Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 183: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (62)




Edit: Akito

Ninh Thư ở lại Vô Ương cung, Cung Vô Mị coi Ninh Thư thành đại phu của mình, thành viên dự bị của hậu cung, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phỏng chừng sẽ bổ nhào vào Ninh Thư.

Ninh Thư sờ lên độc dược ở trong khe hở quần áo, nếu tên này quả thực có can đảm cường bạo nàng, Ninh Thư lập tức khiến cho mạch máu tên này nổ tung.

Không, lá gan nổ tung.

Hiện tại chắc là Cung Vô Mị lại lăn với một nữ nhân nào đó, đáng thương nhất chính là những nữ nhân này, sống không bao lâu đã bị Cung Vô Mị cướp đoạt tính mạng.

Cung Vô Mị luyện đều là tà công gì đó, trực tiếp cướp đoạt nữ tử thuần âm, tróc ra từng mảng sinh mệnh của nữ tử.

Vì sao tên này không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển*, liền xong hết mọi chuyện lôi thôi rắc rối.

*Quỳ Hoa Bảo Điển: xem Tiếu Ngạo Giang Hồ để biết thêm chi tiết.

Cốt truyện Mộc Yên La và những nữ tử này có vận mệnh như nhau, bị Cung Vô Mị bắt tới đây, tra tấn không biết ngày đêm, khiến cho Cung Vô Mị kinh hỉ vô cùng chính là, Mộc Yên La là cọng cỏ chịu đựng được lâu nhất.

Mấy nữ tử khác không lâu lắm thân thể đều suy yếu, nhưng Mộc Yên La hoàn toàn không có loại bệnh trạng này, hơn nữa mỗi lần sau khi lăn giường với Mộc Yên La, vận khí cũng đặc biệt trôi chảy.

Xác thực chính là một cái bảo bối a, từ đó về sau Mộc Yên La bị Cung Vô Mị cầm tù, trở thành nô lệ, không có một chút tự do, sống giống như một con chó vậy, quả thực không cần cảm thấy quá nhục nhã.

Ninh Thư ôm ngực, cảm giác tâm quá nghẹn, thân thể nữ chủ tồn tại thật sự giống như bật hack.

“Tiểu Hồng tiểu thư, giáo chủ của chúng ta bảo người qua đó.” Một đệ tử Ma giáo nói với vào trong phòng.

“Khụ…” Ninh Thư ho khan một tiếng, sửa sang lại y phục của mình một chút, cầm theo hòm thuốc đi theo đệ tử đến phòng ngủ của Cung Vô Mị.

Tuy là ở trong sơn động, nhưng lại được bố trí rất đẹp, cầu nhỏ nước chảy, núi giả hoa viên, còn có một vài nữ tử đang ở trong hoa viên, thời điểm trông thấy Ninh Thư, ánh mắt đều mang theo dò xét.

“Ngươi mới tới sao?” Một nữ tử chặn đường Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: “Ngươi tới tranh đoạt giáo chủ với ta sao?”

Ninh Thư: …

Cái quỷ gì!

Ninh Thư kéo tay nữ tử qua, xem mạch đập một lát, ngay sau đó lắc đầu, lại là một nữ tử lăn giường với Cung Vô Mị, nếu so với những người trước đó thì nữ tử này tốt hơn một chút, chỉ cần sau này không lăn giường với Cung Vô Mị, nói không chừng còn có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian.

Ninh Thư nhìn những nữ nhân trong hoa viên này, lắc đầu, nói không chừng lúc nào đó liền giống những nữ nhân trước kia bị ném ra ngoài, sống không bằng chết.

“Ta hỏi sao ngươi không nói, có phải ngươi cũng là nữ tử được giáo chủ thu nhận vào Vô Ương cung hay không?” Nữ tử hỏi lại Ninh Thư, nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Thư trong mắt tràn đầy đố kỵ, “Bây giờ ngươi muốn đi đến phòng của giáo chủ sao?”

Đương nhiên Ninh Thư thấy được sự ghen ghét trong ánh mắt nữ tử này, đúng là người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cư nhiên vì Cung Vô Mị thứ hàng nát kia mà ghen ghét nàng.

Ninh Thư không để ý tới nàng ta, nữ tử kia thấy bộ dạng này của Ninh Thư, bĩu môi nói: “Đắc ý gì chứ, chờ đến khi bị giáo chủ thượng, còn không phải cũng sẽ dán vào giáo chủ, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi đi đâu thế.”

“Ngươi đứng lại.” Nữ tử vươn tay muốn giữ Ninh Thư lại, đệ tử Ma giáo bên cạnh Ninh Thư quát lạnh nữ tử: “Làm càn.”

“Quản sự Lưu.” Nữ tử tươi cười nịnh nót với đệ tử Ma giáo kia, hỏi: “Sao giáo chủ lại không tìm ta vậy?”

Trong ánh mắt quản sự Lưu hiện lên vẻ khinh thường, “Giáo chủ đương nhiên là có việc của giáo chủ, ngươi chỉ cần đợi là được rồi.”

“Vâng, vâng.”

Ninh Thư quan sát nữ tử này, lớn lên cũng không phải thập phần xinh đẹp, nhiều lắm xem như một cô con cái rượu, nhưng nhìn ra được là đã yêu Cung Vô Mị.

Cái tên t*ng trùng xông não Cung Vô Mị kia thật đúng là tạo nghiệt, không chỉ chà đạp thân thể những nữ nhân này, còn lừa tâm, mặt Cung Vô Mị có tính công kích quá mạnh, rất ít nữ nhân kiềm chế được.

Ninh Thư được đưa đến trước phòng Cung Vô Mị, đi tới cửa, cửa phòng đang mở toang, bên trong truyền ra âm thanh mập mờ, cách tấm lụa mỏng loáng thoáng có bóng người đang chuyển động trên giường, tư thái mê người, thanh âm rên rỉ, thở dốc, cùng với âm thanh da thịt chạm vào nhau ái muội.

Ninh Thư cảm thấy tâm quá nghẹn, vì sao mỗi lần đều phải cưỡng chế bắt nàng xem loại hình ảnh này, có thể thoáng suy nghĩ một chút cho tâm tình của nàng hay không, cho lao động chân tay vào là hợp hay không hợp, nàng cũng là ‘lữ’ hài tử mà.

“Tiểu Hồng tiểu thư, mời vào trong, giáo chủ đang chờ người ở bên trong đấy.” Quản sự Lưu nói với Ninh Thư.

Ninh Thư chỉ vào bên trong, kinh ngạc nói: “Đi vào bây giờ sao? Không đợi giáo chủ nhà ngươi làm xong việc?”

“Đã tới rồi, thì vào đi.” Giọng nói trầm thấp hơi thở dốc của Cung Vô Mị truyền đến.

Quản sự Lưu hơi khom lưng, làm ra một cái thủ thế mời vào với Ninh Thư, Ninh Thư xách theo hòm thuốc đi vào.

Vừa vào Ninh Thư đã ngửi được mùi là, thật sự làm cho người ta chịu không nổi.

“Lại gần đây một chút a, nàng đứng xa như thế làm sao xem bệnh cho bản tôn.” Thanh âm của Cung Vô Mị có hơi kiềm nén nói với Ninh Thư: “Tới đây bắt mạch cho bản tôn.”

Con mẹ nó, cái khẩu vị này không phải nặng bình thường, còn muốn có người đứng ngoài xem, quả thực là.

Ninh Thư vén lụa mỏng lên, liền chứng kiến trên chiếc giường rộng lớn, Cung Vô Mị đang chống lấy thân thể, dưới thân có một nữ tử, toàn thân nữ tử này nhiễm một lớp màu hồng phấn, thời điểm quay đầu nhìn Ninh Thư, cắn chặt môi, vẻ mặt quyến rũ.

Ninh Thư cảm thấy chính mình đã bị những người này dạy hư, người ta trước kia thực đơn thuần, thực thuần khiết, thế nhưng bây giờ nhìn thấy trường hợp như này lại mặt không đỏ tim không loạn.

Ninh Thư ngồi trên cái ghế bên cạnh, trông thấy trên bàn có hoa quả, cầm lấy một trái xoa xoa ở trên y phục, liền gặm ăn, nhìn Cung Vô Mị trên giường không ngừng đổi đủ kiểu tư thế, đủ kiểu lăn qua lộn lại, giày vò ‘lữ’ hài tử đến mặt mày xanh mét.

Khoe khoang cái gì nha, nam trên nữ dưới còn không phải là bình thường, vốn dĩ thận đã hư còn lăn lộn như thế, thật sự là… Ninh Thư cũng không biết nên nói gì.

Ninh Thư ‘răng rắc’ gặm hoa quả, nhìn người trên giường lăn lộn các kiểu, Cung Vô Mị quay đầu lại nhìn thoáng qua Ninh Thư đang gặm hoa quả, đôi mắt tản quang không có tiêu điểm.

Cung Vô Mị gầm nhẹ một tiếng, ngửa đầu vẻ mặt sảng khoái, trên người nhỏ mồ hôi, lúc hất đầu cũng vung ra bọt nước, Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, cuối cùng cũng kết thúc, nữ tử kia cũng là vẻ mặt giải thoát.

Cung Vô Mị vừa kết thúc, lập tức liền có người tiến đến dùng chăn bọc lại nữ nhân trên giường, đem ra ngoài, lại mở cửa sổ thông khí.

Ai ôi, tên Cung Vô Mị này quả thực sinh hoạt giống như hoàng đế vậy, Ninh Thư đặt hoa quả xuống bàn, chùi hai tay, hỏi Cung Vô Mị: “Có phải cảm thấy đầu váng mắt hoa hay không?”

Cung Vô Mị không có mặc y phục, chỉ dùng thảm mỏng che lại đồ vật xấu xí giữa hai chân, trên người mang theo mùi vị hormone dày đặc, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gương mặt, mái tóc ẩm ướt, nhìn đặc biệt hấp dẫn.

Cung Vô Mị nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư, câu lấy cánh môi màu hồng phấn, “Nàng thấy bộ dạng của ta giống như đầu váng mắt hoa sao?”

“Đi tắm rửa đi, nhìn xem ngươi bị thận hư đổ mồ hôi thành cái dạng gì đi kìa, ta là đại phu, tốt nhất ngươi nên nghe ta.” Ninh Thư lắc đầu, nói với Cung Vô Mị: “Rốt cuộc ngươi có cần ta chữa trị cho người hay không, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời dùng nữ nhân ngăn chặn nội thương sao? Vạn nhất ngươi già đi, cái kia không được nữa, người phải làm gì bây giờ, người liền đợi bạo gan mà chết đi, nói nữa, ngươi không có tiết chế như vậy, cái đó của người sớm đã không được, hoàn toàn chính là tiết tấu mất mạng a, mỗi ngày lăn với nữ nhân, trị ngọn không trị gốc.”

Ninh Thư tận tình khuyên bảo hết nước hết cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.