Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1189: Bạch hồ 21




Dịch: Bunnycrusher

Ôn Lương hoàn toàn không ngờ chuyện của cha mẹ mình lại dính líu tới lão tổ tông của Ôn gia.

Nhìn bộ dạng chẳng hề để ý của Ôn Thắng Kiệt, Ôn Lương cảm thấy máu trong lồng ngực sôi sục, lão có biết lão đã hủy hoại gia đình cậu không?!

Khiến gia đình cậu chia năm xẻ bảy, cửa nát nhà tan.

Giết cha mẹ đã đành, muội muội cũng vì lão mà không biết tung tích, sao lão có thể nhẹ nhàng bâng quơ tới vậy?

“Muội muội của ta, ngươi đã đưa muội muội của ta tới chỗ nào?” Ôn Lương đỏ mắt nghẹn ngào.

Trong lòng Ôn Lương có dự cảm bất an, nếu lão đã chán ghét cha mẹ cậu tới vậy, muội muội Ôn Nhu chắc chắn cũng sẽ chẳng được yên.

Không biết Ôn Nhu còn sống không nữa?

“Muội muội ngươi sao, yên tâm đi, muội muội của ngươi ta đã an bài rất tốt, nó đang tận hưởng một cuộc đời mĩ mãn ở Âm Dương Tông.” Ôn Thắng Kiệt cười quái dị, phát ngôn đầy dối trá.

Ninh Thư híp mắt nhìn Ôn Thắng Kiệt, Âm Dương Tông này khẳng định có trá. Sợ rằng không phải Âm – Dương trong hắc bạch song ngư, mà là Âm – Dương trong quan hệ nam nữ.

“Ngươi yên tâm, căn cốt của muội muội ngươi rất tốt, Âm Dương Tông nhất định sẽ bồi dưỡng nó thành đệ tử hoàn mỹ nhất.” Ôn Thắng Kiệt cười nói.

Ôn Lương mê mang, cậu vốn chỉ là một thiếu niên quanh quẩn nơi trấn nhỏ, nào đã được nghe qua cái gì gọi là Âm Dương Tông, không biết cũng là lẽ bình thường.

Những người ở nơi đây còn sùng bái, kính sợ Ôn Thắng Kiệt mới đạt Trúc Cơ Kỳ không khác gì tiên nhân cơ mà.

“Ôn Lương, đánh hắn trước đã.” Ninh Thư hô lớn, trước mặt kẻ thù còn nói tới nói lui cái gì, cứ đánh cho đã tay rồi sau đó nói tiếp, bằng không tu luyện cực khổ đến vậy để làm gì?

Ôn Lương phục hồi tinh thần, lấy tay quệt nước mắt nước mũi, cố gắng làm lơ hai linh hồn y hệt cha mẹ cậu nhóc.

Ôn Lương gào lớn một tiếng, một con kỳ lân nhảy ra từ sau lưng, uy phong lẫm liệt nhấc vó đánh về phía Ôn Thắng Kiệt.

Trong mắt Ôn Thắng Kiệt hiện lên một tia khinh miệt, trò cũ lặp lại, xưa không bằng nay, lão giờ đã là tu sĩ Kim Đan kỳ!

Chút tài mọn này thật khiến lão chướng mắt!

Cảm giác sức lực to lớn trong cơ thể đang sôi sục, Ôn Thắng Kiệt tự tin bấm ngón tay bắn chưởng.

Nhưng biểu tình trên mặt lão đột nhiên cứng lại, lão phát hiện công kích của mình không có tác dụng.

Đầu kỳ lân trong suốt sắp đụng mạnh vào lão.

Trong lòng Ôn Thắng Kiệt rối bời không hiểu, giờ lão đã đạt Kim Đan, mà sao vẫn không thể ngăn cản được thứ kia.

Trong thân thể rõ ràng có sức mạnh to lớn đang mạnh mẽ sục sôi mà, chẳng lẽ lão vẫn chưa hoàn toàn dung hợp được kim đan?

Ôn Thắng Kiệt tránh khí hình kỳ lân, nỗ lực điều động sức lực trong thân thể công kích kỳ lân.

Đột nhiên, Ôn Thắng Kiệt bị chấn động mạnh từ sau lưng, một lực rất lớn khiến lục phủ ngũ tạng của lão rung chuyển, đau tới tê tâm liệt phế khiến Ôn Thắng Kiệt phun một ngụm máu lớn.

Ôn Thắng Kiệt quay người, nhìn thấy một thiếu niên đang nắm chặt nắm đấm nện thật mạnh lên lưng lão, một bàn tay không lớn sao lại có thể chứa đựng sức mạnh như một ngọn núi ép xuống người vậy.

Trước có kỳ lân gào thét, sau có thiếu niên như lang như hổ, hai mặt đều là địch.

Ôn Thắng Kiệt gần như phải vắt kiệt toàn bộ sức lực để thoát khỏi vòng vây, ôm ngực, khóe miệng tràn đầy máu tươi.

Sao có thể thế được, lão đã là tu sĩ Kim Đan! Sao có thể bị một thằng nhóc đánh bại?!

Trong thân thể lão rõ ràng chứa đựng sức mạnh to lớn, sao thằng nhóc này có thể đến gần lão mà không bị phát hiện, đã vậy còn bị đả thương!

“Tiểu súc sinh! Hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi gặp cha mẹ mình!” Ôn Thắng Kiệt rống giận, nhanh chóng lay động Huyết Hồn Kỳ trong tay, khói đen nổi lên cuồn cuộn, che lấp cả bầu trời, không còn ánh sáng.

Toàn bộ ngôi nhà bị bao phủ bởi dòng khí âm trầm khủng bố.

Ninh Thư gắt gao cau mày, linh hồn nhiều gớm, âm tà sát khí thật nồng đậm.

Không khí ẩn chứa tuyệt vọng oán độc, cừu hận thống khổ khiến những linh hồn này càng thêm khổ sở, càng thêm hung tàn.

Người người trong viện đều bị cảnh tượng này dọa tới ngây người, ôm đầu đau đớn kêu rên.

Vài người bị khói đen gắt gao quấn quanh, có linh hồn ghé vào người họ cắn, xé linh hồn.

Tiếng thét chói tai, tiếng gầm gừ đau khổ tràn ngập toàn sân.

Công kích vật sống là bản năng của những linh hồn này.

Loại công kích không phân biệt địch ta này có thực sự tốt?

Ôn Lương cũng bị khói đen quấn quanh, sắc mặt tái nhợt, quan trọng nhất trong đám linh hồn đó còn có cha mẹ của cậu, gương mặt dữ tợn, ánh mắt vô tình oán độc, khiến trái tim Ôn Lương đau như cắt.

“Ôn Lương, chỉ có cách đánh bại Ôn Thắng Kiệt thì cha mẹ nhóc mới có cơ hội được giải thoát, bằng không bọn họ sẽ chịu thống khổ vô cùng vô tận, vĩnh viễn không được siêu thoát.” Ninh Thư trầm thấp nói, “Càng kéo dài thời gian, đau khổ họ phải chịu càng nhiều.”

Ôn Lương xiết nắm tay tới mức trắng bệch, rống giận một tiếng, không màng tới khói đen đang quấn quanh trên người nhào về phía Ôn Thắng Kiệt.

Trong lòng Ninh Thư nhanh chóng mặc niệm chú ngữ, mỗi lần chú ngữ đánh lên khói đen sẽ có một linh hồn thống khổ rít gào.

Ôn Thắng Kiệt thấy Ôn Lương xông về phía mình, hừ lạnh nói: “Cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của tu sĩ Kim Đan.”

Ôn Thắng Kiệt bóp pháp quyết, một trận công kích mạnh mẽ lập tức đánh tới Ôn Lương, hung hăng va chạm với khí hình kỳ lân, phát ra tiếng động rung trời, ngay cả không khí cũng trở nên vặn vẹo.

Ôn Lương chân không ngừng bước, xiết chặt nắm tay, lấy khí thế sét đánh đánh thật mạnh lên ngực Ôn Thắng Kiệt.

Thời gian tựa như đình trệ, một lúc sau, Ôn Thắng Kiệt phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.

“Khụ khụ khụ…” Ôn Thắng Kiệt nằm bất động trên mặt đất, không ngừng ho ra máu, mặt hiện vẻ khó tin, hắn là tu sĩ Kim Đan cơ mà, sao có thể bị một thằng nhóc đánh bay như vậy! Chật vật như vậy!

Ôn Lương không rảnh thảo luận vấn đề này, lại tiếp tục đánh một quyền lên ngực Ôn Thắng Kiệt.

“Phụt…” Ôn Thắng Kiệt lại phun máu, một tia máu bắn lên mặt Ôn Lương.

Ôn Lương không thèm để ý, cũng không lau máu trên mặt, lại nện tiếp một quyền lên ngực Ôn Thắng Kiệt.

Nếu không phải thân thể của người tu tiên mạnh mẽ hơn người thường, chỉ sợ Ôn Thắng Kiệt đã bị Ôn Lương đánh chết.

“A, Kim Đan của ta??!” Ôn Thắng Kiệt đột nhiên phát hiện kim đan trong đan điền của mình biến mất!

Trong nháy mắt từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

Hắn mới trở tu sĩ Kim Đan chưa tới một canh giờ, Kim Đan của hắn đâu mất rồi?

Ôn Lương lạnh nhạt nhìn Ôn Thắng Kiệt gần như tan vỡ, giơ nắm tay, một con Kỳ Lân rít gào vươn ra, nặng nề xuyên quan thân thể của Ôn Thắng Kiệt.

Ôn Thắng Kiệt phun một ngụm máu xa hơn một thước, tán thành huyết vụ.

Hơi thở Ôn Thắng Kiệt mong manh, đôi mắt đầy tơ máu thẳng lăng lăng nhìn Ôn Lương.

“Đừng giết ta, ta nói cho ngươi chỗ muội muội của ngươi, ta còn có thể mang muội muội ngươi về.” Ôn Thắng Kiệt mặt vàng như lá, người như ngọn đuốc điêu tàn trước gió.

Nếu chịu thêm một đòn nữa lão chắc chắn sẽ khí tuyệt bỏ mình.

Ninh Thư thấy một màn như vậy, lặng im không lên tiếng, chuyện này tùy Ôn Lương xử lý.

Ninh Thư muốn một khối linh thạch của tiểu hồ ly, tuy tiểu hồ cực kỳ không muốn, nhưng vẫn phải đưa cho cô một khối linh thạch khá tốt.

“Về sau nhớ trả lại cho ta đó.”

Ninh Tư dùng linh thạch bố trí một tụ dương trận đơn giản, có trận pháp này, dương khí chính khí xung quanh sẽ tụ tập tới xua tan âm khí sát khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.