Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 30: C30: Em gái vs anh trai ham ăn 13-14




Editor: Tiểu Long

Beta: Nê

———

Hai người lưu lạc đến khu 19 của Nhật Bản, Trần Nhượng thực sự rất bất hạnh, mắc phải chứng ăn uống quá độ. Sau này hắn trở thành tên cuồng ma ăn luôn nguyên chủ, rồi luồn lách mỗi góc gách của khu phố vào ban đêm.

Uớc mơ nho nhỏ tưởng rằng sẽ có thể nảy mầm từ dưới đất, giờ này đã sớm tan biến.

Đây là cốt truyện hoàn chỉnh của nguyên chủ.

Bạch Tiên Tiên hỏi Ngân Hà: "Tại sao ngươi lại giấu giếm bổn cung?"

Ngân Hà: "Vì tránh cho nương nương đồng cảm với Trần Nhượng rồi làm chậm trễ nhiệm vụ."

Bạch Tiên Tiên cười: "Ngươi giấu giếm cốt truyện còn cảm thấy mình rất có lý?"

Cô ung dung tháo kẹp tóc xuống, chỉ cần Ngân Hà đáp lại một câu. Cô nhất định đem đoạn tình cảm plastic này bẻ đôi.

Ngân Hà: "Thực xin lỗi, ta sai rồi! Xin nương nương tha mạng!"

Bạch Tiên Tiên lạnh giọng nói: "Giờ sẽ ghi nợ, sau này sẽ tính sổ với ngươi."

Lúc này trời đã tối, cũng đã đến giờ cơm.

Trần Nhượng ngồi ở mép giường, dùng ngón tay giết người trong trò chơi vừa rồi nhẹ nhàng kéo Bạch Tiên Tiên ngồi xuống: "Anh đói bụng."

Bạch Tiên Tiên vô tội nhìn hắn: "Anh, chúng ta không có đồ ăn."

Trần Nhượng lên tiếng: "Đi mượn một chút đi, em đi đi, anh mệt!"

Bạch Tiên Tiên: "?"

Nhìn vẻ mặt Trần Nhượng không có chút biểu cảm gì, Bạch Tiên Tiên Tiên không thấy giận mà buồn cười. Đối với hắn càng không có thương tiếc. Bởi hắn đã sớm không còn là thiếu niên mềm yếu nhỏ bé của bốn năm trước kia nữa rồi.

Nhưng cuối cùng Bạch Tiên Tiên vẫn đi. Dựa vào dáng vẻ đáng yêu, cô đã xin được một chén mì của ông chủ nhà thuê, ông ấy còn tặng thêm một cây kẹo bông gòn.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh ăn mì của Trần Nhượng từ phía sau, Tiên Tiên hỏi: "Anh ơi, anh còn nhớ ước mơ của mình không?"

"Không nhớ rõ."

Trần Nhượng không hề ngừng lại.

Bạch Tiên Tiên: "..... Vậy nguyện vọng của anh là cái gì?"

"Ăn no."

" Trừ cái này ra, thì sao?"

"Ăn no."

Vẻ mặt bình tĩnh của Trần Nhượng cùng màu tóc xám bạc lúc này lộ ra một chút lạnh nhạt.

Từ tính cách của Trần Nhượng mà nói, làm hắn thay đổi ý định là một việc vô cùng khó.

Nhưng yêu phi nương nương là người dễ dàng từ bỏ như vậy sao?

Bạch Tiên Tiên từ tốn cắn kẹo bông gòn, vị ngọt ngào làm người ta phải say mê. Cô ngồi bên cạnh Trần Nhượng, ánh mắt có chút buồn bã: "Anh, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Trần Nhượng đang cặm cụi ăn thì dừng lại. Rồi sau đó đem cọng mì cuối cùng bỏ vào miệng, húp một ngụm nước, nước mì nồng đậm lan khắp miệng hắn. Nhưng không biết tại sao, trên đầu lưỡi lại cảm thấy có một chút chua xót.

"Nhớ rõ."

Trên mặt Trần Nhượng hiện lên một tia hồi ức: "Hiện trường tai nạn xe cộ là lần đầu nhìn thấy em, lúc đó, có một cô bé cột tóc đuôi ngựa rất nhỏ."

Bạch Tiên Tiên hô một tiếng, khoa trương mà vỗ vỗ ngực: "Em còn tưởng rằng anh mất trí nhớ rồi!"

Ngay sau đó cô liền nói: "Không biết nguyện vọng của anh là gì, có điều, em có một nguyện vọng."

Sắc mặt Trần Nhượng liền thay đổi, ánh mắt dừng trên mặt Bạch Tiên Tiên.

Cô giống như bông tuyết nhỏ đáng yêu. Dù ở nơi đâu cũng đều làm người ta thấy thích. Vậy mà lại đi theo hắn chịu khổ nhiều năm như vậy.

Hắn cứ tưởng rằng bản thân có trái tim sắt đá, nhưng khi nhìn cô đang cầm kẹo bông gòn. Một bên kể nguyện vọng của mình, bộ dáng ngây thơ cắn kẹo bông gòn.

Lòng không tự chủ mà mềm xuống một chút.

Cây kẹo bông gòn mềm mại che hơn phân nữa khuôn mặt cô, một ít đường trắng nhỏ vô tình dính lên mặt Bạch Tiên Tiên. Cô lại không hề hay biết, còn đang mải suy đoán làm sao để đánh vào nội tâm của Trần Nhượng, châm chước nói: "Nguyện vọng của em là chúng ta có tiền, có ăn, trở thành đại gia sai khiến người khác...."

Đột nhiên, Trần Nhượng đến gần cô. Ánh mắt Bạch Tiên Tiên lóe lên. Chỉ thấy môi Trần Nhượng thật nhẹ nhàng hôn xuống mặt cô.

Cảm giác ấm áp trên má làm cô lưu luyến mà quên mất việc phản kháng lại. Hắn thì bình tĩnh, giọng điệu chân thành: "Có đường, không thể lãng phí."

———

Bạch Tiên Tiên học được một câu từ hiện đại mới.

Tiểu chó săn.

Yêu phi nương nương thiên vị tiểu chó săn này một chút. Như Trần Nhương chẳng hạn, ngoài miệng thì cứ nói không cần, trong lòng lại rất thành thực.

Ngoài mặt thì không quá để ý cô, lại thân mật với cô như vậy. Thật ~ nhẹ ~ phù ~

Cô bị Trần Nhượng liếm đỏ mặt. Trên mặt kích động đến yên lặng khóc. Trong lòng vừa bình tĩnh lại vừa mới lạ.

"Ngân Hà! Trần Nhượng mềm lòng rồi!" Bạch Tiên Tiên chớp lấy lúc Trần Nhượng mềm lòng thử cảm xúc của hắn.

Ngân Hà: "......"

Đột nhiên không biết có nên nói thật hay không.

Bạch Tiên Tiên: "Ngươi chết ở đâu rồi?"

Ngân Hà: "Nương nương xinh đẹp, nói một cách uyển chuyển thì có thể thấy hắn quả thực đã dao động với mỹ thực rồi."

Bạch Tiên Tiên: "......"

Hóa ra bây giờ cô là một cái bánh bông lan bị chó con theo dõi.

Sau khi liếm sạch vụn kẹo bông gòn dính trên mặt Bạch Tiên Tiên, Trần Nhượng vẫn chưa thỏa mãn.

Hắn trực tiếp giành lấy cây kẹo bông gòn của cô.

Vị ngọt tràn ngập trong miệng làm cho tâm tình Trần Nhượng tốt lên rất nhiều. Hắn cắn kẹo bông gòn, nhìn cô cười một cái, tinh thần hăng hái, thần thái như mặt trời, hai mắt hơi nheo lại, con ngươi màu nâu sáng lên.

Trong lòng Bạch Tiên Tiên cũng thầm cười một cái.

Vì sao khi thấy hắn vui vẻ, cô lại cảm thấy cũng có chút vui nhỉ?

Người đại diện A Huy mang theo Hoàng Mậu, Tiểu Linh đi dọc theo đường không ngừng dò hỏi người qua đường.

"Xin hỏi — cậu có thấy một thiếu niên tóc xám bạc cùng một cô bé rất đáng yêu không?"

Bọn họ muốn ký hợp đồng cùng lão đại Trần Nhượng này, nên cứ luôn bám riết không tha. Căn cứ huấn luyện cách chỗ ở của hai người Trần Nhượng không xa. Trên đường bọn họ vậy mà tìm ra được một tầng hầm ngầm.

Cửa phòng của tầng hầm ngầm không khóa, ba người liền chạy đến trước mặt chỗ Bạch Tiên Tiên và Trần Nhượng ngồi, ngay lúc cô bị đoạt nửa cây kẹo bông gòn.

Người trẻ bây giờ đều chơi loại trò tình thú này sao?

A Huy vội vàng ho một tiếng: "Thật ngại quá, chúng tôi không thấy gì hết."

Sau đó kéo Hoàng Mậu và Tiểu Linh lui về một bước.

Hoàng Mậu cúi đầu tránh khỏi móng vuốt của A Huy.

Kéo Tiểu Linh lui một bước, Hoàng Mậu mang theo giọng nói trả thù: "Anh Huy, đừng động tay động chân, chúng tôi tự tránh!"

A Huy: "......"

Hai tên tiểu tử thúi này!

Bạch Tiên Tiên nhìn thấy đám người A Huy đứng bên ngoài, lập tức đứng lên: "Bảo mẫu, anh...."

A Huy ho nhẹ, nói: "Gọi tôi anh Huy là được."

"Vâng." Bạch Tiên Tiên kéo Trần Nhượng. Hiện tại tâm trạng Trần Nhượng rất tốt, cũng mặc cho cô lôi kéo.

Cô nói: "Anh Huy, nơi này của chúng ta thiếu thốn nhiều, chúng ta ra ngoài nói đi."

A Huy cầu mà không được.

Mọi người ra khỏi cửa, mùa hè này muỗi rất nhiều, chúng liền nhân cơ hội xem bọn họ là kho máu di đông mà cắn.

Hoàng Mậu đập tay một cái trên ngực Tiểu Linh, còn cọ tới cọ lui lau lau vài cái.

Tiểu Linh so với Hoàng Mậu cao hơn một cái đầu, thần sắc trên mặt cao thâm khó đoán. Đôt nhiên bị Hoàng Mậu vỗ một cái, anh ấy đang nhai kẹo cao su liền cúi đầu hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Hoàng Mậu ngửa đầu cười tủm tỉm: "Đánh muỗi."

Cảnh này vừa hay bị Bạch Tiên Tiên nhìn thấy.

Nhìn không khí hài hoà xung quanh hai người, Bạch Tiên Tiên chớp mắt. Bàn tay nhỏ vỗ về phía mặt Trần Nhượng.

Trần Nhượng không kịp né, quay đầu lại nói khẽ: "Tiên Tiên....?"

Đôi mắt Bạch Tiên Tiên cong lên thành trăng non: "Đập muỗi!"

"Muỗi đâu?" Trần Nhượng nắm lấy tay cô, bàn tay trắng nõn không có gì.

Bạch Tiên Tiên: "......"

Ta cảm thấy ngươi đang làm bổn cung khó xử.

Nhìn bọn họ ai cũng có đôi có cặp. Khóe miệng A Huy nhếch lên, cảm thấy bản thân mình ở cái nơi này thật sự rất dư thừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.