Là nàng cô đơn quá lâu, hay bởi vì nam nhân này thật dịu dàng đã khiến cho nàng có ý muốn ỷ lại !?
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết nữa. Giờ phút này, nàng chỉ muốn nam
nhân này ôm mình vaog trong lòng, cảm nhận thật tốt một phen sự ấm áp
của nam nhân này...
Trong lòng nghĩ thế, làm Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu ngọ nguậy , sau đó từ từ bò vào trong lòng nam nhân.
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc chủ động ỷ lại, làm nũng, đã khiến cho Huyền Lăng Thương thấy trong lòng ấm áp.
Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, càng tỏ ra dịu dàng.
Hắn vươn bàn tay thon dài, theo thói quen vuốt lông cho Đồng Nhạc Nhạc, một lần, lại một lần, thật là dịu dàng đến thế...
"Cũng không có việc gì , sau này trẫm đều sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng. Thế nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định, dường như là hứa hẹn với Đồng Nhạc Nhạc.
Nhận thấy được sự dịu dàng trong giọng nói của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc gật đầu vô cùng ngoan ngoãn.
Nàng khép đôi mắt lại, tràn đầy hưởng thụ khi được nam nhân cẩn thận che chở.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, phảng phất lâu như một thế kỷ. Kỳ thật, thời gian cũng chỉ có một khắc.
Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy âm thanh 'Cô lỗ cô lỗ', bỗng nhiên từ trong
bụng mình truyền tới, âm thanh rất lớn khiến cho Đồng Nhạc Nhạc lập tức
xấu hổ đỏ mặt.
Bụng thật đói a...
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng lập tức vừa quẫn bách vừa thẹn thùng, ngay
sau đó lại hiện ra một vẻ xấu hổ. Nàng từ từ ngẩng đầu ngó nam nhân
trước mắt.
Không ngờ, lại đối diện với một đôi huyết mâu dịu dàng tươi cười của nam nhân.
"Ha hả, tiểu tử kia, đói bụng rồi sao! ? Ăn một chút gì đi !?"
Nghe thấy âm thanh dịu dàng đến thế của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng đã muốn gật đầu đồng ý.
Chỉ là sau một khắc, trong đầu, lại xuất hiện bóng dáng Tiểu Lô Tử.
Không biết, Tiểu Lô Tử hiện tại rốt cuộc ra sao !?
Trong lòng đang lúc lo lắng, đột nhiên, một âm thanh quen thuộc, liền
phút chốc vang lên bên tai Đồng Nhạc Nhạc "Khởi bẩm Hoàng thượng, bữa
tối đã chuẩn bị tốt !"
"Hả ... ! ?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, lại mang theo sự hèn mọn cùng cung
kính, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng rung lên, lập tức, đôi mắt đen láy quay
sang nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Liền thấy bóng dáng nhỏ gầy mà quen thuộc kia, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng lên.
"Nha! Là Tiểu Lô Tử! ! !"
Đồng Nhạc Nhạc kích động mở miệng la lên, trong lòng càng kinh ngạc không thôi.
Dù sao, Tiểu Lô Tử không phải bị Huyền Lăng Thương xử phạt sao! ? Như thế nào hiện tại lại ở chỗ này !?
Chẳng lẽ là...
Nghĩ tới đây, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, phút chốc liền quay sang nhìn Huyền Lăng Thương.
Một mực theo dõi hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương tự
nhiên đã nhìn thấy hết vẻ kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt Đồng Nhạc
Nhạc Giờ phút này, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc,
bạc môi vẫn chưa hết cười đã hé mở, nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Chỉ lần này thôi nhé."
Ngắn ngủi vài lời đã giải đáp nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ, kích động lại cảm động không thôi.
Bởi vì Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương chính là vua của một
nước, lời đã nói ra tựa như thánh chỉ, không thể thu hồi, chỉ là hiện
tại, bởi vì nàng...
"Cám ơn ngươi..."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói thật lòng.
Mặc dù lời Đồng Nhạc Nhạc nói ra, vẫn chỉ phát ra âm thanh 'Chi chi
chi' làm cho người ta nghe không hiểu. Thế nhưng, Huyền Lăng Thương vừa
nghe đã hiểu.
Hắn vừa dùng tay nhẹ nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký Hoả Diễm trên trán Đồng Nhạc Nhạc, vẻ mặt Huyền Lăng Thương tràn đầy dịu dàng.
"Được rồi, bây giờ đã nguyện ý ăn cơm chưa! ?"