Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 262




Huyện lệnh huyện An Bình chỉ là một chức quan nhỏ như hạt vừng. Ngày bình thường, mấy khi gặp phải chuyện lớn gì, mà bây giờ, huyện An Bình xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy nhưng vị huyện lệnh này lại chẳng dám hó hé gì, bởi vì những kẻ gây chuyện đều có thể giết chết ông ta.  

“La hồng công tử ở La phủ sao? Tiểu Hầu gia cố ý tới chơi, nghe nói Lưu huyện lệnh cùng La công tử rất thân, có thể giới thiệu cho hai bên gặp mặt không?”  

Lão Hoàng nói.  

Lưu huyện lệnh nghe vậy da mặt run lên.  

Ai quen với La Hồng?  

Lúc trước La Hồng âm thầm đưa hối lộ ông ta cũng không có thu nhận đâu đấy.  

“La Hồng công tử thân là đệ tử phu tử, bây giờ chắc là đã ở trong Tắc Hạ Học Cung trên Đông Sơn tu hành rồi.”  

Lưu huyện lệnh nói.  

Sở Thiên Nam nghe vậy, nhíu mày, nhìn lướt qua con đường phố dài đã được dọn sạch thi thể nhưng vẫn còn vết máu kia, mỉm cười.  

“Ở Tắc Hạ Học Cung sao, vậy thì tốt…… thế đi học cung đi một chuyến vậy.  

Lão Hoàng nghe vậy, cũng nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng, “Được, lên Đông Sơn, đi học cung.”  

……  

Thành Thiên An.  

Kiếm bay gào thét, chim bồ câu vỗ cánh.  

Đủ loại công cụ truyền tin tại thời khắc này nhanh chóng thể hiện phong thái.  

Hoàng thành thâm cung.  

Một tiểu thái giám gỡ xuống thư tín từ chân của chim bồ câu trắng, dáng vẻ phục tùng, bước vội từng bước nhỏ, tới gần Thái tử điện hạ tóc tai bù xù, đang ngồi thiền minh tưởng giữa thiên địa trong ngự hoa viên.  

“Điện hạ, có tin tức truyền về từ huyện An Bình.  

“Đọc.”  

Thái tử khoanh chân, hai tay đặt trước bụng ôm lò luyện đan, từ từ nhắm hai mắt, thản nhiên nói.  

Tiểu thái giám nuốt nước miếng một cái, giọng nói lộ vẻ sắc bén, chậm rãi đọc: “Khâm sai u Dương Phi giả truyền thánh chỉ, cấu kết với một tên người Hồ Nhị phẩm, bị vạn kiếm xuyên tim mà chết, năm trăm binh mã đuổi bắt La Hồng bị giết sạch, máu chảy thành sông.”  

Thái tử chầm chậm mở mắt, toàn bộ ngự hoa viên ở thời khắc này đều ảm đạm mấy phần.  

“Cấu kết với một tên người Hồ Nhị phẩm? Giả truyền thánh chỉ?”  

“Ngu xuẩn, phế vật, cho hắn cơ hội báo thù cũng làm không được, còn tìm Huyền Ngọc phi mượn người, đầu óc bị heo gặm sao?”  

Thái tử chửi mắng.  

Hiếm thấy lại có lúc thái tử mắng chửi người khác như vậy.  

“Giả truyền thánh chỉ...... Là La hồng cướp đi thánh chỉ từ trong tay u Dương Phi, nói thánh chỉ là giả?”  

Thái tử nhíu mày.  

“Truyền lệnh bản cung, nói u Dương Phi giả truyền thánh chỉ, phạm tội lớn ngập trời, tru cửu tộc.”  

“Tiểu Hầu gia chắc cũng đã sắp đến huyện An Bình rồi chứ? Tiếp tục chú ý tin tức, có tin gì, lập tức thông báo cho bản cung.”  

Thái tử nói xong, phất phất tay, để tiểu thái giám lui xuống dưới.  

Còn y thì tiếp tục nhắm mắt, ôm đan thiền định.  

……  

Hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam xuất hiện tại huyện An Bình, đồng thời còn đi thẳng đến Đông Sơn, tin tức này, được rất nhiều khách giang hồ nhanh chóng truyền ra ngoài.  

Từng vị khách giang hồ giống như điên như cuồng, không ngừng chạy vội đi về hướng Đông Sơn.  

Mặc dù bọn họ không cách nào lên núi, nhưng mà, có thể ở dưới chân núi xem náo nhiệt cũng không tệ.  

Dưới chân núi.  

Sở Thiên Nam tay giữ bạch câu, nhìn qua Đông Sơn mỹ lệ hùng vĩ bao la kia, không khỏi cảm khái, nhìn thấy cung điên trong đám mây trên đỉnh Đông Sơn, lại càng tán thưởng không thôi.  

“Không hổ là Tắc Hạ Học Cung mà ngay cả Hạ Hoàng bệ hạ cũng phải lễ ngộ ba phần.”  

Sở Thiên Nam tán thưởng không thôi, lão Hoàng cũng nhếch miệng cười ngây ngô: “Phu tử, thật trâu bò nha.”  

Sau đó, hai người liền leo thẳng lên bậc thang, hướng cung điện mà đi.  

Chẳng bao lâu đã đến bãi đất trống giữa sườn núi.  

Nhưng mà, Sở Thiên Nam và lão Hoàng cũng không dừng bước.  

Mà lại bật cười.  

Lão Hoàng đi đầu phóng ra một bước, đặt chân lên con đường đá phía sau Đông Sơn.  

Vụt một tiếng!  

Phần lưng một thanh đao chẻ củi đen nhánh rút ra, đao vung lên, bỗng nhiên có cơn mưa gào rít rơi xuống núi, lão Hoàng lúc này giống như đang ở giữa rừng núi tràn đầy bụi gai, vượt mọi chông gai tiến lên.  

Chỉ trong chốc lát, hoa đào xinh đẹp đang nở rộ khắp núi lần lượt bị chém rơi rụng, như bị mưa rơi đập xuống đầy đất.  

Một đao, hoa đào giữa núi rơi hết xuống bùn.  

Lão Hoàng mở đường ở phía trước.  

Sở Thiên Nam đầu đội tử kim quan, người mặc vân bào, mang theo một thanh kiếm còn giấu mình trong vỏ, khí tức liên tục tăng lên.  

“Thiếu niên Hầu Đại Hạ Sở Thiên Nam, đặc biệt đến bái phỏng Tắc Hạ Học Cung.”  

“Nghe nói tướng quân lệnh ở trong tay La Hồng công tử, đặc biệt đến ước chiến, Sở Thiên Nam nguyện áp chế thực lực ở cùng cấp chiến một trận, cược một khối tướng quân lệnh!”  

Lời nói vang vọng truyền ra, giống như một thanh ngút trời, muốn xuyên qua phá vỡ tầng mây trên trời.  

m thanh của Sở Thiên Nam như sấm sét trên mặt đất, âm thanh cũng không lớn, nhưng lại vang vọng truyền ra.  

Khắp núi, hoa đào tàn lụi rơi xuống bùn.  

Một thanh đao bổ củi yên lặng vung chém, sức mạnh ngăn trở vô hình bị cắt ra thành một con đường.  

Lão Hoàng cùng Sở Thiên Nam chậm rãi di chuyển, đạp trên đường đá đi lên.  

Trên con đường đá này, có một luồng uy áp đặc biệt, luồng uy áp này vô cùng mạnh, đó là quy tắc của Tắc Hạ Học Cung.  

Nếu mà Lão Hoàng hít sâu một hơi, trực tiếp leo núi thì chỉ là việc nhỏ.  

Nhưng mà, nếu muốn mở đường cho Sở Thiên Nam muốn tự nhiên sẽ phải gánh chịu áp lực trút xuống như núi.  

Dưới chân núi.  

Một tiếng này vang vọng ở bên tai rất nhiều khách giang hồ, nổ tung như tiếng sấm. Tất cả mọi người xôn xao đứng dậy, trong đôi mắt không ngừng lấp lóe sự hưng phấn.  

Đệ tử phu tử, đều có thể xưng là tiên sinh.  

Hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam, lấy danh xưng tiên sinh, ước chiến với La Hồng, cược một khối tướng quân lệnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.