Phất Y

Chương 7: Người nhìn phong cảnh ai nhìn người




Sáng sớm hôm sau, lúc Tả An Chi tỉnh dậy, phi thường hoảng sợ. Tình hình lúc đó có thể tóm gọn lại trong một câu: nàng thét lên một tiếng chói
tai, dư âm của nó ba ngày cũng không dứt.

Tả An Chi nhảy ra xa vài bước, đề phòng nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, định lên án hắn mưu đồ hại nàng.

Nhưng quần chúng có mắt đều sẽ nói, người bị hại kỳ thật là Đông Phương Bất
Bại kìa, chứng cớ là hắn đang cố gắng xoa bóp cánh tay tê dại không nâng lên nổi. Mặc dù quần chúng lên tiếng ở đây chỉ có mình Đông Phương Bất
Bại, nhưng thông qua việc Mạc Tùng Bách không nói câu gì, chứng minh
việc này hắn cũng đồng quan điểm với Đông Phương Bất Bại a.

Tả
An Chi muốn làm kẻ xấu nhưng lại nhát gan, vì thế đành cúi đầu nhận tội. Mà Đông Phương Bất Bại lại là kẻ thù dai, vì thế, hắn nhân cơ hội này
mà bày ra vẻ đại thiếu gia kiêu kì, nhìn từ đầu đến chân của nàng một
lượt, sau đó vô cùng vênh váo tự đắc hừ một tiếng: “Ta muốn phi lễ, cũng không chọn người như cô.”

Ta hiểu, ta hiểu, huynh đương nhiên
sẽ không thích người như ta, ngay từ giới tính đã không phù hợp rồi.
Huynh thích chính là loại nam nhân mình hùm lưng gấu như Dương Liên
Đình, chỉ là, giờ không biết Dương đệ đệ đang ở đâu a? Tả An Chi hoàn
toàn không ngại hắn khinh bỉ mình. Ngược lại, trong đầu nàng lúc này
đang không ngừng suy đoán đại ma đầu Đông Phương giáo chủ và Dương đệ đệ là như thế nào mà phát triển thành một đoạn tình cảm kinh thiên động
địa như thế.

Chẳng lẽ là Đông Phương giáo chủ cứu Dương đệ đệ,
sau đó Dương đệ đệ đành phải lấy thân báo đáp? Hay là bởi vì Đông Phương giáo chủ nam phẫn nữ trang, trước tiên khiến Dương đệ đệ mê mẩn, sau đó mới bại lộ thân phận? Cái này cũng quá cẩu huyết đi, Tả An Chi bị ý
tưởng của chính mình làm run sợ, cảm thấy mồ hôi lạnh đang ròng ròng
chảy xuống.

Mạc Tùng Bách dù sao cũng có phong thái của người
làm sư huynh, thấy Tả An Chi sợ Đông Phương Bất Bại đến nỗi đổ mồ hôi
lạnh, liền ngượng ngùng cười nói: “Đều do ta không tốt, một khúc này là
do ta mới học, nghĩ tới rất ứng với cảnh đêm qua, không ngờ lại chậm trễ giấc ngủ của hai người.”

…Mạc sư huynh quả nhiên là người tốt, người khác còn chưa hãm hại huynh đã chìa lưng ra nhận hết tội về mình
rồi. Rõ ràng là thằng nhãi Đông Phương Bất Bại này nửa đêm nhàn rỗi
không có việc gì làm mới lôi bọn họ đi uống rượu ngắm trăng mà.

Cũng may, Đông Phương Bất Bại còn tương đối biết rõ sai lầm của mình, cho nên cười tủm tỉm ngăn đề tài này lại.

Ba người thương lượng sáng nay đi vào chợ chơi, bởi vì Mạc Tùng Bách đỏ
mặt nhờ Tả An Chi hỗ trợ chọn vài món trang sức, mà Tả An Chi tất nhiên
không có lí do chối từ. Trong lòng biết Mạc sư huynh không có bao nhiêu
bạc, cho nên nàng ngồi xổm xuống trước một cửa hàng nhỏ, chọn tới chọn
lui trong một đống trâm mới lấy được một cây trâm hoa mai vàng, sau đó
chọn một cái vòng tay bằng vàng kiểu dáng tương tự. Tả An Chi tìm xong,
ngẩng đầu lên cười nói: “Mấy thứ này rất tinh xảo, tẩu tử nhất định sẽ
thích…”

Nàng vừa nói được một nửa, đột nhiên dừng lời, ánh mắt
rơi xuống cái sạp bán mì vằn thắn bên cạnh. Người kia một bên nheo mắt
với Đông Phương Bất Bại, một bên không ngừng xúc mì. Nàng nhớ rõ từ sau
khi theo Đông Phương Bất Bại tới đây, đã thấy cử chỉ quái dị này của năm sáu người rồi.

Bọn họ đây là…trao đổi ám hiệu với Đông Phương Bất Bại?

Ngoại trừ Mạc sư huynh thần kinh thô, ngay cả nàng không biết võ công cũng
nhìn ra, chẳng lẽ người tâm tư tinh tế quỷ kế đa đoan như Đông Phương
Bất Bại lại không rõ? Nhưng hắn chỉ bình thản ung dung bất động đứng đó, hoàn toàn không có ý tứ tìm cớ đi ra ngoài.

“Chọn xong rồi? Vậy đi thôi.” Đông Phương Bất Bại tỏ ra là chủ nhân tốt, ngày ngày nhiệt
tình dẫn đường cho Tả An Chi và Mạc Tùng Bách đi du ngoạn khắp nơi. Mà
mỗi ngày vẫn có đủ loại người dùng sức ra ám hiệu muốn nói chuyện với
hắn, nhưng Đông Phương Bất Bại lại cố tình kể cả khi đi nhà xí cũng kéo
Mạc Tùng Bách vào theo. Tả An Chi cảm thấy chính mình đang chới với giữa hai loại cảm xúc, nửa sợ hãi nửa chờ mong. Sợ hãi là sợ Đông Phương Bất Bại đang giở trò, mà lại chờ mong kết quả nhanh có, dù sao nếu suốt
ngày phải đề phòng lo lắng cũng không có gì tốt.

Ba ngày qua đi, quả nhiên Lộ tỷ muội đã mang theo người đưa quần áo tới cho họ.

Tả An Chi trước giờ vẫn mặc quần áo của thị nữ bên người Đông Phương Bất
Bại, tuy chất vải không tồi, nhưng đều là phong cách xanh xanh đỏ đỏ yêu thích của Đông Phương Bất Bại. Nay có bộ đồ mới, nàng quả thực là vội
vàng đi thay đồ. Tay nghề của tiệm may này thật tốt, áo sam thêu mây tím và quần lụa, tất cả chi tiết đều được thêu tinh xảo, áo trong cũng là
vải sa tanh trắng loại tốt nhất. Lúc nàng đi ra cửa, lại không ngừng
nhấc váy nhìn đôi giày thêu xinh đẹp dưới chân.

Mà trong lúc đang nhìn giày của mình mà cười, nàng lại thấy dưới chân có thêm một đôi giày màu đen.

Chậm rãi nhìn từ chân lên đầu, Tả An Chi không thể không cảm thán một câu,
người đẹp vì lụa, lời này quả nhiên không sai. Bộ đồ này mặc trên người
Đông Phương Bất Bại, quả thực cũng có vài phần nhân khuông cẩu dạng (bề
ngoài nhìn thì đĩnh đạc, nghiêm túc, nhưng nội tâm đê tiện, hoặc tính
tình yếu đuối). Đông Phương Bất Bại bây giờ khí khái nam tử bừng bừng,
nhìn tới nhìn lui trông rất giống bọn công tử nhà giàu, trên người mặc
cẩm y màu lam sẫm, nhưng cổ tay áo và vạt áo lại thêu hoa văn màu trắng, giày dưới chân cũng đổi thành màu đen. Nói chung, cả người Đông Phương
Bất Bại vừa toát lên khí thế trầm ổn, vừa vẫn tôn lên sự cuồng ngạo của
hắn.

Tả An Chi thấy trên tay hắn cũng không còn nhẫn nữa, bên
hông ngọc bội cũng chỉ đeo một cái, nhịn không được cười trộm một chút.
Người này vừa rồi chắc chắn phải tốn không ít thời gian mới thoát khỏi
thân phận nhà giàu mới nổi a.

“Cô sớm một chút mặc như vậy đến
lấy lòng ta, có lẽ ta sẽ mắc mưu cũng không chừng.” Đông Phương Bất Bại
đột nhiên nói ra một câu.

“Ta tự hiểu được bản thân, dựa vào một chút nhan sắc của mình, làm sao dám chống đối Đông Phương đại nhân.” Tả An Chi thuận miệng nói, không chút nào ngoài ý muốn việc Đông Phương
Bất Bại biết mục đích nàng tới, chỉ là…việc nàng không định hy sinh bản
thân vì dã tâm của Tả Lãnh Thiền thì hắn còn không biết.

Nàng
nhìn trên tay Đông Phương Bất Bại còn nắm một cái túi tiền, chất liệu và màu sắc vải đều đồng bộ với quần áo của hắn, trong lòng lại không ngừng nghĩ, chẳng lẽ Lộ tỷ tỷ kia cũng ái mộ Đông Phương Bất Bại rồi? Phát
triển đến mức tự tay làm túi tiền để thổ lộ tâm tình rồi cơ à?

Trong lúc hai người họ đều im lặng suy nghĩ, Mạc Tùng Bách lại vội vã chạy
vào: “Tả sư muội, Đông Phương công tử, quần áo đã đưa tới rồi, chúng ta
xuất phát được không?”

Nhìn thấy ngày thoát khỏi ma trảo ngày càng gần, Tả An Chi liền nói: “Được, chúng ta lập tức đi.”

“Này, đợi đã.” Đông Phương Bất Bại gọi nàng lại, đem túi tiền kia đặt vào tay nàng, sau đó quay đầu đi vào phòng, bỏ lại một câu: “Cho cô.”

Tả An Chi hơi giật mình, mở túi tiền ra liền thấy bên trong có một đĩnh bạc.

Không thể không nói, Mạc Tùng Bách là một kẻ quái dị, ngày nào mở miệng cũng
thúc giục hai người họ đi mau, nhưng cuối cùng hắn lại là người kéo dài
hành trình. Bọn họ dọc theo đường đi giúp quan sai bắt cường đạo, giáo
huấn tên côn đồ bắt nạt người già, giúp một thiếu niên không cha không
mẹ, bảo hắn đến Hành Sơn xin gia nhập môn phái.

Cho nên, đến lúc tới được thành Tương Dương, Tả An Chi liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó,
nghe Mạc Tùng Bách cao hứng giới thiệu phong cảnh nơi đây, còn nói sau
khi thành thân sẽ mời bọn họ đi chơi.

Mạc gia ở phía bắc của
Tương Dương, nhà cũng không tính là giàu, nhưng nhà cửa khang trang sạch sẽ, nhìn ra được là gia đình nề nếp.

Mạc Tùng Bách vừa vào cửa, liền lớn tiếng kêu to: “Cha, nương, Đằng La muội muội, ta đã trở về.”

Một bà lão bước ra. Vừa thấy bà, Mạc Tùng Bách đã vui sướng hỏi: “Nương, Đằng La muội muội đâu? Nàng…Nàng thẹn thùng sao?”

Bà lão kia trên mặt đau buồn, một chút cũng không vui, rưng rưng nước mắt
nói: “Nàng làm sao còn có mặt mũi gặp con. Hừ, vốn đã chờ con về thì
thành thân, ai ngờ, một tháng trước, nàng đột nhiên thay đổi, nói đối
với con chỉ là tình cảm huynh muội, cho nên không thể gả cho con được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.