Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 18




Màn hình còn đang sáng, hai chữ Thôi Trinh phát ra một loại ánh sáng nhu hòa.
Thật ra, Thôi Trinh tham gia nhiều phim điện ảnh như vậy, mỗi một bộ đều là phim chất lượng cao được mọi người tán thưởng, khán giả của nàng trải rộng toàn quốc, chờ bộ phim mới nhất của nàng được công chiếu, Sùng Hoa tin tưởng, còn có thể lan tỏa ra thế giới.
Xem phim của rất nhiều người, đêm khuya ngồi xem khẳng định cũng không chỉ mình cô, hơn nữa cô hoàn toàn có thể giải thích là đang học tập một chút thủ pháp trong phim, huống chi, căn bản không có ai biết, căn bản sẽ không có người muốn cô giải thích.
Nhưng Sùng Hoa chính là có một loại cảm giác xấu hổ và chột dạ khi bị bắt ngay tại trận. Hình như cô ở đêm khuya, cầm điện thoại, chuyên chú nhìn chằm chằm mỗi một cảnh Thôi Trinh xuất hiện là chuyện không thể cho ai biết.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, liền an tĩnh lại, biến thành một cuộc gọi nhỡ.
Có một loại cảm giác mất mác trống rỗng khiến Sùng Hoa nhíu mày. Ý thức được ý thức được bản thân sản sinh loại mất mát không biết từ đâu mà đến mi tâm của Sùng Hoa càng nhíu chặt hơn. Thôi Trinh đối với cô có một sức ảnh hưởng nói không rõ, cô đã sớm phát hiện, hiện tại, nàng không ở đây, cô có thể tự hỏi đây là vì sao, nhưng, lúc Thôi Trinh bên cạnh, cô cũng chỉ có thể nhìn nàng, trong tiềm thức thầm nghĩ tiếp cận nàng, thầm nghĩ lấy lòng nàng, thấy nụ cười ấm áp lại đạm nhiên của nàng.
Đây là rất nguy hiểm.
Điện thoại trở lại màn hình chiếu phim, lại nhớ tới bộ phim thì màn hình đúng lúc dừng lại ở hình ảnh Thôi Trinh hơi cúi đầu. Sùng Hoa vừa nhìn thấy, lại bị hấp dẫn, đầy đầu đều là, hình ảnh này thật đẹp, hình ảnh kia cũng đẹp, biểu tình gì cũng đẹp, thế nào đều rất thích.
Chờ cô phản ứng kịp, lại tái phát một trận mê muội rồi. Nhất định là bị đảng liếm màn hình trên Weibo truyền nhiễm. Sùng Hoa vô cùng thê thảm mà che mặt, cô cũng không phải đơn thuần đến cho rằng hôn nhẹ sẽ mang thai, cô đương nhiên biết chuyện này có ý nghĩa thế nào.
Nhưng, cô cũng không có dự định bắt đầu một đoạn tình cảm.
Sùng Hoa rũ mi, tắt video, cô chậm rãi thở ra, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã là một giờ sáng. Bên kia phỏng chừng cũng đã ngủ, Sùng Hoa suy nghĩ một chút, bỏ đi ý định gọi điện lại.
Thôi Trinh không có ngủ. Mấy ngày nay nàng đặc biệt tưởng niệm Sùng Hoa. Nhưng Sùng Hoa cũng không có liên hệ cùng nàng. Có lẽ thật sự bề bộn nhiều việc. Tuy rằng Sùng Hoa chưa từng nói nhưng Thôi Trinh rất rõ ràng bộ phim này đối với Sùng Hoa mà nói có bao nhiêu quan trọng. Quay tốt, liền xé nát tất cả ngôn luận xem nhẹ cô, từ nay về sau giá trị con người tăng gấp trăm lần, thất bại, sẽ đối mặt vô số hoài nghi vô số ác ý, con đường tương lai muốn mở rộng sẽ rất khó khăn.
Nàng không muốn làm phiền cô nên chờ đến nửa đêm, mới gọi điện thoại, đỗ chuông hai lần không ai bắt máy, Thôi Trinh liền cúp máy.
Còn không có còn không kết thúc công việc.
Thôi Trinh như có điều suy nghĩ, lấy lịch trình mấy ngày sau ra xem, dự định chờ Sùng Hoa thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại cho nàng.
Công việc là không bao giờ kết thúc, hành trình mỗi ngày của Thôi Trinh đều rất chặt, quảng cáo, tạp chí, điện ảnh, phát ngôn, dạ tiệc, ở vô số lời mời chọn ra những lời mời phù hợp giá trị con người nàng, đồng thời có hữu ích đối với sự phát triển của nàng đó không phải chuyện đơn giản. Những công việc này thông thường là người đại diện làm, chính cô ta chính nàng cũng sẽ thường xuyên chú ý.
Phòng sách của Thôi Trinh bố trí vô cùng đơn giản, mỗi một đồ vật đều trưng bày thỏa đáng. Nàng ngồi dưới đèn bàn, đảo cuốn sổ, chờ xem xong lịch trình bảy ngày tiếp theo thì đã là hai giờ đồng hồ sau, Sùng Hoa vẫn chưa gọi lại.
Thôi Trinh bắt đầu lo lắng, nàng biết Sùng Hoa làm việc rất chuyên chú, kiếp trước cô chính là như vậy, luôn luôn quên nghỉ ngơi, quên chiếu cố bản thân. Nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến lúc đó, nàng có thể danh chánh ngôn thuận phái người mang điểm tâm tự tay mình làm đến cho cô, có thể gọi cô đến trước mặt, ân cần dạy bảo, nghĩ đến nghĩ đến Sùng Hoa khéo léo nhìn nàng, nhu thuận đáp ứng, nàng nghĩ đến ôn nhu và không muốn xa rời trong ánh mắt Sùng Hoa. Nàng nghĩ đến bản thân tàn nhẫn nói với cô: "Nhưng Trọng Hoa, ngươi có thể nào sinh ra tình cảm như vậy đối với ta. Ta không chỉ một lần nghĩ tới, có phải ta không dạy dỗ tốt cho ngươi , ngươi không nghĩ đến sao, trên đời này nhiều người như vậy, nam tử, nữ nhân, cũng nên có một người có thể cùng ngươi làm bạn cả đời, người đó lại không phải là ta, cũng không nên là ta. Ngươi làm cho ta quá thất vọng, ta cũng thật sự không muốn thấy ngươi nữa."
Ngực Thôi Trinh đau nhói, nàng cảm giác toàn thân mình đều mất đi khí lực, quyển sổ gần như muốn trượt khỏi tay. Nhưng nàng nhịn được, nàng đặt quyển sổ trên bàn sách, tay lại đang phát run.
Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục chờ.
Sùng Hoa biết nàng gọi điện thoại cho cô, nhất định sẽ biết nàng đang đợi cô, cho tới bây giờ cô luôn luyến tiếc để nàng chờ đợi.
Ba giờ, bốn giờ, năm giờ, trời đã sáng.
Điện thoại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thôi Trinh quay đầu, thấy Cảnh Đế Bản Kỷ trên giá sách, quyển sách này rất cũ kỹ, nàng lật xem vô số lần, mỗi một chữ bên trong đều bị nàng khắc vào tâm trí, đó là nhân sinh của Hạ Hầu Phái. Là Trọng Hoa của nàng.
"Sùng Hoa." Nàng mặc niệm trong lòng một lần lại một lần.
Chỉ cần nhẹ nhàng đọc lên hai chữ này, bất luận gian nan nhấp nhô thế nào, nàng cũng có thể không sợ hãi mà đi tiếp, chỉ cần nhẹ nhàng đọc lên hai chữ này, bất luận Sùng Hoa làm gì, nàng cũng có thể tha thứ cho cô. Nàng chỉ là đã quên, cô vẫn là Sùng Hoa của nàng.
Nụ cười của cô, nhịp tim nàng cô, ánh mắt cô âm thầm nhìn nàng, đều không thay đổi, đều giống như trước đây.
Thôi Trinh đứng lên, lại tràn đầy sức sống.
Sùng Hoa dậy rất sớm, hôm nay nhiệm vụ rất nặng.
Đi đến phòng hóa trang, mấy thợ trang điểm đang mở to hai mắt hoá trang cho diễn viên, vành mắt xanh đen như nói bọn họ có bao nhiêu thiếu ngủ, các diễn viên cũng dáng vẻ không mở mắt ra được. Tống Mạn cũng sắp ngủ gục, cô dùng một loại tư thế cứng ngắc cổ định đầu mình, để thợ trang điểm đánh phấn lên mặt cô, nhưng mí mắt của cô lại mất kiểm soát mà khép lại, trên mí mắt và mi dưới nhanh chóng dính cùng một chỗ.
Chỉ có Hứa Ý, cô đã sớm trang điểm xong, ngồi ở trong góc, an tĩnh học thoại. Lúc cô học lời thoại, không phải đơn thuần là ghi nhớ mà là vừa suy tư phỏng đoán, vừa ghi nhớ.
Sùng Hoa nhìn xung quanh, đến ngồi xuống trên một chiếc ghế sô pha, cô tiện tay cầm một tờ báo, xem lướt qua mạn không mục đích, trong lòng lại nghĩ đến một nơi khác. Âm thanh ánh sáng đang bố trí hiện trường ở bên ngoài, chờ diễn viên hóa trang xong thì có thể bắt đầu, cô trước tiên phải diễn thử một lần những cảnh quay đó trong đầu, nơi nào có vấn đề nhất định phải giải quyết, nhưng không thể hiển vẻ đột ngột, tình tiết bảo hợp lý.
Cô đối với bộ phim này yêu cầu phi thường nghiêm ngặt, mỗi một chi tiết đều không được qua loa.
Nghĩ tới đây, ánh mắt luôn nhu hòa nhìn sườn mặt cô chợt lóe lên trong đầu. Sùng Hoa tâm tư hỗn loạn, không phải chắc chắc giống như vừa rồi suy nghĩ kịch bản, mà là một loại bình tĩnh giống như thủy triều, không cuộn trào mãnh liệt, lại lấy đầy suy nghĩ của cô.
Cảm giác của Sùng Hoa rất nhạy cảm. Bốn năm trước, Chu tiên sinh sai người làm hạ độc trong thức ăn của cô, cô chỉ thông qua ánh mắt của người đó liền xác định thức ăn có vấn đề.
Chỉ cần nhấc lên quan hệ với tình tự, cảnh giác của cô hình như sẽ không sai. Sùng Hoa có chút tự giễu mỉm cười. Cô giả vờ như không hề phát giác, nhìn mỗi một người, ánh mắt kia lập tức thay đổi hàm ý, không còn là quan sát, Tống Mạn hiếu kỳ mà lại nhu thuận nhìn cô, nhận thấy được cô đang nhìn lại, Tống Mạn hốt hoảng quay đầu, nhưng, chỉ nửa giây, dường như lại nhớ ra gì đó, cẩn thận quay đầu trở lại, nở nụ cười với Sùng Hoa.
Nụ cười kia, mềm mại mỹ hảo.
Ở trong mắt Sùng Hoa, ngay cả tư cách so sánh với Thôi Trinh Tống Mạn cũng không có. Cô khẽ động khóe miệng, cũng đáp lại Tống Mạn bằng một nụ cười, Tống Mạn hơi mở to hai mắt.
Từ lúc Tống Mạn vào đoàn phim nhìn như rất thận trọng, kì thực luôn quang minh chính đại nhìn lén cô.
Loại hành vi này, từ thân phận đạo diễn của Sùng Hoa mà nói, là rất động nhân, diễn xuất của cô tương đối tốt, loại khát vọng vượt mức quy định, tâm trạng vừa thẹn vừa sợ được cô miêu tả phi thường sinh động.
Sợ rằng, có rất ít người có thể chống đỡ loại tình cảm dụ dỗ như mối tình đầu năm mười sáu tuổi này.
Sùng Hoa khẽ gật đầu, đợi đến giờ cơm chiều, cô gọi điện thoại cho Thôi Trinh.
Bên kia vẫn nhanh chóng bắt máy.
"Sùng Hoa." Thanh âm của Thôi Trinh êm dịu mà ôn nhuận, không vội không chậm, lại giống như mang sức mạnh tác động lòng người.
Sùng Hoa cảm giác mình trong nháy mắt bình tĩnh lại, cô cảm thấy xấu hổ vì sự do dự của bản thân tối qua, cùng lúc đó, cô cảm giác mình lại đang không tự chủ được mà bị hấp dẫn: "Tối hôm qua quá muộn nên không gọi lại cho chị. Chị gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Tôi biết." Thôi Trinh nở nụ cười: "Ừ, coi như không tệ. Còn em?"
Mi tâm Sùng Hoa xoắn lại: "Chỗ em tiến hành rất thuận lợi, chính là....chị có biết Tống Mạn hay không?"
Tống Mạn? Thôi Trinh biết đây là nữ chính trong phim mới của Sùng Hoa, những thứ khác lại không biết. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Không hề quen biết, thế nào?"
"Cô ấy luôn nhìn lén em." Sùng Hoa thành thật nói.
Đầu kia điện thoại đột nhiên an tĩnh.
Thôi Trinh thấy hình ảnh Tống Mạn trên màn hình tìm kiếm, một một nữ nhân rất đẹp, rất có mị lực. Nàng mím môi, trấn định hỏi: "Vì sao cô ấy nhìn lén em?"
Sùng Hoa thờ ơ nói: "Ai biết." Nói xong, cô dừng một chút, mềm nhẹ nói: "Chị có thời gian đến đây không? Hoặc ngày nào đó chị có thời gian, em cũng có thể đến tìm chị, em muốn dẫn chị đi ăn cháo của nhà hàng kia, chị còn nhớ món cháo đó không?" Chính là nhà hàng cô mua cháo cho Thôi Trinh lúc đến đón ở sân bay, cô vẫn nhớ Thôi Trinh thích nó.
Lúc không nghe được thanh âm của nàng, không nhìn thấy nàng, Sùng Hoa có thể khắc chế tưởng niệm, nhưng một khi nghe thanh âm của nàng, cô liền ức chế không được muốn gặp được nàng. Ở trước mặt nàng, cô không có bất kỳ sự tự chủ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.