Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 52: 52: “… Mắng Chửi Anh Em Còn Hùa Theo”




Editor: YuuSau một loạt các biệt danh như “Thằng con xui xẻo”, “Thằng con bất hiếu”, “Thằng nhóc thối” thì Ngôn Trạm đã vinh hạnh được nhận một biệt danh mới —— “Ngôn đẹp trai nhất trên đời.”
Cô bây giờ không chỉ thích mà còn trong giai đoạn rất rất để tâm đến anh nữa.
Ngôn Trạm đi tới, cúi xuống bế Quýt nhỏ lên rồi ôm vào lòng, tay còn lại thì quàng qua vai Nam Chức.
Tăng Tuyền bước trên đôi giày cao gót năm phân đi vào cửa.
Cô ngồi xuống bên cạnh nó, đang định vuốt ve nó thì điện thoại rung lên, cô vội chộp lấy nó để kiểm tra.
Quýt nhỏ chán nản ngáp một cái, chạy thẳng một mạch về cái ổ của mình rồi đi ngủ.
Nam Chức vô thức lần tìm điện thoại.
Vừa bước vào, bà đã ném cái túi Hermes da quý hiếm sang một bên rồi hét lớn tên anh, hét xong lại cầm cái túi lên sờ sờ, hối hận vì mình đã lấy trứng chọi với đá, bởi vì người thua cuộc chính là bà.
Bữa cơm này diễn ra gần một tiếng rưỡi.
Tuy Ngôn Trạm là bá đạo tổng tài thật, nhưng chắc chắn anh cũng sẽ có khả năng phán đoán.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con như thế nào? Hả?”
Đã vậy thì…
Nam Chức về nhà thì cũng đã gần 9 giờ.
Không ngờ thầy Giả, người mới đưa ra lời mời ăn tối vừa nghe xong cuộc gọi của vợ lại vội vàng về trước.
Ngôn Trạm đẩy gọng kính lên, nhìn về phía hành lang.
Nam Chức cười ngượng, xua tay nói: “Khụ khụ, chỉ là thuận miệng tâm sự mấy câu thôi.

Em với dì ấy chỉ…”
Nam Chức mỉm cười tự tin, nói: “Nhưng em vẫn còn trẻ mà.

Hơn nữa, em biết mình bây giờ đang ở trình độ nào.

Hãy cho em một cơ hội, em cũng có thể trở thành một diễn viên kỳ cựu trong giới lồng tiếng đó.”
Sau khi trải qua vụ bạo lực mạng do Điền Vận Phi gây ra, Nam Chức bị tổn thương khá sâu sắc, nhưng chẳng phải mọi người vẫn luôn nói “Trong cái rủi có cái may sao”.
Tăng Tuyền chống nạnh mắng anh: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy! Mẹ với ba con đều là những người chính trực, tại sao có thể sinh ra một thằng con đứng núi này trông núi nọ như con được chứ!”
Ngay khi Nam Chức vừa xoay người thì người nào đó đã ôm chặt cô đè lên mặt bàn.
“Con…”
“Anh, anh muốn hợp tác với em sao ạ?”
“Con đừng nói gì cả! Mẹ đang nói!” Tăng Tuyền hét lên: “Mẹ rất hối hận khi giới thiệu Mang Mang cho con! Một đứa bé ngoan như Mang Mang phải gặp được một chàng trai tốt mới phải! Ngay ngày mai mẹ sẽ giới thiệu người khác cho con bé, mẹ sẽ khiến con phải hối hận cả đời này! Mẹ sẽ khiến con… Mang Mang, con ở đây sao.

Dì Tuyền đang định…”
Nam Chức sợ lạnh nên cũng không đợi ở bên ngoài quá lâu.
Khoan!!!
Ngoại trừ mấy tin nhắn Wechat mà Trần Diệp An với Viên Tây gửi trong nhóm vừa nãy thì chẳng có thông báo tin nhắn mới nào cả.
Tăng Tuyền khó khăn chớp mắt mấy lần.
Tại sao, ngay tại giờ phút này, Mang Mang mà bà vừa nhắc tới lại xuất hiện trong nhà thằng con trai bất hiếu của bà, lại còn đang mặc áo phông của nó chứ?
“A, dì Tuyền, dì đi đâu vậy? Dì…”
Gió lạnh đến thấu xương, cảnh đêm tràn ngập ánh đèn led dù có đẹp đến đâu cũng trở nên ảm đạm.
Rốt cuộc mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng vào vậy?!
Anh đã nói tối nay có một buổi tiệc xã giao rất quan trọng.
Nam Chức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn bấm số của Ngôn Trạm, nhưng người nghe máy lại là Phương Bác.
Vừa bước vào, bà đã ném cái túi Hermes da quý hiếm sang một bên rồi hét lớn tên anh, hét xong lại cầm cái túi lên sờ sờ, hối hận vì mình đã lấy trứng chọi với đá, bởi vì người thua cuộc chính là bà.
Cô ở trong phòng vệ sinh nghe thấy tiếng ồn ào, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả… Hừm, đúng là có chuyện xảy ra thật.
“…”
Bà còn chưa ra tay mà thằng nhóc thối này đã xử lý xong, bà còn mặt mũi nào nữa chứ?
“Meow ~”
“Em vốn có thể dựa vào nền tảng có sẵn của tiền bối Lâm để làm đôi cánh nâng đỡ mình, đến một thời điểm thích hợp nào đó, em có thể tự đi trên đôi chân của mình.” Cô cười nói: “Nhưng em cũng đã lồng tiếng được một thời gian rồi, em nghĩ một diễn viên lồng tiếng giỏi cần phải có một đối thủ xứng tầm để giao lưu nữa.

Nguyên tắc này cũng giống như của các diễn viên đóng phim vậy, gọi là giúp đỡ lẫn nhau cùng thành công.”
Quýt nhỏ nhảy từ trên ghế sofa xuống và nấp sau chân Nam Chức, cảnh giác khi nhìn thấy người lạ.
Cũng không chắc lắm, cô không muốn rơi xuống vực một lần nữa đâu.
“Đây là…” Tăng Tuyền chỉ chỉ: “Là con mèo mà con nói bị bệnh sao?”
Ngôn Trạm giữ chặt Nam Chức.

Dưới lòng bàn chân của Tăng Tuyền như có gió, bà đi thẳng tới cửa mới dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Mạch não và logic sắp xếp, thật đáng sợ.
“…”
“…”
“Gấp làm gì.”
Không, nó không phải, con cũng không phải là Mang Mang mà dì biết.
Sau khi tắt bếp, Nam Chức đổ sữa dê vào một cái bát nhỏ.

Quýt nhỏ thỏa thích uống.
“Em nói xem…” Cô thở dài: “Liệu anh ấy có tin những bức ảnh đó không?”
Cho dù lát nữa có nghe được gì thì cũng coi như là không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy.
Ngôn Trạm đi tới, cúi xuống bế Quýt nhỏ lên rồi ôm vào lòng, tay còn lại thì quàng qua vai Nam Chức.
Tên chó kia giận thật rồi!
“Biệt thự ở phía Bắc thành phố?”
“Bạn gái con.” Anh nói: “Mèo của bọn con, Quýt nhỏ.”
Không lâu sau khi ngồi xuống bàn, Nam Chức đã hiểu mục đích của lời mời ăn cơm mà Lâm Thiên Vũ đưa ra —— Mời cô tham gia studio của anh ấy.
Hơn nữa, Mạnh Hân Dĩnh sau đó đã đăng trên Weibo rằng cô chính là nguồn âm thanh cho lời thoại của cô ấy.

Lời nói của nữ diễn viên quốc dân đáng giá ngàn vàng như vậy, cho nên sự nổi tiếng của cô đã tăng vọt.
“…”
Nam Chức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Mọi người thấy thiếu người nên đã hẹn hôm khác.
“…”
Nghe vậy, Nam Chức rất cảm động.
“…”
Mặt Nam Chức đỏ như muốn chảy máu.
Tại sao, ngay tại giờ phút này, Mang Mang mà bà vừa nhắc tới lại xuất hiện trong nhà thằng con trai bất hiếu của bà, lại còn đang mặc áo phông của nó chứ?
“Meow.”
Lần trước khi Tăng Tuyền gọi điện, cô còn quả quyết nói bọn họ chỉ là “bạn bè không quá thân thiết”, nhưng bây giờ, cô đã trở thành bạn gái của con trai bà.
“Meow ~”
“… Không.”
Không chỉ Tăng Tuyền sững sờ mà cô cũng muốn bị đánh cho ngẩn ngơ để đỡ xấu hổ.
“Bạn gái con.” Anh nói: “Mèo của bọn con, Quýt nhỏ.”
“Dì Tuyền, chuyện này…”
Tăng Tuyền chống nạnh mắng anh: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy! Mẹ với ba con đều là những người chính trực, tại sao có thể sinh ra một thằng con đứng núi này trông núi nọ như con được chứ!”
Ngôn Trạm mỉm cười nhìn Tăng Tuyền, tám chữ “Mẹ thấy chưa, bạn gái của con đấy” được khắc không chút sai lệch nào trên trán.

Nam Chức tránh khỏi “vuốt chó” của người đàn ông, nhưng chỉ vừa bước được hai bước thì Tăng Tuyền đã lao tới trước mặt cô như một cơn gió.
Nhắc đến vấn đề này Tăng Tuyền lại thấy cáu bực.
“Nam Chức, là em sao?”
“Con bé này, con đừng sợ.” Bà siết chặt vai cô, ánh mắt vô cùng kiên định: “Thằng nhóc thối này ép con diễn kịch để che mắt dì đúng không? Con cứ nói thật với dì, đừng sợ nó trả thù.

Có dì ở đây rồi, để xem nó có dám không!
***
“…”
Nam Chức được quý nhân chỉ điểm, lợi ích cũng nhận được rất nhiều, trước khi rời đi còn không quên liên tục cảm ơn người ta.
“Ba con sắp về rồi.” Ngôn Trạm xen vào: “Mẹ đừng hao tốn sức lực của mình để thuyết phục cô ấy nữa, cũng đừng để ý đến con.”
Không, không mở nổi miệng.
Là Viên Tây chia sẻ đoạn truyện mà cô ấy tâm đắc.
Ngôn Trạm đau đầu, thả Quýt nhỏ xuống.
Lâm Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, giải thích thêm: “Có một chương trình tạp kỹ tên là 《Tiếng lòng》, đạo diễn của chương trình đó là bạn học cũ của anh, cậu ấy muốn mời anh làm giám khảo.

Sẽ có một buổi giao lưu của giám khảo ở đầu chương trình, anh cần phải có một đối tác.”
Khoan!!!
Anh đi tới nắm chặt tay Nam Chức, hỏi: “Rốt cuộc mẹ có muốn bọn con ở bên nhau không vậy?”
“Nhưng có lẽ nó sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Lâm Thiên Vũ dội cho cô một gáo nước lạnh.
Nam Chức bấu chặt vào mép bàn, cố gắng chống xuống đất bằng đôi chân ngắn ngủn: “Quýt nhỏ phải đi ngủ sớm, bọn em không làm phiền anh nữa.”
“Meow ~~~”
Tăng Tuyền trừng mắt: “Nói linh tinh gì vậy! Nhưng… Nhưng…”
Không, nó không phải, con cũng không phải là Mang Mang mà dì biết.
Bà còn chưa ra tay mà thằng nhóc thối này đã xử lý xong, bà còn mặt mũi nào nữa chứ?
Lâm Thiên Vũ không ngờ một cô gái nhỏ như cô lại có tham vọng lớn như vậy.
“Tiền bối Lâm, em đánh giá cao tham vọng của anh, vì vậy em cũng sẽ thành thật.”
“Mang Mang, không sao đâu.” Bà không tin là mình đã nghĩ nhầm: “Dì biết rõ tính tình của thằng nhóc này như nào mà! Con không thể nào thích nó được!”
“…”
“Dì Tuyền, chuyện này…”
“…”
Cô bước nhanh về phía thang máy, tay vẫn đang gõ bàn phím để đặt xe.

Lúc này cô chợt nghe thấy ——
Sau khi Tăng Tuyền rời đi, sự bối rối trong căn nhà như được giảm xuống.
Vẫn không thể mở nổi miệng.
Ngôn Trạm đẩy gọng kính lên, nhìn về phía hành lang.
Cô bây giờ không chỉ thích mà còn trong giai đoạn rất rất để tâm đến anh nữa.
Vậy, rốt cuộc bọn con nên ở bên nhau hay không nên ở bên nhau vậy?
“Ba con sắp về rồi.” Ngôn Trạm xen vào: “Mẹ đừng hao tốn sức lực của mình để thuyết phục cô ấy nữa, cũng đừng để ý đến con.”
Trong khoảng thời gian kể từ khi từ chức ở lồng tiếng Linh Khuynh, Nam Chức cũng đã suy nghĩ về kế hoạch nghề nghiệp của mình trong tương lai.
Nhắc đến vấn đề này Tăng Tuyền lại thấy cáu bực.
“Nếu em đủ trình ạ.” Cô cười nói.
“Đừng nhắc đến cái lão già kia nữa!” Bà nghiến răng nói: “Đi một chuyến tới Nga còn bị người ta kéo đi ăn cơm, còn có cả một đám tóc vàng mắt xanh cứ nhao nhao lao vào người ông ấy, vậy mà ông ấy vẫn ngồi yên được! Lại còn ký một tấm chi phiếu 3 tỷ tệ! Lần này mẹ đi công tác lâu như vậy cũng chỉ chuyển cho 1,8 tỷ! Như vậy là sao? Mẹ không bằng đám tóc vàng mắt xanh đấy à?”
Quýt nhỏ kêu meow meow chạy quanh người cô.
“Đừng nhắc đến cái lão già kia nữa!” Bà nghiến răng nói: “Đi một chuyến tới Nga còn bị người ta kéo đi ăn cơm, còn có cả một đám tóc vàng mắt xanh cứ nhao nhao lao vào người ông ấy, vậy mà ông ấy vẫn ngồi yên được! Lại còn ký một tấm chi phiếu 3 tỷ tệ! Lần này mẹ đi công tác lâu như vậy cũng chỉ chuyển cho 1,8 tỷ! Như vậy là sao? Mẹ không bằng đám tóc vàng mắt xanh đấy à?”
“…”
“???”
Anh đi tới nắm chặt tay Nam Chức, hỏi: “Rốt cuộc mẹ có muốn bọn con ở bên nhau không vậy?”
Mạch não và logic sắp xếp, thật đáng sợ.
Nam Chức mím môi dưới cười ngây ngô.
Nam Chức hơi hé môi, quyết định mở miệng trước khi Tăng Tuyền lại làm hồn cô bay mất.
“Dì Tuyền, con, con với Ngôn Trạm, chúng con…”
Nam Chức tránh khỏi “vuốt chó” của người đàn ông, nhưng chỉ vừa bước được hai bước thì Tăng Tuyền đã lao tới trước mặt cô như một cơn gió.
“Con cứ nói đi, dì Tuyền sẽ làm điểm tựa vững chắc cho con.”
“Cũng may là chị đã để mắt tới.

Sau vụ bạo lực mạng vừa rồi, chị đã nhắc nhớ cấp dưới nếu thấy giới truyền thông muốn động tới em thì phải báo cáo cho chị trước.” Chị họ cô thở phào: “Cũng may, mấy tấm ảnh chụp này đều kẹt lại ở chỗ chị.”
“…”
Vậy, rốt cuộc bọn con nên ở bên nhau hay không nên ở bên nhau vậy?
Tăng Tuyền bước trên đôi giày cao gót năm phân đi vào cửa.
Nam Chức ngơ ngác, đôi mắt to ngấn nước đầy bất lực và mơ hồ.
Mặt Nam Chức đỏ như muốn chảy máu.
Ngôn Trạm buồn cười.

Anh hạ tay xuống, vòng tay ôm eo cô thân mật hơn, khẽ nhắc nhở bên tai cô: “Mẹ anh đi ngủ cũng mơ thấy em làm con dâu của bà đấy.”
“Vâng.” Phương Bác nói với giọng điệu khá chung chung: “Cô có cần tôi chuyển lời gì lại với anh ấy không?”
Đã vậy thì…
“Dì Tuyền, con và Ngôn Trạm đang hẹn hò.”
Nói xong, cô đỏ mặt cúi đầu xuống, tự động rơi vào trạng thái xuất thần.
Cho dù lát nữa có nghe được gì thì cũng coi như là không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy.
Sau khi uống hết ly sữa, Nam Chức quay vào nhà.
Ngôn Trạm mỉm cười nhìn Tăng Tuyền, tám chữ “Mẹ thấy chưa, bạn gái của con đấy” được khắc không chút sai lệch nào trên trán.
Còn cô thì cầm ly sữa ra ban công.
Tăng Tuyền như bị một nghìn mũi tên đâm trúng người, bà lùi về sau nửa bước: “Mẹ quấy rầy hai đứa rồi.”
Khi câu thoại cuối cùng được ghi lại, mọi người trong phòng thu vỗ tay và ăn mừng với nhau.
Giọng nói này thật êm tai!
“A, dì Tuyền, dì đi đâu vậy? Dì…”
“Chắc là không đâu nhỉ.”
Nhưng anh ấy không chỉ để ý đến lợi ích mà còn muốn cống hiến sức mình cho ngành công nghiệp lồng tiếng nữa.

Trong giới này có bao nhiêu người làm được như vậy? Ngay cả thầy Trần của lồng tiếng Linh Khuynh, sự giác ngộ của ông ta cũng rất hạn chế.
Ngôn Trạm giữ chặt Nam Chức.

Dưới lòng bàn chân của Tăng Tuyền như có gió, bà đi thẳng tới cửa mới dừng bước, quay đầu lại nhìn.
“Cấm con không được bắt nạt Mang Mang!” Tăng Tuyền dừng một chút, hừ hừ mấy tiếng: “Thằng nhóc thối, coi như cái mạng của con được bảo toàn.”
“Vâng.” Nam Chức mỉm cười: “Cảm ơn thầy Giả đã đề cử em.”
—— Nếu mi dám tìm người khác thật, bà đây sẽ chém chết cái đầu chó của mi.
Với danh tiếng và địa vị hiện tại của Lâm Thiên Vũ, con đường gặt hái ra tiền của anh rất bằng phẳng.
Tên nhóc này bây giờ ăn rất ít thịt, chỉ có thể dựa vào sữa dê để thỏa nỗi buồn vì không có thịt.
Ngôn Trạm nhướng mày.
“Con cứ nói đi, dì Tuyền sẽ làm điểm tựa vững chắc cho con.”

Sau khi Tăng Tuyền rời đi, sự bối rối trong căn nhà như được giảm xuống.
Nhưng không phải bây giờ.
Nhưng nỗi xấu hổ trong lòng Nam Chức lại chẳng hề thuyên giảm chút nào, cô giơ tay đấm anh, trách cứ: “Sao anh không nói với em là dì Tuyền sẽ đến? Trước đó em, trước đó… Này!”
“Cấm con không được bắt nạt Mang Mang!” Tăng Tuyền dừng một chút, hừ hừ mấy tiếng: “Thằng nhóc thối, coi như cái mạng của con được bảo toàn.”
Chỉ là hai người họ đều không biết rằng, từ đầu đến cuối còn có một người thứ ba “tháp tùng” bọn họ đến tận khi bữa ăn kết thúc.
Ngôn Trạm nắm chặt nắm đấm mềm nhũn của cô, cười nói: “Sao anh biết bà ấy sẽ đến chứ.”
Nếu là trước đây, Nam Chức sẽ tự lừa chính mình bằng câu này, nhưng hôm nay thì không.
“Thế sao khi anh biết dì Tuyền tới, anh lại không mở cửa nói cho em biết trước?” Cô nói: “Để em còn trốn chứ!”
“Nam Chức, lát nữa chúng ta đi ăn tối với nhau nhé.” Đạo diễn thu âm nói: “Có một người bạn của tôi muốn nhờ tôi tìm diễn viên lồng tiếng cho, tôi nghĩ em có thể làm được đấy.

Em có muốn thử không?”
“…”
“Anh có biết mới hơn nửa tháng trước dì Tuyền còn gọi điện mắng chửi anh một trận với em không, em còn hùa theo với dì ấy nữa.” Nam Chức chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết: “Bây giờ chúng ta lại đang yêu nhau… Chắc chắn dì Tuyền sẽ nghĩ đầu óc em có vấn đề!”
“… Mắng chửi anh? Em còn hùa theo?”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
***
“Đúng vậy!”
Ha ha!
Nam Chức không định giải thích, nhưng cô không thể nào yên tâm được.
“…”
Lâm Thiên Vũ quả không hổ danh là một người có thâm niên trong ngành, anh ấy đã kể cho Nam Chức rất nhiều tệ nạn trong ngành, và đương nhiên, nó cũng bao gồm cả tương lai tươi sáng nữa.
“…”
“Em có biết mình bị chụp lén không?”
Một sự bối rối mới lại ập đến.
Không, không mở nổi miệng.
Nam Chức mím môi dưới cười ngây ngô.
Quá trình hậu kỳ của 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 đã bước vào giai đoạn cuối cùng, vai trò là người lồng tiếng cho Liên Phi, một nhân vật sống động chỉ thiếu đi giọng nói của cô cũng sắp được hoàn thành.
Cô lùi về phía sau hai bước, quay đầu lại ra hiệu với Quýt nhỏ: “Quýt nhỏ, đi thôi.

Chúng ta về nhà đi.”
“Nam Chức, em có hứng thú với chương trình tạp kỹ không?”
“Meow ~~~”
Ngay khi Nam Chức vừa xoay người thì người nào đó đã ôm chặt cô đè lên mặt bàn.
“Gấp làm gì.”
Nam Chức bấu chặt vào mép bàn, cố gắng chống xuống đất bằng đôi chân ngắn ngủn: “Quýt nhỏ phải đi ngủ sớm, bọn em không làm phiền anh nữa.”
Ngôn Trạm nhấc chân cô lên, nắm chặt không buông, cúi người nói: “Nói cho anh nghe, em nói xấu anh như thế nào.”
“Thật ra…”
Nam Chức mở nắp nồi, mùi sữa thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía.
“Thật ra…”
Khẩu khí không nhỏ chút nào!
“Không ngờ em với mẹ anh lại có sở thích giống nhau như vậy.”
Ngôn Trạm nhướng mày.
Nam Chức ngơ ngác, đôi mắt to ngấn nước đầy bất lực và mơ hồ.
Nam Chức cười ngượng, xua tay nói: “Khụ khụ, chỉ là thuận miệng tâm sự mấy câu thôi.

Em với dì ấy chỉ…”
“Dì Tuyền, con và Ngôn Trạm đang hẹn hò.”
“Hừm, không tệ.” Anh nhéo má cô: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa hợp.”
Quýt nhỏ nhảy từ trên ghế sofa xuống và nấp sau chân Nam Chức, cảnh giác khi nhìn thấy người lạ.
Nói xong, cô đỏ mặt cúi đầu xuống, tự động rơi vào trạng thái xuất thần.
***
Nhưng nỗi xấu hổ trong lòng Nam Chức lại chẳng hề thuyên giảm chút nào, cô giơ tay đấm anh, trách cứ: “Sao anh không nói với em là dì Tuyền sẽ đến? Trước đó em, trước đó… Này!”
Thời tiết ngày càng lạnh.
Tháng 12 đến như mang theo hơi thở thần tiên của cái giá lạnh mùa đông, thổi bay hoàn toàn sự ấm áp ít ỏi còn sót lại.
Nhưng Lâm Thiên Vũ thích, còn trẻ thì phải có dũng khí như vậy chứ!
Nam Chức đang mặc một chiếc áo khoác dày cùng với khăn quàng quấn kín cổ.
Quá trình hậu kỳ của 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 đã bước vào giai đoạn cuối cùng, vai trò là người lồng tiếng cho Liên Phi, một nhân vật sống động chỉ thiếu đi giọng nói của cô cũng sắp được hoàn thành.
Lâm Thiên Vũ hỏi: “Ý em là muốn trở thành đối tác của anh trong tương lai sao?”
Khi câu thoại cuối cùng được ghi lại, mọi người trong phòng thu vỗ tay và ăn mừng với nhau.
Cô không dựa vào nền tảng có sẵn của người khác, cũng không thèm muốn tài nguyên mà người khác cung cấp cho mình.

Cô muốn chiến đấu một mình, cũng muốn hợp tác với những người đã từng đồng hành và bồi dưỡng cô.
Nam Chức vứt điện thoại sang một bên rồi nằm xuống ghế sofa.

Quýt nhỏ cũng bò đến chỗ cô làm tổ.
“Nam Chức, lát nữa chúng ta đi ăn tối với nhau nhé.” Đạo diễn thu âm nói: “Có một người bạn của tôi muốn nhờ tôi tìm diễn viên lồng tiếng cho, tôi nghĩ em có thể làm được đấy.

Em có muốn thử không?”
Bật điện thoại lên, không có tin nhắn gì của Ngôn Trạm.
Vừa mới bật bếp lên, chị họ của cô gọi điện tới.
Sau khi trải qua vụ bạo lực mạng do Điền Vận Phi gây ra, Nam Chức bị tổn thương khá sâu sắc, nhưng chẳng phải mọi người vẫn luôn nói “Trong cái rủi có cái may sao”.
“Cô Nam, hôm nay Ngôn tổng mệt nên đã về biệt thự ở phía Bắc thành phố nghỉ ngơi rồi.”
Hơn nữa, Mạnh Hân Dĩnh sau đó đã đăng trên Weibo rằng cô chính là nguồn âm thanh cho lời thoại của cô ấy.

Lời nói của nữ diễn viên quốc dân đáng giá ngàn vàng như vậy, cho nên sự nổi tiếng của cô đã tăng vọt.
“Vâng.” Nam Chức mỉm cười: “Cảm ơn thầy Giả đã đề cử em.”
“Vậy chuyện này cũng không đáng sợ quá đúng không ạ?”
Lâm Thiên Vũ lên xe riêng, Nam Chức thì bắt taxi.

Hai chiếc xe một chạy về phía Bắc, một chạy về phía Nam.
Mấy đồng nghiệp của cô định đến nhà hàng Hồ Nam ở tầng dưới.
Lâm Thiên Vũ là người dễ gần, tính cách dịu dàng và khiêm tốn, không hề kiêu ngạo chút nào.

Anh ấy cũng hy vọng Nam Chức sẽ thực sự làm được điều gì đó trong tương lai, và đó sẽ trở thành điều tốt cho giới của bọn họ.
Không ngờ thầy Giả, người mới đưa ra lời mời ăn tối vừa nghe xong cuộc gọi của vợ lại vội vàng về trước.
Mọi người thấy thiếu người nên đã hẹn hôm khác.

Nam Chức sợ lạnh nên cũng không đợi ở bên ngoài quá lâu.
“Dì Tuyền, con, con với Ngôn Trạm, chúng con…”
Cô bước nhanh về phía thang máy, tay vẫn đang gõ bàn phím để đặt xe.

Lúc này cô chợt nghe thấy ——
Nam Chức quấn chặt chiếc áo len của mình.
“Nam Chức, là em sao?”
Giọng nói này thật êm tai!
“Tiền bối Lâm!” Nam Chức ngạc nhiên: “Anh cũng tới phòng thu sao ạ?”
“… Mắng chửi anh? Em còn hùa theo?”
Lâm Thiên Vũ gật đầu.

Anh ấy tới để ghi lại lời tường thuật của một bộ phim tài liệu, vừa mới kết thúc công việc không lâu.
Nam Chức hơi hé môi, quyết định mở miệng trước khi Tăng Tuyền lại làm hồn cô bay mất.
“Thật là trùng hợp.” Anh ấy nhìn đồng hồ: “Cũng đã 6 rưỡi rồi, em có muốn cùng nhau ăn một bữa không?”
“Meow ~~~”
Đồ ăn được bày lên bàn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau khi sự việc liên quan đến Điền Vận Phi được làm sáng tỏ, Lâm Thiên Vũ cũng đã đăng một đoạn lồng tiếng của Nam Chức lên Weibo, còn ghi rõ: “Tôi không hy vọng một diễn viên lồng tiếng tài năng như vậy sẽ bị hủy hoại bằng cách này.”
Nam Chức đi vào bếp hâm nóng lại chút sữa dê, nhân tiện chuẩn bị luôn cho mình một ly sữa bò.
Nếu xét đến chuyện đó, Nam Chức thực sự thiếu nợ anh ấy một bữa cơm.
Không chỉ Tăng Tuyền sững sờ mà cô cũng muốn bị đánh cho ngẩn ngơ để đỡ xấu hổ.
Nam Chức cũng đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi về phòng ngủ.
***
Anh trai à, đôi khi khí thế như vậy chỉ là do hoàn cảnh ép buộc thôi.
Hai người đến một nhà hàng ở phố bên cạnh.
Không lâu sau khi ngồi xuống bàn, Nam Chức đã hiểu mục đích của lời mời ăn cơm mà Lâm Thiên Vũ đưa ra —— Mời cô tham gia studio của anh ấy.
Lần trước khi Tăng Tuyền gọi điện, cô còn quả quyết nói bọn họ chỉ là “bạn bè không quá thân thiết”, nhưng bây giờ, cô đã trở thành bạn gái của con trai bà.
“Anh thật sự rất xem trọng em.” Anh ấy nói: “Em cũng biết tình hình trong giới chúng ta rồi đó.

Chỉ trong những năm gần đây, diễn viên lồng tiếng mới dần thu hút được sự quan tâm và chú ý của công chúng.

Anh rất cần người tài, những người thật sự tài năng.

Nhờ những người như vậy, mọi người mới có thể hiểu rõ hơn về cái nghề lồng tiếng này.”
Nghe vậy, Nam Chức rất cảm động.
Với danh tiếng và địa vị hiện tại của Lâm Thiên Vũ, con đường gặt hái ra tiền của anh rất bằng phẳng.
Cô lùi về phía sau hai bước, quay đầu lại ra hiệu với Quýt nhỏ: “Quýt nhỏ, đi thôi.

Chúng ta về nhà đi.”
Nhưng anh ấy không chỉ để ý đến lợi ích mà còn muốn cống hiến sức mình cho ngành công nghiệp lồng tiếng nữa.

Trong giới này có bao nhiêu người làm được như vậy? Ngay cả thầy Trần của lồng tiếng Linh Khuynh, sự giác ngộ của ông ta cũng rất hạn chế.
“Tiền bối Lâm, em đánh giá cao tham vọng của anh, vì vậy em cũng sẽ thành thật.”
Trong khoảng thời gian kể từ khi từ chức ở lồng tiếng Linh Khuynh, Nam Chức cũng đã suy nghĩ về kế hoạch nghề nghiệp của mình trong tương lai.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con như thế nào? Hả?”
Cô coi công việc lồng tiếng này chính là sự nghiệp cả đời của mình, vì vậy cô cần phải có kế hoạch lâu dài.

Cũng may cô đã có sẵn chút vốn và cũng nhận được rất nhiều sự ủng hộ đến từ gia đình và bạn bè, cô chỉ việc tiến về phía trước thôi.
“Em dự định sẽ thành lập một studio riêng.”
Lúc tỉnh lại thì cũng đã là 11 giờ 20.
Hai người chia tay nhau trước cửa nhà hàng.
Anh ấy cười: “Em không phải là diễn viên lồng tiếng kỳ cựu sao?”
Nhưng không phải bây giờ.
Cúp điện thoại, Nam Chức ngồi ngơ ngẩn trên sofa một hồi lâu.
Hiện tại, cô vẫn còn thiếu năng lực và kinh nghiệm, cũng chưa đủ nổi tiếng và vốn để thành lập studio riêng.
Ngôn Trạm nhấc chân cô lên, nắm chặt không buông, cúi người nói: “Nói cho anh nghe, em nói xấu anh như thế nào.”
“Em vốn có thể dựa vào nền tảng có sẵn của tiền bối Lâm để làm đôi cánh nâng đỡ mình, đến một thời điểm thích hợp nào đó, em có thể tự đi trên đôi chân của mình.” Cô cười nói: “Nhưng em cũng đã lồng tiếng được một thời gian rồi, em nghĩ một diễn viên lồng tiếng giỏi cần phải có một đối thủ xứng tầm để giao lưu nữa.

Nguyên tắc này cũng giống như của các diễn viên đóng phim vậy, gọi là giúp đỡ lẫn nhau cùng thành công.”
“Anh thật sự rất xem trọng em.” Anh ấy nói: “Em cũng biết tình hình trong giới chúng ta rồi đó.

Chỉ trong những năm gần đây, diễn viên lồng tiếng mới dần thu hút được sự quan tâm và chú ý của công chúng.

Anh rất cần người tài, những người thật sự tài năng.

Nhờ những người như vậy, mọi người mới có thể hiểu rõ hơn về cái nghề lồng tiếng này.”
Lâm Thiên Vũ hỏi: “Ý em là muốn trở thành đối tác của anh trong tương lai sao?”
“Thật là trùng hợp.” Anh ấy nhìn đồng hồ: “Cũng đã 6 rưỡi rồi, em có muốn cùng nhau ăn một bữa không?”
“Đúng vậy!”
“Nếu em đủ trình ạ.” Cô cười nói.
Lâm Thiên Vũ không ngờ một cô gái nhỏ như cô lại có tham vọng lớn như vậy.
Cô không dựa vào nền tảng có sẵn của người khác, cũng không thèm muốn tài nguyên mà người khác cung cấp cho mình.

Cô muốn chiến đấu một mình, cũng muốn hợp tác với những người đã từng đồng hành và bồi dưỡng cô.
“Nhưng có lẽ nó sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Lâm Thiên Vũ dội cho cô một gáo nước lạnh.
“Hừm, không tệ.” Anh nhéo má cô: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa hợp.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Nam Chức mỉm cười tự tin, nói: “Nhưng em vẫn còn trẻ mà.

Hơn nữa, em biết mình bây giờ đang ở trình độ nào.

Hãy cho em một cơ hội, em cũng có thể trở thành một diễn viên kỳ cựu trong giới lồng tiếng đó.”
Khẩu khí không nhỏ chút nào!
Nhưng Lâm Thiên Vũ thích, còn trẻ thì phải có dũng khí như vậy chứ!
“Được, vậy anh sẽ chờ tới ngày em hợp tác với anh.” Anh nâng ly: “Diễn viên lồng tiếng kỳ cựu, Nam Chức.”
Đồ ăn được bày lên bàn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Lâm Thiên Vũ quả không hổ danh là một người có thâm niên trong ngành, anh ấy đã kể cho Nam Chức rất nhiều tệ nạn trong ngành, và đương nhiên, nó cũng bao gồm cả tương lai tươi sáng nữa.
“Nam Chức, em có hứng thú với chương trình tạp kỹ không?”
“…”
Cũng không chắc lắm, cô không muốn rơi xuống vực một lần nữa đâu.
Gần đây, các cuộc gọi video với Cổ Nguyệt Dương đã giảm bớt.
Lâm Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, giải thích thêm: “Có một chương trình tạp kỹ tên là 《Tiếng lòng》, đạo diễn của chương trình đó là bạn học cũ của anh, cậu ấy muốn mời anh làm giám khảo.

Sẽ có một buổi giao lưu của giám khảo ở đầu chương trình, anh cần phải có một đối tác.”
“Anh, anh muốn hợp tác với em sao ạ?”
Anh ấy cười: “Em không phải là diễn viên lồng tiếng kỳ cựu sao?”
“…”
“Em vẫn đang nghe đây, chị họ.”
Anh trai à, đôi khi khí thế như vậy chỉ là do hoàn cảnh ép buộc thôi.
“Anh sẽ nhờ trợ lý của mình gửi cho em bản thảo chi tiết của chương trình, em có thể xem qua.” Anh ấy nói: “Nếu em muốn mở studio, trước tiên em phải có danh tiếng đã.

Đây là cơ hội không phải lúc nào cũng có đâu.”
“Con…”
Bữa cơm này diễn ra gần một tiếng rưỡi.
Chương trình tạp kỹ đã kết thúc.

“Em dự định sẽ thành lập một studio riêng.”
Nam Chức được quý nhân chỉ điểm, lợi ích cũng nhận được rất nhiều, trước khi rời đi còn không quên liên tục cảm ơn người ta.
Lâm Thiên Vũ là người dễ gần, tính cách dịu dàng và khiêm tốn, không hề kiêu ngạo chút nào.

Anh ấy cũng hy vọng Nam Chức sẽ thực sự làm được điều gì đó trong tương lai, và đó sẽ trở thành điều tốt cho giới của bọn họ.
Ngôn Trạm buồn cười.

Anh hạ tay xuống, vòng tay ôm eo cô thân mật hơn, khẽ nhắc nhở bên tai cô: “Mẹ anh đi ngủ cũng mơ thấy em làm con dâu của bà đấy.”
Mấy đồng nghiệp của cô định đến nhà hàng Hồ Nam ở tầng dưới.
Hai người chia tay nhau trước cửa nhà hàng.
Lâm Thiên Vũ lên xe riêng, Nam Chức thì bắt taxi.

Hai chiếc xe một chạy về phía Bắc, một chạy về phía Nam.
Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc sao?
Chỉ là hai người họ đều không biết rằng, từ đầu đến cuối còn có một người thứ ba “tháp tùng” bọn họ đến tận khi bữa ăn kết thúc.
***
***
Sau khi sự việc liên quan đến Điền Vận Phi được làm sáng tỏ, Lâm Thiên Vũ cũng đã đăng một đoạn lồng tiếng của Nam Chức lên Weibo, còn ghi rõ: “Tôi không hy vọng một diễn viên lồng tiếng tài năng như vậy sẽ bị hủy hoại bằng cách này.”
Nam Chức về nhà thì cũng đã gần 9 giờ.
Một sự bối rối mới lại ập đến.
Gần đây, các cuộc gọi video với Cổ Nguyệt Dương đã giảm bớt.
Một là vì, bà cụ tuy đã có tuổi nhưng trái tim lại chẳng hề già đi chút nào, bà ấy đã đăng ký một lớp huấn luyện Java, ngày nào cũng tham gia lớp học; Hai là vào lễ hội mùa xuân sẽ diễn ra vào đầu tháng hai năm nay, Cổ Nhạc Duyên sẽ về nước định cư sau khi thu xếp xong công việc ở Mỹ.
“…”
Nam Chức đi tắm, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi ra.
Quýt nhỏ kêu meow meow chạy quanh người cô.
“Không ngờ em với mẹ anh lại có sở thích giống nhau như vậy.”
“Đây là…” Tăng Tuyền chỉ chỉ: “Là con mèo mà con nói bị bệnh sao?”
Tên nhóc này bây giờ ăn rất ít thịt, chỉ có thể dựa vào sữa dê để thỏa nỗi buồn vì không có thịt.
Nam Chức đi vào bếp hâm nóng lại chút sữa dê, nhân tiện chuẩn bị luôn cho mình một ly sữa bò.
Vừa mới bật bếp lên, chị họ của cô gọi điện tới.
“Alo, chị họ ạ?”
Hai người đến một nhà hàng ở phố bên cạnh.
“Em có biết mình bị chụp lén không?”
“???”
Chị họ đã gửi cho cô một danh sách dài các bức ảnh trên Wechat, tất cả đều là ảnh cô ăn tối với Lâm Thiên Vũ vừa rồi.
Nam Chức đi tắm, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi ra.
“Cũng may là chị đã để mắt tới.

Sau vụ bạo lực mạng vừa rồi, chị đã nhắc nhớ cấp dưới nếu thấy giới truyền thông muốn động tới em thì phải báo cáo cho chị trước.” Chị họ cô thở phào: “Cũng may, mấy tấm ảnh chụp này đều kẹt lại ở chỗ chị.”
“…”
“Nếu không, em vừa mới bị lộ là vị hôn thê của Ngôn Trạm, hôm nay lại đi ăn tối một mình với diễn viên lồng tiếng nổi tiếng khác, dù em có mười cái miệng cũng không thể giải thích được đâu! Mang Mang, em… Mang Mang?”
“Em vẫn đang nghe đây, chị họ.”
Nam Chức mở nắp nồi, mùi sữa thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía.
“…”
Tăng Tuyền như bị một nghìn mũi tên đâm trúng người, bà lùi về sau nửa bước: “Mẹ quấy rầy hai đứa rồi.”
“Vậy chuyện này cũng không đáng sợ quá đúng không ạ?”
“Ừ, không có vấn đề gì đâu, em đừng sợ.” Chị họ cô dừng lại một chút: “Nhưng mà, phía bên chị còn nhận được những bức ảnh này từ giới truyền thông thì chưa chắc bên cậu ấy đã không nhận được đâu.

Tốt nhất là em nên giải thích cho cậu ấy hiểu đi.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
“Tiền bối Lâm!” Nam Chức ngạc nhiên: “Anh cũng tới phòng thu sao ạ?”
Sau khi tắt bếp, Nam Chức đổ sữa dê vào một cái bát nhỏ.

Quýt nhỏ thỏa thích uống.
Tháng 12 đến như mang theo hơi thở thần tiên của cái giá lạnh mùa đông, thổi bay hoàn toàn sự ấm áp ít ỏi còn sót lại.
“Anh có biết mới hơn nửa tháng trước dì Tuyền còn gọi điện mắng chửi anh một trận với em không, em còn hùa theo với dì ấy nữa.” Nam Chức chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết: “Bây giờ chúng ta lại đang yêu nhau… Chắc chắn dì Tuyền sẽ nghĩ đầu óc em có vấn đề!”
Còn cô thì cầm ly sữa ra ban công.
Cô coi công việc lồng tiếng này chính là sự nghiệp cả đời của mình, vì vậy cô cần phải có kế hoạch lâu dài.

Cũng may cô đã có sẵn chút vốn và cũng nhận được rất nhiều sự ủng hộ đến từ gia đình và bạn bè, cô chỉ việc tiến về phía trước thôi.
Gió lạnh đến thấu xương, cảnh đêm tràn ngập ánh đèn led dù có đẹp đến đâu cũng trở nên ảm đạm.
Nam Chức quấn chặt chiếc áo len của mình.
Bật điện thoại lên, không có tin nhắn gì của Ngôn Trạm.
Thời tiết ngày càng lạnh.
Anh đã nói tối nay có một buổi tiệc xã giao rất quan trọng.
Cô không muốn làm phiền anh vì chút chuyện nhỏ này, nhưng cô cũng không biết liệu anh có cáu bực với cô vì chút chuyện vặt vãnh này hay không.

Dù sao thì người này cũng rất thích ăn giấm mà.
Chị họ đã gửi cho cô một danh sách dài các bức ảnh trên Wechat, tất cả đều là ảnh cô ăn tối với Lâm Thiên Vũ vừa rồi.
Sau khi uống hết ly sữa, Nam Chức quay vào nhà.
Quýt nhỏ đã nằm dài trên ghế sofa, thỉnh thoảng còn liếc nhìn TV.
Cô ngồi xuống bên cạnh nó, đang định vuốt ve nó thì điện thoại rung lên, cô vội chộp lấy nó để kiểm tra.
Là Viên Tây chia sẻ đoạn truyện mà cô ấy tâm đắc.
Nam Chức vứt điện thoại sang một bên rồi nằm xuống ghế sofa.

Quýt nhỏ cũng bò đến chỗ cô làm tổ.
“Em nói xem…” Cô thở dài: “Liệu anh ấy có tin những bức ảnh đó không?”
“Meow ~~~”
“Chắc là không đâu nhỉ.”
“Meow.”
Tuy Ngôn Trạm là bá đạo tổng tài thật, nhưng chắc chắn anh cũng sẽ có khả năng phán đoán.
“…”
Nghĩ tới đây, cũng không biết là do sữa hỗ trợ giấc ngủ hay là do cô đã quá lo lắng, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ trên ghế sofa lúc nào không hay…
Lúc tỉnh lại thì cũng đã là 11 giờ 20.
Nam Chức vô thức lần tìm điện thoại.
Ngoại trừ mấy tin nhắn Wechat mà Trần Diệp An với Viên Tây gửi trong nhóm vừa nãy thì chẳng có thông báo tin nhắn mới nào cả.
Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc sao?
Hay là đang tức giận?
Nam Chức không định giải thích, nhưng cô không thể nào yên tâm được.
Do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn bấm số của Ngôn Trạm, nhưng người nghe máy lại là Phương Bác.
“Cô Nam, hôm nay Ngôn tổng mệt nên đã về biệt thự ở phía Bắc thành phố nghỉ ngơi rồi.”
“Biệt thự ở phía Bắc thành phố?”
“Vâng.” Phương Bác nói với giọng điệu khá chung chung: “Cô có cần tôi chuyển lời gì lại với anh ấy không?”
Tăng Tuyền khó khăn chớp mắt mấy lần.
“… Không.”
Cúp điện thoại, Nam Chức ngồi ngơ ngẩn trên sofa một hồi lâu.
“…”
Chương trình tạp kỹ đã kết thúc.
Nếu xét đến chuyện đó, Nam Chức thực sự thiếu nợ anh ấy một bữa cơm.
Quýt nhỏ chán nản ngáp một cái, chạy thẳng một mạch về cái ổ của mình rồi đi ngủ.
“…”
Nam Chức cũng đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi về phòng ngủ.
Ha ha!
Tên chó kia giận thật rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.