Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 185: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (64)




Edit: Akito

Ninh Thư không có ý nghĩ cứu vớt muôn dân trăm họ, nàng cũng không cứu được những nữ tử này, nếu nàng có năng lực đại sát tứ phương, chuyện thứ nhất làm chính là cắt đứt căn cơ của Cung Vô Mị, để hắn lục căn thanh tĩnh.

Muốn hỏi Ninh Thư có bản lĩnh trị liệu nội thương cho Cung Vô Mị không sao? Không có, hiện tại nàng có thể xử lý miệng vết thương, biết kê toa cảm mạo, trị liệu nội thương cái bệnh cao siêu như thế, Ninh 

Thư tỏ vẻ chỉ có thể mèo mù vớ phải chuột chết.

Bây giờ mỗi ngày Ninh Thư ra vào phòng Cung Vô Mị, thay hắn trị liệu, kê đơn thuốc cho Cung Vô Mị, nhưng đều là một vài phương thuốc lưu thông chống nghẽn máu, Cung Vô Mị dùng ánh mắt như cười như không nhìn Ninh Thư, “Nàng chữa bệnh cho bản tôn như thế sao, những phương thuốc này đưa cho đại phu khác xem, đều là một vài phương thuốc tầm thường, nàng xác định muốn bản tôn uống mấy loại dược này?”

Sắc mặt Ninh Thư không chút biến đổi, nhàn nhạt nói: “Phương thuốc này có vấn đề gì, vốn dĩ ngươi bị nội thương, tắc nghẽn kinh mạch, thân thể có máu bầm, chỉ cần nhổ máu bầm ra là được rồi.”

Không thấy trên TV khi đại hiệp bị thương, ói ra máu đen vết thương liền khá hơn sao.

“Lời nàng nói thật ra rất có đạo lý.” Cung Vô Mị một ngụm uống sạch dược trong chén, sau đó ngồi trên ghế nhắm mắt lại, gắt gao cau mày.

Ninh Thư thấy bộ dạng của hắn hỏi: “Có phải rất đắng không, ăn viên đường đi.”

Cung Vô Mị mở to mắt nhìn Ninh Thư, lấy quả mơ từ trong tay Ninh Thư, nhàn nhạt nói: “Có phải nàng yêu bản tôn hay không, mới lấy lòng bản tôn như vậy.”

Ninh Thư: …

Sau khi uống xong dược sắc mặt Cung Vô Mị cũng không dễ nhìn lắm, phất tay bảo Ninh Thư xéo đi, Ninh Thư xách theo hòm thuốc bay nhanh lăn.

Vừa đi ra khỏi phòng Cung Vô Mị, Ninh Thư đã bị một nữ tử ngăn lại, là nữ tử trước đó, nữ tử trong ánh mắt tràn ngập ái mộ đối với Cung Vô Mị.

Ninh Thư tức khắc cảm thấy người này là tới tìm nàng gây chuyện, Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Không cần nói chuyện với ta, ta không có lời nào muốn nói với ngươi, cũng đừng hỏi ta có phải là nữ nhân của Cung Vô Mị hay không, càng đừng hỏi ta lăn hay chưa lăn giường với hắn.”

Nữ tử kéo Ninh Thư ngẩn người, tức thì hỏi Ninh Thư: “Có phải mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy giáo chủ không, ta muốn biết tình huống hiện tại của giáo chủ như thế nào? Vì sao lâu như vậy đều không tới tìm ta.”

“Ngươi muốn biết thì tự mình đi tìm, đừng hỏi ta, cái gì ta cũng không biết.” Ninh Thư nghĩ nghĩ, lấy dược hoàn trong hòm thuốc ra cho nàng ấy, “Thứ này có thể làm đẹp, cho ngươi.”

Nữ tử sửng sốt một lát, nhận lấy dược hoàn nói: “Đa tạ.”

Ninh Thư thấy nàng tùy ý cất bình dược vào, liền biết rõ nàng ta sẽ không ăn đâu, nàng ta có ăn hay không Ninh Thư không quản được, nàng chỉ tiện tay giúp đỡ một chút, nếu như đối phương không tiếp nhận, 

Ninh Thư cũng sẽ không miễn cưỡng, người là tự cứu sau đó trời mới cứu.

Những dược hoàn đó đều là dưỡng khí điều trị cơ thể, là thứ có lợi với thân thể của nàng ta đấy.

Ninh Thư xách theo hòm thuốc rời đi, trở lại gian phòng của mình, vừa mới ngồi xuống, chó săn số một của Cung Vô Mị quản sự Lưu lại tới, vội vàng nói với Ninh Thư: “Tiểu Hồng tiểu thư, bệnh của giáo chủ tái phát, bây giờ lại đang muốn triệu nữ tử tới hầu hạ.”

Ninh Thư lập tức nhấc hòm thuốc xông đến gian phòng của Cung Vô Mị, đến gian phòng của Cung Vô Mị, mắt thấy Cung Vô Mị đang xé rách y phục của một nữ nhân, đôi mắt Cung Vô Mị đỏ bừng, toàn thân tràn ngập hơi thở thô bạo hỗn loạn.

Nữ tử dưới thân Cung Vô Mị là nữ tử Ninh Thư cho dược hoàn trước đó, giờ phút này liếc mắt đưa tình nhìn Cung Vô Mị.

Ninh Thư tiến lên, trực tiếp kéo nữ tử dậy, nói với quản sự Lưu: “Mang nàng ấy đi.”

“Làm càn, ta xem ai dám.” Đôi mắt Cung Vô Mị đỏ ngầu, nữ tử bị quản sự Lưu bắt lấy gấp gáp nói với quản sự Lưu: “Quản sự Lưu, ta nguyện ý hầu hạ giáo chủ.”

“Mỹ nhân, nếu đuổi người đi, thì nàng thay thế nàng ta.” Cung Vô Mị vươn tay về phía Ninh Thư, đôi mắt càng đỏ đậm hơn, giống như dã thú nhắm vào con mồi.

Nghe thấy Ninh Thư muốn thay mình, ánh mắt nữ tử kia nhìn Ninh Thư tức khắc tràn đầy ghen ghét, Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, đầu tiên bịt kín mũi của mình, sau đó rắc bột thuốc, Cung Vô Mị cũng không thèm để ý loại bột thuốc này, nhưng không lâu sau, thân thể hắn liền mềm nhũn ra.

“Kéo hắn vào ngâm trong nước đá đi.” Ninh Thư nói với quản sự Lưu.

‘Phù phù’ một tiếng Cung Vô Mị bị ném vào bên trong nước đá, Cung Vô Mị rùng mình một cái, đôi mắt hoa đào âm trầm thô bạo nhìn Ninh Thư, “Ngươi không muốn sống nữa, cư nhiên dám đối xử với bản tôn như thế.”

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Hết thảy những thứ này đều là vì chữa bệnh cho ngươi, nói nữa, trước đó ngươi cũng đã đáp ứng ta không chạm vào nữ nhân, phát bệnh cái liền cái gì cũng quên mất.”

Ninh Thư lại đưa Cung Vô Mị mềm như bông uống một chén thuốc đắng đến phát nôn, Cung Vô Mị sặc đến nước mắt đều rơi xuống, phi thường dữ tợn nhìn Ninh Thư: “Bản tôn muốn ngươi chết.”

“Đừng nóng giận.” Ninh Thư cực nhanh trát đầy ngân châm trên đầu Cung Vô Mị, “Đợi lát nữa là mạch máu thật sự nổ tung đấy.”

Thân thể Cung Vô Mị run nhè nhẹ, cơ bắp trên người đều đang lay động, thần sắc có hơi thống khổ, nhưng toàn thân mềm nhũn lại không có sức lực, hiện tại khỏi nói Cung Vô Mị có bao nhiêu thống khổ.

“Đinh, giá trị ngược +10, Ninh Thư đáng yêu ơi, lâu như vậy không có nhìn thấy tôi, có phải rất nhớ tôi không?” Giọng nói của 2333 vang lên vờn quanh khắp đầu Ninh Thư, làm lỗ tai Ninh Thư ong ong nổ tung.

Ninh Thư: “Lăn.”

2333: …

Ninh Thư nhìn thấy trên đầu Cung Vô Mị đều đang bóc khói, vội vàng thêm khối băng vào thau tắm, đôi mắt Cung Vô Mị đỏ đậm nhìn Ninh Thư, “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện ngươi có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai.”

Tiếng nói Cung Vô Mị cũng đang run rẩy, dường như đang chịu đựng thống khổ gì đó, hơn nữa tiểu Cung Vô Mị vẫn luôn ngóc đầu.

Ninh Thư vừa trát một ít ngân châm lên cánh tay Cung Vô Mị, lại rót cho Cung Vô Mị hai chén thuốc, thật sự giày vò Cung Vô Mị đến mệt mỏi, đôi mắt hoa đào sáng quắc cũng có vẻ ảm đạm.

Cách nửa canh giờ Ninh Thư liền rót dược một lần cho Cung Vô Mị, làm mặt Cung Vô Mị xanh mét luôn rồi.

“Giáo chủ, khá hơn chút nào không?” Vẻ mặt Ninh Thư chuyên nghiệp hỏi Cung Vô Mị, “Bây giờ hơi thở còn đâm loạn trong thân thể không?”

Cung Vô Mị nhíu mày, lắc đầu nói: “Khá hơn nhiều, hình như không có xung đột mạnh mẽ như trước.”

“Vậy là tốt rồi.” Ninh Thư gật gật đầu, sau đó lấy ngân châm trát trên cánh tay và trên đầu Cung Vô Mị xuống.

Ninh Thư biết không phải trị liệu của mình có tác dụng, mà là Cung Vô Mị thân thể mềm như bông không có năng lực vận khí, càng vận khí xung đột trong cơ thể càng lớn.

“Giáo chủ, thời điểm mỗi lần dạng lớn ****, đều phải nhịn lại, ngàn vạn không cần phóng xuất ra ngoài, có biết không, chịu đựng, chịu đựng.” Ninh Thư nói với Cung Vô Mị, ý tứ chính là muốn Cung Vô Mị thời điểm muốn phóng thích phải nghẹn lại, thời điểm muốn bắn phải nghẹn.

“Tại sao.” Cung Vô Mị âm đức nhìn Ninh Thư, tuy rằng lần này không dựa vào giao hợp với nữ tử để vượt qua nguy hiểm, nhưng lại làm Cung Vô Mị hết sức thống khổ, hoàn toàn không có sảng khoái khi giao hợp với nữ tử, ánh mắt Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư đặc biệt khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.