Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 138: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (17)




Edit: Akito

Nghi thành rất phồn hoa, là một nội thành không phân cao thấp với kinh thành, cư trú ở kinh thành đều là quan lại quyền quý, mà cư trú ở Nghi thành vô số đều là kẻ có tiền, là một nội thành phú hào bay đầy trời.

Hai nữ tử quần áo rách tả tơi kéo một chiếc xe ba gác rách rưới, trên xe ba gác có một đồ vật được chiếu rách che lại, lộ ra một đôi chân dơ hề hề, vừa thấy liền biết dưới chiếu chính là một người chết.

Nhìn thấy loại hình ảnh này, mọi người đều không tự giác mà né tránh bọn họ.

Người kéo xe ba gác chính là Ninh Thư và Nguyệt Lan, nằm ở trên xe ba gác giả thành người chết chính là ám vệ ca ca.

Ninh Thư mệt muốn chết, nhìn trái ngó phải xung quanh một chút, tìm một địa phương náo nhiệt, dừng xe ba gác lại, cùng Nguyệt Lan hợp lực khiêng ám vệ xuống xe ba gác, bày ở trên đường cái, sau đó lấy ra một tấm ván gỗ, trên ván gỗ ghi ‘Bán mình táng phụ’.

Ninh Thư quỳ gối trước mặt ám vệ, phủ phục ở trên người ám vệ, gào khóc, “Cha a a, là nữ nhi có lỗi với người, có lỗi với người a.”

“Tiểu thư, người đừng quá thương tâm, lão gia trên trời có linh thiêng sẽ nhìn thấy hiếu tâm của tiểu thư.” Đầu tiên Nguyệt Lan khuyên giải Ninh Thư một câu, sau đó lại bổ nhào vào trên người ám vệ, kêu rên nói: “Lão gia, người chết quá thảm a, lão gia, lão gia.”

Ninh Thư nhìn thấy vị trí Nguyệt Lan ôm có hơi mẫn cảm, phỏng chừng vừa đúng ở địa phương chim nhỏ của ám vệ, Nguyệt Lan lại giống như cái gì cũng không có nhận ra, liều mạng kêu rên.

Ninh Thư cảm thấy ám vệ ở dưới chiếu giật giật, chiếu che ở trên người hắn cũng bắt đầu chuyển động, 

Ninh Thư vội vàng kéo Nguyệt Lan đang phủ phục trên người ám vệ lên, Nguyệt Lan lau nước mắt, hỏi: 

“Tiểu thư, làm sao vậy?”

Ninh Thư đang có ý muốn nói ngươi đè jj của hắn rồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Lan tỏ vẻ ngu ngơ, nói: “Không nên đụng vào di thể của cha.”

Nguyệt Lan ‘nga’ lên hai tiếng, quỳ gối một bên bùm bùm mà rơi nước mắt, xem đến làm Ninh Thư cũng cảm thấy kính nể, đây mới là diễn viên chuyên nghiệp đi.

Động tĩnh do Ninh Thư và Nguyệt Lan gây ra khiến cho nửa con phố đều có thể nghe được, hấp dẫn rất nhiều người vây xem, nhưng thấy Ninh Thư và Nguyệt Lan đầu tóc rối bù, nên không có người muốn đứng ra mua Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không thèm để ý, mục tiêu của nàng lại không phải những người này, chờ chính là nam chủ quân hoàng thương, tên phú hào gia tài bạc triệu.

“Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ, lâu như vậy vẫn không có người hỏi giá cả chúng ta đây này.” 

Nguyệt Lan hỏi.

Ninh Thư nói: “Không cần sốt ruột.”

Nguyệt Lan xem tình hình hiện tại đoán chừng nửa khắc cũng không có người tới hỏi, quỳ trên mặt đất cũng không kêu rên nữa, dùng khăn tay dơ hề hề lau nước mắt có lẽ có.

Người chung quanh tới tới lui lui, nhưng không có một ai đi lên hỏi giá cả, Ninh Thư có chút hối hận, sớm biết vậy liền không làm mình chật vật như này, để cho quá đáng thương cũng không có ai hỏi.

Ninh Thư quỳ trên mặt đất đều sắp ngủ luôn rồi, đầu từng chút từng chút mà ngủ gà ngủ gật, Nguyệt Lan bên cạnh đã sớm tựa lưng trên xe ba gác ngủ rồi, nước miếng đều đang chảy ra.

“Bán mình táng phụ?” Một đạo thanh âm trầm thấp gợi cảm vang lên, Ninh Thư giật mình một cái, cơn buồn ngủ cũng biến mất, vội vàng đẩy đẩy Nguyệt Lan đã ngủ bên cạnh.

Nguyệt Lan vừa mở mắt ra, liền lập tức kêu rên, “Lão gia, là nô tỳ không tốt, không thể bảo vệ được tiểu thư, khiến tiểu thư hiện tại lưu lạc đến nông nỗi phải bán mình táng phụ, tiểu thư, tiểu thư đáng thương của nô tỳ.” Nguyệt Lan ôm Ninh Thư gào khóc.

Ninh Thư dùng sức vặn bung cánh tay đang ôm mình của Nguyệt Lan, bi bi thương thương mà hướng người tới nói: “Công tử, tiểu nữ tử sở châu nhân sĩ, thật sự là cùng đường, mới bán mình táng phụ.”

“Ngẩng đầu lên để bổn công tử nhìn xem.”

Ninh Thư lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người nam nhân, bối cảnh xung quanh người nam nhân này đều hóa hư không, chỉ có hắn là tia sáng tồn tại, tên này tuyệt đối là nam trúc quân không sai.

Trên người Tề Sanh chảy xuôi một cỗ mỹ cảm tựa ôn nhu lại tựa tàn khốc, ổn trọng nhưng lại cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm, ánh mắt thâm thúy, không hề gợn sóng tựa hồ lại có sóng lớn bất cứ lúc nào.

Đây là hoàng thương phúc hắc, Tề Sanh.

Tề Sanh hơi hơi nheo mắt, nhìn khuôn mặt dơ hề hề của Ninh Thư, thu vào quạt xếp nhẹ nhàng đấm vào trong lòng bàn tay, nói: “Vì sao không rửa mặt sạch sẽ một chút, làm cho xinh đẹp một chút thì giá cả cũng bán tốt hơn một chút.”

Ninh Thư còn chưa nói cái gì, Nguyệt Lan nói: “Tiểu thư nhà ta nói, người không quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài mà trợ giúp chúng ta thì chính là người tốt.”

Trên người Tề Sanh ăn mặc cẩm hoa y phục, mỗi một chỗ đều vô cùng tinh xảo, ngay cả quạt xếp hoa tai cũng là ngọc thạch toàn thân mượt mà, vừa thấy chính là phú quý nhân gia, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất giàu sang.

Tề Sanh ngồi chồm hổm xuống, dùng quạt xếp vén lên chiếu rách, nghiêng đầu nhìn ám vệ một khuôn mặt chữ điền, lại nhìn Ninh Thư, nói: “Ngươi và cha ngươi lớn lên chênh lệch có chút xa.”

Ninh Thư đạm nhiên nói: “Nương ta xinh đẹp, cha ta xấu xí trung hòa.”

Ninh Thư cũng thay ám vệ ca ca cảm thấy ủy khuất, lớn lên xấu liền coi như xong, còn hơi già, Tề Sanh cũng không có nghi ngờ tuổi tác ám vệ ca ca như thế nào sẽ có nữ nhi lớn như nàng vậy.

Ninh Thư chờ mong mà nhìn Tề Sanh, “Công tử, nhà người có thiếu thị nữ không, chỉ cần để cha ta hạ táng, tiểu nữ tử chính là thị nữ ở quý phủ của công tử.”

Tề Sanh ‘bạch’ một tiếng mở ra quạt xếp, cao cao tại thượng nói: “Muốn bao nhiêu bạc?”

Ninh Thư duỗi một ngón tay, Tề Sanh liếc mắt nhìn ngón tay Ninh Thư một cái, “Một lượng bạc.”

Đậu xanh rau má, một lượng bạc còn chưa đủ trả bọn họ ở nơi này giả có người chết, khóc trời dập đất, không đủ tiền mua ba bát mì, mẹ nó phú hào đều là kẻ keo kiệt bủn xỉn.

Ninh Thư ngượng ngùng hướng Tề Sanh nói: “Công tử, một lượng bạc có hơi ít, ngay cả quan tài cũng không mua được.”

Tề Sanh lay động quạt xếp, nhàn nhạt nói: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”

“Dầu gì cha ta trước kia cũng là một mệnh quan triều đình, tuy rằng chỉ là tiểu quan thất phẩm hạt mè, nhưng cũng là một viên quan a, hạ táng qua loa như vậy, để ông như thế nào đi gặp mặt liệt tổ liệt tông a, cho nên công tử, có thể thêm một chút hay không.”

Ninh Thư kéo Nguyệt Lan qua, “Về sau hai người chúng ta đều là thị nữ ở quý phủ người.”

“Nói nhiều như vậy, chính là muốn tăng giá a.” Tề Sanh vô cùng đạm nhiên, “Bao nhiêu tiền?”

“Một vạn lượng.” Ninh Thư âm vang hữu lực nói.

Biểu tình Tề Sanh đều không có biến một chút, Ninh Thư nhìn mí mắt chớp chớp, quả nhiên là hoàng thương phúc hắc tâm tư thâm trầm a.

Tề Sanh duỗi ra năm đầu ngón tay, Ninh Thư nhíu mày, hỏi: “Năm ngàn lượng?”

“Năm lượng, nếu ngươi không nguyện ý thì thôi đi.” Tề Sanh đạm nhiên nói, liền xoay người rời đi, Ninh Thư thấy Tề Sanh thật sự muốn đi, liền vội vàng đứng lên dẫm trên người ám vệ đi qua, đuổi theo Tề Sanh nói: “Công tử xin dừng bước.”

“Hự, khụ khụ khụ…” Ám vệ bị Ninh Thư dẫm trúng ho khan kịch liệt, vẻ mặt Nguyệt Lan ngu ngơ không biết nên làm sao bây giờ, Ninh Thư lập tức nhào tới, kêu rên nói: “Cha à, người sống lại có phải là có cái gì muốn giao cho nữ nhi hay không, đều do nữ nhi không tốt, không thể vì cha làm ra một tang lễ ra hình ra dáng, để cho cha không có cách nào đi gặp liệt tổ liệt tông.”

Ám vệ trừng mắt liếc nhìn Ninh Thư một cái, sau đó nhắm mắt lại như người đã chết, Ninh Thư lập tức kêu rên: “Cha a…”

Nguyệt Lan cũng đi theo kêu rên, “Lão gia, lão gia a.”

Tề Sanh nhướng mày, đi qua đặt tay ở trên chóp mũi của ám vệ, hướng Ninh Thư nói: “Nén bi thương.”

Ninh Thư: (⊙o⊙)

Chết thật rồi hả?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.