Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 – Chương 17




Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng thấy được chế độ quân chủ chuyên chế cổ đại, ngày trước còn ở trong khóa học lịch sử nàng đã từng học về loại chuyên chế đọc tài này đúng là khiến cho nàng chán ghét, nếu như chuyên chế đến trên đầu của nàng, nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy.

Nhưng chỉ khi vào trong hiện thực, mới có thể cảm nhận được thực tế tàn khốc.

Nàng có thể quang minh chính đại rời đi nơi này, dù sao nàng cũng không phải là Kiều Linh Nhi trước kia, nàng chẳng qua chiếm cứ thân thể của Kiều gia Tứ tiểu thư, linh hồn của nàng vẫn là Kiều Linh Nhi ban đầu, không hề liên quan đến gia đình Kiều gia này.

Không sai, nàng cuối cùng là chiếm cứ thân thể nữ nhi người ta, hơn nữa một nhà đối với nàng vô cùng tốt, cho nàng mái nhà ấm áp trước nay chưa từng có, để cho nàng cũng một lần thực sự làm con gái. Làm con gái, nhất định phải tận hiếu đạo, nếu như lúc này nàng rời đi, Kiều gia chính là kháng chỉ, khi quân phạm thượng, liên lụy chính là mấy chục nhân mạng ở Kiều gia. Nàng tuy rằng trời sinh lãnh đạm, thế nhưng những sinh mệnh vô tội này nàng cũng không thể cứ như vậy nhìn họ biến mất ở trước mặt nàng được.

Kiều phủ có vẻ có chút lạnh lẽo, những người khác ở Kiều gia đều biết đây là một quan hệ lợi dụng, cũng biết nàng bị vây trong vị trí nào, cơ hồ mỗi người đều nói qua với nàng muốn nàng rời đi, có thể thấy được người nhà này thật sự quan tâm nàng.

Chính vì như vậy, nàng lại càng không thể đi, nếu không thì lương tâm nàng sẽ cắn rứt.

Trong trời đêm, mặt trăng cong màu bạc treo thật cao trên ngọn cây, chiếu xuống ánh sáng rực rỡ trong suốt vô cùng.

Kiều Linh Nhi dựa vào trước cửa sổ, nhìn trời sao với trăng khuyết treo trên ngọn cây, ban đêm giữa mùa hạ này, ánh trăng cũng lộ ra chút hơi lạnh.

“Ánh trăng tối nay rất đẹp phải không?” Đột nhiên, một thanh âm hài hước vang lên ngay trên đỉnh đầu Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cây nổi bật dưới ánh trăng, chợt bay qua một bóng người màu trắng, thanh âm chính là phát ra từ người nọ.

“Các hạ đêm khuya đến thăm, không biết có gì chỉ giáo?” Kiều Linh Nhi tùy ý khép lại áo lụa trên người, nhàn nhạt hỏi. Khinh công cổ đại nàng đã gặp, cho nên lúc này gặp lại, cũng không thấy có gì kinh ngạc.

“Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, sao Kiều cô nương cũng không có lòng dạ nào thưởng thức?” Bạch y nam tử mở miệng lần nữa, nổi bật dưới ánh trăng sâu kín, thân hình càng có vẻ mông lung, lúc ẩn lúc hiện như trích tiên.

“À? Làm sao ngươi biết ta không phải là đang thưởng thức ánh trăng này?” Kiều Linh Nhi nhíu mày nói.

“Người của ngươi ở chỗ này, thế nhưng, lòng của ngươi không ở nơi này.” Bạch y nam tử thản nhiên nói, nói xong, tay hắn dao động, tiếng tiêu thanh tịnh đẹp đẽ từ trong tay hắn phóng khoáng bay ra.

Kiều Linh Nhi không biết người này rốt cuộc là ai, tuy không cảm giác được sát khí, nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác.

“Tiểu thư…” Ngưng Hương nghe thấy tiếng tiêu, thế nhưng khi vừa đến gần Kiều Linh Nhi nhìn thấy người bên ngoài.

Chỉ tiếc, Ngưng Hương chưa kịp kêu lên, đầu ngón tay của bạch y nam tử kia bắn ra một phiến lá cây, điểm trúng huyệt đạo của nàng. Mà nàng cũng cứ như vậy yếu ớt ngã xuống.

“Ngưng Hương?” Kiều Linh Nhi vội vã đón lấy cơ thể của Ngưng Hương.

“Kiều cô nương không cần phải lo lắng, tại hạ chẳng qua chỉ là điểm huyệt ngủ của nàng mà thôi, hai canh giờ sau sẽ tỉnh lại.” Bạch y nam tử tà tứ mở miệng nói, thân hình chợt lóe, cả người từ trên cây nhảy xuống.

Kiều Linh Nhi đem Ngưng Hương ổn định tốt sau đó xuất ra một chiêu, thế nhưng vào lúc còn chưa tiếp xúc được nam tử kia, đã bị hắn giữ lại cổ tay vặn ra phía sau, tay còn lại của hắn cũng bóp ở cổ của nàng.

Kiều Linh Nhi rất chắc chắn, chỉ cần hắn hơi dùng sức, cổ của nàng sẽ bị cắt đứt.

“Xem ra Kiều cô nương cùng lời đồn bên ngoài không hề giống nhau.” Nam tử cười tà mở miệng, sau đó buông Kiều Linh Nhi ra. Hắn không nhìn lầm, thời điểm nàng động thủ khi đó, hắn cũng biết đó chỉ là đã học qua thế tóm tay. Nếu nàng thật sự chỉ là thiên kim tiểu thư nuôi ở trong khuê phòng, hiểu biết nên chỉ là cầm kỳ thư họa như lời đồn bên ngoài mà thôi, mà không phải “công phu” này.

Người đập vào mắt khiến trong lòng Kiều Linh Nhi nao nao, dung mạo tuấn mỹ như thế, tồn tại tao nhã tâm phách khiếp người. Tao nhã như vậy cũng làm cho hắn miễn cưỡng che giấu, dùng dung nhan tuyệt mỹ kia che giấu kiêu ngạo của hắn, thế nhưng bản chất liều lĩnh trong cặp mắt phượng tinh xảo kia lại không cách nào che giấu được toàn bộ.

Phong hoa tuyệt đại! Đây là từ đầu tiên Kiều Linh Nhi nghĩ tới dùng để hình dung hắn, tuyệt đại giai nhân có thể miêu tả nữ tử, thế nhưng lúc này nàng chỉ muốn hình dung người trước mắt này. Hắn khí chất kiêu ngạo mà tà mị khiến người ta không thể xem nhẹ.

Tuyệt đại tuy vô song, nhưng cũng không khiến Kiều Linh Nhi hoàn toàn bị dung mạo tuyệt mỹ kia của hắn làm cho mê hoặc.

“Không biết cao tính đại danh của công tử?” Kiều Linh Nhi lui về phía sau hai bước, duy trì cảnh giác nên có hỏi. Một đại nam nhân đêm nửa hôm xông vào sân trong của nàng, không phải chỉ là thuần túy tạt qua chứ.

Bạch y nam tử nhíu mày, vẫn là lần đầu tiên có nữ nhân sau khi thấy diện mạo vốn có của hắn mà bình tĩnh như vậy.

“Ngươi xác định ngươi muốn biết ta là ai?” Vân Trung Nguyệt đi về phía trước từng bước, hắc trung hiện lên một chút con mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào Kiều Linh Nhi.

“Công tử không nói cũng không sao, đêm đã khuya, nếu công tử không để ý, xin mời!” Kiều Linh Nhi lại lui về phía sau từng bước, nàng rất rõ ràng, nếu như bản thân trực tiếp cùng hắn giao thủ là hoàn toàn không có phần thắng.

Vân Trung Nguyệt không khỏi nhướng mày thật cao, nàng không bị dung mạo của hắn làm cho mê hoặc còn chưa tính, lại vẫn trực tiếp đuổi người? Xem ra lời đồn bên ngoài không chỉ sai một chút thôi đâu, Kiều Linh Nhi này căn bản không giống như người kia đồn đãi.

“Ngươi thật sự là Tứ nữ nhi của Kiều Chiến?” Vân Trung Nguyệt nhàn nhạt cười.

Kiều Linh Nhi bình tĩnh tự nhiên hồi đáp: “Nếu không phải là tiểu nữ tử, lẽ nào là công tử ư?” Người này mặc dù không có sát khí đối với nàng, nhưng nàng có thể ngửi được mùi nguy hiểm ẩn núp, trực giác của nàng nói cho nàng biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.

Nghe vậy, Vân Trung Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, “Haha… hay, hay cho một Kiều tứ tiểu thư, tại hạ Vân Trung Nguyệt.”

“Tà y Vân Trung Nguyệt?” Kiều Linh Nhi nghe nói không khỏi sửng sốt, đôi mi thanh tú cau lại.

“Ngươi biết ta?” Vân Trung Nguyệt càng thêm tò mò, tin đồn đều nói Kiều tứ tiểu thư trong lòng trong mắt đều chỉ chứa được đệ nhất thế gia đệ nhất công tử Phong Khinh, tại sao hiện tại nàng lại biết Tà y hắn?

Kiều Linh Nhi mang theo lãnh đạm xen lẫn trào phúng nói: “Tà y Vân Trung Nguyệt, cốc chủ Y Cốc, không cầu công danh bổng lộc, dụng độc dùng thuốc thiên hạ vô song, độc y nổi danh thiên hạ. Bởi vì dung mạo tuấn mỹ như yêu nghiệt, giết người không chớp mắt, cứu người có thể giành với Diêm vương, giết người cứu người toàn bằng tâm tình yêu thích, cho nên người trong thiên hạ dâng tặng danh hiệu Tà y.” Nghe nói cũng là lão sư phụ của Kiều Dực Thuật nhị ca nàng.

Nghe được Kiều Linh Nhi nói được ngọn nguồn danh hiệu của hắn, sắc mặt Vân Trung Nguyệt có chút lành lạnh, “Ngươi là người đầu tiên có dũng khí ở trước mặt ta nói ra căn nguyên hai chữ “Tà y” của ta đây.”

Thời điểm nhận thấy ngữ khí Vân Trung Nguyệt có gì không đúng, trong lòng Kiều Linh Nhi càng đề cao cảnh giác. Trước không biết hắn chính là Vân Trung Nguyệt thì thôi, hiện tại đã biết nhất định phải nâng cao một trăm hai mươi phần tâm tư.

Vân Trung Nguyệt giết người không có lý do, e rằng nàng không đắc tội hắn, sau một khắc cũng sẽ biến thành một xác chết.

“Cho nên?” Kiều Linh Nhi nắm chặt quyền phía dưới tay áo, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.

Thấy Kiều Linh Nhi dáng vẻ tuy rằng căng thẳng nhưng cũng không tự loạn trận cước, tâm Vân Trung Nguyệt đột nhiên sinh ra một cỗ thưởng thức, tán thưởng đối với một nữ tử. Hắn vốn tùy ý rảnh rỗi thoáng qua, nhưng khi đi ngang qua sân trong của nàng thấy được dung nhan tuyệt sắc mà trong đôi mắt lại để lộ ra là một nữ tử thông tuệ, nhất thời hiếu kỳ dừng lại, không nghĩ lại phát hiện nàng cùng người khác bất đồng.

“Nghe nói Kiều tứ tiểu thư cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, vừa khéo tại hạ nơi này có một bản nhạc phổ, chỉ tiếc có tiêu không cầm, muốn mượn cầm của Kiều cô nương cùng tại hạ hợp tấu một khúc thế nào?” Vân Trung Nguyệt vừa nói, đã từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, đưa tới trước mặt của Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi sửng sốt một chút mới đưa tay tới nhận quyển sách kia, nhưng vào lúc này ở bên ngoài truyền đến mấy tiếng bén nhọn nhưng có chút trầm thấp. Nàng có thể nghe ra, đó là tiếng kêu của hạc trắng.

Vân Trung Nguyệt thu tay về, chặn lại ống tay áo, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Kiều Linh Nhi, nói: “Khúc phổ này trước hết đặt ở chỗ ngươi được rồi, chờ ta xử lý xong mọi chuyện, lại tới tìm ngươi!”

“Ai…” Kiều Linh Nhi mới muốn nói, chỉ thấy Vân Trung Nguyệt giống như quỷ ảnh, trong nháy mắt bay ra ngoài cửa sổ, lúc lên lúc xuống đã biến mất vô ảnh vô tung.

Nhìn khúc phổ trong tay, chân mày Kiều Linh Nhi nhíu sâu hơn mấy phần, nàng thử qua, thời điểm chạm vào cầm huyền, ký ức trong đầu sẽ có đại khái. Nhưng dù sao nàng cũng không phải là Kiều Linh Nhi kia, không thể thông hiểu như vậy được, mấy thứ khúc phổ này, nàng xem thế nào?

Hy vọng Vân Trung Nguyệt tạm thời đừng tới, qua ba ngày, chính là ngày nàng xuất giá rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.