Y Thống Giang Sơn

Chương 41: Có ơn tất báo (Trung)




Viên Sĩ Khanh mời Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng cùng tới tầng ba Yến Vân Lâu, còn về phần tám gã tùy tùng thì là không có tư cách ngồi cùng bàn với Hồ Tiểu Thiên, nên được Viên Sĩ Khanh an bài ngồi tại lầu một, cũng được chiêu đãi bằng thức ăn, rượu ngon.

Dịch Nguyên Đường ngay cạnh Yến Vân Lâu, hai nhà vẫn rất quen thuộc với nhau, bình thường Viên Sĩ Khanh cũng hay sang đây ăn cơm, giờ Hồ Tiểu Thiên cũng nhận ra địa vị thầy thuốc ở thời cổ đại này cũng khá cao, được tôn kính hơn nhiều so với xã hội hiện đại, đến mức phàm là người quen mặt Viên Sĩ Khanh gặp lão đều nhao nhao đứng dậy hành lễ, trong mắt đều tràn ngập sự cảm kích và tôn trọng, quan hệ hai bên tương đối hòa hợp, nhớ tới cuộc đời làm thầy thuốc của mình, phần lớn người bệnh đều sợ hãi thầy thuốc, ít có loại tôn trọng phát ra từ nội tâm như thế này, thậm chí có người còn coi thầy thuốc không khác gì kẻ thù, chả biết tại sao phát triển hơn ngàn năm lại thành kiểu thủy hỏa bất dung như vậy. Giữa người cứu và người được cứu sao lại tồn tại hiểu lầm như vậy? Là do xã hội thay đổi con người hay đó chính là bản tính? Hồ Tiểu Thiên thầm than thở, xem ra phát triển văn minh hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp với sự thiện lương của con người a.

Nhưng vẫn còn nhiều chỗ giống nhau đấy, nói thí dụ như đi ăn tiệc, biếu quà, chỉ là không biết ở đây có thói quen thưởng tiền không, dù quá khứ Hồ Tiểu Thiên vô cùng xem thường nhận tiền thưởng, nhưng các sự tình như là ăn tiệc biếu xén gì đó lại không quan trọng. Nhất là lúc chữa bệnh cho người ta xong, được mời đi chè chén ăn uống thì cũng không ảnh hưởng gì, đương nhiên phải là người ta toàn tâm toàn ý cảm tạ mới được.

Viên Sĩ Khanh lấy hai con chim nhạn Triển Bằng đưa tới cho Tống lão bản lão bản của Yến Vân Lâu, mọi người là láng giềng, qua thời gian dài Dịch Nguyên Đường chiếu cố sinh ý Yến Vân Lâu không ít, hơn phân nửa mối làm ăn của Yến Vân Lâu là do Dịch Nguyên Đường mang tới, cho nên ngoài mặt thì Dịch Nguyên Đường ngang với cha mẹ nuôi dưỡng nó, cho nên Tống lão bản vô cùng khách khí và cung kính Viên Sĩ Khanh.

Thời điểm Tống lão bản mang chim nhạn rời đi, Mộ Dung Phi Yên thoáng nhìn mũi tên trên cổ chim nhạn, tại phương diện võ công nàng coi như người trong nghề, một người thợ săn thông thường chỉ sợ sẽ không có bổn sự một mũi tên trúng hai con chim này.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Triển anh hùng!"

Triển Bằng nói: "Ân công, ta không thể tính là anh hùng gì đó, người trực tiếp gọi tên ta là được!"

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Một mũi tên bắn rớt hai con chim nhạn, không phải anh hùng thì là cái gì?"

Triển Bằng giờ mới biết sao hắn gọi mình là là anh hùng, cười nói: "Chẳng qua là trùng hợp mà thôi! Nhắm vào một con nhạn lớn ai ngờ mũi tên bay ra lại đâm trúng hai con, ta đi săn từ mười ba tuổi, đến nay đã hơn mười hai năm nhưng chuyện một mũi tên trúng hai nhạn là lần đầu a." Triển Bằng mới hai mươi lăm tuổi nhưng nhìn bộ dạng gian nan vất vả, có chút lớn trước tuổi, nói hắn ba mươi lăm tuổi thì Hồ Tiểu Thiên cũng tin.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta thì luyện tập băn tên hơn mười năm rồi nhưng chuyện như vậy lại chưa từng gặp đó." Ý của nàng là không tin Triển Bằng chỉ là trùng hợp, nếu như nói là trùng hợp thì tai sao ta không trùng hợp được?

Hồ Tiểu Thiên nói: ""Thuật nghiệp hữu chuyên công, nghe hai người nói vậy thấy loại vận khí này không có khả năng ai cũng có được, chắc do ăn ở a."

Mộ Dung Phi Yên đương nhiên có thể nghe ra tên này châm biếm mình ăn ở không tốt, tức giận thừa dịp mọi người không để ý liền hung hăng dẫm lên chân Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên đai đớn hít một hơi lạnh: "Di!"

Tất cả mọi người đều bị phản ứng của hắn làm giật mình nhìn lại, đúng lúc cửa phòng đã mở ra Tống lão bản mang một cặp bố con đến, người cha hơn năm mươi tuổi gầy bé thấp yếu, còn thiếu nữ kia thì tuy áo vải trâm gai nhưng dung nhan lại có chút thanh tú, chẳng qua đôi mắt tuy rằng khá lớn nhưng lại vô cùng ảm đạm.

Hồ Tiểu Thiên từ mắt nàng liền đoán được nàng là một người mù.

Tống lão bản cười nói: "Các vị khách quý, ta mời hai người họ đến để cai hát trợ hứng." Lúc đợi đồ ăn lại được uống trà nghe nhạc, đây là đãi ngộ chỉ khách quý mới có.

Viên Sĩ Khanh cười nói: "Tốt!" Cái này là nói cho cha con họ Phương, cha là Phương Tri Đường con gái là Phương Phương, ngày bình thường đều ca hát làm xiếc kiếm sống, lại nói hai người họ có cùng nguồn gốc với Viên Sĩ Khanh, hai người này cũng không phải người bản địa mà là người Tây Xuyên, cô bé Phương Phương này cũng không phải mù lòa bẩm sinh mà là lúc lúc mười hai tuổi thì mắt chợt trở nên mờ nhạt, người trong nhà cho đi chạy chữa khắp nơi, bỏ ra vô số tiền, thuốc cũng không biết đã uống bao nhiêu nhưng đáng tiếc là không có hiệu quả, mắt càng ngày càng kém, người đứng cách một xích cũng nhìn không rõ, Phương Tri Đường không cam lòng để con gái đui mù như vậy, liền bán ruộng vườn dẫn con gái lên kinh thành, nghĩ Kinh Thành là nơi danh y tụ tập, thánh thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, may ra có thể chữa cho con mình.

Chỉ tiếc vận mệnh nghiệt ngã, trên đường đến kinh thành lại gặp cướp, tuy có thể bảo toàn tính mạng nhưng lộ phí đã bị lột không còn một cắc, hai cha con vừa đi đường vừa hát rong để tới Kinh Thành. Đầu tiên là tới Thanh Ngưu Đường, Thanh Ngưu Đường sau khi xem liền kết luận không thể chữa mắt cho Phương Phương, mang theo tâm lý cầu may, hai người đi tới Dịch Nguyên Đường, Viên Sĩ Khanh nhân hậu chẳng những miễn tiền khám bệnh cho họ mà còn tự mình ra tay, thử mấy liều thuốc vẫn không thấy chuyển biến gì tốt đẹp, Viên Sĩ Khanh cũng không có cách. Ba đại y quán trong kinh thành thì chỉ còn Huyền Thiên Quán là hai người chưa tới, nhưng cánh cửa Huyền Thiên Quán cực cao, tiền khám bệnh xa xỉ, nếu muốn quán chủ Huyền Thiên Quán đích thân ra tay thì không phải vương công quý tộc thì không được, số tiền năm lượng vàng để chữa bệnh đối với họ như con số trên trời.

Kỳ thật Viên Sĩ Khanh cũng đã nói cho hai người là dù tới được Huyền Thiên Quán thì cũng chưa chắc chữa mắt cho Phương Phương, nhưng tính tình Phương Tri Đường này lại cực kỳ quật cường, chưa thấy Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định, vì thế liền lưu lại kinh thành vừa hát rong vừa tích góp từng chút tiền khám bệnh một.

Viên Sĩ Khanh thương hại hắn hoàn cảnh hai cha con liền giới thiệu hai người đến Yến Vân Lâu hát rong, hầi như mỗi lần tới đây lão đều gọi cha con họ đến hát. Cũng do Phương Phương lớn lên có chút thanh tú, giong hát lại tuyệt vời, cho nên rất được khách nhân hoan nghênh, Tống lão bản cũng thương hoàn cảnh họ nên cho họ hát ở tửu lâu miễn phí, không lấy một xu, hơn một năm nay hai cha con họ đã tích góp được không ít bạc, ngày tới mục tiêu không xa.

Viên Sĩ Khanh nói: "Hát nhất tiễn mai đi!"

Hồ Tiểu Thiên nghe vậy khẽ khẽ giật mình, không thể nào! Sao ở đây cũng có nhất tiễn mai? Độ lan truyền của bài này cũng quá trâu bò a, chẳng lẽ một ca khúc có thể xuyên qua lực lượng thời không?

Phương Phương nhẹ nhàng bước tới làm một cái vạn phúc, hai cha con ngồi xuống, Phương Tri Đường lấy tỳ bà, dạo một khúc động lòng người, Phương Phương khẽ khẽ hé đôi môi đỏ mộng hát: "Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, nhẹ giải áo tơ độc bên trên lan thuyền, trong mây ai gửi gấm ghi, nhạn chữ quay về lúc nguyệt đầy Tây lầu, hoa từ phiêu linh Thủy tự chảy, một loại tương tư hai nơi rảnh rỗi buồn, tình này không tính có thể tiêu trừ, mới hạ lông mày lại chạy lên não..." Giọng hát uyển chuyển trầm nhu, như khóc như kể, trong thoáng chốc làm đám đông khẽ dừng lại.

Hồ Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn qua cô gái mù này nhập thần, lại nghe Viên Sĩ Khanh kể về thân thế đáng thương của hai người, trong lòng có chút cảm giác đồng tình, giờ bây giờ nghe Phương Phương hát trong lòng xúc động, không ngờ cô gái này lại hát đầy tình cảm vậy, lay động lòng người.

Cái nhìn về nghệ thuật của Hồ Tiểu Thiên vốn không tệ, tuy không thể nói là cách thưởng thức rất cao, nhưng cũng không thấp có thể làm cho hắn cảm động thì cũng cho đa số người cảm động, Mộ Dung Phi Yên cũng rất cảm động nhưng lại không nghĩ là Hồ Tiểu Thiên cảm động thấy tên này ngơ ngác say mê nhìn Phương Phương, lập tức đánh giá bằng bốn chữ, sắc thụ hồn dữ, nàng không cho rằng Hồ Tiểu Thiên đang chăm chú, nghĩ tên này chỉ sợ đã lột trần người ta ra mà mê đắm rồi, thành kiến đối với một người rất khó thay đổi. Mộ Dung Phi Yên thầm nghĩ tên hoàn khố này sinh ra ý nghĩ không an phận gì, nếu dám khi dễ cô gái mù đáng thương này thì mình sẽ không bỏ qua cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.