Đường về Tô Châu khá xa, tâm tư Thanh Sanh cũng không được thoải mái. Trời sinh nàng tính tình nội liễm nhưng nhiều suy tư, cho nên vẫn là không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào cho cả hai người kia đều cảm thấy thoải mái, dàn xếp sao cho mọi việc đều ổn thỏa. Cả chuyến đi này tâm tư nàng luôn khó tránh khỏi thấp thỏm, tới đêm khó ngủ, tới bữa khó ăn.
Xe ngựa dừng lại bên đường để Thanh Sanh xuống, dẫn theo Lâm Hà đi mua chút đồ dùng. Trữ Tử Mộc khoác trên người một lớp áo choàng lông cáo, xuống đứng bên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn tuyết trắng đang phiêu phiêu, cất lời, "Mấy hôm nay nàng đều không được thoải mái lắm...", ngữ điệu không giấu tia đau lòng.
Đoan Nhược Hoa bước ra, đứng bên cạnh Trữ Tử Mộc, biểu tình thản nhiên lạnh nhạt. Luận về mỹ mạo, nàng không thắng được Trữ Tử Mộc, nhưng nàng lại có khí chất thanh nhã trời sinh, người thường khó có thể so sánh. Nghe Trữ Tử Mộc nói nàng sao lại không hiểu, là vì nàng mấy ngày hôm nay đều lãnh đạm lạnh nhạt, khiến cho Thanh Sanh không thể ngồi yên. Nàng biết Thanh Sanh không từ bỏ được Trữ Tử Mộc, nàng cũng chỉ có thể ngầm cho qua, nhưng tính tình nàng vốn lạnh lùng nội liễm, hơn nữa nhìn Trữ Tử Mộc thân thân cận cận với Thanh Sanh ngay trước mắt, tâm tình không thể tốt. Mà nàng đã quen giấu hết tâm tư trong lòng, khiến cho người ta cảm thấy như nàng lãnh mạc xa cách.
Trữ Tử Mộc quay sang đối diện với Đoan Nhược Hoa, thu liễm lại biểu tình kiêu ngạo, lộ ra vài phần nhún nhường, "Luận tài trí, coi như ta không bằng ngươi, nhưng luận tình cảm đối với Thanh Sanh, ngươi sẽ không bằng ta. Cùng nàng lên núi đao xuống biển lửa, những lúc nàng đau khổ thảm hại nhất đều có ta ở bên. Ngươi có phần tình của ngươi, ta có phần tâm của ta, mưu kế ta không thiếu, nhưng ta và ngươi không ai chạm ai, cần gì phải làm cho nàng khó xử bất an?".
Đoan Nhược Hoa khiêu mi, nhìn Trữ Tử Mộc trước nay đều cao ngạo khinh người, lúc này lại chủ động nhún nhường, trong ánh mắt cũng chỉ có nghiêm túc thành thực, cũng đủ thấy chân tâm của người này đối với Thanh Sanh không phải là ít.
Bản thân nàng không biết được quyết định hồi cung khi ấy là đúng hay sai, quyết định từ chối cùng Thanh Sanh cao chạy xa bay là đúng hay sai, nhưng hai năm qua quả thật là hai năm nàng vô cùng chán nản u sầu. Hai năm qua nàng bỏ lỡ cơ hội có thể ở bên người kia, bỏ lỡ từng ngày có thể bên nhau, đổi lại hai năm vắng vẻ cô quạnh, ngày ngày quay quanh triều chính, đến mức bản thân nàng cũng cảm nhận được mình trở nên lạnh lùng đi nhiều rồi.
Cho tới khi Thái hoàng Thái hậu hoăng, nói rằng hết thảy đều đã sai lầm, thế gian khó kiếm vẫn là chữ tình mà thôi, khi ấy nàng cũng mới hiểu được. Có điều khi trở lại bên Thanh Sanh lại đã thấy Trữ Tử Mộc ở bên nàng, hai năm qua không xa không rời, an ủi chăm sóc lẫn nhau, lại khiến cho nàng càng giận chính mình năm đó đã đưa ra quyết định ở lại trong cung, tâm tư rối ren quấn trong lòng, khiến nàng lại càng lãnh đạm.
"Ngươi cũng thay đổi nhiều rồi", Đoan Nhược Hoa thản nhiên nói một câu, lạnh lùng cũng dần tản đi, coi như là nể mặt Trữ Tử Mộc nhún nhường.
"Ai cũng phải thay đổi thôi, ngươi cũng không thể mãi mãi làm Thái hậu cao cao tại thượng, giờ cũng thành nhân gia nương tử rồi", Trữ Tử Mộc lại lấy lại vẻ kiêu ngạo, châm chọc nói một câu, rồi ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy một người kia đi tới, ánh mắt cũng mềm mại đi.
"Nhân gia nương tử sao...", Đoan Nhược Hoa lẩm bẩm nhắc lại, lơ đãng nghiền ngẫm.
Thanh Sanh một tay cầm bầu rượu, một tay cầm khay thức ăn đi tới, nhìn thấy hai người kia đang đứng bên xe ngựa cũng không khỏi giật mình. Hai nữ tử mỹ mạo tuyệt thế tới vậy đều nhìn về phía này, một người thanh nhã một người kiều diễm, quả thực làm cho người ta nhớ mãi không quên.
"Ở đây có rượu, hai người các nàng uống một chút, đi đường cũng tránh được cái lạnh, còn cái này là điểm tâm ta vừa mua được", Thanh Sanh đi tới, ân cần dặn dò.
"Biết rồi...", Trữ Tử Mộc nhéo nhéo chóp mũi Thanh Sanh, rồi ôm lấy cánh tay nàng đi về phía xe ngựa. Thanh Sanh quay đầu nhìn Đoan Nhược Hoa, ánh mắt thấp thỏm không yên, nhưng chính là không ngờ được người kia lại tiến tới khoác lấy cánh tay mình, dung nhan dịu dàng ôn noãn hơn không ít.
Không khí trong xe cũng đã hòa hợp hơn chút, Thanh Sanh nói qua vài chuyện đã xảy ra trong hai năm qua cho Đoan Nhược Hoa nghe. Kể về rượu Mạc Bắc, chợ hoa Tây Đô, Trữ Tử Mộc liền cao hứng muốn đi Đông Hải ngắm trăng, mà Đoan Nhược Hoa cũng thấy thú vị, cho nên liền quyết định sau khi về Tô Châu nghỉ ngơi một thời gian liền có thể lên đường. Không khí bức bối cũng dần tản đi hết, lát sau Vân Khuynh cũng vào xe ngựa, bốn người trò chuyện một lát cũng đã tới Tô Châu rồi.
Vào Cố phủ, Đoan Nhược Hoa cùng Vân Khuynh đều không khỏi kinh ngạc. Vốn là ở trong cung cũng đã nghe được danh tiếng của Cố học sĩ, nhưng hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy gia phủ cũng vẫn không thể không bất ngờ. Kiến trúc độc đáo, bố cục tiền viện hậu viện cũng vô cùng dụng tâm, tao nhã cao quý lại có điểm uyển chuyển thư thái của vùng sông nước Giang Nam. Lầu các cùng chính sảnh lại đơn giản mà không kém trang trọng, tạo ra được cảm giác của hào môn thư gia.
"Tao nhã cao quý, xem ra cũng có thể so được với trong cung", Đoan Nhược Hoa hài lòng khen ngợi.
"Đều là do Thanh Sanh tự mình sắp xếp", Trữ Tử Mộc nói, trong lời nói phảng phất kiêu ngạo cùng tự hào.
"Chuyện nhỏ thôi, cũng không thể để cho mọi người phải chịu khổ", Thanh Sanh hài lòng gật đầu, hết thảy đúng là do nàng thiết kế, nhưng dù tâm đắc cũng không thể ở đây mãi được. Mấy ngày nay nàng đang có ý định dời phủ tới vùng ngoại ô, hiện tại Đoan Nhược Hoa đã trở lại rồi, không cần phải thấp thỏm nữa. Vả lại ngoại ô Tô Châu cảnh đẹp bốn mùa, vừa thư thái vừa an toàn, đương nhiên là tốt hơn ở nơi náo nhiệt ồn ào này.
"Một thời gian nữa chúng ta dời phủ tới vùng ngoại ô đi, nhanh thôi", Thanh Sanh nói, Đoan Nhược Hoa liền hiểu được suy nghĩ của nàng, nhẹ gật đầu,
"Vậy cũng tốt",
"Nhưng mà...", Trữ Tử Mộc lại có chút luyến tiếc nơi này, hai năm qua cùng Thanh Sanh ở đây cũng đã có không ít kỷ niệm.
"Ở ngoại ô sẽ đẹp hơn nơi này", Thanh Sanh vỗ vỗ vai nàng, Trữ Tử Mộc cũng an tâm, mím môi gật đầu.
Sau khi hồi phủ, Thanh Sanh cũng không phải thực thư thái rảnh rỗi. Nàng có chút bận rộn, ngoài bận rộn ra còn có chút luống cuống, chỉ cần có lúc nào đó lơ đãng xử trí không thỏa đáng thôi cũng đã đủ cảm thấy như thể giông bão sắp kéo tới, thực sự không dễ sống.
Đêm nay lại là một đêm mây đen, nhân lúc bóng đêm vừa đổ xuống, bốn phía đã yên tĩnh, nàng thong thả tới phòng Đoan Nhược Hoa. Dù sao hai người đã lâu ngày không gặp, nhưng đâu phải lúc nào muốn thân mật cũng đều có thể thân mật, mà vừa vào tới cửa đã bị Vân Khuynh chặn lại.
"Vào đi", vừa gõ cửa đã có giọng nói từ trong phòng truyền ra, thanh âm thanh lãnh mát lạnh nhưng lại đốt lên trong nàng một cỗ lửa nóng.
"Vân Khuynh, ở đây có ta rồi, ngươi cũng nên tránh xa một chút", Thanh Sanh chần chừ một chút rồi nói, bộ dáng thản nhiên như đang thật tâm nhắc nhở. Nội công của nàng đã luyện tới mức này, cũng có thể gọi là cao thủ, thính lực cũng đã trở nên mẫn tuệ hơn nhiều, hẳn biết được người như Vân Khuynh có thể nghe được thứ gì.
Quả thật lần kia Vân Khuynh đứng trước cửa phòng Đoan Nhược Hoa cũng đã nghe được thứ không nên nghe được, nghĩ đến đây lại muốn đỏ mặt. Đã nói đến nước này rồi, chính là muốn mình hiểu nàng muốn làm cái gì, cho nên muốn mình lui đi chỗ khác. Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Khuynh có chút co rút, nhưng rồi cũng không nói gì thêm, quay người đi ra, phi thân biến mất trong bóng đêm.
---Hết chương 143---
Editor lảm nhảm: Tui thề là hai nương nương cứ lúc nào đối diễn là lại nghe được mùi thuốc súng, dù có nói năng nhẹ nhàng cũng vẫn nghe có mùi đá đểu nguy hiểm :v
Phi: Em đây không thiếu thủ đoạn, chẳng qua em không muốn dùng nữa, nên chế cũng đừng lên mặt mà làm em phải dùng thủ đoạn, em chỉ muốn làm Mộc cute trong mắt Sanh hoy 😌
Hậu: Thôi được rồi coi như cưng biết điều xuống nước, chế sẽ không sống ác nữa vậy 😏