Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 86




Nhưng mà cuối cùng chuyến ra ngoài đầu tiên của Giang Ngư vẫn không thể thành công.

Nàng vừa mới đi theo bé rùa đen và Tiểu Hoa Linh tới cửa, đối diện đã có một đệ tử Thái Hư đi tới. Giang Ngư đương nhiên không thể nhớ rõ dáng vẻ đối phương, mà là nhận ra bằng vào bộ đồ làm bằng giao sa mỹ lệ lại sang quý trên người đối phương kia.

Giang Ngư vốn cũng không tự mình đa tình cho rằng người ta đến tìm mình, rất lễ phép tránh sang một bên.

Ai ngờ người đối diện nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, đi thẳng về phía nàng.

“Xin hỏi, chính là Ngư sư muội của Thái Thanh Tiên Tông?”

Giang Ngư dừng bước chân, hoang mang nhìn hắn: “Ta là họ Ngư, nhưng ta không biết Ngư sư muội mà ngươi muốn tìm có phải ta hay không.” Rốt cuộc họ ‘Ngư’ cũng không phải dòng họ hiếm thấy gì.

Người tới cũng ngẩn ra, ngượng ngùng nói: “Vậy ngươi biết Hàm Nhu tiểu sư muội chứ?”

Giang Ngư gật đầu.

Người nọ lập tức lại có tinh thần: “Vậy không sai.”

Hắn quan sát Giang Ngư kỹ lưỡng, ánh mắt cực kỳ nhiệt liệt: “Ngư sư muội, ta là Bạch Tứ đệ tử Thái Hư Tiên Tông, hi vọng ba ngày sau có thể ganh đua cao thấp với ngươi!”

Giang Ngư:?

“Ta không phải...”

Bạch Tứ thành khẩn nói: “Ta biết có lẽ ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta hy vọng ta có thể luận bàn một lần với thiên tài đến từ Thái Thanh.”

Giang Ngư dùng giọng điệu càng thêm thành khẩn đáp lại hắn: “Có phải ngươi hiểu nhầm gì rồi không? Ta không phải thiên tài gì cả.”

“Thiên tài luôn khiêm tốn.” Bạch Tứ khâm phục nhìn Giang Ngư, nói một câu như vậy.

Giang Ngư: “...”

Không đợi Giang Ngư lại lần nữa giải thích, Bạch Tứ lại vội nói: “Ta biết loại hành vi trước khi tỷ thí lén tới tìm đối thủ này rất không tốt, nhưng ta không có ác ý, cũng không phải đến hạ chiến thư. Thái Hư chúng ta rất hoan nghênh Thái Thanh Tiên Tông đến.”

“Như vậy ta cáo từ trước, hẹn gặp lại, Ngư sư muội.”

Người này vội vàng đến, vội vàng rời đi, để lại Giang Ngư mờ mịt đứng ở tại chỗ.

“Người này đang nói cái gì thế?” Không hiểu sao trong lòng Giang Ngư hiện ra một loại dự cảm rất không ổn.

Loại dự cảm này rất nhanh đã thành sự thật.

Bạch Tứ rời đi chưa được bao lâu, Giang Ngư mới đi về phía trước được hai bước, lại gặp một đệ tử Thái Hư Tiên Tông.

Đối phương cũng đến tìm Ngư sư muội. Sau khi nhìn thấy nàng, dùng một loại sắc mặt nghiêm trọng đánh giá nàng. Sau một lúc lâu, cũng tỏ vẻ, rất chờ mong ba ngày sau có thể ganh đua cao thấp với nàng.

Lần này càng quá mức, người này còn chưa rời đi, một người khác mặc đồng phục đệ tử Thái Hư Tiên Tông đã tới.

Giang Ngư: “...”

Trong lòng nàng biết không ổn, quyết đoán ngắt lời hai người, nhíu mày: “Ai có thể nói cho ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao các ngươi đều tới tìm ta?”

Nàng cẩn thận nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ở Thái Hư từ đầu đến giờ, xác định mình vẫn luôn rất khiêm tốn, tuyệt đối không làm bất kỳ điều gì nổi bật cả.

Hai gã đệ tử Thái Hư ấp úng, sắc mặt xấu hổ, vội vàng rời đi.

Giang Ngư cảm thấy đại sự không ổn, quyết đoán bỏ ý tưởng ra cửa, về nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, liền mạch lưu loát.

Sau đó, nàng lén lút gọi bé rùa đen: “Thập Bát, ngươi hẳn là rất quen với Thái Hư Tiên Tông nhỉ?”

Bé rùa đen vỗ bộ ng.ực: “Đương nhiên! Nhiều thế hệ nhà chúng ta đều sống ở chỗ này. Ta sinh ra ở Thái Hư đó.”

Giang Ngư bèn nhờ cậu bé: “Vậy ngươi ra cửa giúp ta hỏi thăm một chút, vì sao các đệ tử Thái Hư Tiên Tông đều tới tìm ta thế? Lời bọn họ mới nói ngươi đều nghe được rồi đó. Bây giờ ta không hiểu ra sao, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Bé rùa đen gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Cậu bé cõng mai rùa nhỏ của mình nhảy nhót rời đi.

Giang Ngư cau mày ngồi ở trong phòng. Trong lúc đợi bé rùa đen trở về, nàng nhận thấy được trước sau có mấy luồng hơi thở đi qua chỗ mình ở, nhưng trước cửa của nàng treo một tấm biển “chủ nhân có việc không ở nhà” lại ném cho mình một cái phù ẩn nấp, những người đó rất nhanh thì rời đi.

Sắp đến chạng vạng, bé rùa đen còn chưa trở về, một người khác đã lại đây.

Cơ Trường Linh nhìn tấm biển hình thù kỳ quái kia, bất đắc dĩ cười, tiến lên gõ cửa: “Sư muội, là ta.”

Cửa phòng cạch một cái được mở ra, Giang Ngư rất vui mừng: “Cơ sư huynh, sao huynh đến đây?”

Nàng nhiệt tình mời người vào, nhìn về phía sau chàng, kỳ quái hỏi: “Đan Lân không ở đây à?”

“Ừm, con bé có chút việc.”

Giang Ngư rót cho chàng một chén trà, cười tủm tỉm hỏi: “Cơ sư huynh không có việc gì không lên điện Tam Bảo, tìm ta có chuyện gì?”

Cơ Trường Linh nghiêm túc nói: “Ta không có việc gì không tới tìm muội, là bởi vì sợ trêu chọc phiền toái cho muội.”

Giang Ngư cực thuận miệng mà tiếp câu: “Ý Cơ sư huynh là nếu không phải sợ chọc phiền toái cho ta, huynh không có việc gì cũng sẽ lại đây tìm ta hả?”

Cơ Trường Linh im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn nàng.

Giang Ngư chống lại ánh mắt của chàng, nàng muộn màng nhận ra mình nói như vậy, nghe vào hình như hơi kỳ quái.

Hình như quá mức thân mật nhỉ?

Nàng không được tự nhiên dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói: “Cho nên Cơ sư huynh tìm ta có chuyện gì?”

Cũng may Cơ Trường Linh cũng theo ý nàng, nhẹ giọng nói: “Ta còn muốn hỏi muội đã xảy ra chuyện gì. Vì sao muội đột nhiên biến thành thiên tài trong miệng những đệ tử Thái Hư đó?”

Giang Ngư lập tức kêu oan: “Ta cũng đang đau đầu đây. Một buổi trưa đã có vài đợt người đến, đều nói muốn tỷ thí với ta ở đại bỉ tiên môn.”

Nàng lại lần nữa xác nhận với Cơ Trường Linh: “Ta hẳn không có tên trên danh sách đệ tử tham gia đại bỉ chứ?”

Trong mắt Cơ Trường Linh ẩn hiện ý cười: “Nếu sư muội muốn thì thêm tên của muội vào, cũng không phải không được.”

“Không, không, không, không cần!” Giang Ngư vội từ chối liên tục, vừa nhấc mi thấy ánh mắt Cơ Trường Linh, lập tức biết mình bị lừa. Nàng cực kỳ bất mãn hừ một tiếng.

“Huynh biết rõ ta căn bản không biết đánh nhau.” Nàng rót cho chính nửa chén trà, nói thầm: “Thật sự để ta lên, vậy không phải làm mất mặt Thái Thanh à?”

Cơ Trường Linh nghiêm túc nói: “Sư muội không phải là không có thiên phú, chỉ là không muốn học. Nếu muội bằng lòng, ta có thể dạy muội.”

Vẻ mặt Giang Ngư an tường: “Chăm chỉ cũng là một loại thiên phú, ta thiếu thiên phú quan trọng nhất này.”

Cơ Trường Linh sớm biết tính nàng, cũng không nói thêm về đề tài này nữa.

Chàng nghĩ đến ý đồ của mình đến, giữa mày nhíu lại: “Đệ tử Thái Hư làm ra động tĩnh quá lớn. Hiện giờ, các đệ tử bên Thái Thanh đều đã nhận ra. Sư muội muốn an bình, sợ là khó khăn.”

Vốn dĩ, ngoài đệ tử Dược Phong và Cơ Linh Tuyết với Minh Đại biết thân phận Giang Ngư, không ai để ý đến “đệ tử Dược Phong” Ngư Giang bình thường không có gì nổi bật cả.

Nhưng hiện tại, đệ tử Thái Hư hành động như này, làm các đệ tử Thái Thanh đi chuyến này đều đã biết “đồng lứa Thái Thanh Tiên Tông chúng ta có đệ tử Ngư Giang cực kỳ thiên tài”.

Đến cả đối thủ cũng biết Ngư Giang có thiên phú cực cao, là thiên tài hiếm có, tiến đến tìm hiểu tin tức. Nhưng thân là đệ tử Thái Thanh, người trong nhà như bọn họ thế mà lại không biết!

Các đệ tử Thái Thanh nào còn ngồi được? Rối rít nghe ngóng từ người quen, phát hiện vậy mà mọi người lại chưa từng nghe nói về người này, Ngư Giang này như là tự dưng xuất hiện vậy.

Lại tỉ mỉ hỏi thăm một chút, cuối cùng từ trong miệng đệ tử Dược Phong biết được, Ngư Giang này là người Dược Phong.

Nhưng mà mặc dù là đệ tử Dược Phong, biết được cũng chỉ thế mà thôi. Vị Ngư sư muội thần bí này, ngoài gặp mặt một lần ở Bạch Ngọc tiên cung ra, trước đây những đệ tử Dược Phong cũng chưa bao giờ nghe nói về nàng.

Giang Ngư: “...”

Nàng khó nhọc mở miệng: “Cho nên. Ý Cơ sư huynh là hiện tại tất cả đệ tử Thái Thanh đến đây, đều... thảo luận về ta?”

Cơ Trường Linh thở dài: “Sư muội, vốn sắp xếp cho muội một thân phận không bắt mắt, lặng yên không tiếng động đi Thái Hư Tiên Tông một chuyến, hiện tại sợ là không được.”

Đâu chỉ là không được.

Tuy rằng nguyên thân ở Kiếm Phong không có danh tiếng gì lớn, nhưng chung quy ở Thái Thanh gần trăm năm, còn làm ra chuyện lớn như vậy với Cơ Linh Tuyết.

Chuyến này đệ tử Kiếm Phong chiếm hai phần, luôn có một vài người nhận ra Giang Ngư.

Một khi nhận ra Giang Ngư, thân phận “đệ tử Dược Phong - Ngư Giang” kia của nàng tất nhiên sẽ bị chọc thủng, như vậy sau đó nên giải thích như nào đây?

Nàng là người phạm sai lầm bị phạt đến Linh Thảo Viên, còn mất đi tu vi, vì sao lại trở thành đệ tử Dược Phong, còn lấy được lệnh bài đại bỉ tiên môn?

Vẻ mặt Giang Ngư đau khổ, trong đầu bắt đầu suy tư, chuyện này phải giải quyết thế nào đây.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân lịch bịch tới gần.

Quy Thập Bát cõng mai rùa nhỏ của cậu bé đã trở lại, trong tay của cậu bé còn cầm một thứ đồ giống thạch trái cây, vừa đi vừa ăn.

“Ngư Ngư, ta đã trở về!”

Giang Ngư nhìn thấy cậu bé, tinh thần chấn động: “Thập Bát, thế nào? nghe được tin tức gì không?”

Quy Thập Bát tò mò liếc Cơ Trường Linh một cái, đi đến bên phía kia ghế dựa của Giang Ngư ngồi xếp bằng xuống, mới nói: “Ta không cần hỏi mọi người đều đang thảo luận về ngươi đấy. Bởi vì ngươi là được Hàm Nhu đại nhân tự mình đưa về, cho nên mọi người cảm thấy ngươi chắc chắn là một thiên tài tuyệt thế!”

Giang Ngư:?

Nàng cạn lời: “Đây là logic gì?”

Quy Thập Bát ôm “thạch trái cây” gặm một miệng, lẩm bẩm: “Bởi vì Hàm Nhu đại nhân rất lợi hại, hơn nữa ánh mắt cao. Ngư Ngư có thể được nàng nhìn với con mắt khác, nhất định cũng cực kỳ lợi hại!”

Giang Ngư nhớ tới tiểu cô nương cười rộ lên nghịch ngợm lại đáng yêu, nhìn còn chưa thành niên kia, trong lúc nhất thời không biết là khiếp sợ nhiều hơn hay là cạn lời nhiều hơn.

Lúc này Cơ Trường Linh hỏi: “Hàm Nhu là ai thế?”

Giang Ngư kể đại khái chuyện lúc trước cho chàng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Ta thấy nàng ấy nhỏ tuổi, thật sự hoạt bát đáng yêu, nói nhiều với nàng ấy mấy câu mà thôi. Ta nào biết nàng là thiên tài tuyệt thế của Thái Hư Tiên Tông.”

Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao lúc Hàm Nhu nói chuyện với mình, những đệ tử Thái Hư đó đều nhìn qua.

Nàng than thở: “Hàm Nhu ơi là Hàm Nhu, muội thật sự là mang theo rắc rối lớn cho ta rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.