà Hạ Văn Chương lắc đầu, nói: “Nếu nàng không vui, chúng ta có thể… có thể… hòa ly.”

Nói ra hai chữ hòa lý, lòng hắn đau như cắt, cảm thấy trước mắt đều bắt đầu biến thành màu đen.

Hắn siết chặt tay, hai môi cũng mím thành một đường thẳng, cố gắng làm cho chính mình không thu hồi lời nói vừa rồi.

Hắn nguyện ý buông tha cho nàng, chỉ cần nàng sống tốt.

“???” Vu Hàn Châu nghe lời hắn nói, một đầu đầy dấu chấm hỏi, “Ngươi nói cái gì vậy?”

“Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe đi, ngươi đang lo lắng cái gì, sợ hãi cái gì, để ý cái gì, có được không?” Vốn đang êm đẹp, cùng ăn uống cùng vui vẻ, hắn còn cho nàng mặc nam trang đến hội chơi cờ, sao bỗng nhiên lại muốn hòa ly?

“Ta cảm thấy, ta không thể cho nàng hạnh phúc.” Hạ Văn Chương nói.

Lời đã ra khỏi miệng, kế tiếp sẽ không khó khăn nữa, hắn nói cho nàng nghe những phiền não trong những ngày qua.

Ngay từ đầu, điều hắn lo lắng là nàng sẽ một lần nữa thích Văn Cảnh.

Nhưng Văn Cảnh sẽ không thích nàng. Nàng là thê tử của hắn, bọn họ một người là tiểu thúc, một người là tẩu tử, tuyệt đối không thể. Cho nên, nàng sẽ bị tổn thương, sẽ đau lòng, nói không chừng còn có thể mất lý trí giống như trước kia.

Đây là điều hắn thật sự không muốn nhìn thấy, cho dù có chết đi, hắn cũng không thể an lòng.

Sau đó hắn nghĩ, nàng từng nói, sẽ không thích Văn Cảnh, hắn nên tin nàng. Mà sức khỏe của hắn cũng dần dần tốt lên, hắn cũng là con trai của phụ thân và mẫu thân, thậm chí vóc dáng hắn còn cao hơn Văn Cảnh.

Chờ hắn thật sự khỏe rồi, hắn sẽ không thua kém Văn Cảnh, nói không chừng nàng sẽ thích hắn.

Hắn thuyết phục được bản thân mình rồi, không hề lo lắng vấn đề này, nhưng mà ngay sau đó, điều càng làm hắn khó chịu là —khi nào thì sức khỏe của mới khôi phục được?

Từ nhỏ hắn đã không khỏe, thật sự rất yếu ớt, nếu không sẽ không ốm yếu nhiều năm như vậy. Hắn không biết đến khi nào mình mới có thể thật sự khỏe mạnh, khỏe rồi có thể khỏe giống người bình thường được không.

Nàng có thể chờ hắn đến lúc đó không? Có khi nào nàng đã không còn kiên nhẫn trước khi hắn khỏe lên không? Có khi nào nàng thấy hắn phiền chán? Đến lúc hắn khỏe rồi, có khi nào nàng sẽ không thích hắn?

Mà cho dù nàng có thích hắn, nàng không thay đổi. Nhưng trong lúc này, Văn Cảnh sẽ cưới vợ, sẽ có con. Mà nàng, cái gì cũng không có.

Vợ Văn Cảnh có người chồng khỏe mạnh, sinh những đứa nhỏ hoạt bát. Nàng chỉ có một ông chồng ốm yếu, con cũng sinh không nỗi.

Đầy tớ sẽ cảm thấy nàng đáng thương đúng không? Người khác đều sẽ dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng phải không?

Đã nhiều ngày, Hạ Văn Chương vẫn luôn nghĩ về việc này, càng nghĩ càng cảm thấy cùng hắn là một con đường chết, bất luận hắn chết sớm, hay dần dần khỏe lại, hắn cũng không thể nào cho nàng một cuộc sống tốt.

Nếu hắn không thể cho nàng một cuộc sống tốt, vậy hắn để cho nàng một con đường sống, cho nàng một con đường sáng lạn hơn.

Hắn thích nàng như vậy, hắn không thể hại nàng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.