Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 62: Tướng quân yêu thôn cô (31)




Edit: Akito

“Các ngươi Bắc Mạc phải hay không ngay cả một cái gương đồng đều không có, cũng không soi một chút xem chính mình sinh ra là cái đức hạnh gì, không có gương đồng, thì trực tiếp soi mặt vào trong nước tiểu của mình mà xem, thật đúng cho rằng chính mình chỉ trên trời mới có vậy.”

Ninh Thư mắng phi thường sảng khoái, mỗi lần chứng kiến Hách Liên Anh một bộ lão tử vừa ý ngươi là vinh hạnh của ngươi, làm cho Ninh Thư cảm thấy vô cùng nhức hết cả bi.

Nhìn chính là một tên ngu ngốc.

Này đó nam nhân Tác-ta tráng kiện đều bị Ninh Thư mắng đến khí huyết dâng lên, từng chút từng chút trừng to hai con mắt mà nhìn Ninh Thư, hận không thể đem Ninh Thư ăn sạch.

Ninh Thư cười nhạo một tiếng, trong lòng nhưng lại đang tràn ngập Fuck Your Mom, rốt cuộc Thẩm Phong đang làm gì vậy, thời gian lâu như thế còn chưa chịu tới, lộ trình liền chỉ có vài bước.

Trong lòng Ninh Thư âm trầm, lần này còn sống trở về, không đem những tên này thu phục, về sau chuyện như vậy còn thực nhiều đấy.

Uổng phí nàng ngay cả hình tượng cũng từ bỏ, cùng người đàn bà chanh chua chửi rủa giống nhau, hình tuợng công chúa cao quý lãnh diễm nàng tỉ mỉ xây dựng a.

Nghe thấy Ninh Thư mắng chửi như thế, trên mặt Hách Liên Anh lộ ra phẫn nộ cùng tàn khốc, lạnh giọng nói: “Ân Huệ công chúa, ngươi đây là đang chọc giận ta sao, ngươi bây giờ đều bỏ mặc binh sĩ sau lưng sao?”

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, “Bổn cung đương nhiên quản không được, bởi vì cho dù phải chết, cũng là Bổn cung chết trước mặt của bọn họ, Hách Liên Anh, ở trên lãnh thổ của Đại Ung tùy ý làm bậy, ngươi có phải hay không quá tự đại.”

Hiện tại Ninh Thư chỉ biết cãi nhau, bây giờ đánh nhau căn bản là không có ưu thế, hơn nữa còn là kỵ binh đấu với bộ binh, đây chính là tiết tấu muốn bị đập phát chết luôn a.

“Ân Huệ công chúa, không phải Bổn vương tử tự đại, không phải dũng sĩ Bắc Mạc của chúng ta tự đại, mà chính binh sĩ của Đại Ung các ngươi, chính bọn hắn hèn nhát, trông thấy dũng sĩ Bắc Mạc cũng không dám đến gần trước mặt.”

“Không có một chút tâm huyết, vương triều như vậy, Bổn vương tử chỉ có thể ha hả…”

Ha hả em gái ngươi a, trong lòng Ninh Thư thầm mắng.

Lời nói của Hách Liên Anh làm cho binh sĩ Đại Ung đều cảm thấy nhục nhã cực độ, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn Hách Liên Anh.

“Công chúa, mạt tướng chờ lệnh một trận chiến.” Đoạn Tinh Huy hướng Ninh Thư trầm giọng nói ra, ngữ khí âm vang.

Ninh Thư hết chỗ nói rồi, tình hình hiện tại đánh thắng được sao? Chẳng lẽ đánh giặc là đánh đơn sao?

“Ngươi đi lên một đấu một?” Ninh Thư hướng Đoạn Tinh Huy nhỏ giọng hỏi.

Đoạn Tinh Huy thấy Ninh Thư nghiêng lấy thân thể như vậy, dựa sát vào cùng chính mình nói chuyện, trong lòng Đoạn Tinh Huy không biết vì gì, kịch liệt nhảy dựng lên, hếch lồng ngực, nói: “Liền để cho mạt tướng trước cùng tướng lãnh của đối phương đấu một trận.”

Hay lắm, thật đúng là solo trước, sau đó mới một bầy đành nhau?

Hách Liên Anh thấy Ninh Thư cùng một tên nam nhân lải nhải nói không ngừng, cũng không thèm nhìn một chút tình huống bây giờ là như thế nào, Hách Liên Anh lạnh giọng quát to một tiếng, “Ân Huệ công chúa.”

“Quát cái gì, không thấy đuợc người ta đang bàn bạc thương lượng sao?” Ninh Thư tức giận nói.

Hách Liên Anh: …

Hách Liên Anh ngẩng đầu, kỵ binh Tác-ta phía sau hắn liền đem đám người Ninh Thư bao vây lại.

Binh sĩ Đại Ung dựa lưng vào nhau, giương trường thương hồng anh nghiêm trang chống lại.

Sắc mặt Ninh Thư lành lạnh, nhìn đến Hách Liên Anh, Hách Liên Anh thanh thản mà ngồi ở trên lưng ngựa, đang nhìn Ninh Thư, trên mặt mang theo vẻ tươi cười cùng đắc ý, “Ân Huệ công chúa, nghĩ kỹ rồi sao?”

“Sính giả làm vợ, bôn giả làm thiếp, Hách Liên Anh, ngươi bảo ta đi theo ngươi, địa vị của Bổn cung là gì?” Ninh Thư không thể không cùng Hách Liên Anh nói chuyện tào lao.

“Công chúa…” Đoạn Tinh Huy nhịn không được kêu lên.

Ninh Thư không có để ý đến Đoạn Tinh Huy, Thẩm Phong đến bây giờ còn chưa tới, ha hả, thật đúng là không có đem nàng cô công chúa này để vào trong mắt.

“Ngươi đương nhiên là Vương phi của Bổn vương tử, lãnh địa của Bổn vương tử, dê bò, nô lệ đều là của ngươi.” Thanh âm Hách Liên Anh tràn đầy hấp dẫn.

Ninh Thư thật muốn nhả vào mặt Hách Liên Anh, nàng ở Đại Ung cái gì không có, còn cần đồ vật của Hách Liên Anh sao, đất phong của nàng liền so với lãnh địa của Hách Liên Anh cũng to hơn nhiều.

“Hách Liên Anh, Bổn cung vẫn muốn cùng ngươi đấu một trận, muốn làm Bổn cung đi theo ngươi cũng phải nhìn xem ngươi có đủ bản lãnh hay không?” Ninh Thư cười lạnh một tiếng, “Bảo người của ngươi không được động thủ, hai người chúng ta đánh một trận đi.”

Ninh Thư biết rõ một trận này nhất định phải đánh, không riêng gì vì sĩ khí, càng là vì để cho cỗ thân thể này không tiếp tục sợ hãi Hách Liên Anh, trông thấy Hách Liên Anh, thân thể này liền phản xạ có điều kiện mà run rẩy.

Ninh Thư cắn răng, chỉ có từ trong nội tâm cảm thấy không thể không chiến đấu với Hách Liên Anh, về sau thời điểm phải cùng Hách Liên Anh giao thủ rất nhiều, chẳng lẽ mỗi lần đều run sợ.

Sờ roi bên hông, Ninh Thư nhìn đến Hách Liên Anh, “Chúng ta đấu đơn đi.”

Ánh mắt Hách Liên Anh nhìn Ninh Thư mang theo thực khoan dung, giống như đang nhìn xem sủng vật nghịch ngợm, vươn móng vuốt muốn cào người.

“Như ngươi mong muốn, nếu như ngươi thua, phải hay không muốn đi cùng Bổn vương tử.” Khóe miệng Hách

Liên Anh mang theo vẻ tươi cười, “Bổn vương đối với ngươi cảm thấy thực hứng thú.”

Ninh Thư vung roi lên, chân kẹp bụng ngựa, ‘hi a’ một tiếng, hướng Hách Liên Anh xông qua, Ninh Thư chính là tích hết toàn lực vung roi, Hách Liên Anh khẽ cong eo liền trốn đi rồi.

Ninh Thư một bên phải không chế thân thể run rẩy của mình, một bên còn phải cùng với Hách Liên Anh chiến đấu.

Hách Liên Anh vốn là muốn trêu chọc Ninh Thư, nhưng lại nhìn đến đối phương sắc mặt trầm ngưng, ra tay không lưu tình một chút nào.

Trong lòng Hách Liên Anh cũng thận trọng hơn, rút ra đại đao bên hông mình, ngăn cản chiếc roi sắc bén của Ninh Thư.

Đoạn Tinh Huy ở bên cạnh nhìn xem thực lo lắng, gắt gao híp môi, ánh mắt đuổi theo thân ảnh của nàng.

Đặc biệt khi chứng kiến Hách Liên Anh nhìn đến Ân Huệ công chúa ánh mắt lóe sáng, trong lòng Đoạn Tinh Huy thực không thoải mái, vô cùng không thoải mái.

Hách Liên Anh hướng Ninh Thư cười sang sảng, thanh âm trầm thấp gợi cảm, mang theo một cỗ hơi thở nhanh nhẹn dũng mãnh, mang theo hơi thở dày đặc mùi vị hormone, đem roi Ninh Thư quấn vào đao, một phát liền bắt được roi của Ninh Thư, đem Ninh Thư hướng trước mặt mình kéo một phát.

Ninh Thư: …

Cảm thấy được bàn tay ôm ở bên hông mình, cảm giác cực kỳ ghê tởm, giống như một con sâu róm rơi vào bên trên làn da vậy.

Ninh Thư cố gắng giãy dụa, lại trước sau tránh đi cũng không thoát khỏi, hơn nữa chóp muổi tràn ngập một cỗ hương vị dã tính mà cuồng dã.

“Buông Bổn cung ra.” Ninh Thư lạnh giọng quát lớn.

Hách Liên Anh chống lại ánh mắt thanh lãnh của nàng, thanh triệt mà cao quý, giống như tuyết sơn theo gió dao động.

“Tiểu dã miêu không chịu thành thật.” Hách Liên Anh trầm thấp nói, ôm chặt vòng eo của Ninh Thư.

Hay lắm, cần phải đem người ghê tởm chết sao? Hách Liên Anh tên tiện nhân này tuyệt đối là chướng ngại lớn nhất cản nàng hoàn thành nhiệm vụ.

“Ngươi cái tên Tác-ta đáng chết này, buông Ân Huệ công chúa ra.” Đoạn Tinh Huy hét lớn, thần sắc lo lắng, sắc mặt khó coi.

Hách Liên Anh căn bản cũng không có để ý tới Đoạn Tinh Huy, ngược lại vẫn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười lạnh một tiếng, vừa nhấc chân liền hướng phía dưới Hách Liên Anh đá vào.

Hai chân của Hách Liên Anh kẹp lấy chân Ninh Thư, làm cho Ninh Thư không thể động đậy, sau đó cúi đầu nhìn thấy sắc mặt nàng đủ mọi màu sắc, Hách Liên Anh ý vị thâm trường mà nhìn Ninh Thư.

Giỏi lắm, trong lòng Ninh Thư thẹn quá hóa giận, ông trời ban cho nam nhân thân thể cường tráng, nhưng lại đem phần khí lực này dùng ở trên người nữ nhân, cái đức hạnh gì.

Hách Liên Anh đây là đang dùng sức lực nghiền áp nàng, Ninh Thư hít sâu một hơi, nàng thế nhưng là người luyện Tuyệt Thế Võ Công đấy, Ninh Thư dùng hết sức nâng đầu gối, hướng phía dưới của Hách Liên Anh đá vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.