Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 138: Đức phi chết thảm




Thói quen đối thực đã sớm có từ lâu, chủ tử thường xuyên danh chính ngôn thuận ban cung nữ cho thái giám, nhưng đại đa số đều là bọn họ “tình đầu ý hợp, quý mến lẫn nhau”, cho nên không có gì đặc biệt, nhưng nhìn Bách Hợp rơi vào tình cảnh như vậy làm người khác thổn thức không ngừng. Các thiên kim tiểu thư đều che mặt, biểu cảm thương tình.

Hoàng hậu trên mặt lộ ra thương xót: “Có lẽ Đức phi không biết ngươi sống khổ như vậy, tâm địa muội ấy luôn lương thiện, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu —— “

Bách Hợp lắc đầu liên tục: “Nô tỳ từng cầu xin Đức phi nương nương, nhưng người căn bản không nghe, còn nói nô tỳ không biết điều, được đi theo Chu Tượng là phúc khí của nô tỳ!”

Hoàng hậu lắp bắp kinh sợ: “Đức phi biết ư? Muội ấy không chịu giúp ngươi?”

Bách Hợp vô cùng bi phẫn: “Dạ. Chu Tổng quản được bệ hạ coi trọng như vậy, là người tâm phúc bậc nhất. Đức phi nương nương ban nô tỳ cho Chu Tổng quản là để lôi kéo hắn, để hắn nghe lời! Nhưng mà nô tỳ thật sự không sống nổi nữa, chết trên tay hắn thì chẳng bằng liều mạng cũng đòi lại công đạo cho bản thân!”

Nhìn thấy kế hoạch thuận lợi, trong lòng Thái tử thầm mừng rỡ, ngoài mặt lại nhíu mày: “Nếu ngươi thật sự có oan khuất, vì sao không đến bẩm báo mẫu hậu ta, mẫu hậu mới là người đứng đầu lục cung.”

Bách Hợp nỉ non khóc: “Chu Tượng vô cùng âm hiểm, uy hiếp nếu lộ ra nửa chữ sẽ tìm lý do đánh chết nô tỳ, nô tỳ thật sự không dám nói! Nhưng hôm qua không may bị nô tỳ nghe được mưu đồ của nương nương và hắn, đoán chừng qua hôm nay chính là ngày nô tỳ chết, như vậy chẳng bằng nói hết ra, chỉ cầu bệ hạ thương hại, cho nô tỳ được toàn thây!”

Mọi người càng nghe càng kinh hãi, không thể tin nổi tai mình. Làm sao lại có chuyện như vậy, giữa Hoàng cung đại nội, tổng quản thái giám thật sự liều lĩnh tùy tiện!

Hoàng đế hiển nhiên cũng tức giận đến cực điểm, ép hỏi: “Rốt cuộc ngươi nghe thấy gì!”

Bách Hợp khóc rơi lệ đầy mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Nô tỳ… Nô tỳ nghe thấy —— “

Thác Bạt Ngọc đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, lời của một cung nữ người cũng tin tưởng sao? Nàng ta nhất định đã bị kẻ khác thu mua! Cầu Phụ hoàng đừng tin lời bậy bạ của nàng ta!”

Thái tử lập tức nhíu mày: “Thất đệ, ta biết đệ quan tâm mẫu phi, nhưng mọi chuyện đương nhiên có Phụ hoàng làm chủ, đệ nghe xong rồi hẵng nói!”

Thác Bạt Ngọc không phải đang nói đỡ cho mẫu thân mình, mà hắn tin Đức phi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, mẫu thân đã sớm biết Hoàng đế sủng ái Liên phi, hơn nữa Liên phi là người mình đưa vào cung, trợ giúp nhiều cho nghiệp lớn, trở mặt với nàng ta không hề có lợi. Tuy lúc trước Đức phi với nàng ấy có không ít mâu thuẫn, mà chưa đến mức ngươi chết ta sống, lại càng không cần thiết hạ độc ở trường hợp này, Đức phi đúng là yêu con sốt ruột, xúc động làm việc, nhưng vẫn chưa ngu xuẩn đến mức này!

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Bách Hợp, ngươi còn không nói tiếp đi?”

Bách Hợp nước mắt rơi không ngừng: “Dạ, buổi tối hôm qua Chu Tượng say rượu, trở về nói lảm nhảm, rằng Đức phi lệnh cho hắn tìm thời cơ hạ độc Liên phi nương nương —— “

Đức phi nghe vậy kinh hãi, lời nói sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ngươi nói năng bậy bạ gì hả, ta chưa từng làm việc như thế? Chỉ mấy lời say rượu mà có thể đem ra làm chứng sao?”

Bách Hợp cắn răng, sau đó lấy bình sứ nhỏ từ trong người ra: “Nô tỳ không nói bậy, nô tỳ có vật chứng! Thứ này lấy từ trong người Chu Tượng, đúng là hỗn hợp giữa hai loại độc dược như lời Thái y nói, nếu bệ hạ không tin có thể thử một lần. Nô tỳ chỉ là cung nữ hạ đẳng, thứ vô giá như thế này nếu không được chủ tử ban tặng, cho dù bán nô tỳ cũng không mua nổi, cầu xin bệ hạ minh giám!”

Không sai, Hạc Đỉnh Hồng cùng Chá Cô Sương đều là đồ cấm trong cung, rất hiếm thấy, cung nữ tầm thường không thể có được, lời cung nữ này nói đều đâm trúng tâm tư Hoàng đế, giữa hai hàng mày ông mờ ẩn có lửa giận nổi lên: “Được! Được lắm! Đức phi, ngươi thật sự quá to gan!”

Hoàng hậu cố ý tiếc hận: “Đức phi muội muội, muội làm bậy quá rồi, sao có thể làm ra loại chuyện này, cho dù ghen tị Liên phi được sủng ái cũng không nên quên trong bụng muội ấy có long chủng, muội làm vậy chẳng phải cũng hại cả đứa nhỏ của bệ hạ sao?”

Liên phi tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp dưới chân Hoàng đế, nước mắt rơi như mưa: “Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp. Bằng không thần thiếp không dám ở trong cung nữa!”

Cơ bắp trên mặt Hoàng đế bất giác kéo căng, cùng với gân xanh nổi rõ trên huyệt thái dương tỏ rõ ông đang phẫn nộ đến tận cùng. Thái tử chen thêm một câu rất hợp lúc: “Tâm tư nữ nhân hậu cung thật sự quá mức ác độc, Phụ hoàng, nếu người không nghiêm trị, chỉ sợ từ nay về sau trong cung vĩnh viễn không có ngày lành!”

Sắc mặt Lí Vị Ương khẽ nhiễm một tia lạnh lùng, khi thấy ánh mắt Liên phi chiếu đến thì lộ ra nụ cười như có như không.

Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc quỳ gối đến dưới bậc thềm, nói từng chữ rõ ràng: “Phụ hoàng, nhi thần lấy tính mạng ra bảo đảm, mẫu phi tuyệt đối không làm chuyện này, thường ngày mẫu phi đối xử với người thế nào, hai mươi năm nay mẫu phi làm người xử sự ra sao, Phụ hoàng đều biết hết, không phải người luôn nói mẫu phi là người dịu dàng đôn hậu sao? Vì sao lại tin lời một cung nữ, cứ thế đơn giản định tội cho mẫu phi?”

Đức phi cũng nước mắt rơi như mưa, sắc mặt bi thương: “Bệ hạ, thần thiếp thật sự vô tội, vốn xuất phát từ lòng hảo tâm mới để Chu Tượng chăm sóc Bách Hợp, ai ngờ Bách Hợp lại bị người khác thu mua hãm hại thần thiếp, thần thiếp thật sự bị oan, không biết đã sai ở chỗ nào, bị người ta hãm hại như vậy —— “

Đức phi đúng là có ý dùng Bách Hợp thu mua Chu Tượng, nhưng đây cũng là tạo hóa của Bách Hợp, bị đánh bị mắng thì thế nào, chẳng lẽ như vậy là có thể phản bội chủ tử sao? Còn dám nói bà độc giết Liên phi, bà ngu xuẩn đến mức làm việc như vậy trước công chúng ư? Loại chuyện này không cần nghĩ cũng biết ai đang hãm hại bà, bà bị lật đổ, Thất Hoàng tử đương nhiên chịu tổn thất rất lớn, người được lợi nhiều nhất không phải Liên phi mà là Hoàng hậu và Thái tử! Tâm tư thật độc ác!

“Ha ha ha…” Hoàng đế đột nhiên cười to làm người nghe rợn tóc gáy, “Chúng ái khanh đều nghe thấy rồi đó, đúng là giấu đầu lòi đuôi! Đức phi ngươi luôn miệng nói mình vô tội, vậy trẫm hỏi ngươi, Chu Tượng là thái giám tổng quản bên người trẫm, ngươi vô duyên vô cớ hảo tâm ban cung nữ bên người cho hắn, chẳng lẽ bọn họ tâm đầu ý hợp sao? Hay là ngươi đã sớm dụng tâm kín đáo, hôm nay độc hại Liên phi cùng cốt nhục trong bụng nàng, ngày mai có phải định giết trẫm, lập con trai mình lên làm Hoàng đế?”

“Bệ… Bệ hạ…” Đức phi quỳ trên mặt đất, cứng họng.

“Người đâu!” Hoàng đế hét một tiếng, vài cấm vệ ngoài điện bước vào, “Trước giam Đức phi lại, đợi điều tra rõ ràng rồi xử phạt!”

Mấy tên cấm vệ đồng loạt tiến lên, kéo Đức phi ra khỏi đại điện. Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đang định cầu xin thì Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi thông đồng với mẫu thân ngươi?”

Thác Bạt Ngọc kinh sợ, từ trên người Phụ hoàng trước giờ luôn yêu thương mình, hiện tại hắn chỉ cảm thấy khốc liệt, âm hàn vô tận. Hắn đột nhiên hiểu ra, Phụ hoàng luôn ấm áp thân cận với mẫu phi, khen mình không dứt miệng là một nam nhân trở mặt vô tình, ông không hề nghĩ đến tình cảm vợ chồng, tình cảm cha con, trong lòng ông chỉ có ngôi vị Hoàng đế. Đức phi tặng cung nữ bên người cho tổng quản thái giám của ông làm đối thực, đã sớm phạm vào tối kỵ, làm trong lòng ông dâng lên nghi ngờ, cứ như vậy mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi. Hoàng đế tất nhiên sẽ nghi ngờ mục đích của Đức phi, thuận tiện cũng liên lụy đến Thác Bạt Ngọc… Mà kế hoạch này nhất định do Thái tử và Hoàng hậu dựng lên, bởi vì bọn họ mới là kẻ được lợi nhất.

Thác Bạt Ngọc nâng mắt, nhìn thoáng qua Hoàng hậu trong mắt ẩn chứa sự đắc ý, cúi đầu thấp xuống: “Phụ hoàng, nhi thần không dám.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, dẫn Chu Tượng cùng Bách Hợp đi, tách ra giam giữ, không cho phép bọn họ thông cung, chờ yến hội kết thúc, Thượng thư Hình Bộ tự mình thẩm vấn! Nhất định phải tra rõ ràng chuyện này!”

Thác Bạt Ngọc về lại chỗ ngồi của mình, nhìn thấy trong mắt Lí Vị Ương ngồi đối diện vô cùng bình tĩnh, trong mắt nàng không có thương tình, chỉ có trào phúng. Hắn lập tức hiểu ra ý đối phương: Mọi chuyện đều do hắn gieo gió gặt bão, nếu hắn sớm đuổi tận giết tuyệt đám người Thác Bạt Chân, nếu hắn không lòng dạ đàn bà, thì hôm nay Đức phi sẽ không bị đám người Hoàng hậu mưu hại. Là sai lầm của chính hắn, là hắn hại mẫu phi, là sự không quả quyết cùng nhân từ nhất thời khiến cho mọi chuyện diễn biến thành kết quả ngày hôm nay.

Lúc này Thác Bạt Ngọc mới cảm thấy Lí Vị Ương thông minh cùng tin tưởng vào khả năng dự đoán trước của nàng, nàng không cho kẻ địch có cơ hội, cho dù giết hại gần hết, cho dù tay nhiễm đầy máu tươi, nàng cũng muốn giành được thắng lợi, bởi vì nàng biết rõ chỉ cần cho đối phương có cơ hội thở dốc, đối phương sẽ nhào tới cắn đứt cổ họng ngươi y như sói hoang. Thác Bạt Ngọc cảm thấy khó thở, bàn tay cầm ly rượu thậm chí hơi run run, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng đế, bởi vì hắn chỉ cần hơi lộ ra một chút bất mãn sẽ đem đến tai ương ngập đầu cho Đức phi.

Còn cơ hội, vẫn còn cơ hội! Phụ hoàng chỉ giam giữ mẫu phi, Vị Ương nhất định sẽ có biện pháp cứu mẫu phi! Chỉ cần cầu nàng, nhất định sẽ có biện pháp! Thác Bạt Ngọc vẫn hàm chứa hy vọng, mà đồng thời hắn cũng nhìn về phía Lí Vị Ương, trong mắt tràn ngập mong ước.

Tôn Duyên Quân thương xót, nói nhỏ: “Muội xem Đức phi nương nương thật đáng thương, vừa rồi còn cao cao tại thượng, hiện tại đã luân hãm thành tù nhân, không biết sẽ bị đối xử thế nào nữa, thật sự rất thảm!”

Lí Vị Ương lạnh lùng cười, trong mắt lung linh tràn đầy, miệng thản nhiên nói: “Rất nhiều chuyện đều do mình lựa chọn, nếu bà ấy lúc trước không có ý đồ xấu, ra lệnh cho Bách Hợp làm đối thực của Chu Tượng thì Bách Hợp sẽ không bị ngược đãi mà lòng mang oán hận, càng không bán đứng chủ tử mình ngay trước công chúng, nhị tẩu cho rằng kẻ phản bội chủ nhân có kết cục tốt sao? Nếu nàng ấy không bị ép đến cực điểm thì sẽ không làm loại chuyện này. Đương nhiên trong đó còn cần người khác xúi giục cùng thu mua, nhưng có thể làm nàng ấy đánh cược tính mạng, ngọn nguồn thật sự vẫn ở trên người Đức phi, là bà ấy đưa nhược điểm của mình lên tay kẻ địch, là chính bà ấy chế tạo cơ hội cho người khác.”

Kẻ địch sẽ không nhân từ nương tay, bọn họ sẽ bắt lấy mọi khả năng, mọi cơ hội công kích ngươi, cho đến khi ngươi sụp đổ bọn họ vẫn sẽ không buông tha, luôn nắm chặt cổ, cho đến khi ngươi hoàn toàn tắt thở mới thôi.

Lúc Lí Vị Ương nói ra những lời này vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói thời tiết hôm nay khá đẹp, không biết ngày mai trời có quang hay không, nhưng Tôn Duyên Quân lại cực kỳ kinh ngạc, nàng thấp giọng nói: “Ý muội là, Đức phi nương nương bị oan?”

Lí Vị Ương bật cười: “Nếu không Nhị tẩu cho rằng thế nào? Đức phi sống trong cung nhiều năm như vậy, sẽ dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà bị lật đổ sao? Loại chuyện lật thuyền trong mương thế này chẳng vì gì khác, mà vì đối thủ đã tranh trước một bước phá hủy đường lui rồi.”

Tôn Duyên Quân càng thêm kinh ngạc: “Muội biết rõ chân tướng, vì sao vừa rồi không nói gì hết?”

Lí Vị Ương nở nụ cười: “Trên yến hội hôm nay, người biết chân tướng không chỉ có một mình muội. Nhưng vấn đề mấu chốt không ở chân tướng như thế nào, mà là ở thánh ý. Bệ hạ thích ai, người đó trong sạch vô tội, bệ hạ tin tưởng ai, người đó chính là người bị hại, bệ hạ chán ghét ai, kẻ đó xui xẻo, đạo lý chính là đơn giản như thế. Muội nghĩ, hôm nay Thất Hoàng tử rốt cuộc cũng hiểu được điều này.”

Tôn Duyên Quân cứng họng: “Thác Bạt Ngọc?”

Lí Vị Ương chớp mắt, trong mắt toát ra ý cười: “Thắng làm vua thua làm giặc, hắn thân ở địa vị cao lại không có nhận thức thiết thực, sẽ chỉ làm hắn tận mắt thấy mình nhất thời mềm lòng tạo thành hậu quả đáng sợ cỡ nào, hắn mới biết được mình đã sai hoàn toàn.”

Tôn Duyên Quân không biết nói gì, nàng muốn nói Lí Vị Ương hơi tàn khốc, nhưng đáy lòng nàng lại có giọng nói vang lên, Vị Ương làm đúng, nếu mình nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.

_________________________________________

Qua chuyện vừa rồi, các vị đại thần đều vô cùng sợ hãi, toàn bộ đại điện đông đúc mà lặng ngắt như tờ.

Thấy đại điện yên tĩnh lại, Hoàng đế lạnh lùng nói: “Có lẽ các ái khanh thấy chuyện hôm nay rất đột ngột, thật ra không phải vậy. Trẫm cảm giác được Đức phi âm thầm gây sóng gió lâu nay, hơn nữa đã làm hại Liên phi một thời gian. Hôm nay chỉ bộc phát mà thôi, như vậy cũng tốt, mặc kệ là cái đinh trong hậu cung hay gian thần trên triều, một người trẫm cũng không bỏ qua.” Nói xong ông tạm ngừng một lát, quan sát phản ứng các đại thần. Các đại thần đều cúi đầu, chỉ riêng Thái tử nâng mắt nhìn Hoàng thượng, vẻ mặt có chút kinh hoảng bất an. Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Thái tử cảm thấy lời trẫm vừa rồi có chỗ nào không ổn sao?”

“Phụ hoàng, vừa rồi những lời người nói vô cùng chuẩn xác. Rất nhiều đại thần trong triều cũng đã nhìn rõ, hôm nay Đức phi độc ác quá mức, nhi thần đề nghị phải tường tận thông báo tội ác của Đức phi ra khắp thiên hạ, để mọi người tâm phục khẩu phục, hậu cung an ninh.”

Hoàng đế lạnh lùng cười: “Theo ý Thái tử đi.” Nói xong ông vung tay áo, dẫn đầu rời khỏi chỗ ngồi, thậm chí còn không chào hỏi Tứ Hoàng tử Mạc Bắc đang hứng thú xem nội đấu cung đình Đại Lịch.

Lí Nguyên Hành có vẻ rất hưng phấn, ở Mạc Bắc bọn họ, các nữ nhân cũng tranh giành tình nhân, nhưng đại đa số đều giải quyết bằng tranh đấu, lục đục như vậy rất hiếm có, hắn nhìn ra được Đức phi là người thua lớn nhất hôm nay, nhưng người thắng chưa hẳn là Hoàng hậu đang tràn đầy đắc ý! Ngược lại Liên phi luôn dịu dàng yếu đuối vừa tranh thủ được sự thương tình, vừa nâng cao mức độ sủng ái lên một bậc nữa.

Hoàng đế vừa đi, các phi tử đều theo gót, Hoàng hậu liếc mắt nhìn Liên phi, mỉm cười: “Hôm nay muội muội bị sợ hãi rồi.”

Liên phi dịu dàng: “Đa tạ nương nương làm chủ thay thần thiếp.”

Hoàng hậu mỉm cười, đỡ tay nữ quan rời đi.

Trước cửa cung, Tôn Duyên Quân vừa mới lên xe ngựa, Bạch Chỉ đang định giúp Lí Vị Ương lên thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhanh chóng đuổi theo. Lí Vị Ương không cần nhìn cũng biết là ai, nàng dừng động tác, xoay người lại, đúng là Thác Bạt Ngọc.

Lí Mẫn Đức đứng từ xa nhìn, bờ môi hàm chứa một tia cười lạnh.

Thác Bạt Ngọc sốt ruột đầy mặt, biết trước cửa cung có nhiều ánh mắt nhưng bất chấp tất cả. Cũng may lúc này đang có mưa bụi, mọi người vội vàng lên xe ngựa, vô số ô trúc được bật lên, nhất thời không ai bận tâm đến góc này. Thác Bạt Ngọc khẽ gật đầu với Lí Vị Ương, Lí Vị Ương lập tức hiểu ý, không nói nhiều, đi cùng hắn đến một chỗ hành lang tương đối yên lặng, lúc này mới dừng chân: “Nơi đây không có ai, điện hạ muốn nói gì thì nói đi, ta còn vội vàng về phủ.”

Nhìn vẻ mặt Lí Vị Ương, trong lòng Thác Bạt Ngọc đã hiểu được mấy phần, mọi chuyện hôm nay thật ra nàng đều biết! Kìm nén cơn hờn giận trong lòng, chỉ yên lặng nhìn nàng: “Nàng… còn tức giận?”

“Ta tức giận cái gì?” Lí Vị Ương lộ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

“Lúc trước mẫu phi ta luôn vô lễ với nàng, nàng vẫn không so đo, ta cầu nàng nể mặt ta, trợ giúp mẫu phi thoát vây lần này.”

“Điện hạ bảo ta giúp mẫu phi điện hạ thoát vây?”.

“Đúng.”

“Dựa vào cái gì!” Lí Vị Ương cười lạnh, “Đức phi nương nương cao quý như vậy, chỉ sợ không chấp nhận được tiểu nữ tử như ta cứu giúp! Thất Hoàng tử cho rằng chỉ hai ba câu nói của điện hạ ta sẽ chìa tay ra giúp đỡ, điện hạ có nghĩ tới vì sao ta phải giúp? Từ lần trước điện hạ không nghe khuyến cáo ta cảm thấy hợp tác giữa chúng ta đã đủ để kết thúc rồi!”

Nói xong, nàng xoay người định rời khỏi, Thác Bạt Ngọc bỗng dưng chắn trước mặt nàng: “Chớ đi —— nàng hãy nghe ta nói đã!”

Lí Vị Ương lạnh lùng dừng bước, Thác Bạt Ngọc cắn răng “… Sai lầm của mẫu phi, ta nguyện ý một mình gánh chịu, hôm nay rơi đến bước này đều là lỗi của ta. Nếu ta sớm hạ quyết tâm mẫu phi sẽ không bị người khác hãm hại, cho nên nàng nói đúng, ta không có tư cách cầu nàng làm việc cho ta.”

Lí Vị Ương chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, mày không động một chút.

“Ta biết, hiện giờ ta tuyệt đối không có khả năng làm nàng tin tưởng ta, cho nên ta nguyện ý lấy toàn bộ tài sản để đổi lấy tính mạng mẫu phi.” Con ngươi tối đen của Thác Bạt Ngọc giữa ban đêm mang theo vô số cảm xúc phức tạp, hắn thích Lí Vị Ương, hơn nữa thật sự hiểu cô gái này, nàng không nói chuyện tình cảm với hắn, nàng chỉ bàn giao dịch. Nếu mình trả giá tài sản có thể đổi lại tính mạng mẫu phi, thì đều đáng giá.

Lí Vị Ương cười xòa một tiếng: “Điện hạ cho rằng ta ham muốn tiền bạc?” Tiền tài, sống không thể mang đi, chết không thể cầm theo, vàng bạc châu báu của Thác Bạt Ngọc không thể miễn tai họa cho Trương Đức phi, đối với Lí Vị Ương nàng cũng chẳng có nhiều tác dụng, không đáng để nàng mạo hiểm ra chủ ý cứu người. Nàng vừa định nhấc chân rời đi, Thác Bạt Ngọc nói: “Nàng nói vậy chẳng khác gì tát mấy bàn tay lên mặt ta, trước giờ ta chưa từng nghe những lời như vậy… Ta oán hay hận cũng chẳng để làm gì, mọi chuyện đều trách bản thân ta! Vị Ương, lần này xem như ta cầu xin nàng —— “

“Tránh ra.” Ánh mắt Lí Vị Ương lạnh hơn, “Thất Hoàng tử, phần tâm tư này sử dụng với người khác đi, ta không đảm đương nổi —— “

Dưới tình thế cấp bách, Thác Bạt Ngọc nói: “Vị Ương!” Một tiếng kêu này cực kỳ thê lương, mang theo mười phần áy náy, hối hận, còn có vô cùng vô tận bi thương.

Bước chân Lí Vị Ương vốn định rời khỏi đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu, nghiêm túc nhìn Thác Bạt Ngọc, lại không biết nàng đang nhìn gì. Trái tim nàng là vô tình, lạnh như băng, nàng có thể trơ mắt xem Trương Đức phi xui xẻo, không, có thể nói Đức phi rơi vào tình cảnh này là do nàng cùng Liên phi trợ giúp một tay, bởi vì nàng phiền chán Đức phi ra vẻ từ trên cao nhìn xuống, cố ý để bà ta nhấm nháp cảm giác hai bàn tay trắng, đương nhiên, khi nàng nhìn Đức phi rơi xuống vực sâu đồng thời đại biểu nàng hoàn toàn bỏ qua minh hữu Thác Bạt Ngọc. Nhưng lúc này nhìn vào dáng vẻ hắn, Lí Vị Ương đột nhiên nhớ tới bản thân từng tuyệt vọng trong lãnh cung.

Nhìn người thân vì mình ngu xuẩn cùng yếu đuối mà mất mạng, sự thống khổ này người bình thường khó có thể chịu được. Thác Bạt Ngọc chưa bao giờ trải qua, cho nên đến khi loại đau đớn này bỗng chốc lao đến mới càng thêm rõ ràng, đồng thời trong lòng hắn cũng nhất định dâng lên oán hận với Thái tử cùng Thác Bạt Chân, mà sự oán hận này chung quy sẽ đẩy hắn về phía con đường hoàn toàn khác trước. Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương đột nhiên cười rộ: “Điện hạ thật sự cầu ta cứu mẫu phi điện hạ?”

Trong mắt Thác Bạt Ngọc dấy lên một tia hy vọng, hắn bất giác đi về phía trước hai bước: “Chỉ cần nàng đáp ứng, ta có thể dùng mọi thứ để trao đổi!”

Ý cười trên mặt Lí Vị Ương càng sâu hơn: “Ta chỉ có một biện pháp, nhưng nói thật nếu làm không tốt, biện pháp này chẳng những không thành công, còn có thể trở thành bùa đòi mạng Đức phi nương nương. Điện hạ nguyện ý mạo hiểm sao?”

Thác Bạt Ngọc chưa bao giờ cảm kích như vậy, hắn nhanh chóng gật đầu: “Ta tin tưởng nàng!”

Trương Đức phi bị Hoàng đế giam lỏng, Thác Bạt Ngọc dùng mọi thủ đoạn mới xử lý thỏa đáng việc Lí Vị Ương bảo hắn làm, sau đó hắn khẩn trương đứng bên ngoài cung Tuyên Đức, sốt ruột chờ kết quả.

Hoàng đế đang ở trong cung Liên phi, lúc này một thái giám đi đến bên người Hoàng đế, bẩm báo: “Bệ hạ, Đức phi nương nương phái nữ quan đưa một cái tráp đến, nói muốn trình lên bệ hạ.”

“Đức phi?” Hoàng đế hỏi lại một câu.

“Đúng vậy, bệ hạ.” Thái giám kính cẩn đáp lời.

Hoàng đế lạnh lùng: “Vứt đi.” Đúng lúc này Liên phi dịu dàng nói, “Bệ hạ, vừa rồi thần thiếp nhất thời căm phẫn, hiện giờ nghĩ lại, dù sao thần thiếp cũng không thật sự bị hại, Đức phi nương nương nhất định hối hận hành vi của mình, người xem, có nên xử lý nhẹ không? Hay là, ít nhất nhìn trong tráp là gì rồi hẵng nói.”

Hoàng đế thở dài, nắm lấy tay Liên phi: “Đúng là chỉ có nàng hiểu chuyện, Đức phi làm trẫm rất thất vọng, nếu không phải nể tình nàng ta sinh hạ Thất Hoàng tử, trẫm tuyệt đối không cho nàng ta cơ hội.”

Lúc này, thái giám thấy đúng thời cơ, hai tay nâng tráp dâng cho Hoàng đế. Tráp gỗ được làm vô cùng tinh xảo, gỗ cây Tử Đàn hoa văn vàng, Hoàng đế chỉ thấy hơi quen mắt, cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như là tráp châu báu mình ban cho Đức phi lúc nàng mới tiến cung, không ngờ vẫn gìn giữ đến bây giờ, tâm địa nhất thời mềm hơn. Ông tự nhủ: “Chuyện hôm nay trẫm cũng hơi võ đoán, chẳng lẽ đã oan uổng Đức phi?”

Liên phi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Bệ hạ nói phải.”

Cạch một tiếng, tráp gỗ mở ra, lúc này những người xung quanh bỗng ngừng hô hấp. Liên phi đột nhiên nhìn thấy Hoàng đế cứng người ngồi đó, sắc mặt xám trắng, mắt cũng không chuyển động, giống hệt rối gỗ. Liên phi tò mò, cho rằng Đức phi đưa đến thứ gì đó khó lường, nghiêng đầu nhìn xem, hóa ra chỉ là nút thắt dùng dây hồng bện thành, giống hình trái đào, hai nút thắt hoa văn uốn lượn đan cài vào nhau trở nên liền mạch, bện chắc chắn lại tràn đầy, rõ ràng là đồng tâm kết, chính giữa lại bị người khác cắt thành hai đoạn.

“Ai da, là đồng tâm kết! Nhưng mà sao đồng tâm kết lại bị người khác cắt đứt ——” Liên phi không hiểu.

Đồng tâm kết là tín vật biểu đạt sự ái mộ giữa nam nữ, tuy Đức phi thân ở hậu cung nhưng giữa bà và Hoàng đế tất nhiên cũng có chuyện xưa của bọn họ, năm đó Đức phi mới tiến cung, Hoàng đế từng sủng ái vài năm, thậm chí còn cùng bà tự tay bện đồng tâm kết làm vật đính ước, nhưng thật không ngờ hiện giờ nhìn thấy đồng tâm kết đã bị cắt đứt. Giữa hàng mày Hoàng đế chợt lóe qua sát khí mờ ẩn, Đức phi đang uy hiếp trẫm, hành động của trẫm làm trái tim nàng ta băng giá, cho nên muốn triệt để kết thúc với trẫm! Thật to gan! Nghĩ đến đây ông vung tay lên, hất cả tráp xuống đất.

“Truyền chỉ, lập tức chiêu Đức phi yết kiến!” Hoàng đế lạnh lùng hạ lệnh, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra tình ý.

Đức phi chết chắc rồi! Trên mặt Liên phi lộ ra vẻ tiếc hận hoặc như là đã sớm đoán trước. Vận mệnh con người sao nhỏ bé như vậy? Sinh tử của Đức phi lại treo trên một cái đồng tâm kết nho nhỏ!

Ban đêm hôm đó, Hoàng đế lên án mạnh mẽ Đức phi, đổ ấp xuống mắng một trận, không hề nghe bà giải thích, thậm chí để bà quỳ gối trong mưa suốt đêm. Đức phi tính cách vốn có chút thanh cao, sao từng bị đãi ngộ như vậy, thật sự cảm thấy quá oan ức, càng không hiểu đồng tâm kết bà đưa qua theo ý con trai sao lại bị cắt đứt… Sau khi trở về, bà lấy rượu uống một thỏi vàng vào bụng. Đến lúc Thác Bạt Ngọc biết được chuyện này, vào cung quỳ một ngày Hoàng đế mới cho phép hắn mời Thái y, nhưng lúc đó Đức phi đã hấp hối, Thái y liên tục nói: “Muộn… Quá muộn rồi…”

Thác Bạt Ngọc nghe vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu, cố nén bi thương nhìn Đức phi hấp hối, một chữ cũng không nói nên lời. Đức phi bởi vì nuốt rượu đế cùng vàng vào bụng, cứ thế trướng bụng đau đớn mà chết, lúc tắt thở ngay cả hai mắt cũng không nhắm lại, chết cực kỳ bi thảm.

Thác Bạt Ngọc từ Hoàng cung đi ra, khi lên ngựa bước chệch bàn đạp, cả người rơi xuống, hôn mê bất tỉnh.

________________________________________

Lúc tin tức truyền đến Lí Vị Ương đang viết chữ, nghe xong nàng nhướng mày, sau đó dừng bút.

“Sao lại như vậy?” Trên gương mặt trắng hồng của nàng hiện lên một tia khó hiểu.

Hôm nay Lí Vị Ương mặc một thân áo ngắn tơ tằm màu ngọc bích nhạt, vạt váy tầng tầng lớp lớp rủ xuống như nước chảy, phảng phất phiếm gợn sóng trong vắt, lúc này ánh mắt Lí Mẫn Đức lơ đãng dừng tại nếp nhăn trên cổ tay nàng, tiện tay vuốt phẳng, rồi mới không để ý hỏi: “Sao thế, ngoài dự đoán của nàng?”

“Ta nói với Thác Bạt Ngọc, bảo mẫu phi hắn đưa một vật mang tình ý trước đây cho Hoàng đế, để ông ấy niệm tình cũ, nhớ tới ngày xưa Đức phi dịu dàng hiền lương đoan trang động lòng người, tuy không đến mức lập tức giúp Đức phi thoát khỏi cảnh khốn cùng nhưng ít nhất cũng không họa vô đơn chí mới đúng. Sao đột nhiên lại khiến Hoàng đế nổi giận? Chuyện này —— thật sự không tầm thường.”

Lí Mẫn Đức cười rộ lên: “Ý kiến của nàng vốn không tồi, có thể làm Hoàng đế nhớ tới tình cảm ngày xưa. Chỉ tiếc —— “

Lí Vị Ương nâng mắt nhìn hắn: “Nghe giọng điệu hình như ngươi biết nội tình gì đó.”

Lí Mẫn Đức tươi cười càng sâu: “Nói vậy nhưng cũng không tính là nội tình, ta chỉ biết nhiều hơn nàng một chút. Tuy sau khi gặp chuyện không may đã phong tỏa tin tức nhưng không thể một chút xíu cũng không lộ ra. Nghe nói tối hôm đó Đức phi đưa đồng tâm kết qua theo ý nàng, ai ngờ bị người ta động tay động chân, cắt nát đồng tâm kết vốn đang hoàn hảo, nàng nói Hoàng đế nhìn thấy sẽ có suy nghĩ gì? Là nam nhân đều sẽ cảm thấy đây là Đức phi không biết điều, lòng mang oán giận đi?”

Lí Vị Ương ngạc nhiên: “Bị người khác động tay? Hoàng hậu?”

Lí Mẫn Đức mỉm cười, thản nhiên nói: “Đương nhiên, Hoàng hậu, Thái tử chỉ là rối gỗ bị kẻ khác điều khiển, người sau lưng vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối nhìn lén.”

Không hiểu sao Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Là Thác Bạt Chân.”

Giọng nói Lí Mẫn Đức thật mê hoặc: “Sao vậy, không cứu được Đức phi, không vui?”

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức bật cười: “Bà ta vốn là người phải chết, ta chỉ cho Thác Bạt Ngọc một cơ hội, để hắn nhận rõ điểm này thôi. Từ lúc đưa ra ý kiến ta đã nói vội vàng hành động rất nguy hiểm, đương nhiên nếu bất động cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Ta còn tưởng rằng, nàng ——” Lí Mẫn Đức cong khóe môi, tự giễu cười, “Vì Thác Bạt Ngọc mới hỗ trợ.”

Tươi cười Lí Vị Ương như bình thường, có thể thấy thật sự không thèm để ý: “Đức phi chết hay không không liên quan đến đại cục, thật ra ta không quan tâm cho lắm. Ta chỉ quan tâm bước tiếp theo Thác Bạt Chân có hành động gì.” Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, cười như có như không liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, “Nhưng làm cho ta kinh ngạc là ngay cả điện Cát Tường ngươi cũng dám đốt, sau đó còn có thể lông tóc vô thương từ trong cung đi ra, quả nhiên không đơn giản.”

Lí Mẫn Đức mỉm cười làm người nhìn say lòng: “Đừng xem nhẹ nhân mạch của ta trong cung…”

“Như vậy, ngươi biết những gì?” Lí Vị Ương sớm biết Lí Mẫn Đức thần thông quảng đại, lại không ngờ trong cung hắn cũng có tai mắt, nghĩ vậy chẳng khác nào trong Hoàng cung Đại Lịch có thám tử Việt Tây. Cũng không kỳ quái, các quốc gia đều phái mật thám ẩn núp cả vài thập niên, có điều, Hoàng đế Việt Tây ngay cả danh sách mật thám cũng giao cho Lí Mẫn Đức, có thể thấy ông ta trân trọng người con trai này cỡ nào.

“Ta biết Tưởng Hoa bí mật cấu kết với Hoàng hậu Thái tử, định đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng bọn họ quá ngây thơ, chỉ bằng kỹ xảo mèo ba chân này thì không thể không lộ một chút tin tức. Từ lúc Tưởng Hoa mời Hoàng tử Mạc Bắc tiến cung ta đã nhận ra không đúng, cố ý án binh bất động, mặc cho bọn họ tiến hành, bởi vì ra tay lúc thời khắc mấu chốt, sắp thành lại bại mới nhìn thấy khuôn mặt bọn họ bực bội đến hộc máu…” Tươi cười Lí Mẫn Đức vô cùng lương thiện lại làm Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc bên cạnh hai mặt nhìn nhau.

Thời khắc mấu chốt mới ra tay, đánh cho quân lính đối phương tan rã, đây xem như một loại tâm tính, hình như, hơi vặn vẹo.

Hóa ra từ lúc Tứ Hoàng tử Mạc Bắc xuất hiện hắn đã nghi ngờ… Lần này đến phiên Lí Vị Ương tự giễu: “Ta cứ cho rằng tin tức mình xem như linh thông, nhưng ngay cả chuyện Liên phi không biết ngươi đã sớm phòng bị từ lâu.”

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, giọng nói ấm áp: “Nàng cố kỵ Thác Bạt Chân, cho nên không dám sắp đặt nhiều tai mắt trong cung, tin tức chủ yếu lấy từ Liên phi. Nhưng đôi khi Hoàng đế chưa hẳn hoàn toàn tin tưởng Liên phi, lúc này sẽ cần vận dụng người khác.”

Lí Vị Ương cười, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, dưới lớp thủy tinh mơ hồ có đóa hoa đang lặng yên nở rộ. Nàng nghĩ thầm, so với Lí Mẫn Đức mình vẫn cẩn thận quá mức, nếu không nhờ hắn đốt điện Cát Tường chỉ sợ mình phải phí nhiều công sức mới thoát được Tứ Hoàng tử Mạc Bắc kia.

Lí Mẫn Đức lại tự cúi đầu, chỉ vào bức chữ nàng viết: “Chuyện gì cứ kiên trì bền bỉ sẽ biến đổi tốt hơn, nàng xem, chữ nàng ban đầu thật xấu, hiện giờ không phải tiến bộ lớn rồi đây?”

Lí Vị Ương: “…” Ngươi không thể hàm súc một chút được sao?

Lí Mẫn Đức chỉ cười, hai mắt sáng như sao, nhẹ nhàng ấm áp: “Ta chỉ nói thật.”

Lí Vị Ương hết chỗ nói, Lí Mẫn Đức tuy là nam tử nhưng lúc cười hai mắt biến thành đường cong cong, đủ để câu đi trái tim bất cứ kẻ nào, làm nàng muốn phản bác cũng không phản bác nổi. Cúi đầu cẩn thận nhìn chữ mình, thở dài một hơi: “Vẽ hổ không thành lại ra cún con, thư pháp của ta chung quy là không được.” (Nguyên gốc: Họa hổ bất thành ngược lại ra khuyển, để cún con dễ thương hơn chó =]])

Trên đời này không phải nỗ lực có thể thay đổi mọi thứ, ví như thư pháp của Lí Vị Ương, chính là bất trị. Viết nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ bao nhiêu, đừng nói thành danh, ngay cả thiên kim khuê các bình thường cũng không so được, thật là đáng tiếc, nàng bất giác cảm thấy thất vọng, buông bút, nói với Bạch Chỉ: “Được rồi, thu dọn đi.”

Lí Mẫn Đức thấy nàng thất vọng, cười nói: “Hôm nay là tiết phóng sinh, muốn đi ra ngoài không?”

Lí Vị Ương ngẩng đầu: “Tiết phóng sinh?” Đúng rồi, hôm nay là tiết phóng sinh mỗi năm một lần, sao nàng lại quên mất chuyện này? Ở dân gian Đại Lịch có một tập tục, định ngày mười sáu tháng hai hằng năm là tiết phóng sinh, hôm đó mỗi nhà đều phải phóng sinh ít động vật, hơn nữa còn phải phóng sinh ở nơi chuyên dụng, ngoại ô hoặc hồ phóng sinh, coi như tích công đức.

“Lão phu nhân nói năm nay người cần tích công đức, cũng đã chuẩn bị xong chim để phóng sinh, nói nhờ tiểu thư đi thả thay người.” Bạch Chỉ lúc này mới thuật lại lời La ma ma vừa rồi dặn dò.

Lí Vị Ương gật đầu, trách cứ: “Sao không nói sớm?”

Bạch Chỉ hơi oan ức, vừa mới thấy tiểu thư chăm chú viết chữ như vậy, nàng nhất thời không dám mở miệng.

“Đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta không đi xa, phóng sinh xong trở về.” Lí Vị Ương nói thế.

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nghe xong biết được đi ra ngoài, lập tức vui vẻ, vội vàng chuẩn bị xe ngựa, không đến nửa canh giờ đã sắp xếp ổn thỏa. Lí Vị Ương ngồi trên xe ngựa nhìn một hàng lồng chim phía sau bật cười: “Lão phu nhân sao thế này, chim chóc thường ngày chăm sóc tỉ mỉ đều đem thả ư?”

Lần này, Lí lão phu nhân phóng sinh tổng cộng mười tám con chim, trong xe ngựa đặt sáu lồng, lán phía sau xe còn mười hai lồng, chim này lão phu nhân vốn treo dưới hành lang, đã nuôi dưỡng vài năm. Thường ngày một con đã mấy chục lượng bạc, toàn là giống quý hiếm khó tìm, lần này lại thả toàn bộ, thật sự rất đáng tiếc.

“Tứ đệ bỗng dưng phong hàn, hơi ho khan, lão phu nhân đây là đau lòng Tứ đệ, nói phóng sinh nhiều sẽ tích được nhiều ân đức, ông trời cảm thấy bà thành tâm để cho Tứ đệ sớm ngày khang phục.” Lí Mẫn Đức cười, lúc nói chuyện con ngươi hắn lộ ra màu hổ phách nhàn nhạt, làm người nhìn tim đập nhanh.

Trong lòng Lí Vị Ương có chút ấm áp: “Có lão nhân gia quan tâm, Mẫn Chi có thể hạnh phúc.”

“Đúng rồi, cho dù không có lão phu nhân, Lí Tiêu Nhiên cũng sẽ bảo vệ Tứ đệ cẩn thận để giữ lại huyết mạch, không cho bất cứ kẻ nào làm hại đệ ấy.”

“Nhưng mà… ông ta còn có một người con trai.” Lí Vị Ương đột nhiên nói vậy.

Lí Mẫn Đức cười: “Từ lúc nàng bức Tưởng Hoa nói ra địa điểm của Lí Mẫn Phong, hắn coi như đã chết.”

“Đã chết?” Lí Vị Ương ngẩn người, sau đó nói, “Nhưng người ta phái đi không tìm được hắn, chứng minh ở vấn đề này Tưởng Hoa đã nói dối.”

“Không, một nửa thật một nửa giả, theo phương hướng hắn nói, ta tìm kiếm thật lâu, một tháng sau mới tìm được người. Có điều ta không giết hắn, là hắn tự giết mình.” Lí Mẫn Đức nói vậy, ánh mắt giống như gió mát lướt qua mặt hồ rơi xuống chỗ nàng.

“Có ý gì?” Lí Vị Ương nhíu mày.

“Ý chính là, ngày đêm tránh né, lo âu bất an, cuối cùng nhiễm một loại dịch bệnh, chờ người của ta đến nơi hắn đã tắt thở.” Lí Mẫn Đức nói hết lời không mang chút cảm tình, chỉ bình tĩnh trần thuật một câu chuyện.

Lí Vị Ương hơi bất ngờ, lại kinh ngạc, cuối cùng hóa thành nụ cười: “Như vậy rất tốt.” Bên người Lí Tiêu Nhiên còn lại Mẫn Chi, vĩnh viễn cũng chỉ có Mẫn Chi, để huyết mạch ông ta được truyền thừa cho dù đánh cược tính mạng cũng sẽ bồi dưỡng Mẫn Chi thành tài.

“Như vậy, nàng không cần phải làm gì cho Tứ đệ nữa.” Lí Mẫn Đức bổ sung thêm, gương mặt mang theo ý cười kỳ lạ.

Lí Vị Ương nhìn hắn, không hiểu sao có chút hoang mang. Hoang mang như vậy làm khuôn mặt nàng trước giờ luôn lạnh băng thêm một tia bất an thường có ở tuổi này. Tươi cười Lí Mẫn Đức càng sâu, nhưng không giải thích cho lời nói của mình.

Xe ngựa dừng bên cạnh tòa Vọng Tương lâu cao nhất Kinh đô, Lí Mẫn Đức cố ý bao một căn sương phòng thanh tĩnh, hạ nhân đều đi phóng sinh, ngay cả Bạch Chỉ Mặc Trúc cũng chạy theo góp vui, đuổi theo muốn phóng sinh chim nhỏ. Lí Vị Ương dựa vào hành lang gấp khúc xem dáng vẻ các nàng tràn ngập phấn khởi, khẽ nở nụ cười. Dưới lầu rất nhiều người đang phóng sinh, ánh mắt Lí Vị Ương ngừng lại ở chỗ một thiếu nữ trong đó. Thiếu nữ trước mắt bao người, bật mở một quả đào mừng thọ lớn, không ngờ bên trong có chim nhỏ bay ra, mở cánh, tung người bay về phía chân trời. Mọi người ngẩng đầu lên, vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Lí Vị Ương nhìn thiếu nữ kia, tuổi mới mười bảy mười tám, trên người mặc trường bào rộng rãi, khăn mỏng khoác vai, chân đi ủng đỏ, nhìn quần áo khác hẳn người Kinh đô. Ngay tại lúc nàng nhìn đối phương, đối phương cũng chú ý đến nàng, ngẩng đầu mỉm cười với nàng, lộ ra hàng răng trắng sáng.

Lí Vị Ương đột nhiên ngừng cười, bởi vì nàng thấy rõ ràng, bên cạnh thiếu nữ còn có một người, đúng là Tứ Hoàng tử Mạc Bắc Lí Nguyên Hành, lúc này hắn hai mắt sáng ngời nhìn trên lầu ——

—— Lời tác giả ——

Biên tập: Ta cứ tưởng Đức phi là bị Vị Ương chém chết ——

Tiểu Tần: (⊙o⊙)… Nghiêm túc mà nói, Vị Ương biết rõ đối phương phải chết, đạp thêm một cước thôi

Biên tập: Vậy cũng chẳng khác là bao…

Tiểu Tần: Khác nhiều chứ… Còn nữa, Tứ Hoàng tử Mạc Bắc tuy là cặn bã, nhưng là cặn bã rất quan trọng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.