Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 92: Kỷ lục ngã ngựa của “Người máy”( x )




Phòng bệnh tĩnh mịch một lúc lâu.

Đường Nhiễm chậm rãi chớp chớp mắt, như là này hồi lâu mới tỉnh táo lại: "Hỏng......?"

"Đúng vậy," Đàm Vân Sưởng căng da đầu giải thích, "Là học sinh mới tới phòng thí nghiệm năm nay, không hiểu chuyện, cho rằng người máy kia là tài liệu nghiên cứu của phòng thí nghiệm. Lúc bọn nó tự nghiên cứu không cẩn thận liền, liền nghịch hỏng rồi."

"......" Sắc mặt Đường Nhiễm từ từ tái nhợt.
Đàm Vân Sưởng vội vàng bổ cứu: "Tuy rằng tạm thời không có cách khởi động máy, nhưng đã đưa trở lại xưởng trùng tu! Phòng thí nghiệm cũng đã đặt đơn hàng khẩn cấp mới cho nhà sản xuất. Đường Nhiễm muội muội, anh bảo đảm, rất nhanh, rất nhanh là có thể đưa về một cái mới, em yên tâm!"

"Vậy," Đường Nhiễm gắt gao mà nắm chặt ngón tay, "Ký ức của nó có còn sẽ không?" "Ký ức?" Đàm Vân Sưởng một nghẹn, theo bản năng mà nhìn về phía Lạc Trạm, bất quá trước khi ánh mắt lạc đi, hắn đã lấy lại tinh thần lại chột dạ mà thu trở về.

Hắn xấu hổ mà cười với Đường Nhiễm: "Người máy phỏng sinh chỉ là mô phỏng hình dáng bên ngoài cùng cảm quan còn có khả năng phản ứng đều là do con người điều khiển, cũng không phải một con người chân thật, này, làm sao có ký ức được? Nhiều nhất chính là một ít, khụ, số liệu đã được lưu lại thôi."

Đường Nhiễm cắn môi, không nói nữa.

Cô rũ mi mắt, lại hơi cúi đầu.

Trong phòng an tĩnh làm Đàm Vân Sưởng càng thêm bất an. Nhân lúc Đường Nhiễm cúi đầu không chú ý, Đàm Vân Sưởng vội vàng xin giúp đỡ mà đưa mắt ra hiệu cho Lạc Trạm.

Đáng tiếc toàn bộ lực chú ý của người nọ đều ở trên người Đường Nhiễm, không nửa điểm thêm vào phân ra, tự nhiên cũng không thu được tín hiệu của hắn.

Mắt thấy đầu Đường Nhiễm càng ngày càng thấp xuống, cơ hồ muốn chôn vào ngực. Bên cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng nói khẽ.

"Lạc Lạc." Giọng cô khẽ run, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc, "Nó thật sự hỏng rồi sao?"

"――!"

Trong lòng Đàm Vân Sưởng lộp bộp, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm.

Lạc Trạm nhíu chặt mi, tay rũ tại bên người nắm thành quyền. Trầm mặc vài giây, anh mở miệng muốn nói chuyện.

Đàm Vân Sưởng phi thường xác định Lạc Trạm vào giờ phút này với dáng vẻ này trước mặt Đường Nhiễm tuyệt đối không thể kiên trì nói dối quá ba giây.

Vì vậy trong nháy mắt, Đàm Vân Sưởng há mồm cướp lời: "Nó cũng không biết!"

Đường Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt quả nhiên đã ầng ậng nước mắt.

Lòng Đàm Vân Sưởng ngổn ngang, quyết định làm ác nhân đến cuối cùng: "Lạc Trạm ở nước ngoài cái gì cũng không giải quyết được, hơn nữa bọn anh sợ ảnh hưởng bọn họ thi đấu, vẫn luôn không dám nói cho nó chuyện này."

"――"

Đường Nhiễm cứng đờ ngồi ở chỗ đó.

Đàm Vân Sưởng càng thêm lương tâm bất an, đặc biệt cô mặc dù quay đầu đi, cảnh tượng cặp mắt đựng đầy nước mắt kia vẫn luôn ở trước mặt hắn vứt đi không được.

Đàm Vân Sưởng sợ Đường Nhiễm giây tiếp theo sẽ bật khóc.

Nói vậy, hắn bảo đảm, cái cẩu nam nhân ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu vèo vèo mà phóng khí lạnh kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

May mà Đường Nhiễm cũng không có khóc.

Cô chỉ ở đàng kia ngây người thật lâu thật lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy, ai cũng không thấy ai cũng mặc kệ, cô không tiếng động mà đi tới cạnh giường bệnh.

Nhưng Đàm Vân Sưởng vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cô, hắn hoảng thần đuổi theo một bước: "Đường Nhiễm muội muội, thực xin lỗi a, chúng ta ――"

"Em mệt mỏi."

Thanh âm cô nhẹ nhàng mà đánh gãy lời Đàm Vân Sưởng.

Cô ngừng ở bên giường bệnh, không quay đầu lại.

"Em muốn nghỉ ngơi."

Đàm Vân Sưởng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nhiễm ngữ khí bình tĩnh hờ hững như vậy, cơ hồ có chút kinh hồn táng đảm: "Kia, bọn anh buổi chiều lại, lại đến......"

"Buổi chiều em cũng nghỉ ngơi." Cô nhẹ giọng nói, ngữ điệu bình tịch, "Chờ qua sinh nhật thứ nhất của em, chúng ta gặp lại đi."

Đàm Vân Sưởng choáng váng.

Đường Nhiễm không nói thêm nửa chữ.

Cô xốc chăn trắng trên giường bệnh, chậm rì rì mà bò lên giường, sau đó cô đưa lưng về phía bọn họ chui vào ổ chăn.

Cô đem chính mình bọc thật sự kín mít, cả người ở dưới chăn co thành một đoàn, giống như cả người đều rất lạnh.

Thoạt nhìn nho nhỏ, đáng thương vô cùng.
Không cần phải nói Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng đều nhìn đến cảm giác tim như bị đao cắt ――
Đường Nhiễm muội muội của hắn vô cùng ngoan ngoãn, lúc này đây hiển nhiên là tức giận đến mức xưa nay chưa từng có.

Chẳng qua cô là ngọn núi lửa u buồn.

Trái tim cô đã nổ tung đến vỡ tan, dung nham nóng bỏng lại ùng ục ùng ục trào ra, lấp đầy từng chút từng chút những lỗ thủng trong lòng, nhưng cô vẫn nỗ lực nghẹn lại không có bộc phát ra.

Đàm Vân Sưởng đang trầm tư suy nghĩ nên cứu vãn như thế nào, liền nghe bên cạnh vang lên tiếng bước chân ―― Lạc Trạm từ trước tường đứng dậy, nhíu chặt mi đi tới cạnh giường Đường Nhiễm.

Đàm Vân Sưởng thấy rõ sườn mặt Lạc Trạm, trong lòng lộp bộp.

Hắn không hề nghĩ ngợi, giữ chặt Lạc Trạm liền túm người ra ngoài phòng bệnh: "Bọn anh không quấy rầy em nữa Đường Nhiễm muội muội, em nghỉ ngơi cho khỏe nha!"

"Rầm."

Cửa phòng bệnh đóng lại.

"......" Ở mép chăn bông trắng như tuyết trên giường bệnh, vài ngón tay trắng nõn chậm rãi thò ra.

Ngoài phòng bệnh.

Tay Đàm Vân Sưởng bị Lạc Trạm ném ra. Lạc Trạm áp không được tức giận: "Anh vì sao muốn kéo tôi ra?"

"Tổ tông ơi, anh không kéo cậu ra chẳng lẽ muốn cho anh nhìn cậu đi làm việc ngu ngốc hả?"

"Tôi chỉ là muốn nói cho em ấy sự thật."

"Nãy anh nói còn không phải là sự thật sao? Người máy vốn dĩ chính là bị mấy cái tiểu tử thúi kia làm hỏng mà!"

"Nhưng đó là chuyện một năm trước!"

"Anh, anh cũng không nói cho Đường Nhiễm muội muội thời gian cụ thể không phải sao?"
Đàm Vân Sưởng chột dạ mà hạ giọng, van nài: "Cậu làm ơn làm phước thanh tỉnh một chút đi tổ tông, cậu thật sự tính toán đem tình hình thực tế tất cả đều nói cho em ấy sao?"

Lạc Trạm nắm chặt quyền, cắn chặt răng, xương gò má khẽ run: "Bằng không thì sao, bảo tôi nhìn em ấy khổ sở?"

"Cho dù cậu nói cho em ấy, em ấy cũng chưa chắc sẽ cao hứng a! Kia chính là lừa gạt, từ đầu tới đuôi hoàn hoàn toàn toàn là lừa gạt! Con gái giận người khác không quan hệ, nhưng nếu là giận bạn trai thì chính là xấu nhất ―― cậu không sợ em ấy không để ý tới cậu?"

Lạc Trạm lạnh giọng: "Kia cũng tốt hơn so với làm em ấy một mình khổ sở."

"......" Đàm Vân Sưởng nghẹn nửa ngày, cắn răng, "Trước kia là chúng ta đều mù nhìn lầm rồi ―― cậu mẹ nó thật đúng là cái loại si tình a."

Lạc Trạm không để ý đến lời Đàm Vân Sưởng nói, anh xoay người trở vào phòng bệnh.

Đàm Vân Sưởng đầu đều lớn, xông lên một phen giữ chặt người lại: "Cậu có phải hay không đã quên cậu cùng anh cậu đánh cược!"

"!"

Bước chân Lạc Trạm đột nhiên cứng đờ tại chỗ.

Đàm Vân Sưởng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cậu lúc trước bảo đảm với mọi người INT như thế nào? Cậu chính là nói sẽ đưa chúng ta tạo nên lịch sử! ―― như thế nào, tiểu thiếu gia hiện tại chuẩn bị đổi ý?"

"......"

"Cậu đã quên ngần ấy năm đại gia cùng nhau ăn khổ chịu mệt mỏi có phải hay không? Liền nói năm kia cửa ải cuối năm, vì ở mười mấy vạn số hiệu tìm một cái bug, mọi người trong nhiều tuần mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, đến cuối cùng rốt cuộc tìm ra, một đám người cười nháo như mấy đứa thần kinh ―― Thiên Hoa bình thường không uống rượu, mà lần đó liên hoan thì đồ uống cũng không uống trực tiếp kéo ra một vại bia, ngửa cổ tu hết, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, mọi người bị dọa choáng váng tiến lên ấn huyệt nhân trung cho hắn, kết quả phát hiện tiếng ngáy còn vang hơn bất cứ ai ―― này đó, những cái đó, cậu tất cả đều đã quên? Mấy năm nay INT đi đến bước này, rốt cuộc làm bao nhiêu con mắt qua đi không thèm liếc giờ đã bắt đầu nhìn đến tiềm lực chúng ta, lúc này, cậu làm đội trưởng INT, chuẩn bị ném bọn anh, ném xuống toàn bộ INT, vỗ mông chạy lấy người?"

"Tôi không có!" Lạc Trạm gay gắt.

Đàm Vân Sưởng kích động đến nước miếng nhắm thẳng mà bắn:
"Vậy cậu hiện tại đang làm gì? Cậu còn không phải là hối hận, không muốn chịu tội, muốn trở về làm Lạc tiểu thiếu gia, vừa vặn nương cơ hội này đi cùng Đường Nhiễm nói ra tình hình thực tế, thua cược sau đó thoải mái dễ chịu trở về kế thừa tài sản hàng tỉ của Lạc gia mấy người sao?!"

"Tôi, hối, hận?"

Lạc Trạm giơ tay, một phen nắm chặt cổ áo Đàm Vân Sưởng, khóe mắt đã ẩn ẩn đỏ lên.

"Từ lúc tôi vi phạm ý nguyện gia gia vào đoàn đội INT, mấy năm nay Lạc gia như là dây đằng quấn ở trên người tôi, gắt gao mà túm tôi trở về. Tôi thật muốn trở về thậm chí không cần lui về phía sau, chỉ cần không hề đấu tranh mà dừng lại ―― nếu tôi thực sự có một giây dao động, từng có một lần muốn từ bỏ hết thảy INT, tôi chỉ cần dừng lại! Mà mấy năm nay tôi nếu tôi dừng lại một lần, tôi liền không khả năng kiên trì được đến hôm nay!"

"......"

Hành lang dài tĩnh mịch.

Chỉ còn lại có hai cái mắt lạnh giằng co, tức giận đến ngực phập phồng.

Bọn họ ai cũng không chịu yếu thế, đôi mắt đều trừng đến lên men, hai y tá lẩm nhẩm lầm nhầm mà từ góc tường bên cạnh lướt ngang qua――

"Hai người kia là ở bệnh viện diễn tình cảnh kịch sao?"

"Đúng không? Như thần kinh."

"Người kia lớn lên đẹp như vậy, kết quả tuổi còn trẻ đã hỏng đầu rồi, thật đáng thương."

"Ai, thật đáng thương."

Lạc Trạm: "......"

Đàm Vân Sưởng: "......"

Hai người đồng thời xấu hổ mà buông tay ra, từng người lui một bước, xoay đầu.

Lạc Trạm thối lui đến bên cửa sổ hành lang, hồi tưởng lại hành vi ấu trĩ của mình mới vừa rồi.

Qua vài giây, anh cúi đầu dựa vào tường, đỡ trán tức giận đến cười ra tiếng.

Đàm Vân Sưởng cũng cơ hồ đồng thời cười rộ lên.

Đàm Vân Sưởng: "Tổ tông, đừng ngớ ngẩn như vậy. Cậu chính là bộ mặt của K đại, truyền ra này cũng quá mất mặt."

Lạc Trạm lạnh căm căm mà liếc hắn, cười như không cười: "Không phải anh bắt đầu trước sao?"

"...... Hình như là thế." Đàm Vân Sưởng thở dài, "Mịa nó mất mặt quá đê."

"Được rồi, trở về nghĩ lại."

Lạc Trạm đứng thẳng người, tay lười biếng mà cắm ở túi quần, cụp mắt xoay người hướng cửa cầu thang đi.

Đàm Vân Sưởng cười một cái, theo sau.

Lúc đến bãi đỗ xe, Đàm Vân Sưởng đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Đường muội muội không cho chúng ta tới dự sinh nhật, làm sao bây giờ?"

Lạc Trạm khựng lại: "Tôi nghĩ đã."

"Ờm. Nhưng," Đàm Vân Sưởng nghi hoặc quay đầu lại, "Đường muội muội vì sao nhất định phải là sau sinh nhật?"

Lạc Trạm nhăn lại mi, im lặng không nói.

Thẳng đến lúc hai người ngồi vào trong xe, Lạc Trạm khởi động xe, vài lần khởi động không thành, anh đột nhiên nắm chặt quyền, dùng sức mà nện tay lái.

Đàm Vân Sưởng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua.
Thanh niên ngồi ở ghế lái khóe mắt ửng đỏ, môi mỏng mấp máy: "Bởi vì người máy là một cái lễ vật sinh nhật của em ấy."

Đàm Vân Sưởng không phản ứng lại.

"......"

Lạc Trạm đỏ mắt ngẩng đầu, viện điều dưỡng cách đó không xa đứng sừng sững ở dưới nắng trưa xán lạn.

Mười ngón tay nắm ở tay lái chậm rãi siết chặt, thanh âm nghẹn đi.

"Nếu em ấy coi người máy như thân nhân hoặc là bằng hữu, coi như sinh mệnh, vậy 'sinh nhật' nó chính là ngày sinh nhật cũ của em ấy."

Đàm Vân Sưởng nghĩ đến cái gì, ánh mắt chấn động.

Lạc Trạm cúi đầu: "Mà chúng ta 'giết' nó. Cái ngày sinh nhật đó, hiện tại thành ngày giỗ của nó."

Đàm Vân Sưởng cứng đờ.

Vài giây sau, hắn chậm rãi than thở xả giận: "Như thế nào giải quyết tùy cậu đi, anh đây sẽ phối hợp...... Nhớ nghĩ kỹ hậu quả là được."

Lạc Trạm gắt gao nắm chặt tay lái, nhắm mắt: "Ừ."

.

Thứ tư là sinh nhật Đường Nhiễm.

Từ thứ bảy tuần trước Đường Nhiễm đã bắt đầu buồn bực không vui, rốt cuộc thứ tư hôm nay là tồi tệ nhất.

Từ buổi sáng tỉnh lại, ăn bữa sáng, phát ngốc, ăn cơm trưa, tiếp tục phát ngốc, ăn bữa tối......

Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ sắc trời đêm đen, cô trừ bỏ ngữ khí, như cũ một câu cũng không nói. Mặc dù là Lam Cảnh Khiêm tự thân xuất mã cũng vô dụng.

Chờ đến gần 8 giờ tối, ngoài cửa sổ sắc trời như mực.

Đường Nhiễm đối với Lam Cảnh Khiêm hạ "lệnh đuổi khách", cũng là câu hoàn chỉnh duy nhất trong ngày:

"Ba ba, con muốn nghỉ ngơi."

Lam Cảnh Khiêm mặc dù không muốn, cũng chỉ có thể buông tiếng thở dài. Dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhất nhất, ông mới cau mày rời khỏi phòng bệnh.

Chiếc đồng hồ quả lắc ở Thiên Trạch bị Đường Nhiễm mang đến viện điều dưỡng.

8 giờ vừa đến, đồng hồ quả lắc trong căn phòng an tĩnh trống vắng gõ vang tám tiếng vang lẻ loi.

Nhớ tới một năm qua, những cái đó từng bước từng bước rõ ràng trước mắt, làm bạn với bóng tối, trên giường bệnh Đường Nhiễm rốt cuộc nhịn không được cong người xuống, đem khuôn mặt chôn vào hai đầu gối.

"Lạc Lạc," Thanh âm áp không được nghẹn ngào, "Thực xin lỗi..."

Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra.

Ánh đèn hành lang chiếu vào căn phòng tối om.

Đường Nhiễm sợ tới mức ngừng nghẹn ngào, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía cửa phòng ――

Dưới màn sáng, trên cửa bị một bàn tay thon dài đỡ lấy. Chủ nhân của bàn tay tựa hồ tới rất gấp, dựa ở bên cạnh cửa, Đường Nhiễm có thể nghe được hô hấp dồn dập rất nhỏ trong không khí.

Cái hô hấp kia mang theo một chút, cảm giác quen thuộc khó nói.

Nhớ tới nơi phát ra cảm giác quen thuộc này, ý thức Đường Nhiễm trống rỗng.

Thẳng đến khi đạo thân ảnh chậm rãi đứng thẳng, bước vào tầm mắt cô. Đã lâu, quen thuộc, thanh âm máy móc trầm ách rung động ――

"Sinh nhật vui vẻ."

Lạc Trạm đứng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.