Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 – Chương 1




Ý thức mê man, bụng căng trướng, toàn thân ẩm ướt, cảm giác thật khó chịu……

“Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh tỉnh đi……” Giọng nữ khóc thật khẽ vờn quanh ở bên tai, một vòng lại một vòng.

Cầm, kỳ, thư, họa, còn có nam nhân, một số người mặc y phục quái dị xông vào trong đầu, chiếm cứ toàn bộ đầu óc, đau đầu, ngoại trừ đau đầu vẫn là đau đầu.

“Tiểu thư, mau tỉnh một chút đi mà……” Chất lỏng ấm áp rơi ở trên mặt, còn có cảm giác lay động.

“Đừng……đừng lắc, ta muốn ói……” Kiều Linh Nhi tìm kiếm bắt được một cánh tay trên vai, vô cùng không thoải mái nói, trên người cảm thấy dinh dính ẩm ướt không nói, trong bụng hình như còn uống không ít nước.

Kiều Linh Nhi chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt cơ hồ làm cho nàng không cách nào mở ra.

“Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh rồi!” Thanh âm vui sướng đột ngột xuất hiện ở bên tai, chính là thanh âm ấy làm tổn thương cái lỗ tai của nàng.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cô đừng lắc nữa……” Kiều Linh Nhi đưa tay ra vội vàng ngăn cản cô gái thanh tú có chải hai cái búi tóc nhỏ trước mặt, còn bị nàng ta lắc nữa, nàng không có việc gì cũng sẽ thành có việc.

“Tiểu thư, người hù chết Ngưng Hương rồi!” Cô gái thanh tú thấy Kiều Linh Nhi tỉnh lại, nước mắt lo lắng trong nháy mắt biến thành nước mắt vui sướng.

“Ngưng……Hương?” Kiều Linh Nhi nhớ tới tên này, chợt ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng ____

Nàng không phải là cùng Lam Táp trộm được Louis 14, sau đó bị một bang chắc là người của phần tử hắc bang theo dõi, tiếp đó nàng đẩy Lam Táp xuống biển, tiếp nữa đầu óc bản thân cũng chỉ là một mảnh không sáng suốt? Nàng nhớ rõ là mình chưa kịp nhảy xuống biển, vậy nàng hiện tại……

Nhìn trang phục của cô gái gọi là Ngưng Hương bên người, váy áo gấm vóc cổ đại, sa mỏng màu hồng, tầng tầng lớp lớp, tiếp đó nàng bây giờ ở cái chỗ này____một gian phòng phong cách cổ.

Nơi này……Là địa phương nào?

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Ngưng Hương lo lắng hỏi, chẳng lẽ tiểu thư rơi xuống nước liền sinh ra sợ hãi sao?

Kiều Linh Nhi không trả lời, trong đầu để ý những đoạn vụn vặt, hoàn toàn không thuộc về trí nhớ của nàng, thế nhưng xuất hiện ở trong đầu nàng.

Nhìn y phục ướt nhẹp trên người mình một chút, cùng tiểu nha hoàn bên cạnh cũng thế, đều là loại y phục thật dài, nhưng xem ra càng thêm lộng lẫy.

Sau cùng, nàng nhìn thấy một người xuất hiện nhiều lần ở trong óc nàng, một người nam tử vô cùng tuấn mỹ, mang trên mặt nụ cười hòa nhã vô hại, một thân bạch y nhẹ nhàng, cơ hồ chiếm giữ tất cả vị trí trong óc nàng.

“Tiểu thư, tiểu thư?” Ngưng Hương bị Kiều Linh Nhi trầm mặc như vậy dọa sợ, dù cho tiểu thư nhà nàng nhã nhặn trầm tĩnh, cũng sẽ không để ý đến nàng như vậy!

Kiều Linh Nhi nhanh chóng sửa lại một chút đoạn kí ức không thuộc về nàng ở trong đầu, chậm rãi mở mắt, đối với Ngưng Hương vạn phần cấp bách nói: “Đem một chậu nước đến cho ta!”

“Tiểu, tiểu thư muốn nước……Làm cái gì?” Ngưng Hương ngơ ngác hỏi.

“Ta rơi xuống nước, dù sao cũng phải đem mình tắm một chút đúng không?” Kiều Linh Nhi lộ ra một nụ cười dí dỏm.

“A? A,a……” Ngưng Hương vừa bị Kiều Linh Nhi nói như vậy vội vàng đi rồi trở về, liên tục không ngừng chạy ra ngoài múc nước.

Thấy Ngưng Hương đi ra ngoài, Kiều Linh Nhi mới có thời gian thật tốt tự mình suy xét một phen.

Nàng không phải là không chết, mà là linh hồn dường như nhập vào trong một thân thể khác, tục xưng xuyên qua, đúng vậy, rất……con mẹ nó thần kỳ, nàng đích thực là xuyên qua.

Rất khéo léo chính là, chủ nhân của thân thể này cũng gọi là Kiều Linh Nhi, trùng tên trùng họ với nàng.

Nước Nam Võ, là tên của quốc gia này, nói cách khác, nàng là đi tới một đất nước không có bất kỳ ghi chép nào trong lịch sử. Kiều gia, là nhà của thân thể này, là đệ nhị thế gia đứng hàng thứ hai trong lục đại thế gia của nước Nam Võ, thân phận của Kiều Linh Nhi, là Tứ tiểu thư con vợ cả của Kiều gia, cũng là nữ nhi duy nhất, cha mẹ huynh trưởng đối đãi vô cùng nuông chiều, có thể nói tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân.

Tứ tiểu thư Kiều gia, xưa nay có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân nước Nam Võ, nhã nhặn trầm tĩnh thục đức, là tiểu thư khuê các chân chính, cửa chính không ra cửa trong không bước, nhưng duy chỉ có lúc gặp một người, nàng sẽ bước ra sân trong của nàng.

Khiến Kiều Linh Nhi bước ra viện môn, là công tử của đệ nhất thế gia Nam Võ, công tử đệ nhất thiên hạ______Phong Khinh.

Ban đầu Kiều Linh Nhi còn tưởng rằng Kiều Linh Nhi kia là một người hoa si, bởi vì trong đầu của nàng chủ yếu đều là hình dáng Phong Khinh, một cái nhăn mày một tiếng cười, đều là ký ức ở chỗ sâu trong đầu.

Tuy rằng Kiều Linh Nhi cảm thấy Phong Khinh kia đúng là mỹ nam tử khó gặp, đương nhiên cũng giới hạn hiểu biết trong đầu của Kiều Linh Nhi nguyên bản kia, thế nhưng cũng không cần phải làm cho cả trong đầu đều bị chiếm cứ chứ?

Kiều Linh Nhi có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu trướng đau, thầm nhủ ở trong lòng: Ta nhất định là nằm mơ, bởi vì không cam lòng bị nổ chết, cho nên linh hồn phiêu đãng.

“Tiểu thư, nước đây……” Trong lúc suy tư, Ngưng Hương đã bưng một chậu nước đi vào.

Kiều Linh Nhi đưa tay ra nhận chậu màu vàng kia, trái lại làm cho Ngưng Hương dừng tay một chút.

Kiều Linh Nhi căn bản cũng không để ý động tác của Ngưng Hương, chuyện làm đầu tiên chính là xem hình dạng của mình, lúc nàng nhìn thấy hình dạng của mình trong nước, tất cả “mộng” đều bị đánh bay trong nháy mắt.

Gương mặt đó, khuôn mặt không phải là của nàng, thế nhưng lại vô cùng xinh đẹp!

Mày đen như ánh trăng, hạnh mâu sáng tỏ, mũi môi thanh tú, hàm răng cái lưỡi thơm tho, tóc đen mềm mại, một tuyệt thế đại mỹ nữ!

Kiều Linh Nhi vẫn là lần đầu tiên thấy nữ nhân dễ nhìn như vậy, mặc dù dung mạo trước của nàng đã là vô cùng hài lòng, thế nhưng so sánh với khuôn mặt trước mắt này, chính là chim sẻ cùng phượng hoàng.

Cúi đầu tự nhìn thân hình của “mình”, eo nhỏ mềm mại, thân hình như ngọc liễu nổi bật, phong thái như hoa lan cao lãnh, Kiều Linh Nhi không khỏi huýt sáo một tiếng, mặc dù gương mặt này thoạt nhìn thật nhỏ, thân thể cũng không cao lớn lắm, nhưng một đôi nổi lên trước ngực vẫn rất có cảm giác.

Tay trắng nõn ở bên hông đo một chút, khoảng một thước bảy, không hổ là thân hình như rắn nước.

Nâng lên một chân gác ở trên băng ghế, đùi chân nhỏ dáng dấp vô cùng đều đặn, khi đứng lên là hoàn toàn thẳng tắp.

Ai da, dáng người như vậy thật đúng là khêu ngợi mà!

Đối với việc tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này Kiều Linh Nhi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng cũng thật sự hiếu kỳ, nàng chiếm cứ thân thể này, thì Kiều Linh Nhi kia chạy đi nơi nào? Lẽ nào trở lại trong “thân thể” kia của nàng? Cỗ thân thể kia của nàng, hiện tại đã thành tro bụi rồi!

Ngưng Hương ở một bên nhìn động tác quái dị của Kiều Linh Nhi, trong lòng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lẽ nào tiểu thư rơi xuống nước đến tổn thương sao?

“Tiểu thư……” Ngưng Hương khiếp sợ kêu một tiếng, tiểu thư bảo nàng múc nước, thế nhưng lại không tắm, mà là hướng về phía nước nhìn chung quanh, lại khoa tay múa chân trên người mình, này……

“A, Ngưng Hương hả!” Kiều Linh Nhi cũng không quản được nhiều như vậy, nếu ông trời cấp cho nàng thân thể này, nàng đương nhiên không thể bỏ phí, tốt hơn là thậm chí ngay cả kí ức ban đầu của chủ sở hữu cũng theo sang đây, mặc dù đối với đệ nhất công tử gì đó kia có chút đau đầu.

“Tiểu thư, người làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” Ngưng Hương lo lắng hỏi.

“Không có không có, tiểu thư nhà ngươi khỏe vô cùng!” Kiều Linh Nhi vỗ vỗ bả vai của Ngưng Hương, tiểu nha đầu này là thị tỳ của Kiều Linh Nhi, có quan hệ rất tốt với nàng, chỉ bất quá là Liều Linh Nhi kia quá mức hướng nội, đều không chủ động cùng người giao lưu.

“Tiểu thư, nếu như có gì khó chịu, sau khi chúng ta lên trên liền đi xem đại phu.” Ngưng Hương thấy nụ cười thật sâu kia trong lòng càng thêm lo lắng, tiểu thư làm sao có thể lộ ra nụ cười đó?

Kiều Linh Nhi giật khóe miệng một cái, xem đại phu? Nha đầu này thực sự quan tâm tới chủ nhân.

“Trước không nói nhiều, Ngưng Hương, có thể tìm bộ quần áo để cho ta thay hay không, ẩm ướt thật khó chịu quá!” Kiều Linh Nhi chuyển hướng đề tài, nếu không tiểu nha đầu này hiện tại có thể sẽ thực sự kéo nàng đi xem đại phu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.