Cuồng Đế

Chương 12: Đến trường đọc sách




Chuyện Hoàng Đế bị hành thích chính là đại sự bậc nào a! Từ Hoàng Hậu cho đến các tần phi, hoàng tử hoàng nữ mặc kệ là thật lòng hay giả ý tất cả đều mang vẻ mặt bối rối lo âu chạy đến Điện Khải Vân quan tâm Hoàng Đế và Vân phi, tình thế kia giống như Hoàng Đế sắp phải đi gặp thượng đế vậy, văn võ bá quan cũng sớm nghe được chút tiếng gió, những quan lớn có quyền có thế lập tức tiến cung thể hiện lòng trung thành, bắt thích khách, bắt gian tế, nói chung là ‘lòng người hoang mang’, gà bay chó chạy.

Mặc kệ phía bên ngoài ầm ĩ lật trời, Khuynh Cuồng lại vẫn đang say sưa trong mộng đẹp, thân thể nho nhỏ chui vào trong chăn ngủ đến nổi không biết trời đất gì, Thúy nhi gọi như thế nào cũng không thể dậy nổi.

Tối qua vừa mới đột phá cấp 6, trên trời lại có dị tượng, sau đó sư phụ sống chung 9 năm phải rời đi, vừa định đi nằm ngủ thì lại phát sinh sự kiện thích khách, rồi lại ‘chơi đùa’ cùng với thích khách áo đen kia một hồi khiến nàng một đêm không ngủ, lúc trời vừa sáng mới nặng nề thiếp đi, bây giờ cho dù là trời sập xuống, cũng khó đánh thức nàng dậy được, cái danh hiệu ‘hoàng tử mê ngủ’ cho tới bây giờ cũng không phải nói sai.

Thế nhưng, vạn vật đều tương sinh tương khắc, Mạc Khuynh Cuồng nàng lại có mạnh mẽ như thế nào thì cũng có khắc tinh, mà khắc tinh của nàng là _ mẫu thân đại nhân của nàng.

Lúc này Sở Vân Yên vừa ra tay, Khuynh Cuồng lập tức tung chăn mà dậy, mắt nhắm mắt mở đi soi gương, mặc quần áo một hồi, mơ mơ màng màng bị mang ra khỏi Cuồng các, vào Điện Khải Vân đi đến thư phòng đọc sách của nàng _ Cuồng Trai.

“Tham kiến Vân phi nương nương, Tam hoàng tử.” Cha con Dương đại học sĩ đã đợi từ sớm trong Cuồng trai lập tức đi lên trước hành lễ.

“Dương đại học sĩ, sau này Cuồng nhi phải làm phiền người phí tâm rồi.” Sở Vân Yên khẽ gật đầu, chân thành nói, âm thanh ôn nhu như nước, làm cho người nghe thấy thoải mái.

“Nương nương chiết sát ( câu nói khiêm tốn, ý chỉ người phía trên quá khiêm nhường với phía dưới, làm người dưới không nhận nổi ) vi thần rồi.” Dương Nho Thành chắp tay thi lễ, do dự một lúc, lại nói: “Nương nương, vi thần nghe tối qua trong hoàng cung xuất hiện thích khách, nương nương….ngài không sao chứ?”

“Dương đại học sĩ có lòng, tối qua may mà hữu kinh vô hiểm ( chỉ sợ hãi, không có nguy hiểm ), hoàng thượng và bản cung đều bình an vô sự.” Sở Vân Yên ưu nhã cười nói, kỳ thật là trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng trước mặt thần tử cũng không thể thất lễ, cúi người xuống, khẽ vuốt khuôn mặt mơ mơ màng màng của Khuynh Cuồng, dịu dàng nói: “Cuồng nhi, nhanh, bái kiến lão sư, từ hôm nay, con phải theo Dương đại học sĩ học tập cho thật tốt, biết không?”

Bàn tay nho nhỏ của Khuynh Cuồng được bàn tay của Sở Vân Yên bao phủ, tỉnh táo lên không ít, tay của mẫu thân rất lạnh! Hừ, xem ra tối qua bị đám người kia dọa cho sợ hãi không nhẹ! Giết bọn chúng như vậy thật sự quá tiện nghi cho bọn chúng rồi, chẳng qua là, không phải còn một tên sao? Hắc hắc…

“Con biết, mẫu phi.” Nhu thuận gật gật đầu, Khuynh Cuồng đi đến bên cạnh Dương đại học sĩ, nói một tiếng: “Chào lão sư.”

Đổ mồ hôi, cảm giác giống như thởi điểm lần đầu tiên vào tiểu học, chẳng qua là khi đó đi cùng nàng là ông nội của nàng, ngày đó, mẹ của nàng còn đang làm gì nhỉ? A, là đi bắt kẻ thông dâm rồi! ngoài mặt thì vung tay đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng toàn phải nhập viện, sau đó trên cơ thể nàng lại xuất hiện thêm mấy vết thương….

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đem bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Khuynh Cuồng đột nhiên hồi phục tinh thần, sao lại nhớ lại những chuyện này rồi, chẳng lẽ bản thân còn không quên được sao?

Quay đầu, thì ra là Dương Văn Hồng, người luôn luôn làm người tàng hình a! Hắn không tiếng động đem cho nàng sự ấm áp sao? Mặc dù trong mắt hắn vẫn là bình tĩnh không gợn sóng như cũ, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy được ân cần và ấm áp ở trong đó, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

“Con cái đứa nhỏ này vẫn còn mê ngủ tới như vậy, một khi ngủ không đủ là lại có bộ dạng mơ hồ như vậy, ngay cả lời nói của lão sư cũng không có phản ứng.”Thấy Khuynh Cuồng vẫn còn sững sờ, đối với lời nói của Dương Nho Thành thì không có chút phản ứng nào, Sở Vân Yên cho rằng Khuynh Cuồng còn chưa ngủ đủ, thương yêu xoa xoa đầu nàng, nói.

“Tiểu hài tử đều là như vậy.” Dương Nho Thành đưa tay ra, giống như Sở Vân Yên khẽ vỗ đầu Khuynh Cuồng, phụ họa mỉm cười nói, động tác ôn hòa tự nhiên như vậy.

3 người đứng ở một chỗ, giống như một nhà 3 người, Sở Vân Yên thấy Dương Nho Thành yêu thích Khuynh Cuồng như vậy, cao hứng còn không kịp, sao còn nghĩ đến hành động này của Dương Nho Thành có gì không thích hợp.

Khuynh Cuồng sững sốt, trong mắt Dương Nho Thành nhìn nàng chính là yêu thương sâu sắc, thậm chí là cưng chiều, giống như đứa con yêu quý của chính mình vậy.

Dương lão sư, ngươi lầm đối tượng rồi sao? Nhi tử của ngươi ở bên kia, Khuynh Cuồng liếc qua ánh mắt hơi ảm đạm của Dương Văn Hồng, mặc dù chỉ là trong chớp mắt nhưng nàng vẫn nhìn thấy được, thật sự rất muốn nói những lời này với Dương Nho Thành, nhưng xen vào Sở Vân Yên lúc này, nàng vẫn là nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn đi.

Sau khi Sở Vân Yên đi, Khuynh Cuồng chính thức bắt đầu cuộc sống học tập của nàng, lần lên lớp đầu tiên, Dương Nho Thành để cho nàng luyện viết chữ, kết quả nàng mơ mơ màng màng hắt đầy mực lên mặt Dương Văn Hồng, nhưng Dương Nho Thành lại không giáo huấn nàng, ngược lại rất ôn hòa cho phép nàng buồn ngủ liền rời đi nghỉ ngơi, hôm nay liền luyện đến đây, thời gian còn lại Dương Văn Hồng dạy nàng học thuộc một bài thơ là được, dọa nàng tưởng nàng chọc hắn giận tới điên lên rồi.

Nàng thật không hiểu, vì sao Dương Nho Thành lại yêu mến nàng như vậy, thương nàng như vậy, mặc dù nàng lớn lên rất được mọi người yêu thích, nhưng cũng chỉ với những người gặp nàng lần đầu tiên, không hiểu con người nàng, người bình thường nghe thấy danh hiệu của Tam hoàng tử nàng hoặc sau khi gặp nàng được một lần xong thì đều tránh nàng giống như ôn dịch, nhưng cái vị Dương Nho Thành này lại đối với nàng yêu thương như con ruột, không, là so với con ruột còn thương hơn, đối với hành vi hồ đồ đùa giỡn gây sự của nàng không chỉ không tức giận, còn bao dung khắp nơi, thật là cùng Hoàng Đế lão ba không có gì khác nhau đi!

Không hiểu, thật sự là không hiểu được, chẳng lẽ Hoàng Đế lão ba lại lén lút làm cái gì?

Phía trước Cuồng trai Điện Khải Vân là một rừng hoa đào lớn, sau khi Khuynh Cuồng ngủ một giấc no nê, liền bị Dương Văn Hồng kéo vào trong rừng hoa đào học thuộc thơ.

Cầm lấy quyển thơ ngũ ngôn, đôi mắt linh động của Khuynh Cuồng nheo lại, quan sát Dương Văn Hồng, dưới một gốc hoa đào, thiếu niên nhe nhàng cầm sách đọc tỉ mỉ, thỉnh thoảng vài cơn gió mát thổi qua, cánh hoa màu hồng rơi xuống bay múa, tóc đen tung bay, hắn lại như cũ chìm đắm trong sách, cảm giác giống như không có ở đây, thanh nhã như tiên, phảng phất giống như không phải người trong trần thế, nhân vật như vậy lại lộ ra sự cô đơn, nhìn thấy hình bóng cô đơn kia, trong chốc lát nàng có vì thiếu niên này mà cảm thấy đau lòng, rất muốn vì hắn đuổi đi sự cô đơn.

“Tại sao lại nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có thơ sao?” Dương Văn Hồng đột nhiên xoay đầu lại, giễu cợt nói.

“Trên mặt ngươi thì không có thơ, chẳng qua là có hoa nha.” Khuynh Cuồng nghiêm túc trả lời.

“Có hoa?” Dương Văn Hồng nghi hoặc vươn tay sờ lên mặt của mình, không có a !

“Phải, Văn Hồng ca ca lớn lên giống như là một đóa hoa vậy, làm bổn hoàng tử nhìn trăm lần cũng không chán được.” Vô cùng trịnh trọng mà gật nhẹ đầu, Khuynh Cuồng vô cùng nghiêm túc nói, trong nội tâm lại không ngừng nén cười.

“Ách? …” Dương Văn Hồng hoàn toàn bị đả kích rồi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi lại đỏ, thật sự là giống như nụ hoa đang nở thành đóa hoa vậy.

“Ha ha ha…” Nhìn thấy Dương Văn Hồng có bộ dạng như bị sét đánh, Khuynh Cuồng rốt cục không nhịn được mà bật cười lớn, Dương Văn Hồng này làm sao lại có thể đùa chơi vui tới như vậy a.

 “Không cho cười, mau tranh thủ thờ gian học thuộc thơ đi, trong vòng một canh giờ đem câu đầu tiên học thuộc đi.” Dương Văn Hồng thẹn quá hoá giận, đoạt lấy cuốn sách mà Khuynh Cuồng đang cầm ngược, lật lại rồi lại nhét trở về, âm thanh kiên quyết nói, chỉ là khuôn mặt đỏ hồng nhẹ nhàng lại càng thêm đỏ ửng.

“À! …” trên khuôn mặt Khuynh Cuồng khó có được một vạch đen, một canh giờ? Học thuộc câu đầu tiên? Thực sự là coi nàng như đứa trẻ ngu dốt nha! Đại ca, loại thơ này thời điểm một tuổi nàng đã đọc thuộc làu làu rồi có được hay không!

Dương Văn Hồng lại nghĩ nét mặt của nàng giải thích thành hành vi thống khổ khó xử , lập tức có một loại khoái cảm trả thù, không nhịn được mà cất tiếng cười to: “Ha ha ha…”

Đây mới là bộ dáng cươi cười mà một thiếu niên mười mấy tuổi nên có, có sức sống! Khuynh Cuồng nhìn thấy Dương Văn Hồng đang tươi cười thoải mái thì nghĩ thầm, rất muốn có thể thấy được nụ cười này của hắn, nếu như lấy khuôn mặt đau khổ của nàng có thể giữ mãi được nụ cười này thì có cái gì là không được đâu!

“Được rồi, đừng mang vẻ mặt đau khổ nữa, nếu như người thật sự không học được thì cái kia…..cái kia ta cũng không ép.” Khoái cảm qua đi, nhưng lại sâu sắc không đành lòng, Dương Văn Hồng cũng ngừng cười to, vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của Khuynh Cuồng, dỗ dành nói.

Nghe vậy, Khuynh Cuồng nghiêng đầu, cười cười nói: “Không ép? Nếu như mà bị lão sư biết được thì Văn Hồng ca ca nhất định là phải bị phạt a!”

Dương Văn Hồng lại dí dỏm cười cười, vô cùng quái dị nói: “Có thể vì Tam hoàng tử mà bị phạt chính là vinh hạnh của Văn Hồng.” Hoàn toàn là một bộ dạng nịnh nọt.

Khuynh Cuồng sững sờ, linh hồn trong đôi mắt dâng lên một chút cảm động, làm sao nàng có thể không nghe hiểu được ý tứ những lời nói này của hắn chứ, sao có thể không cảm nhận được sự yêu mến của hắn dành cho nàng.

“Văn Hồng ca ca, kể từ hôm nay, huynh chính là huynh đệ của Mạc Khuynh Cuồng ta, về sau ta sẽ bảo kê cho huynh.” Bàn tay nhỏ bé của Khuynh Cuồng vung lên, dùng sức vỗ vào trên bờ vai của Dương Văn Hồng, hào khí nói, lúc này tuyệt đối là lời nói thật lòng của nàng .

Kinh nghiệm kiếp trước để nàng phải làm một người lãnh huyết vô tình, tính toán mạng người ra sao, tính toán lễ phép đạo đức ra sao, cho dù người trong thiên hạ đều chết ở trước mặt nàng thì mí mắt của nàng cũng không nháy lên một chút, bởi vì những người kia cùng với Mạc Khuynh Cuồng nàng cũng không có quan hệ gì cả, nàng chỉ muốn bảo vệ những người mà nàng muốn bảo vệ.

Hôm nay, trước mắt thiếu niên này, từ khoảnh khắc này trở về sau chính là người mà nàng muốn bảo vệ, ngoại trừ Hoàng Đế lão cha và mẫu thân ra thì chính là người thứ ba mà nàng muốn bảo vệ, chỉ vì hắn mang lại cho nàng sự ấm áp ôn hòa.

“Ách! Tam hoàng tử là hoàng tử, Văn Hồng cũng không dám làm huynh đệ của Tam hoàng tử.” Dương Văn Hồng sững sờ, lập tức cười cười nói, chỉ coi lời nói của Khuynh Cuồng như là lời nói đùa của tiểu hài tử, nhưng nàng quả thật là khiến trong lòng hắn vô cùng ấm áp a.

“Bổn hoàng tử nói được thì chính là được, về sau cũng không được gọi ta là Tam hoàng tử, cứ gọi ta là Khuynh Cuồng là được rồi.” khuôn mặt Khuynh Cuồng căng phồng lên, một bộ dạng như ‘Ta là lão đại, ta định đoạt, ngươi bớt lải nhải’ phất phất tay nói.

“Tam…” Dương Văn Hồng thấy Khuynh Cuồng thật sự không giống như là đang nói giỡn, liền muốn ngăn cản, đây chính là không hợp với lễ phép a! Nhưng ở dưới đôi mắt tràn ngập  ngang ngược của Khuynh Cuồng đang trừng lên thì nuốt lời nói lại, lời nói thốt ra biến thành: “Khuynh… Khuynh Cuồng.”

“Ha ha, tốt, Văn Hồng ca ca, hiện tại huynh thân là huynh đệ của ta, có chuyện muốn huynh hỗ trợ một chút, huynh có đồng ý hay không?” Khuynh Cuồng sớm có âm mưu trước, cười lớn nói.

“Chuyện …. Chuyện gì?” Hắn có dự cảm không tốt, chuyện tình của Tam hoàng tử ‘Tai nạn’ tuyệt đối cũng sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp.

Bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, Khuynh Cuồng ghé vào bên tai của Dương Văn Hồng, như tên trộm nói: “Thừa dịp hôm nay không có người nào quản, huynh dẫn ta xuất cung đi chơi” . Tới nơi này cũng được 9 năm rồi mà mỗi ngày đều phải bị vây hãm ở trong hoàng cung, nàng cũng sớm buồn bực tới hỏng mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.