Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng




Edit: ss gau5555

Beta: Cục Bột Aly

Trọng phùng cựu đô, oa oa thân đính, nghi thị xảo duyến;

Ngẫu ngộ Ti Đô, nhất dạ kích tình, tưởng thị vô duyến;

Kinh thức Lệ Đô, ái mộ hỗ khuynh, thiên chú nhân duyến!

[chuyển nghĩa: Gặp lại ở cố đô, đính ước cùng cô dâu nhỏ, nghi ngờ chỉ là duyên không có thực;

Vô tình gặp lại ở Ti Đô, một đêm kích tình, đều tưởng vô duyên;

Kinh hãi nhận ra nhau ở Lệ Đô, dốc lòng yêu thương nhau, trời nối nhân duyên.]

Cậu bé nhỏ trợn to đôi mắt tròn tròn,
trong mắt ánh lên vẻ vô tội, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn mang theo
nụ cười tươi, cố gắng ngước cổ ngẩng đầu nhìn người đứng ở trước mặt nó, còn thân hình trẻ con thực hiện ngôn ngữ thân thể biểu đạt rõ những lời nói không tiếng động của hắn: phạm sai lầm không phải là cháu, cháu
thực sự vô tội!

Phu nhân quản gia dáng người cao to chỉ
nhìn nó liếc mắt một cái, lúc này trong lòng hiện lên một chữ “không
phải”, đem đứa bé loại khỏi danh sách phạm nhân, hòa ái thân thiện nói
với nó: “Tiểu Lượng a, đi sang một bên chơi đi, nhưng đừng chạy khắp
nơi, miễn cho đến lúc đó mẹ cháu không tìm được cháu!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở một nụ
cười đáng yêu, đầu nhỏ nhu thuận mà gật gật, tiểu oa nhi bước từng bước
chân ngắn ngủi rời đi, ác ma nho nhỏ trong lòng cũng cười hắc hắc.

Đi được một đoạn tiểu oa nhi bỗng nhiên
ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nhóm tiểu hài tử đang bị thẩm vấn, hài
lòng nhìn phu nhân quản gia sau khi phát hiện trên tay mấy tiểu hài tử
có vết bùn, giận không thể tiết, tỏ vẻ muốn trừng phạt bọn họ cùng với
người nhà của bọn họ.

Đại khái chỉ có trong lòng tiểu oa nhi
hai ba tuổi “Hừ” một chút, thầm nghĩ: ngu ngốc, xem cha mẹ các ngươi còn dám khi dễ mẹ ta không, còn dám mắng mẹ ta là người quái dị không! Nó
đưa mắt nhìn vò rượu thượng đẳng bên cạnh, làm ra vẻ không biết bị ai mở ra mà ném vào bùn, sau đó lại bước chân chạy lấy người, rời khỏi phòng
bếp, mà hai tay nhỏ bé bên sườn buông xuống là mười ngón sạch sẽ, một
chút cũng nhìn không ra dấu vết từng dính bùn.

Tiểu oa nhi không phải người khác, đúng là tiểu họa thủy mà Cốc Nhược Vũ mang thai 10 tháng, rồi sinh hạ —— Cốc lượng.

Mùa thu năm trước, vẫn muốn kiếm thêm
chút tiền, để sớm khởi hành đi đến biên cảnh phía tây, Cốc Nhược Vũ
thông qua đại thẩm phòng bếp nhà viên ngoại hỏi thăm nhiều cách, rốt cục biết được Biệt trang Cung thị ở Lệ Đô đang nhận người. Đại thẩm ở phòng bếp đang tìm người phụ giúp, nên Cốc Nhược Vũ đã được như ý nguyện mà ở trong sơn trang làm việc kiếm sống.

Chính là, không có nhiều người có thể có được sự đồng tình giống như phu nhân quản gia mà phá lệ chiếu cố hai mẹ con Cốc Nhược Vũ, những người hầu khác đều bởi vì mặt nàng quá mức đáng sợ mà không muốn qua lại với nàng, thậm chí còn có người coi nàng làm
thần ôn dịch, bới móc khi dễ nàng, muốn bắt nàng rời đi.

Tiền công nơi này nhiều hơn, nên tất
nhiên, vô luận đã bị bao nhiêu vũ nhục, hay là ủy khuất, Cốc Nhược Vũ
đều nhịn xuống, chỉ cần có thể sớm đến ngày gặp lại cha mẹ, dù khổ ra
sao bọn ta đều có thể nuốt vào.

Nghĩ như vậy, vì sợ hù đến người khác
nên Cốc Nhược Vũ luôn che mặt, ra sức giặt đồ bên con suối nhỏ trước
Biệt trang. Có khi bị nứt da chảy máu, nàng vẫn nhịn đau, cố gắng đem
đống quần áo đi giặt hết.

Lúc trở về không biết trong tộc Cung thị xảy ra chuyện lớn gì, mà trong biệt trang ở Lệ Đô này đột nhiên có rất
nhiều thị vệ tùy tùng ra vào, thậm chí ngay cả toàn bộ mười bốn vị
trưởng lão của Cung thị Tông gia vốn ở riêng nay đều đến đông đủ, nghe
nói lần này tới còn có nhóm hộ vệ của tông chủ Cung thị. Duy nhất không
tới chỉ sợ sẽ là người đã kế thừa tôn chủ sau khi tôn chủ Cung thị Cung
Thượng Li qua đời, cũng chính là người vốn được xem là thân bí trong mắt mọi người, ai cũng không biết tôn chủ tân nhiệm của Cung thị là ai .

Nhiều người đến như vậy, chắc hẳn công
việc của bọn họ sẽ được tăng lên không ít, giống như nàng, số lượng quần áo phải giặt lên đến gấp đôi, hơn nữa từ trước đến nay nàng đều bị
người ta ức hiếp,trên cơ bản mà nói, toàn bộ quần áo phải giặt của các
nô tỳ khác đều ném về phía nàng, có thể hiểu được, nàng gần đây có bao
nhiêu mệt mỏi

Như những gì Cốc Nhược Vũ biết, bộ tộc
Cung thị lấy chòm sao Thanh Long cùng Chu Tước trong Tứ Tượng thuộc bảy
túc mệnh danh, giờ phút này mười bốn vị trưởng lão đang tụ tập ở bên
trong chính sảnh tại Biệt trang, thương lượng chuyện cực kỳ quan trọng
trong tộc —— tôn chủ của bọn họ Phượng Hiên khi nào thì mới có thể thành thân, khi nào thì bóng dáng của tiểu tiểu thiếu tôn chủ Cung thị được
sinh ra

Hơn mười ngày trước, tin tức Hoàng
Thượng cách chức Phượng Hiên được truyền đến, trưởng lão Cung thị cùng
trưởng lão Phượng thị phản ứng hoàn toàn bất đồng, Phượng thị lo lắng
thế lực sẽ trở nên yếu đi, mà các trưởng lão Cung thị lại muốn mượn cơ
hội này để bắt buộc hắn thành thân. Dĩ nhiên, vết xe đổ vài năm trước
của Phương Tư Liên – bị phế đi võ công, cùng mục đích của tôn chủ tiền
nhiệm chưa thành công, khiến các trưởng lão Cung thị đều cảm thấy đau
đầu, không biết nên dùng phương pháp gì mới có thể làm cho Phượng Hiên
cưới vợ.

Mọi người sau khi biết được Phượng Hiên
sắp tới sẽ đi qua Lệ Đô, liền quyết định tới nơi này ngăn người vì tránh né việc hôn nhân mà không chịu hồi Cung châu Phượng Hiên. Các vị trưởng lão lúc ở Cung châu đã thương lượng mấy lần, kết quả là trước tiên thận trọng cho Phượng Hiên biết tầm quan trọng của việc này, nếu hắn còn cự
tuyệt, liền đem hắn buộc lại trở về Cung châu, sau đó dùng tình thân để
tấn công, bắt hắn hiểu rõ việc lớn, không ngừng quấn quít bám chặt lấy,
cần phải khiến cho Phượng Hiên áy náy và có ý thức trách nhiệm, phải làm cho hắn phiền đến nổi không thể không đáp ứng mới thôi, cũng bởi vậy,
vì bắt được Phượng Hiên, mọi người đều đem theo hộ vệ cùng rất nhiều
thị vệ tùy tùng tới, dù sao từng có kinh nghiệm bắt Phượng Hiên nhưng vì hắn trơn trượt như các trạch, nên không dễ bắt!

Đừng bên trong trang, thân ảnh nho nhỏ
chạy tán loạn xung quanh, thấy gần đây luôn có rất nhiều người, bên
trong trang rất náo nhiệt nên tiểu oa nhi Cốc lượng cảm thấy mới lạ, nó
nghĩ rằng dù sao nó có thể tự tìm được phòng của mẫu thân, nên không sợ
lạc đường, vì thế, nó rời khỏi phòng bếp, đi khắp nơi, xem khắp nơi.
Trên đường gặp thị vệ không nhận ra nó, chỉ cảm thấy nó rất xinh đẹp
đáng yêu, lại thêm thấy nó mới hơn ba tuổi, nên không ngăn cản. Kết quả, thiên hạ nho nhỏ không có trở ngại, đến trước cửa chính sảnh, tò mò
nhìn vào bên trong.

Vì người kia quá nhỏ, nên khi một trong
những nô tỳ đưa trà bánh lên rồi rời khỏi chính sảnh, không nhìn thấy
nó, vô tình đụng phải thiên hạ nho nhỏ, khiến cho nô tỳ kia sợ tới mức
hô lên một tiếng. Lúc này, toàn bộ lực chú ý của một phòng toàn các nhân vật lớn đều hướng về phía cửa.

Tiểu oa nhi bị té, mông chạm đất nhưng
cũng không khóc, chỉ đứng dậy vỗ vỗ bụi trên quần áo, tiếp tục nhìn vào
phía trong phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười cùng lúc Ki túc trưởng lão Cung Như Tích vừa vặn nhìn qua, chỉ một thoáng, ông giống như trông
thấy quỷ, phút chốc liền đứng lên, mở to mắt nhìn Tiểu Cốc lượng, tiếp
theo liền xông về nó, đem nó bế lên.

Ngoài ý muốn bị người ta bế lên, trong
lòng Tiểu Cốc lượng có phần sợ hãi, giãy dụa hai cái, nhưng làm sao địch nổi sức lực của người học võ, phát hiện mình làm vậy chỉ uổng phí sức
lực nên nó bỏ qua việc phản kháng, bị Cung Như Tích bế vào trong chính
sảnh.

Mới đầu các trưởng lão khác vẫn không rõ Cung Như Tích bị làm sao, nhưng khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Cốc lượng giống như được khắc từ một khuông mẫu của tôn chủ
nhà mình thì nhất thời ồ lên, sau đó trợn mắt há hốc mồm.

“Chẳng lẽ chúa thượng đã sớm có nữ nhân, chỉ là không nói ra mà thôi?” Có người đoán ngay ra.

“Có phải thân phận nàng kia không đủ, sợ chúng ta phản đối, cho nên lén dấu đi hay không?” Mọi người nhịn không
được suy đoán tiếp.

“Chúng ta làm sao có thể phản đối, chỉ
cần sinh ra là được!” Người nói xong câu này lúc này đã bị người khác
trừng mắt nhìn, đây cũng không phải đang tìm heo mẹ để đẻ nha! Nhưng,
đây cũng là sự thật, có thể đẻ được mới là điểm quan trọng.

“Các ông cho rằng đứa nhỏ này là do chúa thượng lúc bị hạ xuân dược, dục hỏa đốt người, lại thấy hương diễm nên
bị kích thích còn có thể đưa tay phế bỏ võ công của đối phương, sau đó
quay đầu chạy lấy người! ?” Ngay tại đoàn người đang đoán chuyện tốt đẹp thì Tỉnh túc trưởng lão Thượng Quỳnh không khách khí hắt một chậu nước
lạnh vào mọi người, sau đó tiếp tục đả kích nói, “Hơn nữa, theo tính
cách của chúa thượng, làm sao sẽ sợ chúng ta phản đối, nếu là ngài ấy
thích, cho dù đối phương là nữ khuất cái, ngài ấy cũng sẽ cưới vào cửa!”

Ngẫm lại quả thật là có chuyện như vậy,
Cung Như Tích đang hung phấn dị thường liền đem tiểu oa nhi thả lại trên mặt đất. Nghiêm túc hoài nghi tôn chủ nhà mình không hề bình thường
khiến các trưởng lão đều rất muốn phun nước mắt, nghĩ nếu ngày nào đó
tôn chủ nhà họ có thể có một đêm phong lưu, làm ra việc nho nhỏ ngoài ý
muốn, rồi tạo ra một mạng người, bọn họ không quan tâm do nữ nhân nào
sinh ra, họ tuyệt đối sẽ cho cả tộc ăn mừng. Thật sự là, trên đời này có thế xuất hiện chuyện hai người không có cùng chung huyết thống nhưng
lại có bộ dạng giống nhau như đúc, vậy tại sao lại không xuất hiện kỳ
tích khiến tôn chủ của bọn họ thích nữ nhân chứ?!

Giác Túc trưởng lão Cung Thượng Tí vẫy
vẫy tay đối với tiểu oa nhi đứng ở trên sàn nhà đang lần lượt nhìn về
phía mọi người. Tiểu Cốc Lượng nghiêng đầu suy tư một chút, liền đi về
phía ông ta, đi đến trước mặt ông ta thì được ông ta ôm ngồi trên đùi.

Nhìn Tiểu Cốc lượng, Cung Thượng Ti cảm
khái nói: “Nhìn bé con này, khiến cho ta nghĩ tới chúa thượng trước đây, thật đúng là giống nhau như đúc. Nếu không phải chúa thượng là một
người so với Liễu Hạ Huệ còn lợi hại hơn thì ; lão phu thật sự sẽ nghĩ
đứa nhỏ này là con của chúa thượng !” Sau đó ông cầm điểm tâm trên bàn
đưa cho Tiểu Cốc Lượng để cho nó ăn.

Nhìn điểm tâm trong tay ông ta, tiểu oa
nhi suy nghĩ ông ta có phải có ý xấu hay không, ánh mắt vừa quay một
vòng, tay nhỏ bé tiếp nhận điểm tâm kia, lại đưa tay đưa tới trước mặt
Cung Thượng Ti, hồn nhiên cười với ông ta. Thanh âm trẻ con non nớt
nói: “Gia gia, ngài ăn trước!”

Hành động này làm cho Cung Thượng Ti cảm thấy nó rất ngoan ngoãn, rất lễ phép, mừng rỡ gật đầu nói ngoan, đem
điểm tâm kia nuốt vào. Sau khi nhìn thấy ông ta ăn không có việc gì,
Tiểu Cốc lượng thế này mới yên tâm ăn điểm tâm còn lại mà Cung Thượng Ti đưa hắn.

Cho vào miệng lập tức tan ra, hương vị
ngọt ngào ngon miệng, Tiểu Cốc Lượng cảm thấy ăn rất ngon, muốn nói lấy
mang về cho mẫu thân của nó một ít, sau khi đợi Cung Thượng Hi nói một
câu đều cho nó ăn hết, trong nháy mắt, tất cả mọi người khó hiểu nhìn nó lấy ra một cái khăn, mở ra, không chút khách khí đem điểm tâm đặt vào
trong, sau đó gói lại .

“Làm cái gì vậy?”

“Mẹ làm việc, sẽ mệt, cho mẹ ăn.” Có thứ tốt phải chia xẻ cùng với mẹ

“Ha ha, nhỏ như vậy, đã biết hiếu thuận ” ai, nếu là con của tôn chủ bọn họ thì thật tốt!”Cho mẹ của cháu ăn, vậy còn cha cháu đâu?” Cang túc trưởng lão Cung Thượng Tương vẫn mang một
tia hy vọng hỏi.

“Cha? Đã chết!” Tiểu Cốc Lượng không cần nghĩ ngợi trả lời, nó cho tới bây giờ chưa nhìn thấy cha, từng hỏi mẹ,
cha nó ở nơi nào, mẹ không trả lời, mà chỉ khóc, cho nên, không phải đã
chết thì là cái gì? Tiểu oa nhi chắc hẳn là vậy nên đem người cha thân
yêu liệt vào loại không còn sự sống.

Mà giờ phút này, cái người “Đã chết” kia sắp tới gần biệt trang, liên tiếp hắt xì hai cái, thầm nghĩ là ai đang nguyền rủa hắn?

Từ Kiền Đô đến, đem tất cả lễ vật của
muội tử ném cho Phượng tiêu cùng Phượng địch, lòng nóng vội muốn đi gặp
muội tử, Phượng Hiên liền bỏ rơi hai người rời đi trước, chạy vài ngày
đường, Phượng Hiên cảm thấy hơi mệt, quyết định đến Biệt trang của Cung
thị ở Lệ Đô nghỉ ngơi một đêm, liền nắm ngựa của mình, chậm dãi đi trên
đường.

Cảm thấy con ngựa cũng mệt mỏi rồi,
Phượng Hiên sờ sờ đầu của nó, trấn an nói: “Cũng sắp đến rồi, khát
không? Gần biệt trang có một dòng suối nhỏ, có thể cho mày uống nước,
còn ta đi rửa mặt, sau đó chúng ta đến biệt trang nghỉ ngơi.” An bài
xong, Phượng Hiên liền nắm yên ngựa đi tới dòng suối nhỏ.

Không bao lâu, một người một con ngựa
liền tới nơi. Phượng Hiên vỗ nhẹ con ngựa một chút, khiến nó tự đi uống
nước, còn mình ngồi xổm xuống vung nước lên, rửa sạch mặt một chút, sau
đó dùng khăn lau khô mặt, đứng lên nhìn con ngựa uống nước.

“Ha ha, xem ra nhiều ngày nay đã làm cho mày mệt mỏi!”

Nguyên bản Cốc Nhược Vũc hợt nghe thấy
tiếng vó ngựa, cảm giác có người đến gần, sau khi nghe thấy giọng nói
của Phượng Hiên, lơ đãng dừng động tác giặt quần áo trong tay lại, quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả, cái nhìn này khiến cho nàng ngây người,
dưới khăn che mặt là khẽ há miệng kinh ngạc, trái tim không nghe theo
sai khiến mà nhảy dựng lên, đập thình thịch kịch liệt

Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình
chằm chằm, Phượng Hiên rất tự nhiên quay đầu qua, nhìn xuống Cốc Nhược
Vũ đang ngồi chồm hỗm, vì thế, một đôi mắt to tròn giống như đã từng
quen biết đập vào vào mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.