Dưới mệnh lệnh của ông cụ Cố, Hàn Liên đành chấp nhận đưa Lâm Kiều Kiều về nhà.
Ở trong bệnh viện, mặc dù là phòng riêng nhưng nói thế nào cũng không thể thoải mái bằng trong nhà được.
Ai ngờ đến khi về nhà, Cố lão gia tử vẫn không hài lòng, nhíu mày đi tới đi lui: “Trước khi kết hôn không ở chung cũng được nhưng kết hôn còn tách ra ngủ riêng? Như thế này đến bao giờ tôi mới được ôm chắt gái?”
Lần này Lâm Kiều Kiều cũng trợn tròn mắt.
Cô vội vội vàng vàng mở miệng: “Ông nội, xương đùi của cháu bị gãy, ở chung một phòng cùng với anh Đông Quân có vẻ không thích hợp lắm đâu?”
“Có gì mà không hợp.
” Cố lão gia tử chỉ huy người giúp việc xách đồ vào “Hắn cần phải chăm sóc cháu, ở chung lâu ngày mới tăng tiến tình cảm được.
”
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Đừng nói là chăm sóc, Cố Đông Quân không gϊếŧ chết mình coi như cám ơn trời đất.
Tất nhiên cô không có năng lực phản kháng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Hàn Liên cùng Cố Hân Nhiên.
Không phải hai người này rất chán ghét mình cùng Cố Đông Quân ở chung với nhau sao, nhanh chóng tìm lý do để nói đi!
Nhưng mà ánh mắt cầu xin truyền đến hai người bên kia liền trở thành khiêu khích trắng trợn.
Cố Hân Nhiên tức giận quay đầu rời đi, Hàn Liên cũng không biết nên làm gì, đành giả vờ làm con dâu tốt tiếp đãi ông cụ Cố.
Lâm Kiều Kiều bị ép buộc nằm trên giường lớn của Cố Đông Quân, chân bó bột thạch cao được treo lên.
Đầu óc mê man đau khổ.
Cô ôm hy vọng hỏi hệ thống: “có người nào xuyên qua mà thảm hại như tôi không?”
【 Đinh! Xin chào người chơi, hệ thống 001 cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào mới ngày đầu tiên đã gãy xương! 】
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Hừ, đồ máy móc thiểu năng trí tuệ!
Cố lão gia tử sau khi đi, để lại trong nhà hai người hộ lý chăm sóc cho cháu dâu.
Có bọn hắn ở đây, thời gian tới Lâm Kiều Kiều có thể trôi qua tốt hơn một chút.
Cố Đông Quân không biết có phải là nghe nói phải ngủ chung với Lâm Kiều Kiều hay không mà hôm đó liền đi công tác một đoạn thời gian rất lâu chưa trở về.
Lâm Kiều Kiều quyết định dứt khoát muốn mỗi ngày đều nằm trên giường chơi điện thoại, buổi chiều thì để hộ lý đẩy ra ngoài đi dạo 2 vòng.
Qua một đoạn thời gian hết ăn rồi lại nằm, gương mặt của cô càng trở nên mượt mà sung mãn, xinh đẹp hơn lúc ban đầu rất nhiều.
Một ngày như thường lệ, Lâm Kiều Kiều nằm lì ở trên giường lớn.
Cố Hân Nhiên cũng đi vào gian phòng vòng quanh 2 vòng trước sau Lâm Kiều Kiều để khiêu khích, sau đó chờ lúc mọi người ra ngoài hết, cảnh cáo Lâm Kiều Kiều một cách hung tợn: “Đừng có mơ mộng hão huyền có thể làm chuyện gì với Đông Quân.
”
Trong ánh mắt là chán ghét không thèm che giấu.
Ngày nào Lâm Kiều Kiều cũng phải nghe loại ngôn từ này đã chán đến mức tai muốn mọc mạng nhện, khoát khoát tay nói lầm bầm: “Ai mà thèm con cóc kia chứ.
”
Cố Hân Nhiên cũng không dám có động tác gì, cảnh báo cô vài câu, thấy hộ lý trở về liền chạy.
Lâm Kiều Kiều nhìn hộ lý bằng ánh mắt lấy lòng, kéo lấy góc áo cô nũng nịu: “Dì Trang, van cầu dì để ta gặp chú Tống một chút xíu thôi.
”
“Không được đâu!” dì Trang không nhịn được bóp lấy cái mũi của cô, “Bác sĩ nói không thể ăn đồ có nhiều dầu cay, hơn nữa ăn khuya cũng không tốt cho cơ thể.
”
Con bé này này căn bản không có dáng điệu của Thiếu phu nhân, tính khí cực kỳ mềm mỏng, dễ chịu.
Lâm Kiều Kiều chắp hai tay lại trước ngực, con mắt tròn xoe long lanh: “Đi mà đi mà.
”
“Thật không có cách nào đối phó với cháu.
” Dì Trang thở dài.
Tiếng nói vừa dứt, chú Tống đã bưng khay đồ ăn từ bên ngoài vào, nhỏ giọng thì thầm: “Đại phu nhân cùng đại tiểu thư đã ngủ, mau ăn mau ăn.
”
Hắn nấu một tô cháo gà hầm sâm, bưng đến trước mặt Lâm Kiều Kiều, cưng chiều nói: “Đến lúc nhị gia trở về chỉ sợ cũng không thể ăn khuya mỗi ngày được nữa.
”
Dì Trang lắc đầu không còn cách nào.
Đứa bé này càng ăn càng vui vẻ, biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể sủng ái cưng chiều thôi.
Theo như cô nói thì ăn đêm xong mới không bị mộng du đi tìm đồ ăn.
Lâm Kiều Kiều ăn uống no đủ nằm xuống nằm ngáy o o, 2 tay 2 chân giang rộng ra, một mình chiếm hết cả cái giường lớn.
Bắp đùi bó bột bản không ảnh hưởng đến tư thế ngủ của cô một chút nào.
Đang ngủ say, bỗng nhiên có vật gì đè nặng xuống trên thân thể, hơi thở nồng nàn phà lên mặt khiến cho cô không thở nổi.
Mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi.
Vành tai hơi ngứa, truyền đến giọng nói khàn khàn của đàn ông: “Kiều Kiều.
”
Lâm Kiều Kiều cảm thấy có thứ gì đang sờ mó eo mình, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy trước mặt là hai con ngươi hung hãn nóng nảy.
Giống như sói.
“Cố, Cố Đông Quân?” Lâm Kiều Kiều bị dọa đến cứng ngắc, vừa tỉnh ngủ cuống họng không nói nên lời, dáng vẻ yếu đuối hoảng sợ để cho người đàn ông nào cũng phải thương tiếc.
Âm thanh này giống như thứ vũ khí lợi hại, màu mắt của người đàn ông càng đậm thêm mấy phần hiện lên rõ ràng mấy phần sắc dục nguy hiểm.
Cảm xúc mềm mại truyền đến tay.
Để cho hắn muốn nổi điên.
Lâm Kiều Kiều khó chịu đưa tay đẩy hắn ra, chạm vào cơ bụng rắn chắc, nhỏ giọng ngăn cản: “Cố Đông Quân, đừng như vậy.
”
Cô và Cố Đông Quân không có chút tình cảm nào, sống chung bình thường không được sao, đột nhiên nổi điên muốn làm chuyện cầm thú như vậy.
Cô gái nhỏ không có chút sức lực nào, đôi tay đẩy người khác cũng mềm nhũn.
Cố Đông Quân dường như cảm thấy vướng bận, đem hai tay của cô đè lại.
Tư thế càng thêm mập mờ.
Lâm Kiều Kiều sợ rơi nước mắt, một nụ hôn tràn ngập tính xâm lược trong nhát mắt chặn lại miệng của cô.
Không có chút nhẹ nhàng ôn nhu nào
Trong bóng tối không thây rõ khuôn mặt Cố Đông Quân, chỉ có con mắt hung ác thâm trầm đang hừng hực lửa tình.
“Ô.
”
Lâm Kiều Kiều bị hôn đến ngạt thở, toàn thân đều mất đi sức lực, nước mắt rơi xuống lách cách, nhỏ giọng nghẹn ngào khóc sụt sùi.
Động tác người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Hai con mắt dần dần trong suốt thanh tịnh, tràn ngập rét lạnh.
Hắn buông tay Lâm Kiều Kiều ra, mở đèn đầu giường lên.
Ánh sáng dìu dịu tỏa đầy gian phòng.
Tóc cô gái nhỏ vung vãi ở trên gối, quần áo lộn xộn lộ ra bả vai trắng nõn mềm mại, ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nước mắt dính đầy mặt, đôi môi đỏ thắm ướŧ áŧ hơi hơi sưng lên.
Cô không tự chủ được hốt hoảng chui vào trong chăn, che phủ bản thân cực kỳ chặt chẽ.