Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1281: Người La Nam




Lý Chính Nam vốn đã chuẩn bị xong, chuẩn bị gửi lên vài chục câu nói ủng hộ bí thư Vương. Nhưng lúc này hắn căn bản hết chỗ nói, anh nói xem, tôi phải biện luận giúp như thế nào đây?

Những người khác trong quán nét cũng tỏ ra rất nghiêm túc, bọn họ nhìn những câu nói liên tục được đưa lên màn hình, cũng không biết phải làm sao cho tốt.

Lúc này đám phóng viên trong hội trường cũng lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi giữa đại sảnh, vẻ mặt của bọn họ rất kinh ngạc.

Triệu Vệ Đông đặt chiếc camera trong tay xuống, hắn khẽ nhìn Lý Băng rồi nói:

- Lý Băng, tên họ Vương này có phải bị lừa đá vào đầu không, vì sao lại nói ra những lời như vậy?

Lý Băng không nói gì, nàng nhìn Vương Tử Quân vẫn ung dung ngồi bên trên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Nếu Lý Băng xuất phát từ tâm lý đồng tình của một người phụ nữ thì Đổng Trí Tân lại xuất phát từ tương lai của lãnh đạo mình. Người trong nước thường có tình cảm sâu đậm với người giúp đỡ mình, Đổng Trí Tân là một người được Vương Tử Quân lôi ra từ trong đống đổ nát, sao hắn có thể quên cho được?

Nếu không có sự tán thưởng của Vương Tử Quân, Đổng Trí Tân cẳn bản không thể nào phát triển đến mức này. Bây giờ hắn càng là người phải tiến lên đầu sóng ngọn gió, càng là người phải đứng ra chịu áp lực thay cho lãnh đạo mới đúng.

Đổng Trí Tân cảm thấy khó thể nào ngăn cản được tình huống vào lúc này, thế nhưng trơ mắt nhìn là phương pháp cực kỳ không hay.

Chính mình nên làm gì bây giờ?

Đổng Trí Tân gãi gãi đầu, hắn thật sự sốt ruột vì cảm giác bó tay chịu trói của mình.

Lúc này có không biết bao nhiêu người đang chú ý đến những biến hóa của sự kiện lần này, những trang web trước đó luôn chú tâm đã biến kiểu chữ của Vương Tử Quân thành màu đỏ, cố gắng đẩy lên vị trí dễ thấy nhất, bắt mắt nhất.

Tuy những trang web cũng không cho ra những lời bình luận, thế nhưng thực tế thì bọn họ cũng không phải không hề có ý nghĩ với Vương Tử Quân.

- Tử Quân đang làm gì vậy?

Y Phong ôm Tiểu Điềm Đậu, nàng nhìn màn hình máy tính rồi hỏi Tần Hồng Cẩm.

Tần Hồng Cẩm cũng có một tảng đá lớn trong lòng, thế nhưng ngoài miệng lại khẽ an ủi:

- Không có gì, nguồn gốc tài sản của Tiểu Bắc không là vấn đề, Tử Quân không có chuyện gì đâu.

- Ba ba!

Tiểu Điềm Đậu cũng không rõ hai bà mẹ của mình đang nói gì, thế nhưng sau khi nghe thấy tên bố, không khỏi mở miệng dùng giọng ngọt ngào nói.

- Nếu mọi người đã muốn tìm hiểu nguồn gốc tài sản của vợ tôi, tôi cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người. Mời các vị tìm nhấp vào menu Star, sau đó nhấp vào khung Run, cho vào nội dung "em yêu anh trọn đời trọn kiếp", sau đó nhấn enter.

Một dòng chữ chợt xuất hiện trên màn hình, Tần Hồng Cẩm và Y Phong nhìn dòng chữ kia và chợt ngây cả người.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Tử Quân thật sự đang bị gì sao?

Những năm qua Tần Hồng Cẩm khống chế tập đoàn Quân Thành, có thể nói đã trải qua đủ bão giông, nhưng lúc này đối mặt với đáp án của Vương Tử Quân vẫn có chút hoảng hốt.

Vương Tử Quân đang làm gì vậy?

Y Phong càng không tự chủ được phải buông lỏng tay, thiếu chút nữa làm cho Tiểu Điềm Đậu rơi xuống đất. Hai người Tần Hồng Cẩm và Y Phong hầu như cùng nhìn về phía đối phương giống như có tâm hữu linh tê.

Tần Hồng Cẩm chợt có phản ứng, nàng bắt đầu thao tác giống như những gì được thấy trên màn hình. Lúc này ở những nơi có kết nối inte, có không ít bao nhiêu người đang cho ra những hành động tương tự như vậy.

Trong một biệt thự ở thủ đô, nhân viên công tác đang dùng ánh mắt chần chờ nhìn lãnh đạo của mình, chờ lãnh đạo cho ra chỉ thị cao nhất. Tuy lúc này hắn đã rất tò mò, thế nhưng lãnh đạo chưa lên tiếng thì căn bản là chưa thể hành động.

- Để xem tiểu tử kia đang chơi trò gì.

Giọng nói nhàn nhạt ẩn giấu ý nghĩa chân thật đáng tin chợt vang lên.

Lúc này trong nhà Lâm Trạch Viễn, bí thư Lâm Trạch Viễn nhìn thoáng qua Vương Quang Vinh, sau đó bắt đầu thao tác trên máy tính. Nhưng ngón tay hai người khá khô cứng, căn bản không được nhanh nhạy như thanh niên.

- Bí thư Lâm, ngài gõ lộn rồi, không phải là trọn kiếp trọn đời, là trọn đời trọn kiếp.

Vương Quang Vinh nhìn Lâm Trạch Viễn gõ phím, sau đó khẽ nhắc nhở.

Lâm Trạch Viễn luống cuống tay chân xóa đi dòng chữ ghi sai, lại không ngờ quýnh quáng mà xóa bỏ tất cả.

- Tiểu tử này ném cho người ta nan đề khó khăn, để xem có thể làm ra trò gì đây.

Lúc này trong quán inte thành phố La Nam, Lý Chính Nam cũng nhanh chóng thực hiện thao tác, sau đó hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi chờ đợi.

- Chấn Nhạc, Vương Tử Quân đang làm trò quỷ gì vậy?

Tào Chân Nhi vừa thực hiện theo đúng thao tác trên màn hình máy tính vừa trầm giọng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc không mở miệng, hắn nhìn vào màn hình máy tính, trong lòng lại sinh ra cảm giác rất xấu. Trong quá trình đấu tranh gay gắt với Vương Tử Quân, hắn thật sự hiểu khá rõ về người này, trong mắt hắn thì Vương Tử Quân xảo quyệt như một con hồ ly, lúc này đối phương cho ra câu nói trịnh trọng, chắc chắn không phải hạng ngu xuẩn.

Sự việc bây giờ diễn tiến khác thường, càng nói rõ chiêu thức của Vương Tử Quân căn bản là không đơn giản. Thế sự khác thường, vì sao lại như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc rất tin tưởng vào điều này.

Khi Tào Chân Nhi thực hiện xong thao tác, Nguyễn Chấn Nhạc mím miệng nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Màn hình màu đen.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn màn hình màu đen mà thật sự choáng váng, sao gõ vào dòng chữ kia thì màn hình máy tính lại biến thành màu đen.

Vương Tử Quân đang làm gì vậy?

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang tức giận mắng thầm, lúc này ở những địa phương khac, cùng một thời điểm như vậy cũng có nhiều người đang chửi ầm lên.

- Mau khởi động lại!

Nguyễn Chấn Nhạc trầm giọng nói với Tào Chân Nhi.

Khi Tào Chân Nhi đang loay hoay khởi động lại máy tính, đột nhiên một luồng sáng bừng lên trên màn hình máy tính như sao băng rạch nát bầu trời đêm, màn hình được chiếu sáng.

Lúc đầu chỉ là một luồng sáng nhỏ, sau đó liên tục xuất hiện nhiều điểm ảnh, giống như những ánh sao sáng rực tô sáng bầu trời. Hình ảnh đẹp đẽ trên màn hình làm cho người ta sinh ra cảm giác như thấy mưa sao băng.

Tào Chân Nhi nhìn vào hình ảnh trên màn hình mà không khỏi ngây cả người, là một người phụ nữ, tất nhiên nàng cũng thích những thứ gì tạo hình đẹp đẽ.

Lúc này những điểm sáng càng thêm nhấp nháy, càng ngày càng dao động mạnh, cuối cùng thì bừng lên, hai bóng người xuất hiện trên màn hình.

Hình ảnh hai người kia như ánh sao, có vẻ hư vô mờ mịt, thật sự không thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt. Thế nhưng hai người kia lại nắm chặt tay nhau, không cần nghĩ cũng biết nó có ý gì.

- Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc, một đời một thế!

- Đây là có ý gì?

Lý Băng dùng giọng hiếu kỳ hỏi Triệu Vệ Đông, mà Triệu Vệ Đông cũng căn bản không hiểu gì:

- Vương Tử Quân không phải đang cố ý kéo dài thời gian sao?

Khi hai người Triệu Vệ Đông và Lý Băng đang đàm luận, trên màn hình chợt xuất hiện một đoạn văn:

- Bí thư Vương, ngài có phải đang đùa với chúng tôi không? Căn bản là không thể thực hiện được, tôi làm đến bước thứ ba thì chỉ thấy một dòng chữ một đời một thế, đúng là quá quỷ quái.

Triệu Vệ Đông nhìn những dòng chữ kia mà không nhịn được nói:

- Cô nhìn kìa, anh ta căn bản không có phản ứng, tôi thấy đáp án như vậy sẽ làm cho người ta càng thêm kích động công kích mà thôi.

- Đúng là ngốc, vì sao lại không phản ứng, rõ ràng có một cảnh tượng rất đẹp làm cho người ta cảm động. Bí thư Vương, tôi muốn hỏi một chút, Mạc Tiểu Bắc là ai? Vì sao máy tính của tôi lại cất giấu một thứ như vậy?

- Nói ai ngốc đấy? Ông nói sự thật, không lừa lọc làm gì!

Người này còn chưa kịp nói xong thì những lời khác lại hiện lên thay thế, lúc này trên màn hình chỉ có một câu hỏi duy nhất, Mạc Tiểu Bắc là ai?

Vương Tử Quân nhìn vấn đề trên màn hình, hắn lại gõ bàn phím, một hàng chữ chợt hiện ra trên màn hình:

- Thật sự xin lỗi, tôi vừa rồi nói không rõ ràng, chỉ lệnh kia chỉ dùng cho sản phẩm hệ điều hành trong nước, không hỗ trợ với hệ điều hành của nước ngoài.

- Đúng vậy, tôi dùng hệ điều hành nước ngoài!

Nhưng lúc này lời nói của người kia căn bản còn chưa được Vương Tử Quân xem hết, đã bị người khác thay thế, vấn đề vẫn là như cũ: Mạc Tiểu Bắc là ai?

- Mạc Tiểu Bắc chính là người thiết kế chủ yếu của sản phẩm hệ điều hành trong nước.

Còn không đợi Vương Tử Quân trả lời, một đáp án chợt hiện ra trên màn hình.

Khi đáp án này được đưa lên, hàng loạt tin tức về Mạc Tiểu Bắc chợt xuất hiện. Nhưng những tin tức kia căn bản là không quan trọng, tất cả mọi người chỉ chú tâm vào một thông tin, Mạc Tiểu Bắc chính là người thiết kế chủ yếu của sản phẩm hệ điều hành đang được dùng trong nước.

Trong nước có rất nhiều kỹ thuật lạc hậu hơn nước ngoài, thế cho nên người trong nước cũng không có nhiều thứ để tự hào. Nhưng hệ điều hành trong nước có danh tiếng rất lớn, lại là thứ làm cho người ta kiêu ngạo. Những năm gần đây tuy số lượng người dùng hệ điều hành này tăng lên chóng mặt, thế nhưng bọn họ căn bản không biết rõ ai là người thiết kế ra nó.

Trong mắt nhiều người thì đó là kết quả kết tinh của một tập thể, là kết quả cố gắng của một đám chuyên gia máy tính. Nhưng bây giờ tin tức nhận được lại làm cho đám người chấn động.

Hệ điều hành có thể cạnh tranh với các sản phẩm nước ngoài, có thể phát triển mạnh mẽ trong nước được chính một người thiết kế chủ yếu, người đó lại là Mạc Tiểu Bắc.

Chỉ sau khoảnh khắc thì tin tức này làm cho tất cả âm thanh nghi vấn chợt câm lặng, lúc này các trang web có tiếng cũng đưa ba chữ kia lên tiêu đề của mình, lúc này Mạc Tiểu Bắc xem như một lần thành danh.

Không có người lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đã chấp nhận đáp án này. Nếu như không phải Mạc Tiểu Bắc là người thiết kế hệ điều hành bọn họ đang dùng, như vậy sao máy tính lại có hình ảnh khi gõ chỉ lệnh kia?

Một người phụ nữ thiên tài dùng hai bàn tay tinh xảo của mình để giữ lại hình ảnh giữ mình với người yêu trong một sản phẩm chính tay tạo ra, điều này không khỏi làm cho mọi người chợt trầm mặc, không biết nói gì cho phải.

Tần Hồng Cẩm nhìn hình ảnh hai người Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc vẫn nhấp nháy trên màn hình, trên mặt có một vệt nước mắt. Lúc này trong đầu nàng liên tục có nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một dãy số quen thuộc.

- Công bố thông tin ký kết hợp đồng giữa công ty chúng ta và nữ sĩ Mạc Tiểu Bắc lên inte!

Tần Hồng Cẩm nói xong thì cúp điện thoại.

Khi Tần Hồng Cẩm cho ra chỉ thị công bố tin tức, lại giống như một tảng đá khổng lồ ném vào hồ nước. Tập đoàn Quân Thành thường thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nước, bây giờ công bố tin tức càng làm cho người ta chấn động.

Thì ra hệ điều hành mà chúng ta đang dùng được Mạc Tiểu Bắc thiết kế, hơn nữa Mạc Tiểu Bắc còn có hợp đồng hợp tác với tập đoàn Quân Thành, như vậy Mạc Tiểu Bắc sẽ có được bao nhiêu trong hợp đồng như vậy?

- Mạc Tiểu Bắc sẽ có bao nhiêu tiền?

Không biết bao lâu sau một câu hỏi xuất hiện trên màn hình.

- Mặc kệ Mạc Tiểu Bắc có bao nhiêu tiền, đều là tiền do chính cô ấy lấy được. Nếu không có Mạc Tiểu Bắc, chúng ta sao có một hệ điều hành để hãnh diện? Những hệ điều hành khác thậm chí cũng không hơn gì chúng ta, nếu ai còn nghi vấn về tài sản của Mạc Tiểu Bắc, ông sẽ chửi cả họ nhà hắn.

- Ý kiến của anh cũng là ý kiến của tôi, Mạc Tiểu Bắc sẽ có nguồn thu lớn, có lẽ là bây giờ càng có thêm thu nhập.

- Đúng vậy, chưa nói đến việc người ta có cống hiến, hơn nữa đồng tiền do người ta tự tay kiếm được, hơn hẳn đám người con nhà giàu ở bên ngoài....

- Các người nhanh chóng đặt câu nghi vấn, tạo ra sức hút với người khác, đẩy những lời nghị luận về quỹ đạo cũ.

Tào Viễn cảm thấy tình huống biến chuyển, tếh là dùng giọng hổn hển nói.

Tên thanh niên đeo kính khẽ lau mắt nói:

- Giám đốc Tào, chúng ta đã viết vài trăm câu, thế nhưng nó là quá ít, căn bản không có tác dụng, nhanh chóng bị người ta vùi xuống bùn.

- Tiếp tục đi.

Tào Viễn vỗ mạnh lên bàn rồi dùng giọng hung hăng gầm lên:

- Tiếp tục cho ra những câu nghi vấn, nói về những gì không hay liên quan đến Mạc Tiểu Bắc...

Sau khi nghe ông chủ phân phó thì vẻ mặt tên thanh niên chợt biến đổi, hắn đang định lên tiếng cho đám người tiếp tục công tác, đột nhiên một thanh niên cách đó không xa đứng lên:

- Tôi không thèm, công kích một tên tham quan thì không có vấn đề, nhưng nếu nói tôi công kích một nữ thần làm cho chúng tôi kiêu ngạo, thật sự không có lương tâm, ông không làm.

- Đúng, mặc kệ chúng mày, dù có cho nhiều tiền thì chúng tao cũng không bán đi nhân cách của mình.

Vài tên thanh niên chợt đứng lên theo lời kêu gọi của đồng bọn.

Tào Viễn thật sự không ngờ trong đội ngũ của mình lại có kẻ tạo phản, vẻ mặt hắn chợt trở nên cực kỳ dữ tợn:

- Ai dám bỏ đi, tôi sẽ không tra cho một xu nào.

- Bỏ, xem như làm không công, chúng tao cũng không muốn làm chuyện trái với lương tâm.

Vài tên thanh niên nói xong thì đẩy cửa đi ra.

- Đây là người mà mày tìm về sao? Tao nói cho mày biết, không có xu nào cho bọn họ cả, không có một xu.

Tào Viễn chỉ vào tên thanh niên đeo kiếng trước mặt rồi gầm lên.

- Tào tiên sinh, coi như chúng tao làm cho chó, tạm biệt.

Tên thanh niên đeo kiếng đẩy bàn thật mạnh rồi đi ra ngoài cửa.

- Mày...Mày...

Tào Viễn vừa rồi còn hung hăng hất hàm sai khiến, bây giờ lại không nói nên lời, hắn đẩ ngã cái bàn rồi thở hổn hển nói.

- Vạn tuế!

Trong tiếng tung hô, Lý Chính Nam thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, cảm giác sảng khoái không thể tả làm cho hắn cực kỳ hưng phấn.

Biểu hiện thất thố như vậy của Lý Chính Nam cũng không có gì là quá đáng, vì lúc này trong quán nét cũng không phải chỉ có một mình hắn, thậm chí còn có hai người xa lạ cùng đứng lên ôm lấy nhau, biểu hiện sự sung sướng của mình.

Đúng vậy, thật sự sung sướng, bọn họ là người kiên định ủng hộ bí thư Vương, bọn họ đã bỏ ra vài ngày biện luận cho bí thư Vương, bây giờ thắng lợi đến trong tay, bọn họ có quyền hoan hô, có quyền vui sướng.

...

Khi La Nam tiến vào thời khắc vui sướng, lúc này Vương Tử Quân chợt thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn lên những dòng chữ liên tục kêu gọi ủng hộ Mạc Tiểu Bắc, bản thân cũng có chút hưng phấn.

Làm việc vì vợ quả nhiên sảng khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.