Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 219: Trở lại hoàng cung bị hoàng hậu thiết kế bẫy




Đám người nam quyến đều phải uống rượu, cho nên bữa cơm này cũng không ăn xong nhanh như vậy. Tần Thư Dao cũng muốn lặng lẽ nói chuyện với Tần Khả Cầm, cho nên Tần lão phu nhân đề nghị ngược lại hợp ý Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm nằm ở trên giường, đang đắp một tấm chăn thật mỏng. Nhưng không hề buồn ngủ.

"Tỷ tỷ gả qua tốt không? Tỷ phu đối tốt với tỷ tỷ không?"

Tần Khả Cầm đã sớm muốn hỏi Tần Thư Dao, chỉ là vừa rồi quá nhiều người, mà những lời này cũng không tiện hỏi ở trước mặt của mọi người. Cho nên mới vẫn kéo dài tới vào lúc này mới hỏi.

Tần Thư Dao nhớ lại mấy ngày nay chung sống với Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục đối xử với nàng quả thật dường như khá hơn lúc trước nhiều, cũng dịu dàng chăm sóc vô cùng. Những ngày qua đều ở bên Tần Thư Dao mỗi ngày, cẩn thận che chở nàng, chỉ sợ nàng bị bất kỳ ủy khuất nào.

Chính là kiếp trước, đoạn thời gian tốt đẹp nhất giữa Tần Thư Dao và Hàn Thế Quân, Hàn Thế Quân cũng chưa từng làm được như vậy.

Cho nên trái tim Tần Thư Dao hẳn là thỏa mãn, thậm chí phải vui mừng. Chẳng qua là không biết vì sao, nàng cảm giác có một nơi nào đó trong lòng có chút trống rỗng, dường như để mất cái gì. Nàng không hiểu, có phải là bởi vì chuyện đã trông thấy ở ngôi miếu đổ nát thành Nam hôm đó hay không, hay chỉ là bởi vì nàng không thích ứng được cuộc sống cùng với một nam tử khác.

Tần Khả Cầm thấy vấn đề giữa hai người đơn giản như thế mà Tần Thư Dao vẫn suy nghĩ lâu như vậy, lập tức lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ hắn đối xử không tốt với tỷ?"

Tần Thư Dao lập tức lắc đầu, cười nói: "Tốt, rất tốt. Tốt đến mức tỷ cũng không biết nên đáp lại hắn như thế nào. Tốt đến mức tỷ sợ sẽ làm những trắc phi khác bất mãn!"

Nghe vậy Tần Khả Cầm cũng nhướng mày, bởi vì nàng không thấy được tỷ tỷ nàng vui mừng, cũng không thấy được trên mặt tỷ tỷ nàng hiện ra hạnh phúc. Ngược lại là gương mặt bất đắc dĩ và khổ sở.

"Tỷ tỷ không cần khổ sở, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Đợi tỷ tỷ sinh hạ đứa bé, thì cũng không cần lo lắng như vậy nữa!"

Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm hiểu lầm, thì cũng không có ý định giải thích, chẳng qua là cười nói: “Muội còn chưa xuất giá đâu, vậy mà cũng bắt đầu an ủi người rồi.”

Tần Khả Cầm bị Tần Thư Dao nói như thế, trên mặt lập tức đỏ bừng không thôi, núp ở trong chăn nhăn nhó một chút, hai người mới lại tán gẫu trong chốc lát.

Có lẽ vì nguyên nhân thời tiết, có lẽ hai người cũng thật sự mệt mỏi. Vừa nói giỡn một trận, hai người cũng im lặng ngủ mất.

Đợi khi mở mắt ra lần nữa, phía chân trời đã xuất hiện một đám mây màu da cam, Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, đến chỗ Tần lão phu nhân, vẫn có chút buồn bực nói: "Không ngờ ngủ lâu như vậy, tổ mẫu cũng thiệt là, sao cũng không gọi cháu dậy chứ!"

Làm sao Tần lão phu nhân nỡ gọi Tần Thư Dao dậy, chẳng qua là cưng chìu nói: "Không có chuyện gì, sau này muốn về nhà, lúc nào cũng có thể trở về!"

Chẳng biết tại sao, Tần Thư Dao nghe lời này, lỗ mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa cũng rớt xuống.

Kiếp trước nàng ước gì thoát khỏi căn nhà này, cảm thấy trong căn nhà này không có ấm áp nào, cảm thấy không có ai thương yêu nàng. Ngay cả phụ thân của mình cũng chán ghé nàng, huống chi những người khác đều đang khi dễ nàng.

Nhưng mà sau khi sống lại, nàng mới phát hiện, thì ra là Tần phủ này cũng có người sẽ chân chính yêu thương nàng, coi như năng lực có hạn, cũng sẽ hết sức bảo vệ nàng.

Tần Thư Dao cố nén không cho nước mắt chảy xuống, hít một hơi, mới cười dùng sức gật đầu nói: "Vâng, cháu gái biết rồi!"

Thật ra thì nàng một nữ nhi đã gả ra ngoài, làm sao có thể thường về nhà mẹ đẻ được. Ngay cả nàng không ở trong hoàng cung, cũng không thể thường về nhà mẹ được. Chẳng qua là Tần lão phu nhân mới khỏi bệnh, mà trong phủ lại bận nhiều chuyện như vậy. Tần Thư Dao thật sự vô cùng lo lắng cho thân thể Tần lão phu nhân.

Lúc này, Thanh Ngọc bên cạnh Mộ Thiếu Dục tới thúc giục Tần Thư Dao đi về.

Trời đã dần dần tối, cửa cung cũng sắp đóng lại. Cho nên Tần Thư Dao cũng không thể đợi ở chỗ này nữa.

Một đám người tiễn phu thê họ đến cửa, trước khi lên xe ngựa, rốt cuộc Tần Thư Dao không nhịn được chảy hai hàng nước mắt, sau đó liền vội vàng chui vào trong xe ngựa.

Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục cũng chui vào xe ngựa thì lập tức ôm Tần Thư Dao vào trong ngực của mình, cười trấn an nói: “Nàng cũng đừng khổ sở. Sau này chúng ta chuyển ra bên ngoài cung ở, muốn trở về cũng thật đơn giản. Không bằng chúng ta mua một tòa nhà ở gần nơi này, sau này nàng nhớ lão phu nhân thì trở về gặp mặt cũng có thể!”

Tần Thư Dao cầm khăn lên lau nước mắt của mình, sau đó mới nở nụ cười nhạt, nói: "Hoàng thượng còn chưa phê chuẩn đâu. Muốn xuất cung làm sao dễ dàng như vậy!"

Vốn là những hoàng tử trưởng thành đều ra bên ngoài cung ở, dù sao hậu cung cũng đồng nghĩa với hậu viện của một mình hoàng đế, đều là nữ nhân của hoàng đế, tổng nên tránh tị hiềm.

Chẳng qua là hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, cho nên vẫn kéo dài như vậy. May mắn nhiều hoàng tử vẫn còn tự hạn chế mình, hậu cung cũng chưa từng gây ra chuyện gì xấu.

Tần Thư Dao cũng hiểu được, nếu hoàng thượng thật sự nguyện ý để cho bọn họ đi ra ngoài ở, ngay từ lúc Mộ Thiếu Dục thành thân sẽ ban cho hắn một nhà tòa nhà. Nhưng mà bây giờ Mộ Thiếu Dục đã lập gia đình hơn nửa năm, hoàng thượng lại một chút động tĩnh cũng không có.

Mộ Thiếu Dục nhìn bộ dạng mất mát của Tần Thư Dao, tiếp tục trấn an nói: "Nàng không cần lo lắng, chuyện này cũng chỉ là việc rất nhỏ. Hơn nữa, phụ hoàng cũng không trở thành không phân rõ phải trái như vậy!"

Tần Thư Dao nghe vậy thản nhiên cười, chuyện như vậy cưỡng cầu cũng không được. Nàng cũng không ôm hi vọng gì nhiều, một là muốn xem thái độ của hoàng thượng. Hai là hoàng hậu chưa chắc sẽ nguyện ý, dù sao xuất cung thì đồng nghĩa với việc ra khỏi lòng bàn tay của bà ta, thì làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

Lúc trở lại trong cung, trời đã tối đen.

Mộ Thiếu Dục đưa Tần Thư Dao trở lại trong phòng nàng, vốn cũng không nguyện ý đi nữa, nhưng mà chỗ hoàng hậu phái người đến, nói muốn Tần Thư Dao đi qua, hơn nữa hôm nay đã truyền đến mấy lần.

Tần Thư Dao không dám chậm trễ, ngay cả y phục cũng không đổi, vội mang theo người vội vàng đi cung Tê Phượng.

Lúc này trên hành lang dài đều treo thật cao đèo lồng màu đỏ, theo bóng đêm càng thêm mông lung.

Đường đến cung Tê Phượng, thật sự Tần Thư Dao cũng không xa lạ, cho nên cũng không gọi cung nữ dẫn đường, chẳng qua là mang theo Thi Vận và Tuyết Ảnh đi trước.

Đến ngoài điện, một cô cô canh giữ ở bên ngoài đi truyền lời, sau khi chờ trong chốc lát, liền có cung nữ dẫn Tần Thư Dao đi vào.

Đợi sau khi vào điện, mới phát hiện thì ra là hoàng hậu vốn đã đi ngủ. Toàn bộ trâm cài đầu trên người bà ta cũng đã được tháo xuống, áo khoác trên người cũng đã cởi ra, lúc này chẳng qua là hoàng hậu tùy ý khoác một chiếc áo choàng mỏng, nhìn thấy Tần Thư Dao khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Ngươi tới chỗ này vào canh giờ này làm gì?"

Tần Thư Dao hơi sửng sốt, trong lòng lập tức cảm thấy nhất định là việc lớn không tốt, vội vàng nói: "Không phải Hoàng hậu nương nương bảo người đến tìm thiếp thân sao?"

"Nói bậy, lúc nào thì Bổn cung đi tìm ngươi. Hơn nữa người nào không biết hôm nay ngươi lại mặt, Bổn cung tìm ngươi làm gì?" Hoàng hậu tức giận vỗ lên bàn.

Trong lòng Tần Thư Dao kinh ngạc không thôi, chẳng qua là trên mặt không dám có chút qua loa nào: "Có lẽ cung nữ trong cung truyền sai, thiếp thân sẽ xuống ngay!" Nói xong thì lập tức mang theo Thi Vận và Tuyết Ảnh quay đầu rời đi.

Nhưng mà lúc này đã muộn, hoàng hậu chợt truyền ra một tràn tiếng cười lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.