Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 505: Không phải




Tiểu nha đầu nói tiếp, tuy nhiên, khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của nàng ta lại trở nên nghiêm túc hơn vài phần.

Tô Yên Nhiên nghe vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, khinh thường nói: "Hôn phu của Tô Yên Nhiên ta, sao có thể là một kẻ bất tài vô dụng được.

Đương nhiên, cũng không phải loại người đi chơi chữ kia."

"Tài năng và học vấn là cần thiết, nhưng hắn phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, còn phải có trái tim vì nước vì dân.

Phải văn võ song toàn, có thể làm một anh hùng có một không hai."

"Không phải Tô Yên Nhiên ta có yêu cầu cao, nhưng ở cái kinh đô này, có thể đạt được những yêu cầu này thì không có ai cả.

Nếu như vậy, Tô Yên Nhiên ta thà răng độc thân cả đời, cũng nhất định không nhân nhượng..."

Ngay khi Tô Yên Nhiên đang xúc động, có một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.

"Con gái, tấm lòng của con cha đồng ý, thế nhưng... Ai..."

Theo giọng nói ấy, Đại Tế Tửu của Quốc Tử Giám đi vào.

Ông ta nhìn tiên phong đạo cốt, cả người đều lô ra một khí chất không vướng bụi trần.

Tóc trắng mày râu. Trên người có một cảm giác quang minh chính đại, ngay thẳng bất khuất.

"Cha... Chuyện của con gái, người cũng đừng quan tâm, đã muộn vậy rồi, người qua đây là có chuyện gì sao!"

Tô Yên Nhiên nhìn về phía cha mình, giận dữ quở trách.

"Cũng không phải chuyện lớn gì, ta nghe nói ngày mai Giang Siêu muốn thi đấu với Tám Đại Tài Tử, cha hi vọng con có thể làm giảm sự hăng hái của hắn đi..."

Tô Văn cười nhẹ nhìn con gái của mình nói.

"Làm sao vậy... Cha sợ là những người tự xưng là đại tài tử kia sẽ làm mất mặt Quốc Tử Giám của người sao?! Để cho một cô gái như con đứng ra, người không sợ người trong thiên hạ sẽ chế nhạo Quốc Tử Giám không có người sao!"

Tô Yên Nhiên nhìn về phía cha mình, nói với giọng trào phúng, còn có chút sự trêu chọc.

Tô Văn cũng không bị con gái làm cho tức giận, cha con bọn họ nói chuyện với nhau như vậy đã quen rồi.

"Con là con gái của cha, dù là cô gái, cũng là do cha dạy dỗ, đám người kia tầm thường không có năng lực, lại còn có mặt mũi mà cười con sao!"

"Nếu cha đã nói như vậy, ngày mai con gái sẽ thử một chút, nhưng con phải nói trước, nếu như con không thắng được Giang Siêu, người cũng đừng có trách con!”

"Nếu ngay cả con cũng không thắng được, vậy Quốc Tử. Giám chúng ta không có ai là đối thủ của hẳn nữa, sao cha có thể trách con được, muốn trách cũng chỉ có thể trách cha vô dụng mà thôi!"

"Như vậy cha cũng chuẩn bị sẵn là vô dụng đi! Giang Siêu... chắc chắn không phải người đơn giản đâu..."

"Ha ha... Nếu thật sự không đơn giản, đó cũng là sự may. mắn của Hoa Hạ thôi..."

Hai cha con cười nói, nói xong câu cuối, Tô Văn nói một câu khó hiểu.

Tiểu Đào ở bên cạnh không hiểu gì, nhưng Tô Yên Nhiên lại hiểu được ý tứ trong lời nói của cha.

"Đúng vậy, có hắn có lế cũng là may mắn của Hoa Hạ..."

Hai cha con ở bên này chuyện trò với nhau, cả kinh đô cũng vì chuyện Giang Siêu thi đấu với trường học của quốc gia mà cũng một đêm không ngủ rồi.

Ngay cả Tống Cát ở trong cung cũng nghe được, Trịnh An ở phủ Trấn Quốc Công cũng biết được tin tức. Cả hai bên đều có hành động rồi.

Trong nơi ở của sứ giả tộc Khiết Đan, một cô gái hai mươi tuổi đứng cùng một chỗ với một thanh niên và mấy tên võ sĩ Khiết Đan.

"Công chúa, điện hạ, chúng ta thật sự muốn ám sát Giang Siêu sao, đây chính là bên trong Đại Triệu đó.

Lỡ như...' Một tên võ sĩ ở đó nói với cô gái và người thanh niên ở trước mặt.

"Đúng vậy, công chúa, điện hạ, lần này hoàng hậu lại để cho các ngài đến đây, chỉ sợ là muốn các ngài chết ở giữa lòng Đại Triệu, nếu các ngài thật sự ra tay với Giang Siêu, chỉ Sợ...

Lúc này, một người trung niên nhìn rất giống mưu sĩ ở bên cạnh lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.