Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 50: Không cam lòng hối hận lúc trước




Sắc mặt Hàn Thế Quân có chút tái nhợt, sao hắn không nhìn ra một tia khinh thường trong mắt mẹ cả của hắn chứ, chỉ là hiện tại không chỉ có bị người nhìn thấy, mà cũng bị truyền ra rồi, dღđ☆L☆qღđ nếu không cưới Tiết Nhã, vậy thanh danh của hắn sẽ càng kém. Nhưng muốn hắn cưới Tiết Nhã thì lại không cam lòng, chính thê của hắn nhất định phải là nữ nhân có thân phận cao quý, mà không phải là một bé gái mồ côi như vậy.

Từ thị vẫn thờ ơ, cưới người có địa vị càng thấp càng có lợi cho bà, bà cầm lấy ly trà chậm rãi uống một ngụm: "Nghe nói nàng cũng có vài phần tư sắc, chỉ là vẫn còn ở trong hiếu kỳ. Tuổi ngươi cũng không lớn, cũng nên định xuống. Không bằng cưới nàng đi!"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Nghe vậy Hàn Thế Quân lập tức kinh hoảng nói: "Nàng chẳng qua là một bé gái mồ côi, lại còn trong hiếu kỳ... Con thầm nghĩ nạp nàng làm thiếp..."

Hàn Thế Quân không muốn cưới nàng làm chính thê, lại không thể không phụ trách, chỉ có nạp thiếp mới có thể giải quyết. Mà chuyện này, tuy rằng không công bằng với Tiết Nhã, nhưng dù sao Hàn Thế Quân cũng là thứ tử tam phòng Hàn gia, lại được nuôi ở bên người mẹ cả, chướng mắt thân thế Tiết Nhã cũng là bình thường.

Nhưng Từ thị cũng không đồng ý, bà vốn không đồng ý Hàn Thế Quân cưới một người có gia thế vững chắc, mà Tiết Nhã cũng là nhân tuyển tốt nhất, không cha không mẹ không nơi nương tựa, dễ bắt chẹt nhất!

"Nếu như ngươi chỉ nguyện ý nạp nàng làm thiếp, sợ là thanh danh ngươi ở kinh thành cũng tổn hại lợi hại hơn!" Từ thị hiểu tâm tính Hàn Thế Quân nhất, chẳng qua là một thứ tử, lại vọng tưởng hướng chỗ cao.

Sao Hàn Thế Quân không rõ chuyện này chứ, chính hắn thật sự không đồng ý cưới Tiết Nhã, hắn nhíu mày nói: "Ngày ấy, vốn là đại tiểu thư Tần gia hẹn con, lại không nghĩ rằng người đến lại là nàng..."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Từ thị vừa nghe trong lòng kinh ngạc, đối với tình hình của Tần gia bà cũng biết, của cải của Tần Thư Dao càng biết hơn, nếu người Hàn Thế Quân cưới là Tần Thư Dao, như vậy sợ sẽ khó làm.

Bà lạnh mặt, nghiêm nghị nói: "Nàng gia phong rất tốt, sao lại hẹn ngươi. Ngươi đừng tự coi nhẹ mình, cho dù là nàng hẹn ngươi, nhưng bị người nhìn thấy lại là ngươi cùng với bé gái mồ côi Tiết gia kia. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lại chạy đi nói ngày đó người hẹn cùng với ngươi là đại tiểu thư Tần gia, bọn họ sẽ tin. Nếu đến lúc đó lại gặp phải một đống cục diện rối rắm khác, ta cũng không xen vào nữa!"hh_diendanlequydon

Sao Hàn Thế Quân không hiểu đạo lý này chứ, nếu không phải Từ thị bức hắn cưới Tiết Nhã làm chính thê, hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.

"Quả thật con gặp mặt cùng với Tiết cô nương, mặc dù không làm ra chuyện vượt rào về lý cũng nên phụ trách. Chỉ là con không muốn cưới nàng làm chính thê, nàng không phải là người con ngưỡng mộ..."

"Đùng" một tiếng, Từ thị đột nhiên đứng lên, phẫn nộ quát: "Việc này là ngươi gây ra, ta vốn không đồng ý quản, nhưng lại liên lụy đến cha ngươi và đại phòng, chi thứ hai đều bị người nhạo báng, ta mới ra mặt muốn nói giúp ngươi việc hôn nhân này. Ngươi thì tốt, thế nhưng hủy trong sạch của cô nương nhà người ta, vẫn còn không đồng ý cưới người ta. Từ xưa việc hôn nhân vốn là cha mẹ quyết định, không có đạo lý ngươi tham gia vào bên trong."hh_diendanlequydon

Hàn Thế Quân thấy Từ thị tức giận, sắc mặt cũng có chút khó chịu, chỉ là giờ phút này hắn không thể xé rách mặt với Từ thị, chỉ có thể thấp giọng nói: "Mẫu thân, ý tứ của người là gì?"

"Ngươi lại không đồng ý cưới làm chính thê, vậy trước nạp thiếp, nếu sinh con trai thì nâng nàng làm bình thê." Từ thị ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại âm thầm châm chọc, còn chưa cưới chính thê mà sinh con trai trước, còn nâng làm bình thê, về sau ai sẽ nguyện ý gả cho hắn!

Chỉ công sức của hai người, Từ thị mang theo người lễ đến Tần gia, định chuyện hôn sự của Tiết Nhã xuống. Lúc này Ngô thị đã tức giận Tiết Nhã không thôi, mặc kệ là bình thê hay là thiếp bà đều sẽ đáp ứng.

Từ trong tối hay ngoài sáng Từ thị đều lộ ra châm chọc: "Quân Nhi nhà chúng ta vốn cũng là người biết quy củ, lại không nghĩ rằng bị bé gái mồ côi này câu hồn! Mà thôi, một bé gái mồ côi cũng không hề gì, nâng làm di nương là được, cố tình lại là cô nương từ Tần gia các ngươi, chúng ta cũng không thể chậm trễ. Chỉ là dù sao cũng là làm thiếp, không đạo lý đi vào từ cửa chính, chỉ có nâng vào từ phía sau, bày hơn mười bàn tiệc thì tính kết thúc buổi lễ!"

Tuy rằng Ngô thị cũng biết yêu cầu này là ủy khuất Tiết Nhã, nhưng loại chuyện này cũng chính bản thân Tiết Nhã gây ra, cũng trách không được nàng: "Chỉ là nàng còn chưa có qua hiếu kỳ, nếu qua hơn một tháng mới đủ mười ba tuổi, sang năm liền gả qua có phải quá sớm một chút rồi hay không!"

Dù sao Ngô thị cũng là dì của Tiết Nhã, nếu mười ba tuổi đã lập gia đình không chỉ có hiếu kỳ chưa hết, ngay cả đứa nhỏ cũng sinh không được.

Từ thị khẽ hừ một tiếng: "Nếu nàng biết tuổi mình còn nhỏ lại còn trong hiếu kỳ, sao lại làm ra được loại chuyện này chứ!"

Nghe vậy sắc mặt Ngô thị nhất thời như màu gan heo, khó coi cực kì, lại cố tình không nói được một câu phản bác nào.

Từ thị cũng không đồng ý có quan hệ xấu với Tần gia, chỉ cần Hàn Thế Quân không thể cưới một hôn sự tốt là được, nói: "Thôi được, nó nguyện ý ở lâu hai năm thì ở lâu hai năm đi. Hàn gia chúng ta cũng không phải người không thấu tình đạt lý!" Nói xong liền đứng lên mang theo những người khác rời đi.

Đợi đến khi Từ thị đi xa, Ngô thị buồn bực cầm lấy ly trà hung hăng ném ngã trên mặt đất: "Chồng bà ta chẳng qua là một quan ngũ phẩm, ta còn không hiếm lạ người nhà hắn như vậy đâu!"

Quý ma ma cũng cảm thấy vừa rồi Từ thị có hơi chút quá đáng, liền vội trấn an nói: "Phu nhân, làm gì chấp nhặt với bà ta." Bà cau mày, than một tiếng: "Chỉ là chuyện này của biểu tiểu thư sợ sẽ bất lợi với Tam tiểu thư nhà chúng ta!"

Dù sao Tiết Nhã sống ở Tần gia nửa năm, vậy mà ngay cả chút quy củ này cũng không dạy dỗ được. Vài ngày nay Ngô thị ngay cả cửa cũng không dám ra khỏi, trong miệng đều ngậm một bụng tức giận.

"Đừng để ta bắt được kẻ tiện nhân kia. Vài ngày nay để Như Nhi ở nhà đợi không cần đi chỗ khác, cho dù Bát công chúa mời cũng bảo nó uyển chuyển cự tuyệt."

Tuy rằng chuyện của Tần Tuyết Như và Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Nhưng chuyện này của Tiết Nhã, người Tần gia cần phải tránh tị hiềm. Hơn nữa Hoàng thượng cũng không có tự mình chỉ rõ hôn sự này, nếu lại truyền ra chuyện vụng trộm gặp mặt, vậy hôn sự của hai người Tần Tuyết Như và Mộ Phượng Thiên sợ sẽ làm trò nữa rồi.

Thủy Vân Lâu

Tiết Nhã sốt ruột chờ đợi ở trong phòng, cửa két một tiếng mở ra, Tiết Nhã vội vàng vọt đi qua, lôi kéo Thủy Châu vội vàng nói: "Thật sự là tam phu nhân Hàn gia đến cầu thân sao?"

Từ sau ngày kia, Tiết Nhã hối hận không thôi. Sợ thanh danh bản thân hỏng rồi, mà Hàn Thế Quân lại không đồng ý cưới bản thân. Dù sao ngày đó Hàn Thế Quân cũng không có làm chuyện gì vượt rào, cũng chưa từng nói qua muốn thành thân với nàng.

Thủy Châu cau mày, ấp a ấp úng nói: "Là tam phu nhân Hàn gia đến cầu thân... Chỉ là..."

Trong lòng Tiết Nhã vui mừng một trận, từ ngày ấy sau khi ở phủ Ninh Hầu nhìn thấy Hàn Thế Quân, trong lòng nàng ngưỡng mộ Hàn Thế Quân, bằng không thì cũng sẽ không mạo hiểm lớn phiêu lưu tự mình đi gặp Hàn Thế Quân như vậy.

"Chỉ là cái gì?"

Thủy Châu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kỳ vọng của Tiết Nhã, rốt cục thở dài một hơi nói: "Tam phu nhân Hàn gia đến cầu thân, lại không phải vì cưới tiểu thư làm chính thê, mà là muốn nạp tiểu thư làm thiếp." Thủy Châu thấy vẻ mặt Tiết Nhã khiếp sợ cùng mất mát, lại vội vàng nói; "Chỉ là Tam phu nhân Hàn gia nói qua, nếu tiểu thư sinh một đứa con trai vậy sẽ nâng lên bình thê!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.