Bành Viễn Chinh bước vào cơ quan làm việc ở quận, do dự một chút rồi bước đến văn phòng của Mạc Xuất Hải, dò hỏi Mạc Xuất Hải một chút về thái độ của Cố Khải Minh.
Mạc Xuất Hải không có ở văn phòng. Bành Viễn Chinh rơi vào đường cùng liền đến văn phòng của Cố Khải Minh. Vẫn không có ai.
Bành Viễn Chinh trong lòng hiểu được, Cố Khải Minh lúc này hẳn là ở văn phòng Tần Phượng.
Có người đến thành phố khiếu oan, lại đề cập đến một Ủy viên thường vụ quận ủy. Là nhân vật số một ở khu Tân An, bọn họ khẳng định phải chạm trán với nhau, thống nhất ý kiến, đồng thời thương lượng đưa ra xử lý như thế nào.
Bành Viễn Chinh vội vàng bước lên lầu ba, hướng văn phòng Tần Phượng đi đến. Đi được nửa đường thì liền nhìn thấy Thẩm Ngọc Lan sắc mặt có chút ngưng trọng.
- Phó Chánh văn phòng Thẩm.
Bành Viễn Chinh miễn cưỡng cười, bắt chuyện.
Thẩm Ngọc Lan dừng bước, nhìn Bành Viễn Chinh thở dài:
- Chủ tịch thị trấn Bành, vừa mới yên ổn được mấy ngày, không ngờ lại xảy ra việc. Anh thử nói một chút đi, Vi Minh Hỉ ở thị trấn các người rốt cuộc là đã làm chuyện gì? Muốn cấp cho quận thêm phiền phức phải không? Ông ta rốt cuộc là muốn làm gì?
- Cho dù là có ân oán cá nhân với Hách Kiến Niên, nhưng cũng không đến mức trực tiếp tới thành phố chứ?
Thẩm Ngọc Lan oán giận vài câu.
Bành Viễn Chinh cũng thở dài nói:
- Hẳn là con của ông ấy nhất thời kích động. Tôi đã cho người mang cậu ấy về rồi. Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố đều ở quận?
- Hai vị lãnh đạo đều đang chờ anh. Anh mau vào đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thẩm Ngọc Lan dương tay chỉ vào cửa phòng làm việc của Tần Phượng:
- Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Cừu cũng ở đây.
- Được, vậy cô đi trước, Phó chánh văn phòng Thẩm.
Bành Viễn Chinh hướng Thẩm Ngọc Lan gật đầu rồi bước nhanh đi.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra giọng nói không nhanh không chậm của Tần Phượng:
- Mời vào!
Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước vào.
Tần Phượng đang ngồi sau bàn làm việc của cô. Còn Cố Khải Minh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Cừu Lượng thì ngồi ở trên ghế sofa.
Tần Phượng hôm nay mặc một bộ công sở màu xám, mái tóc được búi cao, môi thoa một lớp son mỏng, thần sắc ngưng trọng.
Bành Viễn Chinh nhìn Tần Phượng. Tần Phượng đột nhiên nhớ đến buổi chiều ngày hôm qua, bị Bành Viễn Chinh vô tình cố ý khinh bạc, gương mặt quyến rũ đột nhiên hiện lên sự xấu hổ. Nhưng cô che giấu rất khá, con ngươi lóe ra ánh sáng, gương mặt thản nhiên nói:
- Đồng chí Tiểu Bành đến rồi à, mau ngồi đi.
- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Cổ, Chủ nhiệm Cừu.
Bành Viễn Chinh lên tiếng chào hỏi, sau đó ngồi vào chiếc ghế dựa, đối diện với Cừu Lượng và Cố Khải Minh, chênh một góc với Tần Phượng, không đến mức ở quá sau lưng Tần Phượng, có vẻ rất không lễ phép.
Cố Khải Minh đương nhiên sắc mặt rất khó coi.
Trong thời điểm mấu chốt như thế này, đột nhiên lòi ra có người tố cáo Ủy viên thường vụ quận ủy. Một khi đại náo, thì y không thể gánh nổi. Lúc này y trong lòng không chỉ mắng Vi Minh Hỉ mà còn hận không thể đem Hách Kiến Niên dẫm nát trong lòng bàn chân.
Cừu Lượng thì cảm giác có chút bất ngờ.
Loại chuyện này, ngoại trừ ảnh hưởng đến người bị tố cáo, thì cũng không đề cập đến hình tượng hai vị lãnh đạo chính đảng. Đối với các lãnh đạo khác mà nói, cũng đều không sao cả. Thậm chí, cũng không bài trừ có người làm cho sự việc càng loạn lên rồi đục nước béo cò.
Tần Phượng chậm rãi nói:
- Đồng chí Tiểu Bành, sự việc khẩn cấp, cũng đừng nói nhiều. Tôi, lão Cổ, Chú nhiệm Cừu đều ở đây. Cậu hãy nói thật đã xảy ra chuyện gì.
- Bí thư Tần, hai vị lãnh đạo. Sự việc là như thế này. Hôm trước, con trai của Vi Minh Hỉ là Vi Tiểu Cương đã gọi điện thoại đến Ủy ban Kỷ luật thành phố tố cáo Hách Kiến Niên có vấn đề về kinh tế và tác phong công tác, nhưng không được Ủy ban Kỷ luật đáp lại. Vì thế, cậu ta sáng nay chạy đến cổng của Ủy ban Kỷ luật thành phố, được một lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật phát hiện và an bài người thụ lý.
- Vi Tiểu Cương vì sao tố cáo Hách Kiến Niên, thì phải nói đến lâu dài. Nhân tố ẩn sâu trong đó chính là Vi Minh Hỉ ở thị trấn đã trường kỳ bị Hách Kiến Niên áp chế. Mà lúc trước, Vi Minh Hỉ muốn điều con mình về thị trấn nhưng Hách Kiến Niên phản đối. Hai người có hiềm khích với nhau. Hai ngày trước, vợ của Vi Minh Hỉ đột nhiên phát bệnh, Vi Minh Hỉ chạy đến thị trấn xin xe, nhưng Hách Kiến Niên lại không chịu. Hai người lại bùng phát xung đột.
- Cuối cùng, tôi phải áp chế xuống. Tôi nghĩ mâu thuẫn này là một mồi lửa, và là một nhân tố mấu chốt khiến Vi Tiểu Cương tố cáo Hách Kiến Niên.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, hơi tạm dừng một chút. Bởi vì hắn đã nhìn thấy Cố Khải Minh muốn mở miệng.
Cố Khải Minh nhíu mày, trầm giọng nói:
- Thật sự là khốn kiếp. Chỉ vì một chút ân oán cá nhân mà làm ầm ĩ lên. Đến ngay cả Ủy ban Kỷ luật thành phố để tố cáo, cái gì là tham quan, cái gì là tố chất? Vi Minh Hỉ bộ sạch sẽ sao? Tôi nghĩ, nếu phải tra thì trước tra ông ta. Vô tổ chức vô kỷ luật. Bộ nghĩ về hưu rồi thì tổ chức không làm gì được ông ta sao?
Cố Khải Minh giờ phút này ôm một bụng tức với Vi Minh Hỉ. Y không phải là vì Hách Kiến Niên bị bất công, mà là căm hận Vi Minh Hỉ lúc này đã tạo thêm phiền toái cho y. Có khả năng phá vỡ con đường làm quan của y.
Cừu Lượng trầm giọng phụ họa theo:
- Vâng, Bí thư Tần, tôi thấy Chủ tịch quận Cố nói rất có lý. Nếu phải tra thì trước tra Vi Minh Hỉ. Đây là một loại sát khí hung hăng nhất.
Tần Phượng nhíu mày, thản nhiên nói:
- Người ta tố cáo, chúng ta liền đi tra người tố cáo. Đây không phải là trả đũa người tố cáo sao? Nếu ông ấy tiếp tục chạy đến cấp trên gây náo loạn nữa, chúng ta trả lời như thế nào với thành phố đây?
Bành Viễn Chinh do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Ba vị lãnh đạo, cá nhân tôi nghĩ đến, chuyện này kỳ thật là có đường lui. Chỉ cần Vi Tiểu Cương rút tố cáo về, hoặc là không khiếu oan nữa. Ở quận kết nối một chút với Ủy ban Kỷ luật thành phố, giải thích một số tình huống thì hẳn sẽ không còn vấn đề gì nhiều.
Cố Khải Minh lập tức gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Viễn Chinh nói rất có lý. Viễn Chinh này, chuyện chùi đít này giao cho cậu. Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải trấn an được cha con Vi Minh Hỉ, không được để họ quấy rầy quận nữa. Còn về phần Ủy ban Kỷ luật thành phố, chúng ta gửi báo cáo giải thích tình huống. Nếu thật sự không được sẽ bảo Vi Tiểu Cương ra mặt.
Tần Phượng trong lòng cảm thấy rất căm tức, thầm nghĩ tôi là Bí thư quận ủy còn chưa tỏ thái độ, anh là Chủ tịch quận thì rống lên cái gì? Quả thật là buồn cười!
Kỳ thật thì phát sinh chuyện này Tần Phượng cũng mong muốn. Cô ngay từ đầu nhất trí với Cố Khải Minh, tận lực chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Hách Kiến Niên xuống ngựa hay không không quan trọng. Nhưng quan trọng là không để bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của cô.
Nhưng đến hiện tại, thái độ của Cố Khải Minh lại khiến cô thay đổi chủ ý. Bành Viễn Chinh lúc báo cáo, cô luôn mãi cân nhắc, cảm thấy cho dù là Hách Kiến Niên có xuống ngựa cũng không ảnh hưởng đến cô. Nhưng nếu cô thủ đoạn mạnh mẽ điều tra, nhất định sẽ càng thêm được tiếng quan thanh.
Nghĩ đến đây, Tần Phượng thản nhiên nói:
- Như vậy không tốt. Dựa theo trình tự tổ chức, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã nói xuống, chúng ta nhất định phải thành lập tổ điều tra, đem vấn đề mà người tố cáo ra làm rõ. Hách Kiến Niên nếu không có vấn đề gì thì thôi. Còn nếu không điều tra thì không chỉ có lừa gạt người tố cáo mà còn lừa gạt Ủy ban Kỷ luật thành phố. Hiển nhiên là không quá thích hợp.
- Anh thấy như vậy có phải không, Chủ nhiệm Cừu?
Cừu Lượng xấu hổ cười cười.
Cố Khải Minh cau mày, nói với Tần Phượng:
- Bí thư Tần, Hách Kiến Niên còn có thể có vấn đề gì? Quỹ đen thì thị trấn nào lại không có? Nói cho khó nghe một chút là bộ môn nào ở quận mà không có? Nếu thật muốn tra thì tra ai đây?
- Còn vấn đề thu lễ. Đơn giản là ngày tết nhận rượu thuốc. Đương nhiên đây là hành vi vi phạm quy định, nhưng chung quy cũng chỉ là lễ nhỏ, không cần phải xé ra to, trở thành vấn đề tham ô. Điều tra thì điều tra nhưng không tìm được chứng cứ thì chẳng giải quyết được gì.
- Hiển nhiên mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt, và nó sẽ biến thành trò cười. Quận ủy và UBND quận hẳn là quyết định thật nhanh, bình ổn phong ba. Hiện tại, thị trấn Vân Thủy đang đẩy mạnh hợp tác với xí nghiệp Tín Kiệt. Nếu xảy ra loại chuyện này, có thể ảnh hưởng đến chuyện hợp tác hay không? Có thể ảnh hưởng đến cục diện tốt đẹp?
Cố Khải Minh cảm xúc có chút kích động.
Tần Phượng liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói tiếp:
- Mâu thuẫn cá nhân thì mâu thuẫn cá nhân. Nhưng vấn đề thì là vấn đề. Có vấn đề mà không tra, thì để kỷ luật Đảng ở chỗ nào?
Cố Khải Minh càng kích động càng mãnh liệt bắn ngược khiến Tần Phượng càng thêm bất mãn. Thái độ của cô cũng trở nên gay gắt, không chút nhượng bộ.
- Còn về phần hợp tác với tập đoàn Tín Kiệt. Tôi nghĩ đối phương sẽ không bởi vì vậy mà chấm dứt hợp tác. Chúng ta điều tra cán bộ vi phạm kỷ luật, thậm chí là trái pháp luật, trong hoàn cảnh thu hút đầu tư, đối với xí nghiệp mà nói, bọn họ hoan nghênh không kịp chứ đừng nói đến chuyện phản đối.
- Nói tóm lại, tôi hy vọng Ủy ban Kỷ luật khu nhanh chóng thành lập tổ điều tra, điều tra rõ chân tướng. Nếu không có vấn đề gì thì tốt, nếu điều tra rõ Hách Kiến Niên có vấn đề thì chúng ta là chính quyền đảng ủy, tuyệt đối không thể dưỡng gian.
Tần Phượng giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị và cứng rắn hẳn lên.
Cố Khải Minh trong lòng lửa giận không ngừng dâng lên, bờ môi run run kích động, bỗng nhiên đứng dậy giận dữ nói:
- Nếu Bí thư Tần muốn nói đến quốc pháp, kỷ luật Đảng thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Nhưng tôi kiên quyết phản đối, và giữ lại ý kiến cá nhân của mình.
Nói xong, Cố Khải Minh hầm hầm phẩy tay bỏ đi.
Cừu Lượng xấu hổ há miệng thở dốc, còn chưa kịp hòa giải thì Cố Khải Minh đã sớm bước ra khỏi văn phòng của Tần Phượng.
Y đối với Tần Phượng tức giận không phải là ngày một ngày hai, mà chung quy đã tích tụ từ lâu. Nếu không thì y quả quyết không đến mức ngay trước mặt Cừu Lượng, nhất là một cấp dưới như Bành Viễn Chinh, cùng Tần Phượng trở mặt như vậy.
Tần Phượng không biết là giận dữ thật hay là giả bộ, cũng đột nhiên đập bàn, sắc mặt âm trầm.
Cừu Lượng hướng Bành Viễn Chinh nhìn một ánh mắt. Sau đó hai người lặng yên rời khỏi văn phòng Tần Phượng.
Thẩm Ngọc Lan nhìn Bành Viễn Chinh và Cừu Lượng một trước một sau rời khỏi, trong lòng thở dài. Sau đó từ bên ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tần Phượng lại.