Trói Buộc Linh Hồn

Chương 1: Mở đầu




Lê Như Sương nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng ra sân vườn mơ mộng. Lâu lâu cô lại quay sang nhìn cô gái ngồi đối diện với mình, kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng lật trang giấy vang lên loạt soạt kèm theo tiếng chuông gió rung rinh ngoài hiên, Như Sương bỗng chốc cười nhẹ.

Cho đến khi mặt trời lên cao trên đỉnh đầu, cái nắng gắt làm Như Sương bất giác cau mày thì người ngồi đối diện cô mới ngẩn đầu lên.

"Thế nào?" Như Sương vội vã hỏi, nhưng giọng nói không hề có ý thúc giục.

"Cậu cảm thấy cái kết này là tốt nhất sao?" Người đối diện không trả lời mà hỏi ngược lại cô.

"Không." Như Sương lắc đầu, đáp lời kiên định. "Mình cảm thấy, đối với nữ chính đó chỉ là sự tự phụ, tham lam do tâm tính không kiên định. Với nữ phụ, đó là sự ẩn nhẫn nhưng không kiên quyết, cũng không dám từ bỏ để nhìn rõ vấn đề. Với dàn nam chính, đó lại là sự hứng thú gợi mở tình cảm, nhưng lại là thứ tình cảm hời hợt không bền chắc. Còn những nhân vật khác, hừ, chỉ có thể nói một chữ: ngu ngốc!"

"Đó là nhận xét của cậu với chính nhân vật mà bản thân tạo ra?" Cô gái buồn cười khẽ lắc đầu.

"Chính vì vậy nên mình mới hỏi cậu. Dù sao đây là lần đầu mình chuyển sang thể loại np, mình cần có những 'cao kiến' của cậu để làm tư liệu." Như Sương bĩu môi nói. "Nhanh cho ý kiến, quốc sư Thanh Nghiêm của trẫm!"

"Ha ha!"

Phạm Thanh Nghiêm nheo mắt cười khẽ. Cầm tách trà khẽ nhấp một ngụm, Thanh Nghiêm thong thả nói: "Đối với nữ chính, cô ta cũng không đến nỗi như cậu nói. Thân là một sinh viên bình thường, tính cách có chút hướng nội, cả người lại không có khả năng nào nổi trội một khi xuyên không, thời gian đầu không thích ứng được mà gây chuyện phiền toái là hiển nhiên. Sau này, do tính cách cùng tri thức khác người hấp dẫn nhóm nam chính, bị họ chơi xỏ, thử thách, được họ quan tâm, bảo vệ thì tính tự mãn nổi lên cũng là bình thường. Nhưng cậu nói đúng, một nữ sinh chưa trải sự đời, sau lại được vài chàng bạch mã hoàng tử si mê, muốn kiên định chọn bên này, buông bên kia... ha ha...Thôi thì ngay từ đầu, cậu cho nữ chính là một nữ doanh nhân, giáo sư, công an, sát thủ gì gì đó cho rồi."

"Vậy thì khác gì mấy truyện mạng lan tràn hiện nay."

Thanh Nghiêm nhún vai không cho ý kiến. Cô nói tiếp: "Về nữ phụ số 2, cậu đã cho cô ta là một vị Hoàng đế tốt, đáng tiếc đế vương cô độc vẫn chết trong lưới tình. Nếu cô ta buông bỏ được cảm tình với nam chính thì số phận có lẽ bằng phẳng đến cuối đời. Dù sao trong truyện này ngoại trừ cô ta, các nữ phụ khác đề là bọn thiểu năng bại sự."

"Tiếp!" Như Sương thích thú lắng nghe.

"Các nam chính, nói thật, nếu cậu viết bọn họ ẻo lã nhu nhược thì mình sẽ vứt bản thảo của cậu vào đống rác."

"Đừng nói cậu, mình cũng không chịu nổi bọn đàn ông như vậy." Như Sương rùng mình.

"Mình nghĩ, họ đối với nữ chính chỉ đến thích chứ chưa phải yêu, mặc dù cậu viết là yêu. Giữa bọn họ chưa có cái gì làm phá vỡ ranh giới đó dù cho trải qua rất nhiều gian khổ. Trong truyện là vậy, nhưng nếu dùng góc độ tâm lý để đánh giá thì đa phần truyện np hiện nay đều thiếu cái gọi là logic trong tình yêu. Cứ quăng mấy từ 'tiếng sét ái tình' hay 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' hoặc anh ta/cô ta thay đổi nên nhận ra tình cảm của bản thân rồi quay 180° sang theo đuổi, cơ bản là vậy."Như Sương gật đầu liên tục, tay viết viết vẽ vẽ trên tập bản thảo. Mãi một lúc sau, cô mới dừng bút thỏa mãn.

"Tìm cậu lấy ý kiến lúc nào cũng tốt. Hắc hắc!" Như Sương đóng tập bản thảo, cười nham nhở với cô bạn. Nhưng bỗng chốc, ánh mắt cô tối sầm lại. Nhìn cánh tay quấn băng của Thanh Nghiêm, cả miếng gạc to đùng ở trán của cậu ấy làm Như Sương lo lắng. Cô biết rõ, người con gái trước mắt kiên cường như thế nào. Ngày đó, cả khoang ngực cậu ấy dập nát bê bết máu cũng không kêu rên lấy một tiếng, nhờ ý chí muốn sống mãnh liệt mới khiến cậu ấy thoát khỏi cơn nguy kịch của cuộc phẫu thuật. Thanh Nghiêm là người mà cô kính phục nhất, quý trọng nhất.

Cảm thấy Như Sương bỗng nhiên yên lặng, Thanh Nghiêm nghiêng  đầu sang nhìn. Hơi ngạc nhiên song cô vẫn nở nụ cười trấn an cô bạn.

"Đừng lo, mình không sao. Vết thương đang dần khép miệng, chỉ vài tháng là cùng."

"Vì sao cậu cứ chọn công việc nguy hiểm mà làm? Cậu có thể..."

"Vì mình yêu quốc gia này, nó là nhà của mình. Mình muốn chứng minh rằng, thân con gái ngày xưa có thể trên chiến trường giết địch thì ngày nay cũng không ngoại lệ. Mình không muốn bị người khác nói là phụ nữ thì cần được đàn ông bảo vệ. Mình muốn tự làm chủ bản thân mình." Thanh Nghiêm nghiêm túc nói. "Hơn nữa, mình yêu việc mình đang làm."

"Haizz..." Biết cô bạn mình cứng đầu, Như Sương cũng không thể nói thì thêm đành chuyển sang đề tài khác. "Đội cậu nghiên cứu tới đâu rồi?"

"Toàn bộ linh kiện đã hoàn thành, chỉ cần chờ lắp ráp mà thôi. Lần đó bay thử mình đã phân tích được số liệu cần thiết để khắc phục nhược điểm." Nói tới đây, Thanh Nghiêm rất vui vẻ.

"Đúng vậy, bằng cách lấy gần hết cái mạng của cậu đem đổi." Như Sương nói chuyện chua lè.

"Đừng nhắc chuyện đó nữa. Thử nghĩ xem, khi đội chiến đấu cơ mới nhất hoàn thành, Việt Nam mình cũng không cần phải im hơi lặng tiếng bị các nước khác dòm ngó. Khi đó, thời đại của chúng ta sẽ bắt đầu."

Nhìn Thanh Nghiêm tràn đầy hi vọng cho tương lai, Như Sương cũng vui theo. Cô gái trẻ thanh tú với gương mặt luôn lạnh tanh giờ đây lại cười rạng rỡ như vậy, nếu để bọn người trong quân đội biết chắc sẽ bị dọa mất. Cô và Thanh Nghiêm làm bạn hơn hai mươi năm, toàn bộ tình yêu của cậu ấy đều dành cho đất nước, thầm lặng làm một chiến sĩ bảo vệ vùng trời này. Hy vọng có một ngày, cậu ấy sẽ tìm được một người xứng đáng đứng bên cạnh cùng sóng vai. Bởi cô biết, Thanh Nghiêm từ lâu đã không còn tin vào tình yêu nam nữ, vì cậu ấy chính là kết quả của một mối tình đầy vụ lợi. Trái tim của cậu ấy đã chịu đầy vết thương không thể nào xóa bỏ. Giờ đây, chỉ có Tổ quốc này là điều mà Thanh Nghiêm gửi gắm hi vọng, trân trọng như thứ quý giá nhất của mình. Ngay cả người bạn nối khố là cô cũng không bằng. Nghĩ tới đây, Như Sương u oán.

"Nè, sao vậy?" Sắc mặt của Như Sương biến hóa liên tục làm Thanh Nghiêm thắc mắc.

"Truyện này có một nhân vật tên Vũ Đình Nghiêm Thần, nếu không phải chết quá sớm thì khẳng định sẽ là đại boss lợi hại nhất."

"Ah, cậu còn không biết xấu hổ nhắc lại. Cậu dùng tên của mình làm chữ đệm cho toàn bộ thế hệ cùng bối phận của nữ phụ. Cậu đang trù mình chết sớm sao?" Thanh Nghiêm cười nhạo, bẻ khớp tay kêu rốp rốp.

"Ai biểu tên của cậu quá đẹp làm chi. Ngao! Quân tử động khẩu không động thủ! Phạm Thanh Nghiêm, mình hiện là bác sĩ riêng của cậu!"

"Bác sĩ riêng thất đức như cậu sớm bị mọi người trong quân hận thấu xương, mình chỉ vì dân trừ hại."

"Phạm Thanh Nghiêm, bà đây trù ngươi đời sau bị một đống hoa đào quấn thân cả đời! Đau!!!" Ôi, cái mông của mình! Như Sương khóc không ra nước mắt.

"Hừ!" Thanh Nghiêm hừ lạnh, vẻ mặt ghét bỏ con bạn thân của mình.

Thấy vậy, Như Sương bất chấp hình tượng nằm dài trên sàn hét lên.

"Kết bạn vô ý, có mắt không tròng!"

Bốp!

"Agrr, bản thảo!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.