Edit: Akito
Ninh Thư nhìn Linh Hồn Châu trong tay, trong lòng rất kích động, bên trong đều linh hồn lực đấy, nếu hấp thu được linh hồn lực bên trong, linh hồn của cô sẽ trở nên lớn mạnh hơn, nếu gặp phải một vài nhiệm vụ khó giải quyết, cần nán lại ở thế giới đó lâu một chút cũng không sao, đối với linh hồn cũng không thương tổn bao lớn.
“Chắc không phải cô muốn hấp thu linh hồn lực của Linh Hồn Châu đi?” 2333 châm chọc nói: “Cô đây là hành vi tìm chết, loại Linh Hồn Châu này chỉ biết hấp thu linh hồn, linh hồn gì cũng đều có thể hấp thu, được xưng là người thu thập linh hồn, cô lại muốn hấp thu thứ này, không ai có thể hấp thu nó, nếu như bây giờ cô ở trạng thái linh hồn thể mà nói, thì cô đã bị nó hấp thu rồi, chết không kịp ngáp rồi.”
“Thứ này là vũ khí sắc bén để đối phó linh hồn, là linh hồn đều sợ nó.” 2333 liên tục khuyên bảo, “Cô cũng không nên sinh ra ý nghĩ gì, chờ đến sau khi cô trở lại không gian, tôi thay cô bảo quản thứ này, ở không gian cô là linh hồn thể, sẽ bị hạt châu hấp thu.”
Ninh Thư: …
Còn tưởng rằng là bảo bối gì đó, nguyên lai là một đồ vật chỉ có vào chứ không có ra, rốt cuộc Ninh Thư cũng hiểu vì sao nữ quỷ lại bỏ chạy, hóa ra là sợ thứ này nhỉ.
Ninh Thư cất hạt châu đi, sau đó lấy thảo dược bà đồng đưa ra, thảo dược này lớn lên rất kỳ lạ, cây chỉ có hai lá, lại kết ra một trái giống như thai nhi.
Ninh Thư từng thấy thứ này trên sách của thần y, gọi là quả trường sinh, nghe nói có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, khi đó lúc Ninh Thư nhìn còn tưởng rằng là giả, nhưng hiện tại bà đồng cư nhiên muốn cô đi hái nó.
Phỏng chừng là bà đồng muốn kéo dài tuổi thọ, không nghĩ tới thế giới này có đồ vật trân quý như vậy, khó trách bà đồng có thể đem Linh Hồn Châu cho cô.
“Ở vị diện cao cấp một chút thì quả này không trân quý như vậy, nhưng Linh Hồn Châu lại cực kỳ trân quý, một vị diện cũng khó có khả năng có một viên hạt châu, khoản mua bán này có lời.” 2333 nói.
Nếu đã như thế, Ninh Thư liền quyết định đi tìm cái quả này, hơn nữa thứ này sinh trưởng ở vách núi vách đá, thứ trân quý như này sẽ có động vật hung mãnh trông coi đấy.
Cô một cô gái yếu ớt nói không chừng thật sự sẽ chết, may mắn hiện giờ Ninh Thư đang luyện Tuyệt Thế Võ Công, sức lực và độ nhạy bén đều gia tăng, đi rèn luyện một chút có lẽ có thu hoạch.
Ninh Thư không thể nào ăn quỵt một viên hạt châu như vậy của bà đồng, trước không nói bà đồng này biết một vài vật cổ quái kỳ lạ quý hiếm, cô cầm đồ đi thì Trang Vũ Đồng làm sao bây giờ, không bị lệ quỷ giết, ngược lại cũng bị bà đồng chỉnh chết.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư được hai ông bà kêu dậy ăn cơm sáng, sau đó mang theo một bó dây thừng đi về phía núi sâu đằng sau thôn, ba Trang thấy Ninh Thư cầm một bó dây thừng, lại còn xách đao bổ củi, hỏi cô đi đâu, Ninh Thư nói vào núi tìm chút nấm dại đem về trường tặng thầy cô.
Ba Trang nghe vậy, chỉ bảo Ninh Thư cẩn thận một chút.
Ninh Thư dựa theo con đường trên giấy đi vào núi sâu, càng đi lá rụng trên mặt đất càng sâu, phía trên có rất nhiều phân động vật.
Cây cối cũng rất thô to, rất hùng vĩ.
Núi rừng xanh um tươi tốt, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua lá cây tạo thành những đốm sáng nho nhỏ.
Ninh Thư tới nơi cần tìm, vật này sinh trưởng ở trên vách núi, Ninh Thư phải dùng dây thừng, mới có thể hái quả trường sinh.
Ninh Thư nhìn thoáng vực sâu phía dưới, tức khắc đầu choáng váng não phình to, má ơi, cô sợ độ cao.
Ninh Thư lau mồ hôi lạnh trên đầu, buộc chặt dây thừng vào thân cây, rồi lấy một sợi dây thừng khác buộc vào người mình, kéo dây thừng chậm rãi đi xuống.
Vì viên hạt châu kia Ninh Thư cũng rất liều mạng, quả trường sinh ngay bên cạnh, nhìn gần càng thêm kinh hãi, quả này hoàn toàn là bộ dạng một thai nhi, cuộn tròn một chỗ, thậm chí trên mặt cũng đã có ngũ quan.
Mẹ nó, cái này chắc không phải muốn lớn thành một đứa bé đi?
Ninh Thư nhớ trong sách thần y có nói, nó chính là một loại thực vật, chẳng qua thực vật lớn lên như vậy đúng là làm cho người ta ngạc nhiên mà.
“2333 hệ thống quân, thứ này rốt cuộc là gì vậy?” Ninh Thư vươn tay muốn hái quả trường sinh xuống.
“Đơn giản chỉ là một loại linh thảo mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên, chờ cô đến vị diện tu chân, linh thảo gì đều có thể nhìn thấy.” 2333 nhàn nhạt nói, ngữ khí mất hết hứng thú, hiển nhiên là không muốn giải thích gì thêm với Ninh Thư.
Ninh Thư chính là một cái đồ nhà quê.
“Khè khè…” Đột nhiên có thứ gì đó phóng vào tay Ninh Thư, Ninh Thư nhanh chóng thu tay, kéo dây thừng đạp một cái, rời xa quả trường sinh, lúc này mới thấy rõ, cách quả trường sinh có một con rắn to bằng ngón út, chỉ là con rắn nhỏ dài ba tấc, con rắn này rất nhỏ, màu sắc không sai biệt lắm giống nham thạch, trước đó Ninh Thư vẫn chưa chú ý tới.
Con rắn uốn lượn thân thể, cảnh giác nhìn Ninh Thư.
May mà thu tay lại nhanh, bằng không bị nó cắn trúng thì thảm rồi.
Một người một rắn cứ đối diện nhau như thế, Ninh Thư sớm nên nghĩ đến quả trường sinh sẽ có thứ gì đó trông coi, nếu không lớn lên ở trên vách núi, sẽ bị chim mổ.
Hiển nhiên là con rắn này vẫn luôn canh quả trường sinh.
Hiện tại chỉ có xử lý con rắn này mới có thể lấy được quả trường sinh, Ninh Thư nhanh chóng rút ra đao bổ củi bên hông bổ thẳng về phía con rắn nhỏ, đã tới bước này rồi, chỉ có thể liều mạng.
Con rắn nhỏ ngẩng đầu rắn táp tới tay Ninh Thư, tay Ninh Thư di chuyển bổ về phía đầu rắn, con rắn nhỏ lạnh như băng dựng thẳng đồng tử trong đó lộ vẻ hung hãn, cư nhiên bay lên nhào vào mặt Ninh Thư.
Ninh Thư vận khí, một tay kéo dây thừng, chân đạp vách núi, tránh con rắn nhỏ đang xông lại, một tay cầm đao bổ củi bổ vào thân rắn, trực tiếp chém con rắn thành hai nửa, thi thể nó rớt xuống vách núi.
Tay chân Ninh Thư cũng có chút nhũn ra, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, thở một hơi hái quả trường sinh xuống, đặt vào hộp bà đồng cho cô.
Lúc về nhà, ba Trang thấy Ninh Thư chật vật, cũng không nhìn thấy nấm, hỏi: “Nấm đâu?”
“Con hái được một ít, nhưng đều là nấm độc, chi bằng không hái, để người ăn trúng lại xảy ra chuyện.” Ninh Thư tùy tiện tìm một lý do.
Ba Trang cầm sọt tre, bảo để vào núi tìm, tìm không có độc.
Ninh Thư nhìn theo bóng lưng ba Trang, đây là một người cha vì con suy nghĩ mọi thứ a, Trang Vũ Đồng có ba mẹ như vậy rất hạnh phúc, bằng không cũng sẽ không nghịch tập thay đổi vận mệnh của mình, nói đến cùng vẫn là vì cha mẹ.
Ninh Thư tùy tiện tắm rửa một cái, liền cầm hộp đi đến nhà bà đồng, Ninh Thư đứng ngoài sân gọi to: “Bà bà, con tới rồi.”
“Vào đi.” Giọng bà đồng khàn khàn.
Lúc này Ninh Thư mới vào phòng, đưa cái hộp cho bà đồng, “Con hái được rồi.”
“Nhanh như thế?” Giọng bà đồng khàn khàn, vươn cánh tay như củi khô, mở hộp ra, nhìn thấy quả trường sinh bên trong, tay cũng đang run rẩy, “Đúng là…”
Phỏng chừng là cố kỵ Ninh Thư ở trước mặt, bà đồng cũng không thốt lên tên quả, nhanh chóng cất cái hộp.