Dịch: Gin
Ôn Lương trơ mắt nhìn tông chủ Âm Dương Tông lật ngược phải trái trắng đen, Nhu Nhu đã bị bọn chúng dạy dỗ thành tính cách như vậy.
Ôn Lương rít gào, “Nhu Nhu, tin ca ca.”
Ninh Thư ở bên cạnh xem đến thật là… (ノ_<。)
“Kệ con bé có tin hay không, kéo đi rồi nói tiếp, để con bé tự mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đi đấy đó rồi cái gì cần biết cũng sẽ biết thôi.” Ninh Thư dứt khoát nói.
Ôn Nhu bị cấm tiếp xúc với tin tức bên ngoài mới nên mới trở thành cái dạng này.
“Tiểu Nhu con nhìn đi, trong lòng bọn họ mang theo ý xấu.” Tông chủ nói.
Sắc mặt Tiểu Nhu mờ mịt lại vô thố, lại không biết nên tin tưởng ai, nói với Ôn Lương: “Ca ca, muội ở Âm Dương Tông rất tốt.”
“Huynh rời khỏi chỗ này đi, muội không muốn mọi người đánh nhau đâu.”
Ôn Lương nghe xong, gấp đến độ hộc máu.
Nhưng đối phương lại có quá nhiều người, hơn nữa vẫn còn đang trên địa bàn của người ta, muốn mang Ôn Nhu đi, tỷ lệ thành công quá thấp.
Nhưng nếu cứ vậy mà kéo con bé đi, Ôn Lương sợ Tiểu Nhu sẽ lệch lạc trong suy nghĩ.
Giờ Ôn Nhu cũng mới chỉ có mười một tuổi.
“Giờ phải làm sao đây?” Một nữ đệ tử của Thanh Hồng Môn nhỏ giọng hỏi, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, không kể tới chuyện Âm Dương Tông có nhiều người như vậy, mà còn vì chuyện Thiên Khê cốc có lớp sương mù khiến mọi người đau đầu.
Ninh Thư nhìn về phía Ôn Lương, “Nhóc nói đi?”
Đôi mắt Ôn Lương thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, “Nếu lần này không cứu được Nhu Nhu, mình khẳng định sau này sẽ không còn được trông thấy Tiểu Nhu nữa.”
Ninh Thư gật gật đầu, trải qua lần nháo loạn này, những người này khẳng định sẽ giấu Tiểu Nhu đi, hơn nữa muốn tiến vào Âm Dương Tông một lần nữa khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Cho nên, chỉ có thể tiến không thể lui.
“Nhóc muốn làm như thế nào, ta đều theo ý nhóc, nhóc đã cứu ta một mạng, ta sẽ báo đáp lại cho nhóc.” Ninh Thư trầm giọng nói.
“Cảm ơn cậu, mình cứu cậu chỉ là thuận tay, cậu lại vì mình làm nhiều việc như vậy.” Ôn Lương nhỏ giọng nói.
“Nhu Nhu, đi theo ca.” Ôn Lương vươn tay tới trước mặt Tiểu Nhu, tuy cậu nhóc chưa biết quyết định làm như thế nào, nhưng ngược lại Ôn Lương thấy cực kỳ trấn định, có loại cảm giác đập nồi dìm thuyền.
Mặt mũi Tiểu Nhu lộ vẻ do dự, nhịn không được nhìn về phía sư phụ và các sư huynh của cô bé.
Tiểu Nhu sẽ không lựa chọn, bởi vì cô bé chỉ là một cô nhóc không rành thế sự, bởi vì mọi việc đều có người thay cô bé giải quyết, có người thế cô bé nhọc lòng.
Trong lòng Tiểu Nhu ẩn ẩn có một loại trực giác, nếu thật sự cùng ca ca rời đi, cuộc sống sau này sẽ khác xa với bây giờ.
Thật rối rắm!
“Tiểu Nhu, con chọn đi.” Tông chủ dị thường khoan dung nói, dù trao quyền lựa chọn cho Tiểu Nhu, nhưng thần sắc lại trấn định vô cùng, giống như nắm chắc thắng bại trong tay.
Tiểu Nhu nhìn sư phụ, lại nghía Ôn Lương, khuôn mặt rối rắm nhăn thành một cục, kinh hoảng nói: “Con có thể không chọn được không.”
Ninh Thư: →_→
Vì sao cứ phải giao quyền lựa chọn cho Tiểu Nhu?
Ninh Thư truyền âm cho Ôn Lương, “Trực tiếp đoạt đi.”
Cứ giằng co như vậy thì tới khi nào mới xong, không thấy Tiểu Nhu rõ ràng đang hướng về phía sư phụ và các sư huynh đệ của nó sao.
Bọn họ đang thân thiết bỗng tự nhiên nhảy ra một thằng anh trai không biết từ đâu tới.
Ôn Lương mím chặt mối, đề khí nhoáng lên một cái đã đứng trước mặt Tiểu Nhu.
“Dừng tay.” Tông chủ quát chói tai một tiếng, xuất ra một chưởng tấn công Ôn Lương.
Ôn Lương bắt được cánh tay của em gái, nháy mắt quay về bên người Ninh Thư.
“Buông Tiểu Nhu ra.” Năm sư huynh của Tiểu Nhu bắt đầu xao động.
Cánh tay Tiểu Nhu bị Ôn Lương nắm lấy có hơi đau, nhịn không được thật cẩn thận hô: “Ca ca…”
Tông chủ và năm cái sư huynh đệ đều tấn công Ôn Lương, rồng nước không tiếng động rít gào một tiếng, phóng về phía sáu người kia.
Sáu kẻ này hiển nhiên là cao thủ, Ninh Thư dường như phải phóng tất cả linh khí trong thân thể sở hữu ra mới miễn cưỡng ngăn trở được bọn chúng.
“Các ngươi đi trước đi, bắt một tên đệ tử của Âm Dương Tông theo cùng.” Ninh Thư nói, chỉ có đệ tử của Âm Dương Tông mới có thể ra khỏi Thiên Khê Cốc sương trắng.
“Tiểu Hắc.” Ôn Lương sửng sốt.
Ninh Thư cảm giác đau đớn trong kinh mạch, “Đi nhanh đi.”
Ôn Lương cắn chặt răng, cõng Tiểu Nhu trên lưng vội vàng chạy, tiểu hồ ly vội vàng nhảy lên trên vai Ôn Lương.
Những nữ đệ tử của Thanh Hồng Môn cũng đi theo Ôn Lương, giúp Ôn Lương giết những đệ tử Âm Dương Tông tiến lên ngăn cản.
Rồng nước triền đấu với sáu người, tông chủ nhìn đồ đệ của mình bị người mang đi, vội vàng gọi đại thái thượng trưởng lão không liên quan tới mình hô: “Trưởng lão, con nhóc kia là Thiên Linh Căn.”
Vừa nghe Thiên Linh Căn, thái thượng trưởng lão mở to hai mắt, lập tức đuổi theo đoàn người của Ôn Lương.
Rồng nước tựa hồ là cảm giác được tâm tình nôn nóng của Ninh Thư, ngửa đầu không tiếng động rít gào một tiếng, quẫy đuôi, từ trong miệng phun ra nước.
Nói là nước, kỳ thật là linh khí.
Tông chủ Âm Dương Tông bị nước chảy xiết đánh trúng, tức khắc hộc ra một búng máu, vẻ mặt không thể tin nổi.
Unbelievable
Ninh Thư: (⊙0⊙)
Thế này cũng có thể được sao??!!
Ninh Thư trong lòng tự nhiên vui sướng, nếu rồng nước thật sự trở thành sinh linh, bên người cô tự nhiên có thêm một đồng chí.
Là đồng chí cùng chung chí tuyến, sinh tử không rời.
Rồng nước quẫy đuôi quét về phía những người này, đồng thời làm những người này lui thật xa về phía sau.
Ninh Thư nhảy lên lưng rồng nước, rồng nước đuổi theo Ôn Lương.
Nhìn thấy thái thượng trưởng lão đang bay phía trước, rồng nước từ trong miệng phun ra một mớn nước, mớn nước tốc độ bay nhanh, trong chớp mắt đã tới sau lưng thái thượng trưởng lão.
Thái thượng trưởng lão đột nhiên nghiêng người tránh thoát mớn nước, quay đầu nhìn con rồng đang chở Ninh Thư trên lưng.
Thái thượng trưởng lão nhìn chằm chằm rồng nước, tự hỏi đây là thứ gì, trông không giống như sinh vật.
Rồng nước tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt thái thượng trưởng lão, đối diện với thái thượng trưởng lão là một cái đuôi, nhưng không có dây dưa, trực tiếp bỏ chạy.
Ninh Thư đuổi tới cổng lớn của Âm Dương Tông, Ôn Lương gọi Ninh Thư: “Tiểu Hắc.”
Ninh Thư nhảy xuống, thu hồi rồng nước.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Ninh Thư hơi kinh ngạc khi thấy Ôn Lương cõng Tiểu Nhu đã ngất xỉu.
Ôn Lương thở dài một hơi nói: “Con bé không muốn đi.”
“Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, bọn họ sắp đuổi tới đây rồi.” Đệ tử Thanh Hồng Môn nói, nàng ta bắt cóc một đệ tử Âm Dương Tông, kiếm để ở trên cổ đệ tử Âm Dương Tông.
Đệ tử Âm Dương Tông đầy đầu mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn đến thái thượng trưởng lão càng lúc càng tới gần, cắn chặt hàm răng, “Giờ không có cách nào cả, chỉ có thể đi ra ngoài.”
Sương trắng là trận pháp, là trận pháp hộ tông của Âm Dương Tông, một khi đi vào, sẽ như ba ba bị bắt trong rọ, nhưng giờ lại không có cách nào hóa giải.
Đoàn người ra khỏi tông môn, tức khắc trước mặt trắng xoá, người chỉ cần cách xa nhau một chút đã không nhìn thấy nhau.
“Mọi người cầm tay nhau.” Ôn Lương nói.
Nữ đệ tử Thanh Hồng Môn dán mũi kiếm lên cổ đệ tử Âm Dương Tông đệ, “Nhanh đưa chúng ta ra ngoài.”
“Được, ngươi để thanh kiếm xa xa ra một chút.”
Đoàn người được tên đệ tử dắt đi, chỉ là đi được một khoảng thời gian dài rồi mà vẫn cứ như dậm chân tại chỗ.
“Chờ một chút, lộ tuyến hình như không đúng.” Ninh Thư nói.
Mọi người ngừng lại, mũi kiếm của nữ đệ tử sượt qua cổ Âm Dương Tông, “Ngươi dám chơi chúng ta.”
Đệ tử Âm Dương Tông rất là oan uổng, “Ta dựa theo lộ tuyến đi, có lẽ lộ tuyến đã bị thay đổi.”
“Có lẽ trận pháp đã bị người thay đổi.” Ninh Thư nói, cúi người áp lỗ tai xuống mặt đất nghe tiếng động.