Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 3 – Chương 6




Tên họ không giống, quê quán không giống, lúc trước chưa từng gặp gỡ, cũng không phải là chị em song sinh. Phân tích theo bất cứ góc độ nào,
Thẩm Ngân Đăng và Trần Uyển đều không thể có liên quan gì đến nhau hết. Nhưng cô ta lại cực giống Trần Uyển.

Không phải là cực giống mà căn bản là một người, không chỉ dáng vẻ
và giọng nói, ngay cả những hành động nhỏ thỉnh thoảng cũng giống y
hệt với Trần Uyển. Ví như là lúc suy nghĩ sẽ hơi nghiêng đầu rồi khẽ cắn môi dưới, ví như khi cười sẽ vô thức đặt tay lên thái dương.

Cả người Tần Phóng đều hoảng hốt. Lý trí tự nói với mình là không thể nào, nhưng tình cảm lại không khống chế được. Trong lúc nói chuyện với
Thẩm Ngân Đăng, đột nhiên mắt anh cay cay, vội vàng quay đầu đi hít sâu
một hơi, rồi quay lại xin lỗi Thẩm Ngân Đăng: “Thật xin lỗi.”

Thẩm Ngân Đăng rất khéo hiểu lòng người, liên hệ với mấy câu Tần
Phóng hỏi cô ta khi nãy, trong lòng cũng đoán ra vài phần: “Có phải tôi… rất giống với một người bạn rất thân của anh không?”

“Phải.”

“Cô ấy… đã bỏ đi? Hay là đã mất rồi?

“Đã mất rồi.”

Nói xong ba chữ kia, lòng anh sôi trào, trước mắt đều mơ hồ. Bản thân anh cũng không rõ, chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, tại sao lại có thể
thất thố trước mặt người khác như vậy? Thẩm Ngân Đăng khẽ thở dài, đưa
khăn giấy cho anh. Cô ta do dự nhiều lần mới đưa tay lên, hình như muốn
vỗ vai anh an ủi.

Nhưng tay vừa chạm vào áo Tần Phóng thì đột nhiên hơi có cảm giác
không ổn. Lúc cô ta ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười như có như không của Tư Đằng. Còn Nhan Phúc Thụy lúng túng đứng bên cạnh, miệng há ra còn to hơn cái muôi.

Dĩ nhiên Tư Đằng không có hăng hái tiễn Nhan Phúc Thụy ra khỏi cửa.
Cô chỉ thắc mắc hình như nãy giờ không thấy Tần Phóng đâu cả. Nhan Phúc
Thụy thật thà nhìn mặt đoán ý, vội giải thích nghi vấn của cô: “Tần
Phóng đang nói chuyện với Thẩm tiểu thư ở bên ngoài.”

Thẩm tiểu thư? Thẩm Ngân Đăng à? Cô ta tìm Tần Phóng làm gì?

Đầu tiên Nhan Phúc Thụy cảm thấy không có gì, nhưng khi thấy sắc mặt
Tư Đằng không tốtmới nhớ ra hai bên đối địch. Thẩm Ngân Đăng không thông báo với Tư Đằng đã lén hẹn gặp Tần Phóng quả thật là có chút không
thích đáng. Ông vội vàng đi theo giải thích liên miên với Tư Đằng: Tư
Đằng tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều. Hai người họ quả thật không quen
nhau, trước đây chưa từng gặp nhau. Tần Phóng còn bảo tôi chụp hình Thẩm Ngân Đăng để cậu ta biết mặt mũi nữa kìa.

Vừa mở cửa ra, tình cảnh này thật sự gây bất ngờ. Tư Đằng khoanh tay, tựa người vào khung cửa, hỏi Nhan Phúc Thụy: “Không quen à? Đây là
gương vỡ lại lành hay là mới gặp như đã quen thân vậy?”

Thẩm Ngân Đăng không ngờ sẽ gặp Tư Đằng trong tình huống này. Cô ta
hơi sững sờ trong chốc lát, gương mặt nhanh chóng sầm xuống, căm hận
không hề che giấu trong ánh mắt. Sau khi nhìn nhau trong giây lát, cô ta nói với Tần Phóng: “Tạm biệt.”

Cô ta nói xong rồi quay người bỏ đi, nhưng chưa được hai bước phía sau đã vang lên tiếng Tư Đằng: “Khoan đã.”

Thẩm Ngân Đăng cứng đờ, đứng tại chỗ trong giây látrồi cắn răng quay người lại: “Chuyện gì?”

Tư Đằng không để ý cô ta, đôi mắt sáng quắc bình tĩnh nhìn Nhan Phúc
Thụy: “Ông trở về nói với quan chủ Thương Hồng. Hai bên không tính là kẻ tử thù, nhưng cũng không phải là bạn bè. Chưa thông qua tôi đã hẹn
thuộc hạ tôi ra ngoài nói chuyện riêng hình như là không hay lắm. Động
Ma Cô tuy không phải là dòng dõi thư hương gì, nhưng cũng không đến nỗi không có gia giáo đến mức này, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không
biết.”

Thẩm Ngân Đăng biết cô cố ý chế nhạo mình, quyết định không thèm đáp trả, chỉ cười khẩy.

“Đến cửa nhà tôi, giẫm lên địa bàn của tôi, đã không đưa thiệp,
không chào hỏi cũng tạm bỏ qua đi. Nhưng thấy mặt tôi rồi mà còn quay
người bỏ đi là không được. Dù gì tôi và Thẩm Thúy Kiều từng ngồi cùng
bàn uống trà, cũng có thể xem như là trưởng bối. Bắt Thẩm Ngân Đăng cúi
đầu kêu tôi một tiếng bà cố cũng không có gì quá đáng.”

Thẩm Ngân Đăng hất cằm, cười khẩy ra tiếng.

“Còn nữa, có chút chuyện cần chuyển lời đến Thẩm tiểu thư. Nghe nói
cô ta và tôi có thù oán, chắc là luôn canh cánh trong lòng muốn báo thù. Nhưng mà trước khi báo thù mời Thẩm tiểu thư đọc nhiều chuyện danh nhân và sử ký một chút. Người xưa có nói: Lòng có chí lớn nhưng ngoài mặt
vẫn bình thường mới có thể công thành danh toại. Câu Tiễn muốn phục quốc thành công cốt bởi ông ta nén được cơn giận, phép tắc chu toàn, vẻ mặt
bình tĩnh. Chứ nếu ông ta giống như Thẩm tiểu thư, vừa thấy Ngô Vương đã hăng máu thì Ngô Vương đã sớm móc mắt ông ta cho chó ăn rồi.”

Tần Phóng có chút khó xử. Mấy lần định khuyên nhưng nghĩ đến tính
tình của Tư Đằng, anh biết mình mà mở miệng chỉ càng đổ dầu vào lửa thêm thôi. Nên anh thầm thở dài mà không nói gì. Cuối cùng Thẩm Ngân Đăng
không nhịn được nữa, hỏi Tư Đằng: “Cô nói xong chưa?”

Tư Đằng gật đầu với Nhan Phúc Thụy: “Đạo trưởng Nhan đi thong thả, không tiễn.”

Trở vào sân, Tư Đằng ngồi xuống ghế dựa ở hành lang, ra hiệu Tần Phóng ngồi đối diện: “Không có gì muốn nói với tôi à?”

Tần Phóng không biết làm sao: “Tư Đằng, không phải nghiêm trọng như cô nghĩ đâu…”

Tư Đằng ngắt lời anh: “Tôi cũng biết thời đại của cậu có rất nhiều
phép tắc không cần giữ, nhưng hai chữ kiêng dè vốn vẫn nên nhớ kỹ. Quan
hệ của tôi và đạo môn đang trong giai đoạn nhạy cảm, về tình về lý cậu
không nên lén lút gặp gỡ Thẩm Ngân Đăng.”

Cô còn nói: “Hôm nay tôi diễn tuồng này đương nhiên có nguyên nhân
của nó. Tôi nghĩ mãi không ra cậu đã từng gặp Thẩm Ngân Đăng lúc nào.
Ngoại trừ hôm đó ở nhà hàng tôi để cậu đuổi theo cô ta, cậu thấy mặt cô
ta xong nhưng trở lại cũng không nói với tôi gì hết. Tại sao vậy?”

Ngày đó không nói với cô là vì thoáng nhìn cô ta khá giống với Trần
Uyển, trong lòng anh hoảng hốt, nhất thời quỷ thần xui khiến nên giấu
cô. Cũng không biết đầu óc Tư Đằng phát triển thế nào, từ đầu đến cuối
anh đều không bắt bẻ được một câu nào hết, vẫn phải nói thật với cô là
tốt hơn.

Tần Phóng quyết định không dối gạt cô: “Cái cô Thẩm Ngân Đăng kia giống hệt với … Trần Uyển, bạn gái đầu tiên của tôi.”

Đôi khi phụ nữ còn không hiểu được trọng điểm huống chi là yêu nữ: “Cậu đã sắp kết hôn rồi mà còn nhớ bạn gái trước à?”

“Không phải… Trần Uyển đã chết nhiều năm rồi…”

Vừa nói như vậy cô đã hiểu ra ngay, Tư Đằng suy nghĩ một chút: “Giống nhau như đúc hả?”

“Giống y hệt.”

“Tôi không bao giờ tin cõi đời này có hai người giống hệt như nhau.
Hoặc là cùng một người, hoặc là sinh đôi. Cho dù là phim trên tivi cũng
có chiếu hai người giống nhau như đúc cuối cùng cũng do một mẹ sinh ra
thôi.”

Tần Phóng hơi khó chịu khẽ nói: “Thật sự giống hệt như nhau. Tình
huống cô nói tôi đã hỏi Thẩm tiểu thư rồi, chính cô ta cũng nói không
phải. Nhưng mà… tôi thấy thật sự rất giống. Có điều tôi thừa nhận cô nói đúng, vẫn nên kiêng dè. Cô ta và Trần Uyển không phải một người, sau
này tôi tránh gặp cô ta là được rồi.”

Ngược lại Tư Đằng cười rộ lên: “Đừng, hai việc đó khác nhau.”

Tần Phóng vừa nói thế cô đã hiểu ngay. Cô ta giống hệt với người yêu
đầu tiên của anh, nên trong lòng xốn xang cũng là bình thường. Dù sao An Mạn bị loại là chắc chắn, nếu Tần Phóng bắt đầu cuộc tình mới thì nảy
sinh tình cảm đặc biệt với Thẩm Ngân Đăng cũng hợp lý thôi. Ngược lại
nếu anh đối xử bình tĩnh lạnh nhạt với cô ta mới là đáng nghi ngờ. Hơn
nữa, nếu anh thật sự thích Thẩm Ngân Đăng thì có kiềm nén được không?
Chỉ sợ là càng cấm càng lao vào, lửa tình càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

“Tôi không xen vào chuyện của cậu và Thẩm Ngân Đăng. Chỉ có hai
chuyện thôi, một là cậu cẩn thận mồm miệng, biết cái gì nên nói, cái gì
không nên nói. Hai là nếu thật sự hẹn hò với Thẩm Ngân Đăng thì chọn nơi kín đáo đừng để tôi nhìn thấy. Tuy con người tôi rộng lượng nhưng nhìn
thấy cô ta cả ngày sửng cồ như vậy trong lòng tôi cũng không vui.”

Nói xong cô cũng không quan tâm Tần Phóng đang trố mắt nghẹn lời thế
nào, đứng dậy đi thẳng về phòng. Tần Phóng đang thầm thấy may mắn,
cuối cùng bão táp đã trôi qua thì Tư Đằng không nhịn được quay đầu lại
nói: “Dù giống hệt như nhau thì cũng chỉ là một người giống với bạn gái
đầu tiên của cậu thôi. Cậu vẫn phải theo…”

Trong tầm mắt là hành lang mờ tối, ánh đèn vàng mơ hồ, Tần Phóng khẽ
cúi đầu đứng trong ánh sáng, trên khóe môi vương nụ cười nhạt. Giống
như là không biết làm sao, lại tựa như hồn nhiên không để trong lòng. Kỳ lạ, hằng ngày nhìn anh chỉ cảm thấy bình thường, duy chỉ có giờ khắc
này cô như choàng tỉnh khỏi cơn mê, anh cực giống một người.

Tư Đằng bỗng dưng im bặt.

Đợi rất lâu không thấy câu sau, Tần Phóng ngẩng đầu nhìn cô: “Theo cái gì?”

“Đừng nhúc nhích.”

Tần Phóng giật mình vì cô đột ngột lên tiếng. Tư Đằng đứng cách anh
hơn một mét, sắc mặt kỳ lạ khôn tả, bảo anh: “Đầu cúi thấp một chút.”

Có ý gì? Trong lòng Tần Phóng tràn ngập nghi ngờ, nhưng vẫn cúi đầu xuống thấp.

“Mặt quay qua phải, qua phải chút nữa.”

“Cằm rút vào một chút, đừng lộ ra vẻ mặt gì khác…”

Sau vài phen làm kiểu, Tần Phóng mang máng thấy có gì đó không đúng: “Cô sao vậy?”

Tư Đằng nhìn thẳng vào anh, hiếm khi chần chừ, thật lâu sau mới hỏi anh: “Tôi nhớ cậu đã nói cậu là người Hàng Châu phải không?”

“Ừ, Hàng Châu.”

“Vậy, tổ tiên cậu trước đây có ai đến Thanh Thành không?”

***

Thẩm Ngân Đăng tức giận vô cùng, suốt quãng đường cô ta đi rất
nhanh. Nhan Phúc Thụy chạy theo phía sau, sắp đến khách sạn mới dám nói
chuyện với cô ta.

- “Thẩm tiểu thư, tôi biết trong lòng cô không thoải mái, đổi ngược lại là tôi cũng vậy thôi…”

- “Cô cũng đừng thèm so đo với yêu quái…”

- “Lúc tôi gặp mặt Tư Đằng đã nói cô ta nguyền rủa động Ma Cô của cô
như vậy là không đúng. Nào ngờ cô ta nói nguyền rủa thì sao, nhiều đạo
môn như vậy cô ta không nguyền rủa ai chỉ nguyền rủa động Ma Cô tất
nhiên là vì động Ma Cô không tốt rồi. Lời ngụy biện như vậy mà cô ta
cũng nói ra cho được…”

Đột nhiên Thẩm Ngân Đăng dừng bước. Nhan Phúc Thụy không để ý suýt nữa đã đâm sầm vào người Thẩm Ngân Đăng.

“Cô ta thừa nhận cô ta đã nguyền rủa động Ma Cô?”

“Đúng vậy, cô ta nói dám làm dám chịu, không có gì phải lấp liếm.”

Thẩm Ngân Đăng sửng sốt thật lâu, dường như có chút khó tin, khẽ nói một câu: “Sao cô ta lại thừa nhận chứ?”

Nhan Phúc Thụy không rõ Thẩm Ngân Đăng hỏi như vậy có ý gì. Tại sao
không thừa nhận? Cô ta làm dĩ nhiên cô ta nhận, có gì không đúng sao?

Ông muốn hỏi Thẩm Ngân Đăng nhưng còn chưa kịp cất lời thì phía sau
đã vang lên tiếng nói của chân nhân Trương Thiếu Hoa: “Thẩm tiểu thư,
tất cả mọi người đang đợi cô.”

Trước sau như một, Nhan Phúc Thụy vẫn không được tham gia “hội nghị”, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn vào cánh cửa phòng quan chủ Thương
Hồng đóng kín vô tình.

Còn chưa đến giờ ngủ, Nhà Ngói đang coi phim hoạt hình trong phòng,
léo nhéo rất ồn ào. Nhan Phúc Thụy đi tìm Vương Càn Khôn tán gẫu. Tuy
Vương Càn Khôn là người đạo môn, nhưng bởi vì chỉ là đệ tử nên cũng
không được tham gia hội nghị giống như ông.

Kỳ lạ, Vương Càn Khôn uể oải không có tinh thần, sau khi mời Nhan
Phúc Thụy vào phòng liền nằm lên giường thư giãn gân cốt. Qua một hồi
lại làm vật lý trị liệu, đầu ngón tay nhấn nhấn vào mấy huyệt đạo. Lại
kể mấy công việc hôm nay quan chủ Thương Hồng sắp xếp, bảo sư huynh đang trông giữ núi Võ Đang gửi mấy quyển “Yêu Chí”, “Địa Phương Dị Chí” đến
đây. Sau khi quan chủ Thương Hồng xem xong bảo anh ta đọc toàn bộ quyển
“Điềm Kiềm Yêu Chí”, trong đó có rất nhiều yêu quái nổi tiếng ở Kiềm
Đông.

Còn có người ghi chép về yêu quái sao? Vậy có phải Tư Đằng được liệt
vào “Thanh Thành Yêu Chí” không? Nhan Phúc Thụy thuận miệng hỏi anh ta:
“Vậy có yêu quái nào lợi hại không?”

“Có.”

Vương Càn Khôn nhất thời hăng hái, ngồi bật dậy khỏi giường: “Mùa thu năm Khang Hi bốn mươi hai, Kiềm Đông xuất hiện một yêu quái to lớn,
nghe nói đội trời đạp đất, che khuất cả bầu trời, hình dáng như cái ô.
Mỗi lần băng rừng vượt biển tất nhiên đả thương vô số người, máu chảy
thành sông. Sau đó bị động Ma Cô đứng ra truyền tin đến núi Võ Đang,
Thanh Thành, Long Hổ, Tề Vân, lại xin cao nhân trợ giúp chặt được một
tay của yêu quái. Yêu quái này bị thương nặng như thế rồi sau đó tuyệt
tích. Người đời sau còn xuýt xoa nói đây là họa yêu quái đầu tiên ở Kiềm Đông, vì thế đặt tên là Xích Tán (1).”

(1) Xích Tán: Ô đỏ.

Giáo sư Bạch Kim đưa laptop đến, trên màn hình sáng rực có một tấm
ảnh, trong tấm ảnh là một quyển sách được đóng bằng chỉ đã ngả vàng. Nó là một bức tranh vẽ Trung Quốc thời cổ đại, dân chúng trong tranh vô
cùng sợ hãi chạy trốn nháo nhào, phía sau là một yêu quái cao đến tận
mây. Đầu nó như một cái ky-hốt-rắc vô cùng to lớn, thân thể lại thẳng
tuột ốm nhách như một cây sào, đôi mắt ti hí dài ngoằng. Tuy chỉ là
bản vẽ phác thảo nhưng lại giống như in khiến người ta nhìn thấy mà
khiếp sợ.

Thẩm Ngân Đăng chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Đây là Xích Tán.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.