Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 702: Tần đại nhân không cần đa lễ




Người đàn ông trung niên bước vào đại sảnh, khi nhìn thấy Giang Siêu, trong mắt lộ rõ vẻ kính trọng, cúi đầu hành lễ với Giang Siêu: “Hạ quan Tân Nguyên diện kiến Tĩnh Quốc công.”

Lời kia của ông ta vừa thốt ra, mọi người có mặt đều hơi sửng sốt.

Sau khi Giang Siêu giết chết Hoàng đế, Tân hoàng đã tước bỏ tước hiệu của Giang Siêu, hiện tại, người đàn ông trước mặt này lại gọi Giang Siêu là Tĩnh Quốc công.

Rõ ràng người này muốn lập tức đưa Giang Siêu việc triều chính của triều đại nhà họ Triệu.

"Tần đại nhân không cần đa lễ, Giang mỗ đã không còn là Tĩnh Quốc công nữa rồi, ngươi có thể gọi ta là Giang Siêu, cũng có thể gọi ta là phản tặc! Ta không thể đảm đương nổi ba chữ Tĩnh Quốc công đâu."

Giang Siêu xua tay, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn đối phương.

Muốn dựa vào một cái danh xưng để hắn giúp tân hoàng đế à, người này nghĩ đơn giản thật nhỉ.

Tân Nguyên ở đối diện nghe vậy vội vàng khom người nói: “Bên ngoài Giang công gia theo Khiết Đan đánh đuổi quân địch xâm lược giúp đất nước, là tấm gương sáng cho hậu bối nên, xứng đáng làm Quốc công khởi quốc.

Hơn nữa, Bệ hạ quyết định phong Quốc công làm Vương khác họ, ngược lại là hạ quan nên gọi Giang công gia một tiếng Vương gia."

"Vương gia!" Giang Siêu nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc,

Tân Nguyên trước mặt chính là cao thủ nói chuyện, rõ ràng hắn đang chế giễu hoàng đế ngu ngốc.

Ông ta đứng ngay trước mặt mà làm như không nghư thấy, còn không biết xấu hổ nói răng Hoàng đế đã phong cho hắn tước hiệu Vương khác họ.

Hiển nhiên tên này muốn mượn Hoàng đế ban thưởng để cầu xin hắn xuất binh đây mà.

Nếu là người khác thì chắc chắn người ấy đã mừng rơi nước mắt vì được Hoàng đến ban thưởng tước vị này.

Dẫu sao thì từ xưa tới nay có mấy ai được phong làm Vương khác họ đâu?

Mặc dù địa vị của Vương khác họ kém xa so với Hoàng đế, nhưng chắc chắn dưới một người mà trên vạn người.

So với địa vị đạt được sau khi tạo phản thì tước vị 'Vương khác họ này sẽ danh chính ngôn thuận hơn. Sợ là không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.

Ngay cả Mộ Dung Cung bên cạnh cũng cảm thấy ghen tị, tuy ông ta phản bội triều đình nhưng với tư cách là một thiên tài được dạy Bát Cổ Văn, rất nhiều tư tưởng vốn có đã ăn sâu vào trong thâm căn cố đế.

Nhưng đối với Giang Siêu mà nói thì Vương khác họ là cái thá gì? Hắn muốn chỉnh thiên hạ còn được chứ quan tâm chi đến một tước vị Vương khác họ?

Hơn nữa, người đàn ông tên Tân Nguyên trước mặt lại không có thánh chỉ trong tay, cái phong thưởng Vương khác họ mà ông ta nói hoặc là lời hứa trót lưỡi đầu môi, hoặc là căn bản chả có phong thưởng nào cả.

Nói không chừng là Hoàng đế đang muốn lừa ông ta đi bán mạng, một khi Hoàng đế không sao, người đầu tiên chết có thể chính là ông ta. Hoặc có lẽ, phong thưởng tước vị Vương khác họ này căn bản là do người trước mắt này lừa hắn.

Tất nhiên, Giang Siêu đã nghe nói rất nhiều về người trắc mắt này, ông ta thật giống môn hạ của Lý Cương, người đang đảm nhiệm vị trí Tả tướng hiện tại. Hẳn là bị Lý Cường nhờ tới mờ hắn.

Có thể phần thưởng này là do Lý Cương dùng để lừa gạt hắn, nhưng xét đến tính cách của Lý Cương, có lẽ ông †a sẽ không làm chuyện như vậy, khả năng lớn nhất là Lý Cương đã bẩm báo với Hoàng đế.

Hoàng đế vì muốn ông ta bán mạng cho mình nên không thể không đồng ý yêu cầu của Lý Cương, nhưng không sẵn lòng phong ông ta làm Vương. Chẳng qua là lời đồng ý chót lưỡi đầu môi thôi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Giang Siêu chả có lý do gì để hắn sinh mạng sống của mình vì một vị hôn quân.

"Vương gia, việc chính sự của Bệ hạ hiện tại đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Kinh Đô đang bị bao vây, Đại Triệu đang gặp nguy hiểm. Người duy nhất có thể lật ngược tình thế bây giờ là Vương gia ngài. Xin Vương gia hãy xuất binh để giải cứu Kinh Đô!"

Thấy Giang Siêu đang cau mày, Tân Nguyên vội vàng quỳ xuống, mở miệng cầu xin.

Ông ta tưởng Giang Siêu cảm động trước việc được phong thưởng nên tranh thủ chớp lấy thời cơ. Để khiến Giang Siêu xuất quân, thậm chí ông ta còn chưa có được thánh chỉ đã trực tiếp gọi mở miệng gọi Giang Siêu là Vương gia.

Tên này rất thông minh, cũng biết cách đàm phán với người khác như thế nào.

Đáng tiếc, người ông ta đụng phải là Giang Siêu.

Chuyện này có thật hay giả thì bỏ qua một bên đã, cho dù là thật, Giang Siêu cũng khó có thể lay động, huống chi chuyện này gần như chắc chắn là giả.

Hiện tại Hoàng đế chỉ muốn lợi dụng ông ta, kết quả cuối cùng nhất định sẽ là giết chết khi không còn giá trị lợi dụng. Dẫu sao thì một người đã từng giết Hoàng đế thì sao Tân hoàng có thể giữ ông ta bên cạnh mình đây?

"Nhạc phụ đại nhân, người tiên khách đi..." Giang Siêu đứng lên, liếc nhìn Tân Nguyên rồi mỉm cười với Mộ Dung Cung.

Hắn quay người chuẩn bị rời đi, lười nói nhảm với người trước mặt, đối phương lại coi hắn như kẻ ngốc. Nói cách khác, Lý Cương kia cũng coi hắn như một kẻ ngốc.

Muốn hắn xuất binh cứu tên Hoàng đế ngu dốt kia á, mơ cũng đẹp đấy. Hơn nữa, mặc dù bây giờ quân đội đệ tử có sức chiến đấu vô song, nhưng trang bị khắp mọi mặt đều đã đổi mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.