Cùng Múa Với Sói

Quyển 2 – Chương 7: Xem sự lợi hại của nàng (2)




Mọi người ở đây chỉ có Hồ Vĩnh và Thành Vân không tức giận,
hai người liếc mắt nhìn nhau, do Hồ Vĩnh mở miệng, hắn ôm quyền hỏi: “Lời này của
cô nương giải thích thế nào, Khắc Mãnh Cáp Nhĩ chỉ có mười vạn đại quân, mà
chúng ta có mười lăm vạn đại quân, hơn nữa mười lăm vạn đại quân này của chúng
ta cũng không phải tôm chân mềm không có bản lĩnh, bọn họ nhiều năm trấn thủ
Nam Lăng, có thể còn sống só, không người nào không là lão binh thân kinh bách
chiến. Bọn họ nhiều năm đối kháng với Thát Yên, cũng sờ thấu tính nết bọn
chúng, chẳng lẽ, chúng ta còn có thể thua bởi bọn họ sao?”

Sở Liên Nhi nhìn lại con ngươi tinh xảo của hắn, mấp máy
môi, nói: “Bộ Lạc trên thảo nguyên, mọi người đều biết, bọn họ từ vừa ra đời đã
lập tức lăn lộn, bọn họ bắn tên xa hơn chúng ta, chuẩn hơn chúng ta, hung ác
hơn chúng ta, cái này, Hồ đại nhân, có thể thừa nhận sao?”

Hồ Vĩnh gật đầu, “Cô nương nói thật là như thế. Nhưng, chỉ bằng
tài bắn cung xa chuẩn hung ác của bọn họ có thể định thắng thua sao? Không khỏi
quá gượng ép.”

Sở Liên Nhi cười khẽ, lại nói: “Ngựa chiến trên thảo nguyên,
nhìn như vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không thể không thừa nhận, lực chạy
của những con ngựa này mạnh hơn ngựa trong nước, hơn nữa chạy nhanh. Điểm ấy, Hồ
đại nhân, ngài thừa nhận sao?”

Hồ Vĩnh gật đầu lần nữa, con ngươi nguyên bản hoài nghi đã
biến thành khâm phục.

Thành Vân không nói gì, chỉ là hai con ngươi sáng trong nhìn
Sở Liên Nhi, lúc nàng nói chuyện, ánh mắt lóe sáng, cặp môi đỏ mọng ngạo mạn có
chút cong lên, dường như dưới bầu trời chỉ có nàng độc bá, đôi mắt hạnh của
nàng, mỗi khi muốn cãi cọ với người thì luôn sáng trong như bầu trời đầy sao,
lóe ra ánh chiều tà sáng rọi, chiếu sáng cả tòa đại sảnh.

Phát hiện ánh mắt Thành Vân, Sở Liên Nhi hướng hắn cười cười,
lại nói: “Khí hậu trên thảo nguyên, lạnh hơn, ác liệt hơn trong quan, nhưng bọn
họ sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt đó thời gian dài, dĩ nhiên quen. Bọn họ có
thể qua tự nhiên trên mặt tuyết mênh mông, có thể ở dưới tình huống không có thức
ăn, đào chuột đất, ăn rễ cây. Xin hỏi, tướng sĩ trong quan, có chịu qua những nỗi
khổ này chưa? Khi hai bên khai chiến, khi va chạm khí lực chính diện, chúng ta
thua, chạy không qua ngựa chiến của người ta, bắn không qua, cũng tránh không
khỏi tên nhọn của người ta, kết cục? Trái lại, bọn họ đánh không thắng chúng
ta, bọn họ muốn bỏ chạy, bằng ngựa chiến của chúng ta, có thể đuổi theo kịp những
ngựa tốt đó sao? Hơn nữa, ta nghe nói, những dân tộc du mục này, từng chiến sĩ
đều có bản lĩnh vừa chạy vừa bắn lại, cũng có thể trăm phát trăm trúng. Thử hỏi
Hồ đại nhân, chúng tướng sĩ, tinh binh mãnh tướng của các ngươi, có thể có bản
lĩnh này sao?”

“Cái này. . . . . .” Các tướng sĩ bị hỏi khó, đều trầm tư
không nói.

Sở Liên Nhi không để cho bọn họ thời gian tự hỏi, dựng thẳng
đầu ngón tay, trước mắt mọi người kiên định lắc, “Tổng hợp lại kể trên, tướng
sĩ chúng ta, tác chiến chính diện với Khắc Mãnh Cáp Nhĩ thì phần thắng rất nhỏ.”

Mọi người không có phản bác, nhưng nhíu mày, một vị tướng sĩ
trong đó không phục đứng dậy, thở phì phì chất vấn: “Như vậy theo như lời ngươi
nói, chúng ta không thể giao chiến với bọn họ, cũng chỉ có núp ở trong quan, một
mực ở vào bị động phòng thủ sao?”

“Muốn chiến thắng hơn nữa còn muốn giảm bớt thương vong bên
ta, cũng không phải không có cách nào.” Hai tay Sở Liên Nhi vòng ngực, một bộ
dáng “Ta là người tài ba ta sợ ai”.

Thành Vân buồn cười nhìn bộ dạng đó, ngón trỏ gõ trên mặt
bàn, giống như không đếm xỉa tới hỏi: “Theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên thủ
thắng như thế nào, mới có thể giảm miễn thương vong?”

Sở Liên Nhi thoả thuê mãn nguyện: “Người trên thảo nguyên,
hàng năm xâm phạm biên giới, mục đích chính là cái gì, một là dã tâm, hai là ấm
no, là thứ hai, thì dễ xử lý, nhưng nếu là thứ nhất, vậy chúng ta không thể
không xem trọng. Nhưng chúng ta bởi vì binh lực và điều kiện hạn chế, hàng năm
chỉ có thể bị động phòng thủ, chẳng những hao người tốn của, cũng chỉ trị ngọn
không trị gốc. Cho nên, theo ý ta, so với ngồi chờ chết, còn không bằng chính
diện phóng ra, đánh bọn họ sợ, xem bọn họ còn dám lỗ mãng không.”

“Nhưng, vừa rồi ngươi còn nói chiến lực của tướng sĩ chúng
ta căn bản so ra kém bọn họ. . . . . .”

Sở Liên Nhi ngắt lời của hắn, “Thể lực của chúng ta mặc dù
so ra kém người ta, nhưng chúng ta có đầu óc a?” Nàng chỉ chỉ đầu của mình.

”Dựa vào ý kiến của cô nương. . . .” Chúng tướng sĩ tranh thủ
thời gian dựng lỗ tai lên.

Sở Liên Nhi nhếch cái cằm lên, nói: “So với giết một trăm
người trên chiến trường, còn không bằng giết người nhà bọn họ, như vậy chẳng những
đả kích lòng quân bọn họ, còn có thể tránh đi yếu kém của tướng sĩ phe ta. Ý của
ta nha, rất đơn giản, chúng ta không phải có địa đồ và lộ tuyến kỹ càng của đối
phương sao? Lần này bọn họ tụ tập mười vạn đại quân tiến đến, phía sau khẳng định
trống không, chúng ta căn cứ tình huống, an bài tốt đường lui, phái một chi kị
binh nhẹ, một mình xâm nhập hậu doanh đối phương, hoàn toàn dùng phá hư làm mục
đích, mà không phải dùng giết chóc làm chức trách. Chi kị binh nhẹ không chiếm
được trợ giúp và cung cấp phía sau, bọn họ phải lấy lương thực và ngựa chiến từ
chỗ kẻ địch, lấy chiến nuôi chiến. Người trong thảo nguyên dũng mãnh thiện chiến,
nhưng phía sau bọn họ, tuyệt đối không có chiến lực, tất cả đều là lão nhược phụ
nữ và trẻ em, bọn họ còn sống chính là gánh nặng của bọn chúng, cho nên chúng
ta tận lực giữ lại tánh mạng của những người già yếu này. Chỉ thiêu hủy lương
thảo của bọn họ, khiến ngựa chiến của bọn họ chết đói. Giết chết con của bọn họ,
giữ lại người không còn dùng được, đả kích lòng quân của bọn chúng. Hừ, dân tộc
du mục trên thảo nguyên, đều cho rằng cướp đoạt là thiên kinh địa nghĩa ! Cho
nên, bọn họ không cách nào tự cung cấp thì sẽ chém giết những bộ lạc khác.
Chúng ta mặc quần áo man nhân, hoành hành không sợ giữa những bộ lạc bọn họ,
tin tưởng sau khi Khắc Mãnh Cáp Nhĩ trở về, trừ phi hắn có thể lấy ra đầy đủ
lương thực, bằng không mơ tưởng dẹp những bộ lạc lớn làm khó hắn.”

Sở Liên Nhi nói xong một hơi rồi! Khát nước muốn chết, tranh
thủ thời gian lấy ly nhỏ trên bàn trà hung hăng hớp một ngụm. Tuy nàng không hiểu
quân sự, nhưng biết rõ đạo lý nghênh ngang tránh chỗ yếu. Đánh không lại người
ta, liền dùng trí.

Dân tộc du mục trời sinh liền giỏi cỡi ngựa bắn cung, hơn nữa
bọn họ cũng xem cướp thành là thiên kinh địa nghĩa. So với đánh nhau chính diện
trên chiến trường cùng bọn họ, còn không bằng phương pháp trái ngược, ra tay từ
chỗ trống phía sau bọn họ.

“Bọn họ thường xuyên quấy rầy biên quan nước ta! Giết chết
dân chúng nước ta mà không hề hối hận, ngược lại coi là thiên kinh địa nghĩa. Vậy
chúng ta cũng noi theo bọn họ, chém giết ngựa chiến của bọn họ, đốt rụi lương
thực của bọn họ, giết chết người nhà của bọn họ. Xem bọn họ có thể đau lòng hay
không?”

Như vậy, chẳng những đả kích lòng quân của bọn họ, còn có thể
tăng trưởng sợ hãi và kính sợ của bọn họ với kẻ địch. Sách lược chiến đấu này
cũng không phải Sở Liên Nhi nghĩ ra được, mà là trước kia nàng từng xem một quyển
tiểu thuyết, chiến lược ghi bên trên có năm phần giống với cái này, vì vậy,
nàng tiện tay nhặt ra, hi vọng vị nhân vật kia không cần phải từ trong sách bay
ra ngoài kiện nàng sao chép.

Sau khi Sở Liên Nhi nói xong chiến lược của mình, trong đại
sảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều khiếp sợ, sợ hãi, khâm
phục, phức tạp nhìn Sở Liên Nhi. Làm cho nàng nhìn không thể không biết xấu hổ.

Nàng nghiêng đầu, nhìn Thành Vân có biểu lộ giống vậy, buồn
bực: “Chủ ý của ta đây không tốt sao?”

Thành Vân thở sâu, nhìn nàng sau nửa ngày, mới chậm rãi nói:
“Cái chủ ý này thật sự rất tốt. Chỉ là. . . .” Hắn dừng lại, nhìn về phía Hồ
Vĩnh, Hồ Vĩnh tiếp nhận lời nói: “Chúng ta làm như vậy, có thương đến lẽ trời
hay không? Dù sao, những người đó đều là chút ít già yếu phụ nữ và trẻ em không
có sức phản kháng. Mà kế này cũng thật sự. . . .” Thần sắc hắn cổ quái nhìn Sở
Liên Nhi, cô gái này nhìn như tuổi không lớn lắm, bộ dáng mười tám mười chín tuổi,
diện mạo xinh đẹp, cười rộ lên, chất phác đáng yêu cực kỳ, không nghĩ tới, ý
nàng ra lại độc ác như thế, thật đúng là đúng với những lời nhìn người không thể
xem bề ngoài.

Sở Liên Nhi khẽ nói: “Ta biết rõ kế này, xác thực quá mức độc
ác, nhưng, nhân từ không thể nắm binh. Nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn
đối với bản thân. Những man nhân này phạm biên giới ta, vì phòng thủ bọn họ,
Đông Ly quốc tiêu hết bao nhiêu bạc, ăn hết bao nhiêu tiền mồ hôi của dân
chúng, chết bao nhiêu tướng sĩ? Còn có, nếu như chỉ nói những man nhân này chỉ
vì ấm no cũng thôi, nhưng bọn hắn dù sao còn có dã tâm. Bọn họ vây ở trên thảo
nguyên hoàn cảnh ác liệt thời gian dài, ai không muốn vào trong binh quan, chiếm
cứ núi sông tốt đẹp này? Nếu như chúng ta có lòng nhân từ đối với bọn họ, vậy
ngày mai, chính là thê tử nữ nhi của chúng ta bị bọn họ làm nhục giết chóc.”

Trong lịch sử Trung Quốc, dân tộc du mục vẫn luôn không quá
an phận, Sở Liên Nhi biết rõ , bằng không, Tần Thủy Hoàng sẽ không xây thành
dài, Hán Vũ Đế sẽ không phái tướng quân viễn chinh Hung Nô, Đường triều sẽ
không binh nhung gặp nhau nhiều lần với Đột Quyết, Tống Triều cũng sẽ không bị
Nguyên triều thay thế, cha con Chu Nguyên Chương Minh triều cũng sẽ không năm lần
bảy lượt phái tướng lãnh viễn chinh bên ngoài.

Đáng tiếc, giữa thời kỳ Minh triều, binh Minh trên thảo
nguyên dần dần mất đi cảnh giác, bằng không, cũng sẽ không có Thanh binh nhập
quan, tiến tới làm cho Trung Quốc có trên trăm năm khuất nhục.

Thành Vân yên lặng nhìn Sở Liên Nhi, con ngươi trong trẻo mỉm
cười, giống như nước mực, bị vẩy nhẹ, sẽ vẩy ra bốn phía.

“Lên xà rút thang, rút củi dưới nồi. Cái chủ ý này rất tốt!
Chư vị, ý kiến của các ngươi?” Thành Vân nhìn mọi người chung quanh, con ngươi
nguyên bản tràn ngập các loại màu sắc đã biến mất, biến thành lãnh duệ mà uy
nghiêm.

Sở Liên Nhi thè lưỡi, công phu trở mặt của người này thật đúng
là nhanh.

. . . . . . . .

Thành Vân, Hồ Vĩnh và các tướng lãnh đều đồng ý kế hoạch của
Sở Liên Nhi, chuẩn bị phái một chi kỵ binh nhẹ một trăm người, một mình xâm nhập
phía sau Thát Yên. Chúng tướng đều biết rõ, nếu như chi này có thể thuận lợi
hoàn thành nhiệm vụ trở về! Như vậy, thăng quan tiến tước hẳn là không thiếu được.

Nhưng, chuyến đi này, cũng là cực kỳ hung hiểm.

Đầu tiên, thảo nguyên vừa qua khỏi nạn tuyết, cả tòa thảo
nguyên trắng xoá một mảnh, bọn họ luôn luôn sinh hoạt trong quan có thể tự lực
cánh sinh trên thảo nguyên hay không, cũng rất khó nói.

Tiếp theo, thời tiết thảo nguyên thay đổi thất thường, áo
cơm không đủ. Tuy nói Khắc Mãnh Cáp Nhĩ đã tụ tập đại bộ phận phận binh lực thảo
nguyên chặn ngang ngoài quan, phía sau kẻ địch hẳn là trống không, nhưng không
sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ngộ nhỡ, gặp gỡ quân đội những bộ lạc khác, hoặc
là gặp gỡ chống cự mạnh mẽ. . . .

Nhưng cho dù nhiệm vụ lần này cực kỳ hung hiểm, vẫn có không
ít tướng lãnh chủ động xin đi giết giặc. Điều này làm cho Sở Liên Nhi cực kỳ
khó hiểu, người không đều là sợ chết đấy sao? Một mình xâm nhập đại mạc chính
là hung hiểm vạn phần, bọn họ không muốn sống nữa sao?

Cho dù bọn họ không muốn sống, bọn họ cam lòng bỏ người thân
của mình sao?

Lúc ăn trưa, Sở Liên Nhi vừa ăn cơm thô trong chén, vừa đem
ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thành Vân.

Thành Vân dùng ngón tay bẻ xuống bánh bột cứng ngắc để vào
trong miệng nhấm nuốt, lại hớp ngụm rượu sữa ngựa, lúc này mới giải thích nói:
“Ngươi tới Nam Lăng cũng có vài ngày rồi, cảm giác ở đây so với kinh thành, có
khác nhau không?”

“Khác nhau, đương nhiên là có khác nhau rồi, còn khác nhiều.”
Nói lên cái này, Sở Liên Nhi nhịn không được khạc nước, “Ở đây tuy là trọng địa
quân sự, đáng tiếc vật liệu quá nghèo nàn. Nhìn, ngươi là thân phận gì? Thống
soái tam binh tối cao ở Nam Lăng, cư nhiên còn ăn bánh bột và dưa muối. Đường
đường chủ soái còn ăn thảm như vậy, vậy lại càng không phải nói những tướng sĩ
bình thường kia. . . .” Nàng nói đến đây, bỗng dưng dừng lại, nhìn thần sắc ảm
đạm của Thành Vân, chợt nói: “Ý của ngươi là. . .”

Thành Vân mỉm cười: “Thông minh như ngươi, hẳn là cũng đã
nhìn ra, thời gian của tướng sĩ biên quan vất vả ra sao.” Hắn dừng một chút, thả
ra hơn phân nửa bánh bột còn dư lại trong tay, nghiêm mặt nói: “Tướng sĩ biên
quan chẳng những lương tháng thiếu, còn không được bảo đảm tánh mạng, hơn nữa,
bọn họ ăn mặc, so với cấm vệ quân, thành vệ quân trong kinh, quả thực một cái
dưới đất, một cái trên trời .”

“Đã khổ cực như vậy, vậy vì sao bọn họ còn đóng tại chỗ
này?” Sở Liên Nhi không hiểu.

Thành Vân mỉm cười: “Không có cách nào khác, bởi vì, người
thân của bọn họ ở trong quan. Nếu như mất đi lá chắn như Nam Lăng, nươời thân của
bọn họ đều gặp nạn.” Nói đến đây, trên mặt anh tuấn của Thành Vân xuất hiện lửa
giận khắc cốt: “Những man nhân này giết người không chớp mắt, bọn họ thường
xuyên cướp đoạt tài sản của dân chúng ở biên giới thì thôi, nhưng bọn họ còn đốt
giết đánh cướp, không việc ác nào không làm. Tráng đinh bị bắt đi làm nô lệ,
người già yếu và trẻ em vô tội bị tàn nhẫn giết chết. Nữ tử hơi có sắc đẹp, bị
bọn họ lăng nhục đến chết. . . Hoa màu bị hủy xấu, dân chúng bị giết, nhà ở bị
bọn họ đốt hủy, những man nhân này, quả thực không bằng cầm thú. . . Thù hận quốc
gia và người thân của mình, so sánh với gian nan khốn khổ ở biên quan, trong mắt
những người đàn ông có tâm huyết, lại tính cái gì. Bọn họ tình nguyện lựa chọn
điều trước.”

Sở Liên Nhi biết, lần đầu sinh ra kính sợ và khâm phục với
các tướng sĩ.

Tướng sĩ biên quan điều kiện vất vả, bọn họ làm sao không muốn
sớm ngày đánh lui man nhân trở lại trong ngực người thân?

Nếu như chiến lược lần này thành công, như vậy, bọn họ sẽ
cáo biệt cuộc sống hơn mười năm gian khổ.

Lại đến, cầu phú quý trong nguy hiểm!

Cùng với ở trên tường thành tác chiến với kẻ địch có một nửa
cơ hội sống, còn không bằng bất cứ giá nào, còn không bằng đọ sức ngay với kẻ địch.

Một mình xâm nhập đại mạc, nếu như thắng lợi hoàn thành nhiệm
vụ, đây là công lao hạng nhất.

Thành Vân sớm đã buông lời, nhóm tướng sĩ này, trước khi lên
chiến trường, sẽ cho họ mười lượng vàng để tiếp tế cho người nhà trước. Tướng
sĩ hy sinh sa trường triều đình sẽ hậu đãi trợ cấp bạc ròng cho người nhà hắn.
Có thể còn sống trở về, tướng sĩ tấn chức ba cấp, binh lính bình thường, thưởng
mười lượng vàng, một mẫu đất. Dưới tình huốngđất bị sĩ hào thân sĩ vô đức
nghiêm trọng chiếm lấy ở Đông Ly quốc, đây là vinh diệu cỡ nào?

“Đông Ly quốc không phải đề xướng nặng nông ức thương sao?
Sao trái lại còn làm cho quốc gia càng nghèo? Nhìn một cái, ngươi đường đường
chủ soái tam quân, lại ăn loại thức ăn cả heo chó cũng không bằng.” Sở Liên Nhi
ghét nhìn bánh bột trong mâm của hắn. Người ngu ngốc nào nghĩ ra chế độ nặng
nông ức thương, quả thực ngu xuẩn chết.

Trong nội tâm Thành Vân vừa động, con ngươi sáng trong nhìn
nàng: “Ngươi cho rằng nặng nông ức thương, lợi nhiều hơn hại, hay là hại nhiều
hơn lợi?”

Sở Liên Nhi bĩu bĩu môi, hỏi lại: “Ngươi là người sinh trưởng
ở Đông Ly mà? Vậy ngươi nên biết, tình hình đất đai của Đông Ly quốc, thích hợp
dùng nông nghiệp phát triển làm việc chính sao?”

Thành Vân lắc đầu: “Bốn phía Đông Ly quốc là đồi núi, vùng
núi khá nhiều, bình nguyên cực nhỏ, hơn nữa đất ít mầm sống, cho dù phí đủ sức
lực, một mẫu, chỉ có tám gánh thu hoạch.”

“Cái này đúng rồi, đất đai Đông Ly cũng không chiếm cứ ưu thế,
triều đình nên ngẫm lại biện pháp mới phải.”

“Muốn nghĩ như thế nào? Đất đai không ra lương thực, lại có
thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể dựa vào nhập khẩu. Nhưng, giá cả nhập khẩu
lương thực Hoa quốc luôn quá mắc. . . .”

Sở Liên Nhi trợn mắt một cái: “Thương gia có một câu lời lẽ
chí lý, người không ta có, người có ta ưu. Hiểu ý tứ của những lời này không?
Hoa quốc có lương thực, nhưng chúng ta cũng có nha, tuy không đủ ăn, nhưng
chúng ta dù sao cũng phải nghĩ biện pháp tìm nhược điểm của bọn họ chứ sao. Nói
ví dụ, Hoa quốc không am hiểu thuật luyện sắt và khai phát thủ nghệ, vậy chúng
ta liền hướng phương diện này phát triển. Hai bên hình thành phương thức buôn
bán, theo như nhu cầu, dùng lương thực bằng giá, đổi lấy vật liệu mà bọn họ thiếu,
giao dịch công bình, chẳng những bổ sung quẫn trạng thiếu lương thực của bọn họ,
cũng gia tăng ưu thế cạnh tranh giữa quốc gia, không đến mức ở vào địa vị bị
đánh.”

Thành Vân nhìn về phía Sở Liên Nhi, ánh mắt tràn ra màu rực
rỡ, nói: “Biện pháp ngươi nói rất có ý mới, cũng đáng được thi hành. Chỉ là,
chúng ta và Hoa quốc đã trở mặt, nếu lại tiến hành mua bán, chỉ sợ không dễ.”

Sở Liên Nhi trợn mắt một cái: “Trở mặt thì thế nào? Đó là
chuyện ở giữa quốc gia, liên quan dân chúng cái gì? Chỉ cần có lợi, dân chúng
hai nước mới mặc kệ những thứ này, làm theo tiến hành giao dịch. Nếu như triều
đình ngăn cản, bọn họ liền vụng trộm tiến hành. Cùng với cường hoành ngăn cản
ngoài sáng, còn không bằng sáng suốt cho phép bọn họ khai trương thông thương.
Bởi như vậy, dân chúng Hoa quốc chiếm được kỹ thuật thủ nghệ đã lâu, dân chúng
Đông Ly cũng nhận được lương thực mơ ước đã lâu, hai bên cùng có lợi, cớ sao mà
không làm?”

Thành Vân thông suốt đứng lên!

. . . . . . . . . . . . . .

Một hồi hơi thở bao trùm trời đất mãnh liệt đánh về phía
nàng, giống như khí phách, giống như sâm nghiêm. . . Giống như nguy hiểm. . . Sở
Liên Nhi nhịn không được giật nảy người.

Nàng ngơ ngác nhìn qua hắn, phát hiện khuôn mặt tuấn tú của
hắn đỏ bừng, thần tình kích động, hai con ngươi gắt gao nhìn mình chằm chằm,
trong con ngươi có ánh sáng cuồng hỉ phức tạp làm nàng không hiểu.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

Rất nhanh, tất cả hơi thở làm cho người bất an trên người hắn
biến mất không thấy gì nữa, hắn khôi phục tỉnh táo thanh nhã trước kia, mỉm cười,
nói: “Chủ ý này không tồi, ta sẽ bẩm báo phụ. . . Bẩm báo phía trên.”

Sở Liên Nhi nhẹ nhàng thở ra, ý kiến của mình có thể được
triều đình tiếp thu, đây chính là chuyện rất quang vinh. Nhất thời khổng tước
nghiện phát tác, làm nàng nhịn không được lại gà mẹ nói: “Đây chỉ là một trong
những phương án mà thôi, ta còn có phương án tốt hơn.”

Hai mắt Thành Vân sáng ngời, chờ nàng nói tiếp.

Chủ soái tại trong phòng nghị sự uy phong lẫm lẫm, tỉnh táo
bình tĩnh, chỉ huy chúng tướng sĩ lại có bộ dạng rửa tai lắng nghe với mình, thật
to thỏa mãn lòng hư vinh của Sở Liên Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.