Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 70: Mô-đun dạy cách yêu đương




Nhìn cô bé tâm tình như nở hoa trước mặt, Lạc Trạm đột nhiên ý thức được ――

Bất đồng với dĩ vãng, Đường Nhiễm mỗi một cảm xúc hay biến hóa dù lớn dù nhỏ đều là vì anh mà sinh ra; này vẫn là lần đầu tiên, cô bởi vì một người khác hoàn toàn cùng anh không quan hệ mà cười xán lạn như vậy.

Mà anh thậm chí cũng không biết người kia là ai, trông như thế nào.

Trong lòng Lạc Trạm dâng lên một nguy cơ xưa nay chưa từng có, sau đó nó như một mảnh mây đen vô tận bao phủ kín mít đỉnh đầu anh.

Mây đen còn ẩn ẩn lộ ra ánh sáng xanh.
Suy nghĩ sâu xa, Lạc Trạm phát hiện chính mình lo lắng quá mức――

Xem tình huống trước mắt mà nói, bất luận là làm "người máy", hay là làm Lạc tiểu thiếu gia đã mười ngày nửa tháng cũng chưa có biện pháp xuất hiện trước mặt cô một lần, anh thậm chí không có tư cách để nghĩ.

Cô rốt cuộc cũng chỉ là bé gái mười sáu bảy tuổi, con gái tuổi này tâm tư không ổn định là chuyện thường. Trong lòng các cô chứa không ít người, ngày hôm qua còn là tiểu ca ca ngồi xổm đầu đường, ngày mai khả năng liền hét chói tai vì một tiểu ca ca khác.

Nói vậy, khó bảo đảm Đường Nhiễm nhất định sẽ là ngoại lệ ―― hơn nữa ngày đó sau khi "tỏ tình", cô cũng không hề nói tới chuyện này, dường như đã quên.

Nghĩ như vậy, Lạc Trạm tức khắc cảm thấy mình ngày đó "chết máy" thật sự là "chết" có hơi sớm.

Đường Nhiễm hoàn toàn đắm chìm vào không khí vui sướng vì ngày mai có thể đến vùng ngoại ô giải sầu.

Thẳng đến khi bên tai an tĩnh một lúc lâu, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình chia sẻ vui sướng mà "người máy" dường như cũng chưa đáp lại.

Từ khi "người máy" Lạc Lạc lần trước "chết máy" về sau, Đường Nhiễm vẫn luôn có bóng ma tâm lý với chuyện này, sợ ngày nào đó "người máy" Lạc Lạc lại lần nữa chết máy, liền không có biện pháp tỉnh lại.

"Lạc Lạc?" Đường Nhiễm bất an mà nhẹ giọng hỏi.

"......"

Lạc tiểu thiếu gia còn bị bao phủ bởi hiện thực đả kích "căn bản không có tư cách để nghĩ" "cô khả năng chỉ là nhất thời hứng khởi bộc bạch ngày hôm sau liền quên", chưa lấy lại tinh thần.

Đường Nhiễm thực sự có điểm luống cuống. Cô nâng tay lên sờ soạng về phía trước, trùng hợp bỏ lỡ cánh tay Lạc Trạm, với vào khoảng không.

"Lạc Lạc ngươi không sao chứ?"

Cánh tay thất bại làm Đường Nhiễm sinh ra phán đoán sai lầm rằng "trước mặt không có ai", cô cuống quít bước về phía trước một bước:

"Lạc ―― ô......"

Cô không hề phòng bị mà đụng thẳng vào bờ ngực cứng rắn vững chắc của người nào đó, chóp mũi đau xót.

Chỉ kịp nức nở một tiếng, cô liền che lại chóp mũi thối lui nửa bước, đỏ vành mắt.

Lạc Trạm bị tiếng kêu hoàn hồn. Cúi đầu nhìn Đường Nhiễm khóe mắt phiếm hồng, Lạc Trạm cơ hồ theo bản năng mà duỗi tay ra.

Chỉ là trước khi đụng tới Đường Nhiễm, tay Lạc Trạm đã bị lý trí ngăn lại ở giữa không trung.

Đốt ngón tay chậm rãi nắm chặt, cánh tay áp lại bên sườn.

"Chủ nhân, người không có việc gì chứ?"

"Ta, ta không có việc gì......"

Cô chịu đựng đau, lần này đại khái là đâm đau cũng nhớ lâu, cô nâng tay sờ nơi mình vừa đâm vào.

"Lạc Lạc ngươi, ngươi không sao chứ?"

Lạc Trạm vừa muốn mở miệng, liền tận mắt nhìn thấy bàn tay trắng nõn sờ đến ngực mình.
"――!"

Một câu nghẹn ở trong cổ họng, trực tiếp lấp kín.

Đường Nhiễm không hề phát giác, theo sơ mi trắng sờ xuống, tìm được tay "người máy", sờ lên làn da xác định độ ấm, sau đó Đường Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.

"Còn tốt, độ ấm không có mất khống chế."

Lạc Trạm cưỡng bách chính mình, cắn răng thối lui một bước, né tránh tay cô.

"Xin lỗi, chủ nhân, có sự chậm trễ trong việc đáp lại mệnh lệnh khi xử lí bộ nhớ đệm."

"......"

Lòng bàn tay đột nhiên trống trải làm Đường Nhiễm ngẩn ra.

Một chút mất mát không tên còn có cảm xúc khác xẹt qua trong lòng. Nhưng Đường Nhiễm thực mau điều chỉnh lại, cô gật gật đầu: "Ừ, không sao, chỉ cần Lạc Lạc không có vấn đề là được."

Lạc Trạm cúi đầu.

Cặp con ngươi đen như mực lóe lên một chút cảm xúc rạng rỡ, tựa hồ còn vì quyết định gì đó mà rối rắm không thôi.

Không khí cũng an tĩnh.

Đường Nhiễm đi sang bên cạnh: "Chúng ta ――"

"Chủ nhân, mô-đun dạy cách yêu đương đã sửa chữa xong, có bắt đầu dùng hay không?"

"......?" Cô sững sờ tại chỗ ngốc đủ năm giây. Bị nhắc tớ tâm tư mà cô cố tình tạm thời xem nhẹ, da mặt trắng nõn của Đường Nhiễm lộ ra chút phiếm hồng, "Mô-đun dạy cách yêu đương có thể sử dụng sao?"

"Đúng vậy."

Lạc tiểu thiếu gia khóe mắt rũ xuống, ánh mắt biểu tình cũng một chút tản mạn xuống.

Anh nhẹ nhàng tính nhẩm thời gian từ màn tỏ tình tối thứ bảy tuần trước đến bây giờ, trong phòng thanh âm máy móc liền vang lên.

"Tổng tốn thời gian 8724 phút 36 giây hoàn thành kiểm tra sửa chữa toàn bộ mô-đun, có bắt đầu dùng hay không?"

Đường Nhiễm chần chừ vài giây, rốt cuộc vẫn cắn câu, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Nếu dùng có thể sẽ chết máy không a?"

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, nhìn cô đã đỏ đến vành tai, lộ ra nụ cười không đứng đắn: "Trục trặc hệ thống đã thanh trừ, chủ nhân xin yên tâm sử dụng."

"Vậy," Đường Nhiễm thực thành thật nói, "Bắt đầu dùng đi."

Lạc Trạm cụp mắt, không tiếng động khẽ cười.
Thanh âm máy móc hơi hơi nghẹn xuống.
"Mô-đun dạy cách yêu đương giai đoạn đầu tiên, mời chủ nhân điền vào bảng thí nghiệm bằng giọng nói."

Cô mờ mịt mà ngẩng đầu: "Bảng, thí nghiệm?"

"Vâng, chủ nhân."

"Đó là thứ gì?" "Tập hợp một bộ câu hỏi đơn giản. Sau khi hệ thống tiến hành phân biệt phán đoán, sẽ nhằm vào kết quả thí nghiệm sẽ tiến hành phương án tối ưu tiếp theo."

"Ồ......"

Đường Nhiễm nghe được cái hiểu cái không, nhưng an tĩnh lại ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy ngươi hỏi đi."

Lạc Trạm nghe thấy những lời này, ước chừng là tương đương với nghe thấy một câu "Vậy ngươi đừng làm người".

Bị cảm giác nguy cơ tối nay kích thích đến mà lộ ra công tắc nguy hiểm, lại bị anh chậm rãi ấn xuống ―― "Vấn đề thứ nhất, có phải lần đầu tiên chủ nhân thích một người khác giới không?"

Đường Nhiễm do dự hai giây, nhỏ giọng: "Không phải."

Lạc Trạm: "......"

Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm: "Vấn đề vừa chuyển sang hình thức B, mời chủ nhân tường thuật đối tượng mình thích khác để làm phương án tham khảo cho bài học."

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta trước kia ở cô nhi viện có thích một cái cậu bé bị bắt cóc ở tại phòng tạm giam. Cậu ấy rất đẹp, cũng thực lãnh đạm, không thích nói chuyện, trên người còn luôn có thương tích......"

Lạc Trạm ngoài ý muốn, ngơ ngẩn.

Anh đương nhiên nghe ra được Đường Nhiễm nói chính là mình khi còn nhỏ, những ký ức đã bị mơ hồ cùng ăn mòn với anh mà nói có chút xa xôi mà xa lạ, lại nghe Đường Nhiễm nhắc tới, như là nghe một người khác chuyện xưa.

Mặc dù cậu bé kia chính là anh, nhưng Lạc Trạm đã quên vẫn là có điểm ghen ghét.

Chờ Đường Nhiễm hồi ức xong, biểu tình tựa hồ có hơi suy sút.

Lạc Trạm tự giác đuối lý, nhảy đề: "Vấn đề thứ hai, mời chủ nhân xác định mức độ thích đối với đối tượng hiện tại."

Đường Nhiễm ngây người hai giây: "Mức độ thích?"

"Đúng vậy." Lạc Trạm rũ mắt, không tiếng động mà nhếch khóe miệng, "Theo mức độ chia làm 4 mức độ. Nội dung cụ thể căn cứ vào cấp bậc dục vọng của chủ nhân đối với đối tượng."

"......"

Đường Nhiễm dần dần cảm giác vấn đề đang tiến vào một thế giới xa lạ.

Trầm mặc thật lâu, cô thẳng thắn thành khẩn giống như chú thỏ chủ động đem cái cổ trắng nõn tiến vào miệng của con chó sói đang thèm nhỏ dãi ――

"Cái gì là, cấp bậc dục vọng?"

Lạc tiểu thiếu gia thả lỏng thân thể, dựa vào tường.

Nhìn cô hoàn toàn mờ mịt, anh cụp mắt xuống, đầu lưỡi khẽ đảo qua hàm trên.

"Từ thấp đến cao, theo thứ tự là, nắm tay, ôm, hôn môi."

"......"

Lạc Trạm nói xong cái thứ ba, mặt cô đã lại lần nữa đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng, Lạc Trạm tại đây lại càng nhận thức sâu sắc rằng chính mình có bao nhiêu phần không phải người.

"Ta, ta cũng không biết......" Đường Nhiễm mặt đỏ một hồi lâu mới chậm rãi hạ nhiệt. "Hình như là, là ôm?"

Lạc Trạm tiếc nuối cực kỳ.

Đường Nhiễm lại nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu thành thật đặt câu hỏi: "Nhưng mà không phải có 4 mức độ sao? Vì sao chỉ có 3 cấp bậc dục vọng?"

"......"

Lạc Trạm cứng người.

Vài giây sau, anh rũ mắt, cười đến không thích hợp: "Chủ nhân muốn biết cái thứ tư sao?"

Đường Nhiễm do dự hai ba giây, thành thật gật đầu: "Muốn."

"Cấp bậc dục vọng thứ tư là......"

Thanh âm máy móc trầm xuống như thể hết điện, làm cô tò mò theo bản năng dỏng tai về phía trước.

Sau đó nghe thấy thanh âm kia ở bên tai vang lên, như ảo giác mà mang theo ý cười hài hước:

"Trẻ vị thành niên, không được mở ra."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.