Mai Sẽ Là Một Ngày Mới

Chương 28: Ngoại truyện. Ai rồi cũng biết yêu (a.k.a. Chuyện kể của Tâm)




“Where there is love, life begins

Over and over again”

(I want to spend my lifetime loving you – Marc Anthony ft. Tina Arena)

​Phong là một thằng trai hư đúng nghĩa. Đó là ấn tượng ban đầu và đã kéo dài suốt một thời gian của tôi đối với nó. Xin đừng hiểu lầm, tôi không ghét Phong, thậm chí là ngược lại. Thành thật thì chơi với một thằng trai hư cực kỳ thú vị, với điều kiện tiên quyết là bạn chỉ “chơi” chứ không phải “yêu” hay “thích”

Trái ngược với vẻ thâm trầm, có phần cục mịch của Long, Phong rất hoạt bát, sôi nổi. Nó nói nhiều, luôn là tâm điểm của mọi cuộc vui. Với khuôn mặt quá mức đẹp trai, vóc người cao ráo, gia thế tốt và lối nói chuyện có duyên, khỏi nói cũng biết đám con gái bám nó đến thế nào. Tôi may mắn không nằm trong số ấy bởi vì một lẽ nào đó, tôi chỉ thích kiểu ít nói đàn ông của Long. Tôi thực sự không hiểu có gì hay ho khi yêu một người không có chút an toàn nào như vậy. Và đặc biệt, cái cách cư xử của Phong với đám bạn gái của nó càng làm tôi kinh ngạc hơn bởi mức độ thô lỗ đến phản cảm.

- Anh đừng hút thuốc nữa, hại sức khỏe lắm. – Cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp ngồi bên cạnh thò tay rút điếu thuốc trên môi Phong dụi đi.

- Mặc anh. – Nó gần như không chú ý tới thái độ kia, rút điếu thuốc mới ra.

- Đừng hút nữa mà. – Cô nàng kiên nhẫn giật điếu thuốc thứ hai khỏi tay nó.

- Em có thôi cái trò này đi không? Anh còn mỗi vài điếu thôi, đừng có phung phí nữa. – Phong gắt lên. – Cả quán nó hút, anh không hút thì em vẫn phải ngửi, khác gì đâu.

- Em lo cho anh thôi. Anh bỏ thuốc đi, em không sao chịu được mùi thuốc từ người anh.

- Kệ em, liên quan gì đến anh?

Tôi tròn xoe mắt. Nếu Long dám nói với tôi như vậy thì xác định phải xin lỗi đủ một tuần. Vậy mà cô gái trước mặt vẫn mềm mỏng dù mắt đã ngân ngấn nước.

- Anh còn hút thì em sẽ đi về đấy. – Cuối cùng cô tung ra tối hậu thư.

- Đây… – Phong đưa điện thoại và ví cho cô. – Em gọi taxi và lấy tiền của anh mà về.

Mặt cô đỏ bừng vì tức tối nhưng lại không dám làm gì, cuối cùng đứng dậy bỏ đi.

- Ông đuổi theo xin lỗi đi chứ? – Tôi áy náy nói, đó là lần đầu tôi gặp Phong.

- Kệ, yêu đương gì mà phải lằng nhằng.

- Không yêu đương? – Tôi ngạc nhiên kêu lên. Không phải vừa rồi cô ta vẫn rất tình cảm, hôn hít nó nhiệt tình sao?

Long hắng giọng còn Phong không trả lời, chỉ cười. Sau này Long mới giải thích cho tôi khái niệm “cặp kè”, đại khái là một mối quan hệ đôi bên cùng vui nhưng không ràng buộc, cũng không có danh phận.

- Nói thẳng ra nhiều người quan tâm gì tới sức khỏe người khác, chẳng qua chỉ muốn thể hiện quyền lực, tỏ ra mình có sức ảnh hưởng thôi. Kiểu tôi bảo anh bỏ thuốc là anh phải bỏ, vì tôi muốn thế. Hỏi thuốc lá có hại thế nào thì ngoài cái câu cũ rích hút thuốc ung thư phổi có nói được gì nữa đâu? Hỏi vì sao mà ung thư thì lại im tịt. – Phong tuôn một tràng.

Tôi cạn lời. Dù nó ăn nói hơi thô nhưng đó lại là sự thật, ít nhất là đúng với nhiều cô bạn xung quanh tôi. Sau cô gái tôi vừa kể, tôi còn gặp vô số người khác mà giờ tôi không nhớ xuể. Nhưng tất cả đều có kịch bản giống nhau, là chỉ xuất hiện một vài lần và không bao giờ quay lại.

Cho tới khi tôi gặp Thư.

Lần đầu gặp Thư tôi đã cực kỳ ấn tượng. Cô rất xinh nhưng không phải thứ nhan sắc đậm đà phấn son khiến người ta ngộp thở mà có nét cuốn hút rất riêng. Ở Thư, tôi mới hiểu từ “khí chất” người ta hay nhắc tới bởi ngoài từ đó tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào. Tôi đọc được trong mắt cô sự thông minh, điềm tĩnh, giống như cô hiểu rõ những chuyện xung quanh và luôn làm chủ mọi tình huống.

Vậy nhưng, điều làm tôi ấn tượng hơn tất cả là cách cư xử của Phong và Thư với nhau. Thư nhẹ nhàng nhã nhặn nhưng từ lời nói, cử chỉ ở cô lại toát ra vẻ mạnh mẽ, thậm chí lấn át Phong. Lần đầu tiên tôi thấy một cô bạn gái không cố chạy theo làm vừa lòng nó. Khi vô tình nghe lỏm được vài câu hai người đó nói chuyện, tôi đã suýt phá lên cười bởi Phong hoàn toàn thất thế trước những lời thông minh sâu cay của cô.

Trái với đứa con gái bánh bèo, ngoan ngoãn là tôi, Thư rất hiện đại, cởi mở. Tôi không rõ Thư cố tình hay vô ý mà ghê gớm như Hằng cũng phải chịu thúc thủ trước cô.

Còn Phong, lần đầu tiên tôi không thấy ánh mắt coi thường của nó khi nhìn một cô bạn gái.

………………..

Lần thứ hai gặp Thư, tôi đã suýt xỉu vì quá ư kinh ngạc. Cô gái tôi vốn ngưỡng mộ hóa ra lại là osin nhà Phong. Nó hết trò rồi hay sao mà đi hẹn hò với osin? Nghĩ tới cái motif “cẩu huyết” cậu chủ osin, tôi nổi hết da gà. Và khi Thư bắt gặp tôi đang tựa đầu vào vai Phong, tôi cảm thấy ánh mắt cô thoáng qua chút lạnh lẽo, giống như đang suy nghĩ nên băm hay hầm chúng tôi cho bữa tối. Phong thì trái lại, vui vẻ một cách kỳ quặc khi cũng bắt gặp ánh mắt đó.

Để tránh đi những hiểu lầm không đáng có, tôi chủ động vào bếp tâm sự vài câu với Thư. Cách cô im lặng lắng nghe làm tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Quả thật, lối cư xử tinh tế đấy nếu không nói thì không ai biết đây chỉ là một cô bé miền núi thất học từ cấp hai.

………………..

Trái ngược vẻ hứng thú của tôi, Long hơi cau mày khi nghe tôi kể về Thư. Nét mặt trầm ngâm của anh khiến tôi bỗng có chút nghi ngại.

- Anh sao thế?

- Anh không ngạc nhiên nếu Thư là sinh viên đại học như em nhưng nếu nói Thư là osin nhà thằng Phong thì anh không tin được.

- Đúng là khó tin anh nhỉ, cuộc sống đầy bất ngờ.

- Hừm… – Anh bỗng như hơi giật mình. – Em có nhớ hôm ở trên bar, Thư đã sụp xuống nôn ọe không?

- Vâng, uống ngần đó rượu với bóng mà không sập thì mới lạ.

- Không hẳn, mắt cô ta trong veo, cử chỉ cũng cực kỳ chủ động, chẳng có vẻ gì là say xỉn. Chưa kể lúc đấy anh đứng rất gần chỗ Thư nôn nhưng không hề ngửi thấy mùi chua đặc trưng.

- Ý anh là Thư giả vờ?

- Có thể. Anh nhớ là hôm đấy anh đã nhìn thấy ai đó rất quen nhưng giờ chưa nghĩ ra.

Tôi quên không nói, do nghề nghiệp hơi khác thường, khả năng quan sát của Long đặc biệt tốt, so với một thằng công tử như Phong thì hơn vài phần. Không phải chờ lâu, mấy ngày sau anh đã đem hết chuyện của Thư kể cho tôi. Ngoài há hốc mồm miệng, tôi không còn lời nào để nói.

- Anh nói với Phong chưa?

- Tất nhiên. – Anh nhún vai. – Nhưng nó biết trước cả anh.

- Hóa ra nó cũng không ngu lắm. – Tôi cười.

- Em đừng nhìn vẻ bông đùa hời hợt của nó mà nhầm lẫn. Anh chưa từng thấy thằng Phong bỏ qua bất cứ cái gì cả. Thằng đấy thông minh một cách đáng sợ.

- Xì, thông minh mà lông ba lông bông, học trường hạng bét còn nợ hàng đống môn ra. – Tôi hừ mũi coi thường. Ca ngợi thằng Phong giỏi giang với đứa mọt sách như tôi quả là sự xúc phạm.

- Ha ha, vì nó thích thế thôi. – Long bỗng bật cười. – Nếu nó chịu để ý một chút tới sách vở thì đến Havard cũng vào được, anh không điêu đâu.

Tôi đã hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của Long cho tới khi Phong tới nhờ tôi chỉ cho mấy câu tiếng Pháp lúc nó quyết định bay sang châu Âu tìm Thư. Thời gian chờ visa chỉ khoảng hai tuần mà nó đã nói tương đối trôi chảy những tình huống thông thường.

- Em tin anh chưa? – Long vui vẻ hỏi khi tôi kể lại.

- Cuộc sống đúng là không công bằng, kẻ được ưu ái quá nhiều, người lại quá ít. – Tôi cay đắng nói.

- Em có vẻ không ưa Phong lắm?

- Đâu có, anh biết em thân với nó mà, nhưng là góc độ bạn bè. Em chỉ không hiểu sao nhiều người thích Phong như thế.

- Em nhìn cũng có thể đoán ra, có gì mà khó hiểu.

- Buồn cười nhỉ, cuối cùng người như nó cũng biết yêu. Nó đã thế này bao giờ chưa anh?

- Hồi xưa nó có thích một người hơn nó vài tuổi nhưng gọi là vui vui kiểu trẻ con thôi. Anh chưa từng thấy nó nghiêm túc đến như này.

- Một thằng coi thường phụ nữ ra mặt, học đúp vài năm mà nỗ lực học tiếng Pháp trong hai tuần chỉ để cưa gái thì em nghĩ không có gì nghiêm túc hơn được nữa.

Thế nhưng điều bất ngờ không nằm ở việc “bad boy” Phong tỏ ra nghiêm túc mà lại ở việc “good girl” Thư đã đá bay nó không thương tiếc. Ngày nó từ châu Âu về, mặt như cái bị rách thuật lại câu chuyện, tôi và Long chỉ biết câm nín. Một cô gái vừa trải qua đầy đủ mọi đau thương mất mát của cả một đời người mà còn đủ dũng cảm bỏ đi như vậy thì phải bản lĩnh tới mức độ nào. Tôi nghĩ mà rùng mình, độ ngưỡng mộ đối với Thư lại tăng lên vùn vụt.

- Hai đứa nó đúng là cặp trời sinh. Chỉ có Thư mới trị được Phong và cũng chỉ có Phong mới thích kiểu phụ nữ có một không hai như vậy.

- Anh không thích Thư à?

- Rất quý, rất nể nhưng không thể nhìn như phụ nữ.

Sau này tôi có nghe thằng bạn thân của Thư phát biểu một câu tương tự, thật lòng rất thông cảm.

Trải qua những nỗ lực không mệt mỏi của Phong, cuối cùng Thư cũng gật đầu. Nhìn cái bản mặt nhàu nhĩ của nó giãn ra sau nhiều tháng ròng, tôi và Long mới thở phào. Tôi không bao giờ ngờ một thằng thô lỗ như Phong có thể ân cần, ngọt ngào đến thế, thậm chí còn vì Thư mà làm cả những việc ngớ ngẩn ngoài sức tưởng tượng.

- Anh muốn giết thằng Phong. – Có lần Long gầm lên với tôi. – Nó muốn chiều Thư thì tự làm đi, đằng này còn bắt anh tuần hai lần đắp đủ thứ của nợ lên mặt như thằng hấp.

- Ha ha… – Tôi cười lăn lộn, đưa tay vuốt mặt anh. – Nhưng anh nên cám ơn nó, da anh dạo này đẹp hẳn lên.

- Em im ngay. – Long ngượng quá phát cáu, liền “bịt” mồm tôi không cho nói, tất nhiên không phải bằng tay. Anh không thô bạo như vậy.

Cuộc đời đôi khi đúng là quá bất công. Tôi những tưởng ở tuổi hai ba, sau biết bao mất mát, Thư đã được bù đắp xứng đáng bằng tình yêu vô bờ bến của Phong nhưng tai họa lại một lần nữa đổ xuống. Tôi từng nhiều lần tự hỏi tại sao số phận nỡ đẩy cô gái mảnh mai đó vào quá nhiều thử thách đến như vậy. Khi Phong bị bắt, lần đầu tiên trong suốt thời gian dài quen biết, tôi mới thấy Thư đánh mất đi sự tự chủ vốn có. Cô nổi cáu, khóc lóc và suy sụp. Duy đã phải cầu cứu chúng tôi khi cô tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày dài nhưng tất cả cũng đành bất lực đứng nhìn. Một người mạnh mẽ, độc lập tới cực đoan như Thư khi đã sụp xuống thì chỉ tự mình đứng dậy, chẳng ai giúp được bởi trước giờ, ngoài Phong ra, tôi không nghĩ có ai đủ khả năng tác động tới cô. Và mặc dù hiểu Phong vì Thư mới nói ra lời chia tay cay đắng, tôi vẫn cảm thấy nó đã hơi quá mức. Chứng kiến cô quay quắt, vật vã, tôi đau lòng mà không thể làm gì.

- Em đừng lo, Phong nó hiểu Thư hơn ai hết. Hai đứa chúng nó vì nhau quá đâm khổ. Như người ta thì tòa tuyên án cái là quay lưng bỏ đi ngay nhưng Thư còn không có cả ý nghĩ đấy, thằng kia thì xót xa, lo lắng nên là…

- Mà này, em cảm giác ông Vũ có vẻ…

- Cảm giác cái gì, rõ ràng thế còn gì nữa? Anh em ruột có khác, sở thích cũng kỳ lạ giống nhau.

- Liệu Thư có…

- Em nghĩ sao? – Long nheo mắt nhìn tôi.

Ừ đúng, người như Thư mà đổ trước Vũ mới là lạ. “Yêu một người chỉ để khỏa lấp cô đơn” không phải khái niệm dành cho cô.

…………….

Bẵng đi vài năm, rất nhiều biến cố đã xảy ra với tôi, cuối cùng hiện tại tôi ở đây, bên trong một căn hộ ấm áp, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Bên ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, quang cảnh lạnh giá, thê lương tới nhói lòng.

Trên khung webcam, Thư đang cười với tôi, ánh mắt rạng rỡ, mồm miệng tía lia giải thích công thức làm phở bò sốt vang.

- Có thôi ngay không, đánh cho bây giờ! – Hình ảnh webcam bỗng rung lên, quay cuồng đảo lộn cùng lúc tiếng quát của cô vang rền. Một giây sau đó, khuôn mặt cô lại hiện ra với hàng lông mày còn đang nhăn tít.

- May là bà ở Việt Nam đấy, bên này thì đi tù nhé.

- Xời, thử cho thánh nữ hạ phàm nhập vào tôi xem có nhịn được không. – Vừa dứt lời thì cô quay phắt ra sau tiếp tục gắt. – Dừng lại ngay.

Bốn bàn tay bé xíu đang cố với lọ kẹo trên bàn lập tức rụt lại. Hai gương mặt xinh đẹp giống hệt nhau mếu máo.

- Chon uốn ăn chẹo... – Một trong hai đứa năn nỉ dù giọng còn ngọng líu ngọng lô.

- Còn nằn nì nữa là mẹ cho úp mặt vào tường đấy nhé. – Thư cảnh cáo rồi tiếp tục quay sang tôi. – Mệt quá, tôi ghét ngày nghỉ thế không biết nữa. Hai thằng giặc con nghịch như quỷ sứ.

- Ai bảo sinh đôi cơ, giờ còn kêu gì?

- Bà làm như tôi quyết định được chuyện đấy không bằng. – Cô lườm tôi.

- Bắt đền bố nó ấy. – Tôi phì cười. – Mà nói mới nhớ, bố bọn trẻ đi đâu rồi? Lại vứt vợ con ở nhà đi nhậu hả?

- À không… – Cô hơi bối rối. – Tối qua hai thằng nhóc hâm hấp sốt nên ông ý thức trông cả đêm. Tôi ngủ quên đến giờ mới dậy, đổi ca cho ông ấy ngủ bù.

- Bù đắp cái gì, nghe em quát anh dậy từ lâu rồi. – Một giọng lầu bầu vang lên. Trên khung hình xuất hiện thêm một khuôn mặt cau có vì thiếu ngủ. – Tâm đấy à? Lâu rồi mới thấy gọi.

- Đợt vừa rồi tôi hơi bận. – Tôi mỉm cười. – Hai vợ chồng ông chẳng khác gì cả.

- Ai bảo không khác? – Một thoáng buồn lướt qua mặt Thư, dù hình ảnh webcam chất lượng kém tôi vẫn thấy được. – Tôi tăng hơn hai mươi cân, đẻ hai năm rồi mới giảm có chục cân, chẳng biết bao giờ mới về được lại như thời con gái. Ông Phong sắp bỏ tôi theo vợ mới đến nơi rồi.

Phong bỗng nhấc Thư ra khỏi ghế, ngồi vào đó rồi đặt cô lên đùi mình. Vòng tay nó siết chặt quanh người vợ đầy trìu mến.

- Chừng nào em ngồi thế này mà anh chưa gãy chân thì tạm chấp nhận.

- Hừ…

- Với cả béo ra chút chả hơn cái que củi khô ngày xưa ấy à?

- Bố… bế… – Hai cậu nhóc đẹp trai đã lẫm chẫm ra kéo áo nó.

- Hai đứa ra kia mà bế nhau đi, bố bận bế mẹ rồi, không thấy à? – Phong cười nói.

- A… – Thư bỗng hốt hoảng la lên, nhảy xuống. – Có đứa ị đùn.

- Để anh làm cho, em cứ nói chuyện với Tâm đi. – Phong đứng lên rồi vẫy tay với tôi. – Tôi đi làm người bố quốc dân đây, gặp bà sau nhé.

Đợi Phong bế hai cậu con sinh đôi đi vào phòng trong, tôi hạ giọng hỏi Thư:

- Kết hôn mấy năm rồi, tình yêu lụi tàn tý nào chưa?

Đáp lại, Thư mỉm cười, ánh mắt toát lên sự viên mãn.

- Hôn nhân bao giờ chẳng có xung đột, dù ít dù nhiều nhưng chắc bọn tôi đã gặp nhiều chuyện nên không muốn lãng phí thời gian để đau khổ nữa. Tôi xa Phong lâu đến nỗi cho tới tận bây giờ, chỉ cần ở cạnh ông ấy là tôi hạnh phúc rồi. Cũng chẳng nói trước được tương lai nhưng hiện tại thì tôi không có gì để phàn nàn.

- Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng. Nhìn hai ông bà bây giờ tôi phát ghen tị lên được.

- Có gì mà ghen tị. – Cô khẽ cười. – Nhà tôi cũng chỉ như muôn vàn gia đình khác trong xã hội thôi. Muộn rồi, tôi đi nấu cơm đây, hẹn bà hôm khác nhé.

Màn hình vụt tắt, để lại trong lòng tôi một dư âm ấm áp, ngọt ngào cùng niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống.

Có vẻ như mùa đông năm nay sẽ đỡ khắc nghiệt hơn rất nhiều.

HOÀN THÀNH


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.