Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 112: Đông đại doanh (3)




Edit: Boo

Beta: Quanh

Tần Tề cho Tần Dục quyền lợi được tùy cơ ứng biến ở phủ Quảng Ninh, có được mật chỉ của Tần Tề, cho dù Tần Dục lập tức chém tri phủ Quảng Ninh cũng không làm sao. Tần Dục có thể đoán được hiện tại trong triều nói mình như thế nào, dưới tình huống đó Tần Tề vẫn có thể tín nhiệm hắn, làm hắn không tránh được có chút cảm động.

Cất mật chỉ đi, Tần Dục cũng không lập tức đối phó với tri phủ Quảng Ninh, nhưng bắt được rất nhiều người báo tin, sau đó lục soát những người đó được một ít tin tức có thật có giả, cuối cùng dựa vào mấy thứ đó, đào ra được càng nhiều người có quan hệ với tri phủ Quảng Ninh.

Đương nhiên việc này hắn sẽ từ từ làm.

Lúc này, hắn vẫn ở lại Đông đại doanh, nhìn Lý Sùng An chỉnh đốn quân Tây Bắc. Thoạt nhìn tính tình Lý Sùng An ôn hòa, đối với Tần Dục lại càng cung kính, không những có thể đánh giặc, còn có thể ra uy, là một người biết thời thế. Nhưng thời điểm nên tàn nhẫn, Lý Sùng An vô cùng đáng sợ, chỉ một thời gian ngắn, hắn đã chém giết rất nhiều tướng lĩnh của Đông đại doanh, sau đó lại đánh tan binh lính nơi đây, một lần nữa an bài tướng lĩnh cho doanh trại.

Bởi vậy có rất nhiều binh lính Đông đại doanh bất mãn với Lý Sùng An, kết quả, binh lính ở Đông đại doanh vốn nghe lời Lý Sùng An, thế nhưng lần này lại bắt đầu chống đối, những người gây loạn, tất cả đều theo quan pháp mà xử trí.

Có thể nhìn thấy Lý Sùng An thật sự rất hận người Nhung, hiện tại cũng rất hận những người Nhung cấu kết với Đông đại doanh. Nhìn những sự việc này, cuối cùng Tần Dục cũng rõ lý do vì sao Lý Sùng An có thể nắm chặt chẽ quân Tây Bắc trong tay.

Lý Sùng An thu thập xong Đông đại doanh, liền theo dõi Tây đại doanh, mà lúc này Miêu Tân Xuân đã ngoan ngoãn giống như một con mèo.

Miêu Tân Xuân là người có chút bản lĩnh, tuy lúc trước ghen ghét cáu kỉnh, không muốn tới bái kiến Lý Sùng An cùng Tần Dục. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không dám đi ghen ghét Lý Sùng An. Lý Sùng An này không đơn giản, ra tay quả thực rất tàn nhẫn! Trước kia thấy bộ dạng hắn hiền lành, hóa ra đều là giả bộ! Vị lão gia này chính là con sói lớn, nếu đắc tội hắn....Miêu Tân Xuân run một cái, một chút cũng không dám đắc tội Lý Sùng An, Lý Sùng An bảo hắn đi hướng tây hắn tuyệt tối sẽ không dám đi hướng đông, vô cùng nghe lời.

Miêu Tân Xuân không có một chút quan hệ gì với người Nhung, Lý Sùng An đối với hắn vô cùng khách khí, cũng rất tốt, nhưng lại càng khiến Miêu Tân Xuân thêm thấp thỏm.

Tâm tư của Miêu Tâm Xuân, Tần Dục cũng nhìn ra một ít, hắn cười khẽ, cũng không thu lại ý tứ. Miêu Tân Xuân như vậy với hắn là một chuyện tốt, bớt lo đi rất nhiều.

Miêu Tân Xuân nghe lời như vậy, thuộc hạ của hắn liền không cần phải nói. Huống chi người Tây đại doanh thật ra vẫn luôn ăn không đủ no, giống như binh lính tổng đại doanh trước kia! Chịu thua là có thể ăn no, thật tốt, người Tây đại doanh không có gì bất mãn, không bao lâu sau, trái tim liền bị Lý Sùng An kéo đi.

Hóa ra Lý tổng binh là người tốt! Mỗi ngày đều cho bọn hắn ăn! Khác hẳn với đám tướng quân đã chết lúc trước, để bọn họ chịu đói!

Tâm tư của binh lính, Miêu Tân Xuân tự nhiên có thể nhìn ra, điều này làm hắn càng khẳng định Lý Sùng An không phải người dễ chọc. Mới có mấy ngày như vậy, thủ hạ của hắn đều đã bị Lý Sùng An thu phục, người này không đơn giản! Về sau hắn cần phải hành sự cẩn thận hơn, nhất định không thể để người này bắt được nhược điểm.

Miêu Tân Xuân nghe lời như vậy, Lý Sùng An càng thêm thưởng thức, kết quả Miêu Tân Xuân càng thêm sợ hãi, lại càng nghe lời....

Tần Dục: “....”

Mặc kệ thế nào, sau khi quân Tây Bắc được chỉnh đốn ổn thỏa, cũng là thời điểm hắn giải quyết tri phủ Quảng Ninh.

Lúc trước đi qua nhưng không ghé vào, hiện tại Tần Dục tính toán đi một chuyến đến phủ Quảng Ninh, mà lúc này, tri phủ Quảng Ninh đã bị Tần Dục làm cho sợ hãi. Từ một tháng trước, trong phủ hắn liên tiếp có người mất tích. Người đầu tiên mất tích là người hắn phái báo tin cho người bên phủ Tây Ninh, người nọ chỉ cần đem tin đưa đến một thôn trang bên ngoài phủ thành, theo lý là cùng ngày có thể trở về, nhưng hắn vẫn luôn không trở về.

Người tiếp theo mất tích là người hắn phái đi tìm người kia, người này vẫn không trở về, hắn liền phái thêm một ít người đi tìm, kết quả là những người đó đều mất tích.

Hắn bị hoảng sợ, tìm người cải trang giả dạng ra khỏi thành, kết quả người nọ cũng mất tích, không chỉ có như vậy, trong phủ có hai nha hoàn ra ngoài mua đồ, không biết sao cũng mất tích.

Sau này, chỉ cần người trong phủ hắn đơn độc đi ra ngoài, người đó khả năng sẽ mất tích, cũng không biết là đi nơi nào, hắn nhờ người giúp hắn tìm, kết quả những người giúp đỡ đó cũng không tìm thấy.

Điều này tuyệt đối là là có người theo dõi hắn! Mà người theo dõi hắn hơn phân nửa chính là Đoan Vương Tần Dục. Đoan Vương này, cũng dám làm ra chuyện như vậy, có hay không có khả năng....bí quá hóa liều, muốn giết hắn?

Tri phủ Quảng Ninh càng nghĩ càng sợ hãi, cuộc sống hàng ngày khó mà yên ổn, mà người hầu trong phủ của hắn càng ngày càng ít, nếu không thì cũng không có ai dám đơn độc ra khỏi cửa, sợ là cuối cùng trong phủ bọn họ một hạ nhân cũng không có, tiểu thiếp của hắn còn phải nấu cơm.

Mấy người phụ tá trong phủ hắn cũng coi như là người trong phủ, mấy ngày nay cũng đã mất tích hai người, làm cho những phụ tá khác cảm thấy bất an, sợ hãi không thôi.

“Nhất định là Đoan Vương kia làm ra chuyện này, sao hắn dám càn rỡ như vậy?”

“Quân Tây Bắc đều đã nằm trong tay hắn, tất nhiên hắn dám càn rỡ!”

“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Sớm biết như vậy, lúc trước chúng ta nên cùng hắn nói chuyện thật tốt, tốt nhất đưa cho hắn một ít phí...”

Những người này hối hận không thôi, thậm chí còn có người đưa ra chủ ý cho tri phủ Quảng Ninh, để hắn đưa cho Tần Dục ít bạc. Chỉ là, rất nhiều ngân phiếu cùng hạ nhân đều mất tích, một chút tin tức cũng chưa truyền về.

Tri phủ Quảng Ninh suy nghĩ tìm cho chính thê cùng nhi tử của mình chỗ trốn, cũng tìm chỗ trốn cho chính mình, nhưng bọn hắn có thể trốn đi đâu được? Ra khỏi phủ Quảng Ninh, nói không chừng sẽ mất tích.

Hơn nữa tri phủ Quảng Ninh cảm thấy, Tần Dục lâu như vậy vẫn chưa đối phó với hắn, nghĩ vậy hắn có chút băn khoăn, chính mình cũng nên thức thời một chút, Tần Dục sẽ tha hắn.

Nghĩ như vậy, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, mà lúc này, cuối cùng Tần Dục cũng tới phủ Quảng Ninh. Tri phủ Quảng Ninh có được tin tức liền vô cùng mừng rỡ, thậm chí mang theo rất nhiều người ra cửa thành nghênh đón.

Tần Dục vừa đến phủ Quảng Ninh, liền ở cửa thành gặp được tri phủ Quảng Ninh. Thật ra hắn không quen biết tri phủ này, nhưng nhận ra nhờ quần áo trên người.

“Người đâu, mau bắt lấy tri phủ Quảng Ninh.” Tần Dục không tính sẽ lưu lại người này, lập tức liền nói. Tri phủ Quảng Ninh kinh sợ ngẩng đầu. Đoan Vương này, cư nhiên lại bắt hắn??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.