Giả Cán Bộ

Chương 222: Tóm cá lớn




Sáng sớm, bờ sông Hồng Hà, sương mù thu bao trùm khắp nơi, loáng thoáng có thanh âm động cơ thuyền chở dầu vang lên, tất cả đều có vẻ yên tĩnh nhiều sinh cơ.

Lúc này, trước cửa ủy ban thành phố Nam Hồ cũng là hồng kỳ tung bay, người ra ra vào vào tại ủy ban thành phố, đều là cảnh tượng vội vàng, hơn nữa, nhân số rõ ràng cũng nhiều hơn không ít so với thời gian bình thường.

Đại nhiệm kỳ La Phù tỉnh sắp tới, rất nhiều cán bộ huyện khu phía dưới có tâm tư tiến bộ lên chức, đều không ngừng chạy về hướng ủy ban thành phố và thị ủy, thậm chí là muốn tại trước khi nhiệm kỳ mới diễn ra, lộ mặt tại trước mặt lãnh đạo.

Đương nhiên, đây chỉ là bên ngoài, bí mật lui tới, tặng lễ chạy quan, lại càng nhiều như lông trâu.

Lúc này, trong văn phòng thị trưởng ủy ban thành phố, mặt La Trạch Minh đang đen lên, thư ký Phương Vân dưỗi thẳng tay ở bên cạnh, không dám nghênh đón con mắt của La Trạch Minh.

“ Dương Tử Hiên này, rốt cuộc làm cái gì vậy, hành động lớn như vậy, tại sao trước kia không hướng tôi báo cáo? “ La Trạch Minh hung hăng đập tay vào bàn, đứng người lên.

Thành phố Nam Hồ lấy danh hiệu “ Phi ưng “ cho tiểu tổ liên hợp hành động đả kích buôn lậu, tại khuya ngày hôm trước, đã buông ra một cái lưới thật lớn, vừa vặn, trong đoạn thời gian này, La Trạch Minh đi vào tỉnh thành, cho nên Dương Tử Hiên liền trực tiếp hướng Lý Chí Hồng, thường vụ chủ trì công tác chính phủ thành phố báo cáo tình huống hành động cụ thể, trực tiếp vượt qua La Trạch Minh.

Trước kia, Dương Tử Hiên cũng đã tốn một thời gian ngắn điều tra, thông qua Lý Chí Hồng và Lê Khải Minh hỗ trợ, lặng lẽ điều tra về tài chính Nam thép.

Dương Tử Hiên kiếp trước coi như là hảo thủ làm chi tiêu, lập tức phát hiện có không ít lỗ thủng, tìm hiểu nguồn gốc, liền mò tới đại vương sắt thép nổi danh thành phố Nam Hồ, gần ngang hàng với Cứu Uy Tân——Lương Lại Hưng.

Dương Tử Hiên biết rõ, nếu như La Trạch Minh ở tại chính phủ thành phố, hành động này khẳng định phải báo cáo với La Trạch Minh, hiện tại Cứu Uy Tân đang đi vô cùng gần cùng La Trạch Minh, nếu như La Trạch Minh biết được tin tức hành động lần này, rất có thể sẽ tiết lộ cho Cứu Uy Tân biết, đến lúc đó, Cứu Uy Tân sẽ chuẩn bị tốt, tiêu hủy các chứng cớ.

Vậy thì hành động đối phó Cứu Uy Tân của Dương Tử Hiên liền biến thành công cốc.

Cho nên, Dương Tử Hiên liền lấy khoảng thời gian La Trạch Minh đi vào tỉnh thành chạy quan này để hành động, liên hợp vài cơ quan chính phủ thành phố như cục công an, hải quan, mậu dịch với bên ngoài, liên thủ hành động.

Hành động đêm đó, tiểu tổ liên hợp hành động ở bên trong một dãy biệt thự vùng ngoại thành, phát hiện rất nhiều kẻ khả nghi buôn lậu, hơn nữa còn tại chỗ bắt được Lương Lại Hưng đang làm giả sổ sách và một đám anh em thân thích của hắn.

Trải qua ngày hôm qua thẩm vấn, Lương Lại Hưng đã cung khai, tuôn ra thân phận chỉ là một con rối của hắn, chính thức điều khiển hắn buôn lậu vật liệu thép chất lượng tốt, một người hoàn toàn khác.

Căn cứ vào lời hắn cung khai, bàn tay thao túng phía sau màn này, đúng là người đứng đầu Nam Hồ sắt thép, Cứu Uy Tân.

“ Thị trưởng, Dương phó thị trưởng lúc ấy chỉ trực tiếp hồi báo tình huống cho phó thị trưởng Lý Chí Hồng để chủ trì công tác, bởi vì sợ để lộ tiếng gió, mấy phó thị trưởng khác đều không biết rõ tình hình cụ thể! “ Thư ký Phương Vân cẩn thận từng li từng tí trả lời La Trạch Minh.

Bình thường, Dương Tử Hiên đến chính phủ thành phố họp, thường xuyên mang một ít lễ vật cho Phương Vân, tuy không đắt lắm, nhưng Phương Vân cũng rất đón nhận tình cảm của Dương Tử Hiên, lúc này, cũng giúp Dương Tử Hiên biện hộ một tiếng.

“ Hừ! “

La Trạch Minh hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tôi xem trong mắt Dương Tử Hiên căn bản không hề có tôi, một thị trưởng thành phố! “

Lời tuy là nói như thế, nhưng La Trạch Minh có lẽ vẫn là không thể làm gì, không bắt được nhược điểm của Dương Tử Hiên, dù sao, từ mặt chương trình mà nói, không thể tìm ra được tật xấu của Dương Tử Hiên.

“ Tiểu Phương, kết quả thẩm vấn thế nào? Có được gì không? Cậu nhất định phải phụ trách nhìn chằm chằm vào đó! “

...

Cửa ra vào cục công an thành phố Nam Hồ, Đỗ Sơn Mộc mang dáng vẻ vội vàng, chạy lên một chiếc xe con.

“ Lập tức đi thị ủy, tôi có tình tiết vụ án cần báo cáo! “ Đỗ Sơn Mộc hưng phấn tựa như vừa uống máu gà.

Đỗ Sơn Mộc là lão công an, tuy cưng chiều con, nhưng năng lực nghiệp vụ rất quan trọng, nhiều lần phá được đại án, kỳ án.

Kỳ thật trước kia, Đỗ Sơn Mộc không quá muốn tham gia cái hành động đả kích buôn lậu mang danh hiệu “ Phi ưng “ này.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vì hành động là Dương Tử Hiên tự mình tổ chức và điều hành.

Dương Tử Hiên là người nào? Ở trong mắt Đỗ Sơn Mộc, Dương Tử Hiên chỉ là một phó thị trưởng bài danh thứ hai, đếm ngược từ phía dưới lên.

Một phó thị trưởng yếu thế như vậy, Đỗ Sơn Mộc căn bản không tin tưởng hắn có thể làm ra chuyện gì.

Ở trong mắt Đỗ Sơn Mộc xem ra, Dương Tử Hiên tuổi còn trẻ, nhậm chức công ủy bí thư khu công nghiệp, đã là thập phần khó có được, cái phó thị trưởng này cũng chỉ là treo thêm danh hiệu cho hắn mà thôi, không thể sinh ra tác dụng thực chất gì, cũng không có bao nhiêu người chính thức xem Dương Tử Hiên là một phó thị trưởng trong thành phố.

Cho nên, Đỗ Sơn Mộc không tin tưởng, lần này Dương Tử Hiên tổ chức ủy ban thành phố hành động, có thể kiếm được thu hoạch gì lớn.

Cuối cùng, hắn vẫn tham dự vào trong hành động này, cũng là bởi vì Lý Chí Hồng mời.

Nhưng Đỗ Sơn Mộc không nghĩ tới, lần hành động đả kích buôn lậu này, vậy mà lại câu được một con cá lớn.

Thanh danh Lương Lại Hưng rất vang dội trong cả Nam Hồ thành phố, Đỗ Sơn Mộc và hắn cũng có duyên gặp mặt một lần, lúc ấy liền hiểu được, đây là nhân vật rất giỏi, không nghĩ tới, vậy mà trong một đêm liền ngã trên tay của mình.

...

Thạch Phong Tín lúc này đang ngồi ở trên mặt ghế chủ, nhắm mắt dưỡng thần.

Đỗ Sơn Mộc đẩy cửa đi vào.

“ Bí thư, khuya ngày hôm trước, nghi phạm chủ yếu trong lần hành động đả kích buôn lậu—— Lương Lại Hưng, đã cung khai rồi, tình tiết vụ án trọng đại, cho nên tôi lập tức chạy tới, thoáng báo cáo cho ngài một số chi tiết! “

Thạch Phong Tín nhíu mày, lần hành động đả kích buôn lậu này, là Thạch Phong Tín tự mình phê chỉ thị, hắn cũng một mực chú ý đến kết quả.

“ Tình tiết vụ án trọng đại? “

“ Xế chiều hôm nay, Lương Lại Hưng đã khai, kỳ thật, hắn chỉ là một con rối, buôn lậu vật liệu thép và hắn dưới cờ mấy công ty con bán vật liệu thép cũng không phải là hắn khống chế, hắn chỉ phụ trách làm một ít khoản tài chính trình báo hải quan! “ Trong giọng nói của Đỗ Sơn Mộc không đè nén được vẻ hưng phấn.

Thạch Phong Tín rùng mình một cái, trước kia, Dương Tử Hiên ở trước mặt hắn nói, muốn tổ chức một lần hành động đả kích buôn lậu trái pháp luật, hắn vốn cũng chỉ cho rằng đây là một hồi hành động thông thường, không nghĩ tới, vậy mà lại bắt được con cá lớn Lương Lại Hưng này.

Mà hiện tại, Đỗ Sơn Mộc còn nói, con cá lớn này, cũng không phải cá lớn chân chính, cá lớn hơn còn ở phía sau, sao có thể không làm cho Thạch Phong Tín khiếp sợ đây?

“ Ai? “

“ Một người bí thư ngài và tôi đều rất khó đoán được! “

“ Bạn bè cũ của chúng ta, tổng giám đốc Nam thép —— Cứu Uy Tân! “ Đỗ Sơn Mộc nghiêng nghiêng eo, nhỏ giọng nói.

“ Cái gì? “

Thạch Phong Tín biến sắc.

“ Lương Lại Hưng chính miệng nói, hắn vẫn luôn giúp Cứu Uy Tân làm việc, Cứu Uy Tân thông qua danh nghĩa hắn và chút ít cửa hàng Ngũ Kim kia, những năm này, tại Nam Hồ cùng mấy cái thành phố lớn trong tỉnh, đều hung hăng kiếm một số tiền bạc lớn, Cứu Uy Tân có ba biệt thự tại tỉnh thành, thường xuyên mua vui tại thành phố Tử Kim, mà chút ít chi tiêu đó, đều là dùng tiền đến từ những cửa hàng Ngũ Kim này! “ Đỗ Sơn Mộc bình tĩnh báo cáo.

Thạch Phong Tín có chút không dám tin, Cứu Uy Tân trường kỳ là người hầu đắc lực của hắn tại thành phố, Nam thép cho tới nay cũng là xí nghiệp đầu tầu và nơi nộp thuế nhiều nhất cho thành phố Nam Hồ.

Quan hệ giữa Thạch Phong Tín và Cứu Uy Tân trong lúc đó tuy không được xưng là tình phụ tử, nhưng quan hệ cũng đã từng một lần thập phần mật thiết, chỉ là, La Trạch Minh đến Nam Hồ, về sau, Cứu Uy Tân bắt đầu theo dõi tài nguyên chính trị sâu xa của La Trạch Minh, bắt đầu chậm rãi dựa về hướng La Trạch Minh, thẳng đến gần đây phản bội mình.

Thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.

Thẳng đến khi Đỗ Sơn Mộc rời đi, Thạch Phong Tín còn đắm chìm trong loại cảm xúc không dám tin này, hồi lâu sau, mới cầm điện thoại trên mặt bàn lên, gọi cho Dương Tử Hiên.

...

Dương Tử Hiên lúc này đã ở nội thành, hành động đả kích buôn lậu, là hắn dùng thủ đoạn bày ra, cũng là đệ nhất kiếm, bày ra uy thế phó thị trưởng của hắn.

Hắn muốn dùng sự thật chứng minh, cái phó thị trưởng này của hắn không phải chức suông, mà là thực chức.

Mấy ngày nay, Dương Tử Hiên cũng một mực đứng ở trong thành phố, phụ trách hành động theo dõi điều tra.

Nhận được điện thoại của Thạch Phong Tín, về sau, Dương Tử Hiên lập tức từ cục mậu dịch với bên ngoài chạy tới.

Đi vào văn phòng bí thư, Dương Tử Hiên có thể chứng kiến rõ ràng, trên mặt Thạch Phong Tín treo đầy vẻ uể oải.

“ Tự mình tìm cái ghế, cứ ngồi xuống trước đã! “ Thạch Phong Tín áp áp tay nói.

Dương Tử Hiên không biết Thạch Phong Tín vội vàng gọi hắn tới như vậy là vì cái gì.

“ Cậu tổ chức cái hành động đả kích buôn lậu kia, kết quả cuối cùng lại là Lương Lại Hưng không phải người chân chính đứng phía sau màn? “ Thạch Phong Tín nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Dương Tử Hiên bình tĩnh, gật gật đầu.

“ Cậu biết là ai không? “ Thạch Phong Tín như có thâm ý liếc nhìn Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: “ Nếu như tôi đoán không sai, nên chính là Cứu tổng Nam thép! “

“ Vì cái gì? “ Thạch Phong Tín nhíu mày hỏi.

“ Thủ đoạn buôn lậu của Lương Lại Hưng cực kỳ cao thủ, bởi vì trong nước, rất nhiều vật liệu thép chủ yếu rất thiếu, vật liệu thép chất lượng tốt, hàm lượng kỹ thuật cao cũng kèm theo giá trị vật liệu cao, lỗ hổng ở thị trường thép rất lớn, cho nên nhất định phải từ nước ngoài nhập khẩu đến để thỏa mãn nhu cầu thị trường.”

“Thủ đoạn buôn lậu của Lương Lại Hưng, chính là lợi dụng con đường gia công mậu dịch, nhập khẩu vật liệu thép chất lượng cao, cái này so với nhập khẩu con đường mậu dịch bình thường thì giá cả tiện nghi gần hai ngàn đồng mỗi tấn! “

“ Thời điểm Lương Lại Hưng hướng hải quan trình báo, cố ý báo về lượng hao tổn của vật liệu thép chất lượng tốt, lấy lựợng hao tổn phi pháp còn giữ lại rất nhiều thuế nhập khẩu kia tiêu thụ vào trong nước, những vật liệu thép chất lượng cao này đều là bảo vật, giá tiêu thụ ở trong nước thập phần cao, lợi nhuận chênh lệch tương đối lớn!”

“ Sau khi công ty Ngũ Kim của Lương Lại Hưng tiêu thụ hết những vật liệu thép chất lượng tốt này, lại mua vào vật liệu thép bình thường, đầu tư vào sản xuất, chế tạo thành vật liệu thép chất lượng tốt một chút, sau đó, với tư cách là nơi gia công mậu dịch sản phẩm, sẽ lại chuyển đến cơ sở nhà nước. “

“ Đây là một loại thủ pháp treo đầu dê bán thịt chó thập phần cao minh, nếu như không phải nhân vật trường kỳ sống trong thị trường vật liệu thép, hơn nữa còn có các mối quan hệ cực lớn tại thị trường vật liệu thép, không thể làm nổi hành vi buôn lậu như vậy! “

“ Tại Nam Hồ, nhân vật có thể chơi thủ đoạn như vậy tại lĩnh vực vật liệu thép, cũng chỉ có một mình Cứu Uy Tân mà thôi! “

Thạch Phong Tín có chút kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên

Trong đầu thằng nhóc này rốt cuộc cất chứa cái gì.

Thạch Phong Tín thầm thở dài một hơi, thủ pháp buôn lậu hay như vậy, không có sơ hở gì như vậy, vậy mà cũng bị hắn phân tích ra không hề có sai sót, đám người Lương Lại Hưng này, rơi vào tay hắn, cũng coi như là hết số.

“ Thạch bí thư, không biết tôi nói có đúng hay không? “

Thạch Phong Tín thở dài một hơi, gật gật đầu, nói: “ Lão Cứu là một cán bộ lãnh đạo tôi vẫn luôn là thập phần coi trọng, cống hiến đối với Nam thép cũng rất lớn, không nghĩ tới, cuối cùng lại là một người xa đọa hủ hóa như vậy, thậm chí còn làm chuyện buôn lậu, lừa bịp hải quan! “

“ Rất đau lòng! “

…………………………………

Nhà xưởng Nam thép đứng lặng tại bờ sông Hồng Hà, một mảnh kiến trúc không ngừng kéo đài, tỏ rõ nơi này một trong những trái tim quan trọng nhất trong thành phố Nam Hồ.

Nam thép tập đoàn là nhà máy sau khi cải cách mở cửa mới chậm rãi quật khởi, dựa vào lượng quặng sắt khổng lồ Nam Hồ cất chứa, tại vài nhiệm kỳ thị ủy và chính phủ thành phố lãnh đạo, nhanh chóng quật khởi trở thành xí nghiệp sắt thép tối quan trọng nhất trong La Phù tỉnh, cũng trở thành nơi sản sinh sắt thép tối quan trọng nhất khu trung bộ.

Nam thép có trường học và quảng trường của riêng mình, lúc này, trên quảng trường Nam thép, đám người đông nghịt ngồi đầy bên dưới.

Cứu Uy Tân ngồi ở trung ương đài chủ tịch, mấy phó tổng Nam thép khác phân ra ngồi ở hai bên Cứu Uy Tân, hình thành một chữ nhất ngồi dài ra.

Trên quảng trường treo rất nhiều băng rôn viết —— chăm chú học tập quán triệt tinh thần bầu không khí thị ủy nhiệm kỳ mới, lãnh đạo Nam thép làm tốt quá trình giao ban.

Cứu Uy Tân nhìn đám người đông nghịt trong quảng trường, đều là cán bộ trúng tuyển tầng lãnh đạo Nam thép cùng các công ty con Nam thép của tại các nơi trong tỉnh La Phù, trong đó không thiếu người cuồng nhiệt sùng bái Cứu Uy Tân.

Cứu Uy Tân một cầm microphone qua, người phía dưới cũng đã đồng loạt chăm chú nhìn Cứu Uy Tân.

“ Các đồng chí, trong chớp mắt, lại là năm năm trôi qua! “ Cứu Uy Tân hắng giọng một cái rồi nói.

“ Năm năm trước, tôi ở chỗ này, nhận cây gậy lão bí thư Nam thép chúng ta giao cho tôi, năm năm này, tôi đều nơm nớp lo sợ, sợ phụ lòng tín nhiệm và chờ mong của lão bí thư đối với tôi, lại càng sợ phụ tín nhiệm và chờ mong của mấy vạn công nhân Nam thép chúng ta đối với lãnh đạo bộ máy Nam thép!”

“ Nhưng, năm năm này trôi qua, chúng ta Nam thép vượt mọi chông gai, sản lượng sắt thép nhảy lên thứ nhất toàn bộ tỉnh, nhảy lên thứ nhất trung bộ, lợi nhuận và thuế xí nghiệp đứng thứ nhất thành phố Nam Hồ, chúng ta nắm nhiều nhất thị trường! “

“ Ở chỗ này, tôi muốn nói, tôi không phụ lòng anh chị em trong Nam thép, các người tín nhiệm và ủng hộ đối với tôi, lãnh đạo Nam thép chúng ta cũng vậy, không phụ lòng tín nhiệm và ủng hộ của lãnh đạo thành phố đối với chúng ta! “

Dưới đài lập tức nổ vang một hồi tiếng vỗ tay, con mắt rất nhiều công nhân Nam thép đều có chút ướt át, bọn họ đều là người chứng kiến Nam thép phát triển, đem tuổi thanh xuân cùng mồ hôi và máu của mình ra, đều kính dâng toàn bộ cho Nam thép thành công, lần lượt tham gia đại hội sản xuất, Nam thép kiêu ngạo, bản thân bọn họ liền kiêu ngạo.

Cứu Uy Tân hắng giọng một cái, áp áp tay, dưới đài lập tức an tĩnh lại, tại Nam thép, Cứu Uy Tân chính là tồn tại giống như thần, cao thấp toàn tập đoàn nhắc tới Cứu Uy Tân, không có người nào không giơ ngón tay cái lên.

“ Sự tình đã qua năm năm, một lần nữa tôi ngồi ở tại đây, cảm xúc cuồn cuộn... “

Tiếng nói còn chưa rơi xuống, từ đằng sau phòng chủ tịch, thư ký Cứu Uy Tân vội vàng đi ra, thấp giọng nói mấy câu tại bên tai Cứu Uy Tân.

Sắc mặt Cứu Uy Tân nhất thời đại biến, mặt mũi tràn đầy màu trắng, microphone trong tay leng keng rơi trên mặt đất...

Dưới đài, đám người đông nghịt lập tức giao động, không biết chuyện gì xảy ra rồi, phải biết rằng, Cứu Uy Tân tại trước mặt công nhân viên chức Nam thép, cho tới bây giờ đều là uy nghiêm mà trấn định, bình tĩnh, chưa từng có vẻ thất kinh và chân tay luống cuống như vậy.

Không đợi Cứu Uy Tân đứng lên, có mấy người đàn ông mặc quần áo tây sắc mặt như sắt từ phòng trong đi ra, vây quanh trước mặt Cứu Uy Tân, từ trong ngực ra xuất ra chứng minh công tác, quơ quơ tại trước mặt Cứu Uy Tân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.