Phía trước, đại quân Cung Thiên Vinh
vừa đến, Hầu Nhuận Sơn lập tức thu tay lại, tướng lĩnh hai bên đều ngầm
hiểu lẫn nhau, nhưng chưa nói đến ngươi chết ta sống, dù sao cũng rơi
vào tai hoàng thượng, không phải chiến đấu với quân đội nước khác, mà
người một nhà lại không hiểu sao lại xung đột nội bộ, có thể hiểu, đều
chờ đợi rơi đầu đi!
Quân đội
Hầu Nhuận Sơn bỏ chạy, mà quân đội Cung Thiên Vinh đang vội vàng tìm đám người Phượng Hiên, sợ bọn họ kỳ thật đã tới chậm. May mắn sau khi
Phượng Tiêu phái người đến liên hệ, thì lúc này mới biết chúa thượng tuy rằng bị thương, nhưng không có gì đáng ngại. Mà Cung Như Tích cùng Cung Nhạc phía sau mang theo nhân mã phòng thủ hậu phương cũng đến, bọn họ
tuy có thương vong, nhưng không nghiêm trọng. Vì vậy, vì sợ đám người
Hầu Nhuận Sơn quay lại, ba đội ngũ đều ở gần đó đợi mệnh, chờ đợi chỉ
thị của Phượng Hiên.
“Vừa rồi lễ vật cùng thuốc của phu nhân
đều đã để lại xe, nhờ Ki túc trưởng lão phái người đi trước mang những
lễ vật đến nơi của nhạc phụ nhạc mẫu. Đừng nói là lễ vật gặp mặt, cứ dựa lý do mỗi tháng mà đưa đến là được rồi!” Nụ cười của Phượng Hiên lộ ra
vẻ suy yếu cùng mỏi mệt.”Để Thiên Vinh phái người hậu táng bọn thị vệ đã hy sinh, rồi dàn xếp người nhà của bọn họ. Sau đó, bảo hắn mang quân
của Cung gia quay về nơi đóng quân. Mặt khác nói hắn phái người thả ra
tin tức đến tai Cố Tín, để Hầu Nhuận Sơn cho Cố Tín xử trí, về phần
những người của Hầu Nhuận Sơn còn có ai tham dự, điều tra ra cho ta! Nhớ lấy, đừng cho chuyện này truyền vào tai hoàng thượng, dù sao quân đội
của Thiên Vinh cũng đã tự ý rời khỏi vị trí đóng quân. Cung Nhạc vẫn như cũ âm thầm đi theo, mấy người các ngươi trừ ngươi đã bị nhạc phụ mẫu
gặp qua, những người khác tìm lý do, đừng cho phu nhân phát hiện thân
phận của các ngươi khi đi theo ta, tốt nhất có thể vào ở nhà nhạc phụ
nhạc mẫu ta! Còn ngươi hãy theo bọn Cung Nhạc, biết không?”
“Dạ!”
“Về phần Nguyệt Tinh Hồn kia, phái người đến hỏi hắn muốn cái gì, trong phạm vi hợp lý, ta đều thỏa mãn hắn!”
Đối với Phượng Hiên, kẻ có ân với hắn,
hắn đương nhiên sẽ báo đáp. Nhưng hắn không biết Nguyệt Tinh Hồn này,
cũng không biết hắn chính là Nguyệt Bát, nên Phượng Hiên cho rằng Nguyệt Bát mật báo chắc chắn có mục đích gì.”Hôm nay chúng ta ở sơn động ở một đêm, ngày mai khởi hành!”
Nhanh chóng nhận lệnh rời đi, vừa mới đi không bao lâu, Cốc Nhược Vũ liền mừng rỡ chạy trở về.
Phượng Hiên hắm mắt dưỡng thương, nghe thấy âm thanh của Phượng Tiêu – kẻ đang tạm thời đảm nhiệm của vú em: “Ngài đã trở lại!”
“Uh.” Cốc Nhược Vũ mỉm cười gật đầu lên
tiếng trả lời với Phượng Tiêu, sau đó ngữ khí có chút oán giận nói với
Tiểu Cốc lượng, “Lượng nhi, mấy ngày nay sao con không nói cho mẹ biết,
vết thương trên mặt mẹ đã khá hơn nhiều rồi?” Nhi tử hẳn là phải nói cho nàng biết việc đại sự này mới đúng, vì sao gạt nàng?
Tiểu Cốc Lượng vốn có vấn đề nghiêm
trọng về thẩm mỹ,nghiêng đầu nhìn mặt mẫu thân, buồn bực nghĩ: Có cái
gì khác nhau sao? Mẹ vẫn đẹp mà!
Thấy vẻ mặt nhi tử không hiểu, cho là
con không biết, Cốc Nhược Vũ từ bỏ, đưa tay muốn ôm Tiểu Cốc Lượng đang
cưỡi ở trên cổ Phượng Tiêu xuống.
Bé vẫn muốn tiếp tục tại tác uy tác phúc ( làm mưa làm gió) trên đầu Phượng Tiêu nên lắc đầu không chịu, tay nhỏ bé gõ nhẹ trên đầu Phượng Tiêu, ý tứ bé muốn tiếp tục chơi đùa.
“Để bé chơi với ta một lúc, ngài không
cần lo lắng, nhanh chóng vào đi thôi!” Đường đường thị vệ đại nhân lại
biến thành vú nuôi, nhưng kỳ thật hắn vẫn rất vui vẻ , bởi vì Thiếu tông chủ nhà hắn vừa xinh đẹp đáng yêu lại thông minh gian trá. Thật hạnh
phúc!
Cảm thấy nhi tử giống như thực sự thích
Phượng Tiêu, Cốc Nhược Vũ không hề miễn cưỡng, tùy ý để nhi tử chơi đùa, còn mình thì tiến vào trong sơn động.
Phượng Hiên từ đầu đến cuối vẫn vãnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, biết nương tử thân ái đang đi vào, nháy mắt
thay đổi bộ dạng, trước mặt nương tử nhà mình nhất định phải có biểu
tình đáng thương, như vậy, nương tử đại nhân mới đồng cảm mềm lòng yêu
chiều hắn, yêu thương hắn, hắc hắc, hạnh phúc chính là như vậy!
Quả nhiên, Cốc Nhược Vũ thấy bộ dạng hắn không có tinh thần liền đau lòng hỏi: “Đau lắm hả?”
“Ừm!” Phượng Hiên ý bảo Cốc Nhược Vũ tới gần chút nữa.
Cốc Nhược Vũ dựa vào hắn ngồi xuống,
nghĩ đến hắn phải chịu đau, nhưng đó là vết thương bởi kiếm, lại không
thể xoa bóp để giảm bớt nổi thống khổ của hắn, nàng không khỏi lo lắng
thêm.
Phượng Hiên hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, trực tiếp nói một câu: “Hôn ở nơi này một chút, liền hết đau!”
Hả? Cốc Nhược Vũ không hiểu được, nhìn
người nao đó đang chu mỏ, ý bảo nàng nên hôn vào chỗ nào, lập tức đỏ
mặt, vừa thẹn lại vừa cảm thấy buồn cười, gắt giọng: “Chàng, không biết
xấu hổ!” Nói xong, đưa tay đánh một cái vào cái miệng đang chu lên của
Phượng Hiên
Tuy là trong dự liệu, nhưng vẫn có phần
tiếc nuối, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Hiên bày ra vẻ vô tội nói:
“Nương tử, vi phu đối với nàng không biết xấu hổ, là chuyện thiên kinh
địa nghĩa ( đạo lý hiển nhiên)!” Nhìn Cốc Nhược Vũ ngay cả tai cũng đỏ,
Phượng Hiên đành phải lùi một bước nói, “Nương tử, nàng không chịu hôn
vi phu cũng không sao, vậy thì để cho vi phu gối lên đầu gối của nàng dù sao cũng không phải quá đáng chứ!” Hắn thích đến gần nương tử, ở bên
cạnh nàng thật sự rất dễ chịu!
“ Được.” Mặt hơi hơi nóng lên, thanh âm
giống như tiếng muỗi kêu, Cốc Nhược Vũ cảm thấy có chút ngượng ngùng,
nàng nhìn chung quanh trong động một chút, thấy chỉ có hai người bọn họ, tạm thời cũng không có người tiến vào, liền chiều theo yêu cầu của hắn, để cho đầu của hắn gối lên trên đùi của mình.
Đầu Phượng Hiên cọ qua cọ lại, cố gắng
nhìn đến gần bụng của Cốc Nhược Vụ, sau đó mới dừng lại, đồng thời được
một tấc lại muốn tiến một thước, đưa tay nắm lấy tay nhỏ bé Cốc Nhược
Vũ, nắm ở trong tay không chịu thả ra.
Cốc Nhược Vũ muốn đem tay rút ra, nhưng không lay chuyển được Phượng Hiên, cuối cùng đành phải chiều theo ý hắn.
“Vì sao chàng không nói cho thiếp biết thuốc kia rất có hiệu quả?” Cốc Nhược Vũ nói vấn đề vừa rồi khiến muốn chạy về
“Như vậy mới có một ngày nương tử nhận
được bất ngờ lớn!” Trên thực tế, hắn đã định chờ mặt Cốc Nhược Vũ hoàn
toàn khỏi hắn mới để nàng nhìn mặt mình, như vậy mới làm nàng vui vẻ,
nhưng đều do chuyện ngày hôm nay, làm rối loạn kế hoạch của hắn.
“Vậy lọ thuốc kia còn chưa dùng hết
sao?” Mỗi lần Phượng Hiên bôi thuốc cho nàng đều kêu nàng nhắm mắt lại,
cho nên nàng không hề phát hiện đã dùng hết vài lọ.
“Bôi thêm một lần nữa cũng không hết.”
Nàng nên đổi thuốc rồi, Phượng Hiên chuẩn bị dùng sang giai đoạn thuốc
nước tiếp theo, hắn nhất định sẽ làm cho nương tử của hắn khôi phục lại
bộ dạng thanh tú động lòng người như ngày xưa, làn da mềm mại, trắng nõn điểm hồng, lại trẻ thêm vài tuổi, dung nhan không già, về sau kiếm cơ
hội xuất hiện trước mặt nữ nhân đã phá hoại dung nhan của nàng, khiến
cho bọn họ tức chết!
“À.” Cốc Nhược Vũ cảm thầy mặt mình khôi phục vô cùng nhanh, nàng đã cảm thấy rất vừa lòng, thấy Phượng Hiên
buông tay nàng ra, móc trong ốc tay áo của hắn, lấy ra một bình sứ nhỏ.
“Nương tử, vi phu nhớ ra trước kia từng
mua thêm một lọ thuốc nước, nghe nói là thuốc này rất có tác dụng với
thẹo, dùng xong thuốc mỡ kia, chúng ta lại dùng thuốc này.” Phượng Hiên
dương dương đắc ý nói với nàng.
Cốc Nhược Vũ tò mò đưa tay qua lấy,
Phượng Hiên không cho, đem bình sứ nhỏ thu hồi vào trong ống tay áo của
hắn, sau đó lại nắm lấy tay nhỏ của Cốc Nhược Vũ không chịu buông, thỏa
mãn nắm chặt trong tay mình, vui vẻ nhắm mắt dưỡng thương!
Cốc Nhược Vũ không nói gì, nhìn chằm
chằm mặt Phượng Hiên, nghĩ rằng phu quân của nàng là một người thần kỳ
quái dị, không có chuyện gì không làm được, hắn giống như có ảo thuật,
có thể biến ra linh đan diệu dược cũng không nói, đằng này, một kẻ ăn
chơi trác táng lại còn biết võ công!
Lúc này, chậm nửa nhịp nàng mới nhớ tới
vấn đề này, không chỉ có phu quân biết võ, thương đội đi chung với bọn
họ cũng đều có võ công cao cường, tại sao lại có người giết nhóm người
bọn họ chứ?
Cốc Nhược Vũ nghĩ mãi mà không rõ, nhưng cũng không cho rằng đại đội nhân mã kia tới là để giết phu quân của
nàng, nàng không nghĩ về chuyện này thêm nữa mà bắt đầu thay đổi suy
nghĩ đối với Phượng Hiên, có lẽ hắn không phải cái dạng không tốt mà
nàng vẫn thường nghĩ, ngược lại trải qua mấy tháng này ở chung, phu quân của nàng không những là người rất đáng tin cậy mà còn làm cho nàng có
cảm giác rất an toàn.
Tình cảm trong lòng ngày càng nồng đậm,
ánh mắt Cốc Nhược Vũ mang theo ánh sáng nhu hòa nhìn Phượng Hiên, hai vợ chồng hưởng thụ không khí yên tĩnh ngọt ngào yên ổn cùng ấm áp này,
đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ có bàn tay trộm muốn làm vài động tác kỳ
quái sờ tới sờ lui, nhưng chỉ phá hư không khí yên tĩnh này một chút mà
thôi.