Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 102




Trong viện Lí Vị Ương, Triệu Nam đang bẩm báo lại tình hình Lí Mẫn Chi.

“Người chăm sóc Tứ thiếu gia rất cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, luôn ôm trên tay không hề để thiếu gia nằm một mình trong nôi, phu nhân một ngày nhìn ba lần, đêm hôm còn đứng lên nhìn hai lần. Lão gia nói, đối xử với con ruột chưa chắc đã làm được như vậy.” Triệu Nam mặt không mang biểu cảm gì thuật lại, hiển nhiên là oán hận đầy bụng với việc Lí Vị Ương bảo hắn nhìn chằm chằm tiểu hài tử.

Lí Vị Ương cười: “Đứa nhỏ không nên quá chiều chuộng, bằng không sẽ hại nó.”

Triệu Nam nhận ra trong lời nói của nàng có ý khác, lại không rõ ràng lắm, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói: “Ngươi còn chưa hiểu? Ban đầu Tứ đệ rất nhanh nhẹn, có thể tự mình xoay người, đỡ nhẹ đã ngồi ổn định, thường ngày luôn tìm kiếm Thất di nương khắp nơi, chứng tỏ hắn rất thông minh, có thể tự mình nhận người, hiện tại vú nuôi ôm hắn không để nằm trong nôi, căn bản không mang ý tốt!”

Triệu Nam thấy Lí Mẫn Đức từ bên ngoài bước vào, vội vàng hành lễ, Lí Mẫn Đức phất tay: “Ngươi ấy, đúng là đầu gỗ, phân phó ngươi nghe nhiều nhìn nhiều nghĩ nhiều, mà vẫn là khối gỗ khó khắc!”

Hai năm nay, vì tị hiềm (tránh hiềm nghi, kiêng kị) nên Lí Mẫn Đức rất ít khi đến viện Lí Vị Ương, hiện tại khẳng định là vì chuyện Mẫn Chi. Lí Vị Ương nhìn hắn, Lí Mẫn Đức mặc một thân lụa Kim vân, áo choàng lông chồn bạc, màu sắc thanh nhã phú quý, càng mang khí chất xuất chúng, cười nói: “Triệu Nam không am hiểu cách nói này, không có gì ngạc nhiên.”

Lí Mẫn Đức mỉm cười: “Cần phải học thêm,” nói xong, hắn nhìn về phía Triệu Nam, “Có thể nói, Tưởng Nguyệt Lan là người thông minh. Có rất nhiều biện pháp cho ăn đồ tốt nhất mặc thứ tốt nhất, nhưng dạy dỗ không tốt, loại thủ đoạn cấp thấp đánh chửi không cho ăn mặc không cần dùng đến, hơn nữa nàng ta còn muốn có được sự thừa nhận của cả nhà từ trên xuống dưới.”

Hành động này của Tưởng Nguyệt Lan, Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy còn vô cùng cảm kích nàng ta, cho dù tương lai Mẫn Chi văn dốt võ nát, kiêu căng tuỳ hứng, vậy cũng chỉ nghĩ rằng Mẫn Chi phẩm hạnh không tốt, không thể bồi dưỡng được, bằng không mẹ cả cung cấp điều kiện tốt, quản lý bảo vệ cẩn thận như vậy, sao lại học không giỏi đây? Kể cả tương lai bị người khác phát hiện, nhiều nhất cũng chỉ nói vì Tưởng Nguyệt Lan từ mẫu nên mới có con bại hoại, quá sủng ái đứa nhỏ mà thôi, rất khó nghĩ đến phương diện khác. Mà Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức lại là người rất thích suy xét theo hướng ác độc, hiểu nhiên, ý tưởng hai người bọn họ lần này đã đạt thành nhất trí.

Triệu Nam vẫn không tin nổi, nhìn thế nào vị tân phu nhân nhu nhược kia đều rất yêu thương Mẫn Chi, ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay sợ rớt, căn bản không giống người tâm cơ thâm trầm.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Lúc trước ta thả nhiều đồ chơi trong chiếc giường nhỏ của Tứ đệ, mỗi ngày còn treo trước mắt rất nhiều hình vẽ, cho Tứ đệ cơ hội nghe nhiều, nhìn nhiều, sờ nhiều, Tứ đệ bắt lấy những thứhắn cảm thấy hứng thú mà không có gì nguy hiểm để quan sát đùa nghịch, phu nhân có làm như vậy không?”

Triệu Nam suy nghĩ, lắc đầu.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Chính là thế, đứa nhỏ lớn như vậy, cả ngày ôm ấp cưng chiều, cho dù khoẻ mạnh lớn lên thì cũng là đồ phế vật! Trước kia nói Đại phu nhân độc ác, ta thấy Tưởng Nguyệt Lan còn giỏi hơn Đại phu nhân nhiều!”

Tươi cười của Lí Mẫn Đức thật bình thường: “Đương nhiên rồi, Tưởng Nhu là trưởng nữ Tưởng gia, có phủ Tưởng Quốc công làm hậu thuẫn, chuyện gì bà ta cũng không cần lo lắng, chán ghét một người tất nhiên sẽ không giữ lại cho chướng mắt, mà tìm cách trừ khử, đây cũng là biểu hiện của việc Tưởng gia nghiêm khắc dạy con trai lại chểnh mảng nữ nhi, nhưng Tưởng Nguyệt Lan không giống thế, tuy nàng ta là con vợ cả, nhưng phụ thân không giỏi giang bằng Tưởng Húc, có thêm mẹ kế, đệ đệ muội muội một đống lớn, nếu nàng ta không nỗ lực leo lên phía trên thì sao có thể sống an lành qua ngày? Cho nên nàng ta am hiểu nhất là những biện pháp mờ mịt, không ám toán một cách công khai, đây cũng là chỗ lợi hại hơn Tưởng Nhu.”

“Tưởng Nguyệt Lan làm thế không chỉ để đối phó ta, mà thấy phụ thân quá yêu thương Mẫn Chi, lo lắng con trai nàng ta tương lai sẽ bị yếu thế.” Lí Vị Ương thản nhiên nói, đúng vậy, Lí Tiêu Nhiên rất yêu thương Lí Mẫn Chi, đã vượt xa thái đội của phụ thân đối xử với con trai thứ, khó trách Tưởng Nguyệt Lan thấy lo lắng.

Lí Vị Ương nói xong, lại thấy hơi lo lắng, loại hành động ngấm ngầm của Đại phu nhân nàng dễ dàng xử lý, nhưng Tưởng Nguyệt Lan lại khác, nàng ta rất giỏi lợi dụng thân phận chính phu nhân để làm việc, còn làm rất quang minh chính đại, cho dù ngươi hiểu hết mọi chuyện, nàng ta cũng trực tiếp dùng sự khác biệt trưởng thứ để đè chết ngươi, làm ngươi không thể làm được gì. Dù sao quyền lực dạy dỗ đứa nhỏ của nàng ta là thật, cẩn thận nuôi nấng đứa nhỏ cũng là thật, ngươi còn nói được cái gì? Có khổ mà không nói nên lời! Ngược lại còn phải cám ơn nàng ta, chạy theo nàng ta, có thể nói là thủ đoạn lợi hại! Nếu năm đó Đại phu nhân cũng dùng biện pháp này thì Lí Vị Ương có thể không trừ bỏ được bà ta nhanh như vậy.

Lí Mẫn Đức liếc mắt nhìn Lí Vị Ương: “Định làm gì tiếp theo?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Nàng ấy có đường dương quan thì ta đi cầu độc mộc, cứ chờ xem.”

Sau khi tuyết rơi mặc dù ánh mặt trời không nhiều, nhưng phản chiếu qua mặt tuyết càng tôn thêm vẻ sáng ngời. Lão phu nhân tay cầm lò sưởi đứng trong hành lang, nhìn hồng mai tuyết trắng bên ngoài, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trong gió, hương lạnh ngấm vào xương cốt, cười nói: “Trận tuyết rơi này đọng trên hồng mai, thật xinh đẹp.”

La ma ma cười nói, “Cũng nhờ hiếu tâm của Đại phu nhân, trồng hồng mai trong viện, cũng hay đưa người tới nơi này.”

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, vừa xem tuyết rơi đầy trời, tinh tế thưởng thức hồng mai nở rộ, vừa nói: “Con bé coi như là người có hiểu biết.”

La ma ma cười mà không nói.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua tuyết, như đăm chiêu: “Tuyết rơi nhiều như vậy, nếu đắp thành người tuyết, Mẫn Chi nhìn thấy chắc rất vui vẻ.”

La ma ma nở nụ cười: “Lão phu nhân, Tứ thiếu gia vẫn còn nhỏ, thời tiết thế này sao có thể chạy ra chơi? Nhưng mà, có sự dạy dỗ cẩn thận của người, qua vài năm nữa là có thể chạy khắp nơi rồi.”

“Đứa nhỏ này nhìn thấy người là cười, đúng là đáng yêu.” Lão phu nhân cười, “Chỉ tiếc lại sinh từ bụng di nương, nếu nó là con trai ruột của Tưởng Nguyệt Lan, mọi chuyện đã khác biệt rồi.”

La ma ma cười nói, “Tứ thiếu gia có phúc khí, hiện tại lại được nuôi dưỡng trên danh nghĩa của Đại phu nhân, nghe nói phu nhân ôm cả ngày yêu thích không rời tay, có thể thấy trong lòng rất thương yêu thiếu gia, sau này về lâu về dài, tuyệt đối không hề thua kém con vợ cả.”

Lão phu nhân gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ tương lai Tưởng Nguyệt Lan có đứa nhỏ của mình, lại không quan tâm đến Mẫn Chi của chúng ta như trước nữa.”

Bà nói “Mẫn Chi của chúng ta”, đây là chuyện trước nay chưa từng có, lúc trước đối xử với Lí Mẫn Phong, vì Đại phu nhân nên lão phu nhân cảm thấy hơi xa cách, tuy rằng thương thì có thương, nhưng lại như gãi không đúng chỗ ngứa, chung quy không thoải mái, sợ Đại phu nhân ỷ vào con trai càng khó lường, nhưng đối với oa nhi mập Lí Mẫn Chi luôn mặt cười nhìn người khác, lão phu nhân không phòng bị nhiều như vậy.

La ma ma nghĩ đến điều này, thở dài một hơi, nói đến cùng, lão phu nhân tuổi lớn càng để bụng đến con cháu, dù sao, đứa nhỏ ngây thơi như Tứ thiếu gia đúng là làm người khác yêu thích, bà nghĩ ngợi, nói: “Điều này… sợ rằng không xảy ra, nghe nói nửa đêm hôm qua Tứ thiếu gia bị kinh hoảng giữa đêm, Đại phu nhân nghe bọn nha đầu bẩm báo, vội chạy đến, chỉ sợ đứa nhỏ bị phong hàn, kết quả lúc trở về thấy phu nhân vội đến mức giày không biết rơi đâu một chiếc, chứng tỏ Đại phu nhân thật tâm yêu thương Tứ thiếu gia. Huống hồ, phu nhân là người thông minh, dù sao đứa nhỏ có nhũ mẫu chăm sóc, tương lai lớn rồi có thể ra ngoài học tập, phu nhân không tiêu phí bao nhiêu tâm tư, nếu sau này Tứ thiếu gia có tiền đồ, thì cũng là công lao của phu nhân.”

Lão phu nhân suy nghĩ, hàng mày không còn nhíu nữa: “Điều này cũng đúng.”

La ma ma cười nói: “Đúng là như thế, Đại phu nhân thật sự có biện pháp, người xem hiện tại Đại tiểu thư không phải rất hiểu chuyện sao, có thể thấy phu nhân dạy dỗ rất tốt, nhà cửa cũng quản lý không sai sót chút nào! Lão phu nhân đừng quá lo lắng, bảo trọng thân thể thật tốt.”

Lão phu nhân gật đầu: “Hiện giờ Lí Trường Nhạc làm người khác thấy yêu mến. Thỉnh thoảng theo chân Tưởng Nguyệt Lan đến chỗ ta thỉnh an, quy củ không hề sai sót. Ta vốn định mượn cơ hội cảnh cáo con bé, mà tự con bé thức thời càng miễn cho ta phải động miệng, trong chuyện đại sự chỉ điểm một chút là được, dù sao vừa qua ba năm, lập tức gả nó ra ngoài, là tốt hay là xấu xem tạo hoá của chính nó đi.”

La ma ma cười: “Lão phu nhân anh minh.” Đang nói lại nhìn thấy một thiếu nữ được mọi người vây quanh đi vào cửa, lão phu nhân chỉ vào nàng cười nói: “Nhìn xem, nha đầu Vị Ương kia càng lúc càng thanh tú!”

Lí Vị Ương năm nay đã mười lăm tuổi, vóc người cao hơn trước, nhìn qua mảnh dẻ, hàm súc phong lưu, tuy khuôn mặt kém Lí Trường Nhạc quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là tiểu mỹ nhân làm người khác phải ngước nhìn.

Lí Vị Ương cười đi đến, lão phu nhân kéo tay nàng nói: “Sao không cầm theo lò sưởi tay, con trước giờ toàn sợ lạnh.”

Lí Vị Ương chỉ cười: “Đi đường dài, lò sưởi tay cũng lạnh, dứt khoát không mang theo, đến chỗ lão phu nhân ấm áp, chẳng phải sẽ đỡ hơn sao?”

Lão phu nhân cười nói: “Con ấy, lại chiếm chỗ tốt của ta.” Quay người, “Vào trong phòng rồi nói tiếp.”

Lí Vị Ương vừa tới gần phòng trong đã cảm thấy ấm áp như gió xuân, cả người được thư giãn. Trong phòng có sáu chậu than, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ đồm độp rất nhỏ, hơi nóng từ chậu than phả lên mặt, mang theo hương mai trong nến thơm toả ra khắp phòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua, Lí Vị Ương búi tóc tinh xảo, trên tóc không đeo trang sức vàng, chỉ có mấy bông thuỷ tinh làm đẹp, quần áo điểm xuyết đoá hoa mai nhỏ, kèm thêm những sợi chỉ bạc thêu thành bông tuyết, tinh tế thanh tú khéo léo nhẹ nhàng như mang theo sức sống. Lão phu nhân âm thầm gật đầu, tuy Vị Ương trang phục dung mạo màu trắng thuần khiết, nhưng toàn thân không để người khác coi thường.

Ngay lúc này, chậu than vang lên tiếng nổ liên tiếp, như đang doạ người khác kinh sợ.

Lão phu nhân vẫy tay, lập tức có nha đầu dùng khay sơn son bưng một chén canh gừng đường đỏ đậm đặc đến, Lí Vị Ương uống xong, nha đầu lại giúp nàng cởi áo choàng lông nặng nề. Lão phu nhân thấy sắc mặt nàng tốt hơn nhiều mới cười nói: “Trời lạnh như vậy, sao còn chạy đến đây.”

Lí Vị Ương cười: “Đúng là thời tiết lạnh, cho nên mới mang canh nóng đến.” Nói xong, nàng để Bạch Chỉ cầm hộp đồ ăn được bọc lông thật dày lại gần, thời tiết lạnh, canh bên trong hộp vẫn nóng, đó là vì Lí Vị Ương bỏ thêm lò sưởi ở tầng dưới cùng của hộp.

Lão phu nhân gật đầu, từ đầu đông đến giờ, Lí Vị Ương chưa từng quên mang nhân sâm bách hợp nhuận phổi đến, nàng cười nói: “Một ngày không uống cũng chẳng sao, tội gì phải khổ như vậy!”

Lí Vị Ương cười: “Mùa đông đến, yết hầu lão phu nhân sẽ không thoải máu, luôn ho khan đêm khuya, bách hợp này để nhuận phổi, cố ý chọn nhâm sâm để không khô hanh, rất thích hợp. Những điều Vị Ương có thể làm cho lão phu nhân không nhiều lắm, chút chuyện nhỏ này có gì không thể?”

Thấy nàng kiên trì như thế, lão phu nhân hài lòng gật đầu: “Đêm hôm qua, nghe nói Mẫn Chi bị kinh hoảng, ta chuẩn bị sang thăm, con cũng đi cùng đi.”

Trong mắt Lí Vị Ương xẹt qua một tia gì đó, cuối cùng chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng: “Dạ.”

Đến Phúc Thuỵ viện, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, trong lòng Lí Vị Ương lo lắng, nhìn thoáng qua lão phu nhân, thấy bà cũng đang nhíu mày, bước chân nhanh hơn rất nhiều.

Vào phòng, nhìn thấy Tưởng Nguyệt Lan tự mình ôm Mẫn Chi, không ngừng đi tới đi lui, trên trán rủ xuống những hạt ngọc đỏ thẫm, khoác áo gấm thật dày, Mẫn Chi nằm trong lòng vẫn khóc rất mãnh liệt.

“Làm sao vậy?” Lão phu nhân bước nhanh vào.

Tưởng Nguyệt Lan ngẩn người, vội vàng ôm đứa nhỏ định hành lễ, lão phu nhân đưa tay ra ngăn lại.

Tưởng Nguyệt Lan sốt ruột thật sự, nàng vừa mới ôm đứa nhỏ nó cứ khóc lớn như vậy suốt, dù nàng nghĩ đủ biện pháp đứa nhỏ vẫn khóc, không hề để ý đến xung quanh.

Oa nhi hay cười, đến chỗ nàng lập tức biến thành thần tiên khóc, bảo nàng giải thích thế nào đây?!

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống.

Lí Vị Ương vội vàng nói: “Lão phu nhân, Mẫn Chi vừa đến nơi ở mới, chắc là chưa thích ứng!”

“Đã mười ngày rồi còn cái gì không thích ứng! Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào! Có phải người trong phòng con chăm sóc không chu toàn?!” Sắc mặt lão phu nhân trở nên nghiêm nghị, bà thật sự đau lòng tiểu tôn tử.

Mặt Tưởng Nguyệt Lan trắng nhợt, vành mắt đỏ lên: “Lão phu nhân, con thật lòng thương yêu Mẫn Chi, dù sao con còn trẻ tuổi, có thể chăm sóc không chu toàn, cho nên lão gia cố ý mời vú nuôi có kinh nghiệm bên ngoài về, nhưng cả bà ấy cũng không có cách nào.”

Lí Vị Ương mỉm cười, nghệ thuật nói chuyện rất quan trọng, lão phu nhân muốn trách cứ thì phải trách cứ chính con trai mình.

Lão phu nhân vẫn mất hứng: “Mẫn Chi khóc như vậy, sớm hay muộn cũng thành tật xấu, nhìn xem, đứa nhỏ đã khàn giọng rồi.”

Tưởng Nguyệt Lan không nói gì, hài tử hư này khóc chán rồi ngủ, trước giờ chưa từng chậm trễ giờ ăn cơm, ăn no rồi lại tiếp tục gào khóc thảm thiết, nàng chăm sóc qua bảy tám đệ đệ muội muội, chưa từng gặp phải loại chuyện này, càng không thể lý giải vì sao đứa nhỏ vừa chạm đến mình thì khóc càng dữ dội hơn. Dù kế sách vẹn toàn đã thực hiện được, mà vẫn bị đứa nhỏ này làm đau đầu gấp bội.

Lão phu nhân nhìn đứa nhỏ từ trên xuống dưới, càng đau lòng: “Để ta để ta, đưa đứa nhỏ cho ta!”

Tưởng Nguyệt Lan đương nhiên không dám trì hoãn, lập tức giao đứa nhỏ cho lão phu nhân, Mẫn Chi hai mắt mở to, nhìn lão phu nhân như chớp như không, quả nhiên ngừng khóc, lão phu nhân nói: “Con xem, cũng tại con không biết ôm đứa nhỏ!” Ai ngờ một lát sau, bạn nhỏ Mẫn Chi càng khóc lợi hại hơn.

Lí Vị Ương vội vàng nói: “Chẳng lẽ có chỗ nào không thoải mái?”

“Đã gọi đại phu vài lần, nhưng không kiểm tra được gì.” Tưởng Nguyệt Lan khó xử, lần này nàng thật sự bị oan ức, ngay cả Lí Tiêu Nhiên cũng hiểu lầm nàng, nghĩ rằng sau lưng nàng làm gì không tốt với Mẫn Chi, cho nên mỗi lần đứa nhỏ nằm trong lòng nàng không khóc thì nháo loạn.

“Hay là bị yểm!” Lão phu nhân suy nghĩ, xoa đầu Mẫn Chi, Mẫn Chi nức nở, như hưởng ứng lời nói này tiếp tục khóc gào.

“Yểm?” Tưởng Nguyệt Lan sửng sốt, lập tức nói, “Hẳn… không thể nào.”

Lão phu nhân nhíu mày: “Ai nói không thể, viện này vốn đã không sạch sẽ!”

Lời này thốt ra, không chỉ riêng Tưởng Nguyệt Lan, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, bọn họ nghĩ, phu nhân đời trước chính vì bị yểm trong này, về sau chuyển đến Tưởng gia dưỡng bệnh, chẳng bao lâu thì chết đi, chẳng lẽ, viện này thật sự có thứ gì đó dơ bẩn sao? Không thể trách mọi người mê tín, loại chuyện này vốn không thể nói ra rõ ràng, Tưởng Nguyệt Lan cố cười nói: “Lão phu nhân, bằng không mời đạo trưởng đến xem cho Mẫn Chi?”

Lão phu nhân suy nghĩ: “Chỉ sợ không có tác dụng, lúc trước đã mời không biết bao nhiêu đại sư, thứ dơ bẩn vẫn đuổi không ra!”

Tưởng Nguyệt Lan trầm mặc không nói gì, hiện giờ nàng có nói gì cũng không đúng, nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Chi vẫn khóc nỉ non không ngừng, thở dài, vốn tưởng rằng có thể nắm được đứa nhỏ này trong tay, mà lúc này nhìn thế nào cũng thấy nó là củ khoai lang bỏng tay đáng sợ. Cứ tiếp tục khóc như vậy, công lao mình gây dựng toàn bộ sẽ bị gạt bỏ, còn làm lão phu nhân nghi ngờ mình ngược đãi đứa nhỏ sau lưng! Trước giờ chưa từng thấy đứa nhỏ khó hầu hạ như vậy, không bằng sớm trả nó về, miễn cho tương lai xảy ra vấn đề, lão phu nhân sẽ liều mạng với mình. Nàng suy nghĩ, trong mắt hiện ra sự do dự, đang chuẩn bị mở miệng nói ——

Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn ra rõ ràng tâm tư Tưởng Nguyệt Lan.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy La ma ma kinh hãi hô lên: “Lão phu nhân, ngài mau nhìn! Trên người Tứ thiếu gia xuất hiện bệnh sởi!”

Lí Vị Ương kinh hoảng, theo bản năng bước lên một bước, nắm cánh tay giống như củ sen của Mẫn Chi, cẩn thận nhìn, phát hiện trên các đốt ngón tay Mẫn Chi xuất hiện vài đốm màu đỏ, bên trong còn hiện ra sắc đen, trong lòng lạnh băng: “Đây là cái gì?!”

Lão phu nhân vừa thấy, đột nhiên biến sắc: “Tưởng Nguyệt Lan, tự ngươi nhìn xem, ngươi chăm sóc đứa nhỏ thế nào!”

Tưởng Nguyệt Lan lắp bắp kinh hãi, nhanh chân đi lại, bộ dáng sợ hãi vô hạn: “Lão phu nhân… cái này… con không biết đã xảy ra chuyện gì?!”

Lí Vị Ương bất giác nhíu mày, Tưởng Nguyệt Lan thật vất vả mới lấy được đứa nhỏ về tay, sẽ không vô duyên vô cớ hại Mẫn Chi, vậy những đốm nhỏ trên người Mẫn Chi, chẳng lẽ bị độc trùng cắn phải? “Lão phu nhân, nhanh mời thái y đến xem bệnh, người Mẫn Chi yếu nhược, nhỡ bị cái gì cắn phải thì biết làm sao bây giờ!”

Mẫn Chi nằm trong tay lão phu nhân thút thít đáp lại, trong lòng lão phu nhân càng thấy khó chịu, vội nói: “Đi mời thái y! Nhanh đi!” Nói xong, hung dữ trừng mắt nhìn Tưởng Nguyệt Lan, “Ta giao đứa nhỏ cho ngươi chăm sóc, ngươi lại chăm sóc như vậy! Làm ta quá thất vọng rồi!” Nói xong, đặt Mẫn Chi vào lòng Lí Vị Ương, lạnh lùng nói, “Trở về!”

Lão phu nhân mang Mẫn Chi chậm rãi rời đi, Tưởng Nguyệt Lan chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, phải tựa vào người Vinh ma ma.

Vinh ma ma vẻ mặt hoang mang, bà không hiểu, phu nhân chăm sóc đứa nhỏ cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện này? Bà vội đỡ Tưởng Nguyệt Lan ngồi xuống, bưng ly trà nhỏ tới, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh khó tránh khỏi làm tăng thêm cơn giận, lão phu nhân chỉ hiểu lầm phu nhân thôi, ngài đừng đặt trong lòng.”

Vừa rồi Tưởng Nguyệt Lan kinh sợ quá mức, hiện giờ mới trở lại bình thường, nhận lấy ly trà nhưng không uống, chỉ chậm rãi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vinh ma ma nghĩ ngợi, đoán: “Có phải Tam tiểu thư giở trò quỷ, muốn để đứa nhỏ trở lại chỗ Thất di nương?”

Tưởng Nguyệt Lan lắc đầu: “Nếu nói nàng ấy muốn lấy đứa nhỏ về thì ta tin, nhưng cố ý dẫn độc trùng đến tổn thương Lí Mẫn Chi thì ta không tin, ngươi không thấy biểu cảm vừa rồi của nàng ấy sao, hiển nhiên là ngoài ý muốn, cực kỳ phẫn nộ!”

Vinh ma ma càng sốt ruột: “Nhưng cứ như thế, người đầu tiên lão gia cùng lão phu nhân trách tội sẽ là phu nhân! Phải làm sao bây giờ?”

Tưởng Nguyệt Lan buồn rầu thở dài, nhìn đống quần áo trẻ nhỏ vừa mới cẩn thận thêu xong: “Hiện giờ ta thật sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói nên lời, nếu Lí Mẫn Chi xảy ra chuyện, chỉ sợ ta sẽ bị Lí Vị Ương cùng Thất di nương hận chết, vốn muốn dùng đứa nhỏ kiềm chế Lí Vị Ương, giờ thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

Vinh ma ma cảm khái: “Chuyện này, phu nhân bị oan ức rồi.”

“Ta chỉ không hiểu, ẩm thực người hầu ta luôn cẩn thận, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào.” Tưởng Nguyệt Lan bất giác chạm tay vào xiêm y tiểu hài tử, “Ta nhất định phải tìm ra, rốt cuộc là kẻ nào làm quỷ sau lưng!”

Vinh ma ma nói: “Nô tỳ cũng không rõ, ai lại có cơ hội xuống tay với Tứ thiếu gia?”

Tưởng Nguyệt Lan lắc đầu, hai hàng mày nhíu lại: “Thất di nương trời sinh phúc bạc, đứa nhỏ bà ấy cũng khó hầu hạ, cho dù nhiều người chăm sóc hơn nữa cũng không được việc. Người nhiều nhiều tay chân, nói không chừng đã bị người khác nhân cơ hội hạ thủ, ngươi phân phó xuống, nhất định phải tra ra rõ ràng!”

Vinh ma ma nhanh nói: “Nô tỳ đã biết.” Rồi nhìn thấy Tưởng Nguyệt Lan đứng lên, Vinh ma ma hỏi: “Phu nhân định đi đâu?”

Tưởng Nguyệt Lan nhíu mày: “Ta phải đến chỗ lão phu nhân xem sao!”

“Phu nhân, hiện giờ lão phu nhân tức giận lớn, nếu người đến chỗ đó ——” Vinh ma ma lo lắng.

Tưởng Nguyệt Lan oán trách: “Ma ma sao cũng hồ đồ rồi, nếu ta không đến chỗ đó thì càng dễ bị người ta thừa cơ đổ tội!”

Vinh ma ma vừa nghe, lập tức hiểu ra, nhanh chóng đỡ Tưởng Nguyệt Lan đến Hà Hương viện, vào bên trong, nhìn thấy không chỉ có Lí Vị Ương ở đây, ngay cả Lí Tiêu Nhiên và các di nương trong phủ đều đến. Trong lòng Vinh ma ma càng thêm sợ hãi, xem ra, chuyện hôm nay nháo loạn lớn rồi.

Lão phu nhân nhìn thấy Tưởng Nguyệt Lan, cơn giận bùng lên, chỉ vào nàng nói: “Ngươi còn tới làm gì!”

Tưởng Nguyệt Lan nhìn lão phu nhân, chỉ yên lặng rơi lệ, một câu cũng không biện giải cho chính mình.

Lí Tiêu Nhiên ban đầu cũng định trách cứ một hai câu, nhưng nhìn bộ dáng nàng ấy thì chỉ nói: “Lão phu nhân, dù sao Nguyệt Lan tuổi còn trẻ, không thể chăm sóc tốt tiểu hài tử…”

“Chăm sóc không tốt thì đừng có thể hiện!” Vành mắt lão phu nhân đỏ lên, hiện giờ cháu trai bên người bà chỉ có một Mẫn Chi, nếu lúc này đứa nhỏ xảy ra chuyện, bà chẳng phải sẽ thương tâm đến chết sao? Lại nói, năm đó Lí Trường Nhạc cùng Lí Mẫn Phong đều được sinh ra lúc Lí Tiêu Nhiên ở bên ngoài, lão phu nhân không tận mắt nhìn thấy chúng nó sinh ra, tình cảm cũng không mãnh liệt như vậy, nhưng Mẫn Chi từ khi sinh ra đã được lão phu nhân ôm vào lòng ngàn sủng vạn sủng, tất nhiên có cảm giác đặc biệt hơn.

Lão thái y rất nhanh được mời tới, ông cẩn thận nhìn vết thương của đứa nhỏ, sau đó nói: “Không giống như bị độc trùng cắn.”

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Đốm nhỏ như vậy, chẳng lẽ là bệnh sởi.”

Lão thái y lắc đầu: “Không phải bệnh sởi, mà như bị trúng độc.”

Thốt ra lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, tất cả nhìn về phía Tưởng Nguyệt Lan, Lí Vị Ương bỗng chốc đứng lên, lão phu nhân lạnh lùng nói: “Trúng độc, ai nhẫn tâm như vậy, hạ độc với một đứa nhỏ?!”

Thất di nương kìm nén nước mắt, ôm Mẫn Chi không dám nói lời nào.

Trong lòng Lí Vị Ương lúc này rất phức tạp, nàng thậm chí nghĩ rằng, chẳng lẽ do mình sơ sẩy mới cho người khác có cơ hội hạ độc Lí Mẫn Chi! Càng nghĩ nàng càng thấy hối hận! Mà đồng thời lại cảm thấy có chỗ không đúng, Mẫn Chi ở chỗ Thất di nương, nàng sai người ngày đêm trông nom, không để cho người ngoài nhúng tay, trừ phi đứa nhỏ bị trúng độc ở chỗ Tưởng Nguyệt Lan… Giọng nói của nàng cực nhẹ: “Phụ thân, Mẫn Chi nhỏ như vậy, sao chịu được sự đau đớn này.” Nàng trầm giọng, trịnh trọng nói như chuông khánh vang lên: “Thỉnh cầu phụ thân tra xét rõ chuyện này, cho Mẫn Chi một lời công đạo.”

Trong mắt Lí Tiêu Nhiên hiện lên sự tức giận lạnh băng như tuyết, nói với mọi người: “Tra! Ta muốn nhìn xem là ai có lá gan này, dám mưu hại con trai ta!”

Lão phu nhân gật đầu: “Vương thái y, mọi sự nhờ ông.”

Lão thái y râu tuyết trắng, nghe vậy gật đầu: “Tiểu thiếu gia mệnh lớn, trúng độc không sâu, nếu đã lớn chỉ cần hai thang thuốc là khỏi, nhưng mà đứa nhỏ thì… phiền phức hơn! Dù sao cũng không phải chuyện khó, ta kê chút thuốc trừ độc, hoà vào trong sữa cho uống là được.”

Trong lòng Lí Vị Ương lướt qua vô số ý niệm, cuối cùng nói: “Đối với người lớn, thuốc trừ độc bản thân nó có độc tính không?”

Lão thái y lắc đầu: “Không có.”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở phào: “Hoà vào trong sữa chỉ sợ không uống được, vậy mời vú nuôi uống vào người đi.”

Lão thái y gật đầu: “Biện pháp này rất tốt, phải chuẩn bị nhiều một chút, để vú nuôi uống cũng có thể, còn bị sữa pha loãng, mùi vị sẽ không quá đặc trưng.”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, Mẫn Chi đã ngủ, nước mắt trong suốt của Đàm thị rơi trên mặt bé, hình như bé mơ thấy đang ăn cái gì rất ngon, miệng nhỏ nhắn giật giật, hai má đỏ au, không hề nhìn ra bộ dáng bị trúng độc. Nàng bất giác nắm hai tay lại thật chặt, dám đụng đến đệ đệ của nàng, đúng là muốn chết! Nàng nhìn Tưởng Nguyệt Lan: “Mẫu thân, mấy ngày nay đệ đệ ở chỗ người, không biết có những ai từng thân cận?”

Nàng biết, Tưởng Nguyệt Lan sẽ không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn thế này, bởi vì Mẫn Chi bị tổn thương, người đầu tiên xui xẻo chính là nàng ta, cho nên có khả năng là những người khác ——

Tưởng Nguyệt Lan suy nghĩ cẩn thận thật lâu, theo bản năng nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc bên cạnh, lại thấy trên mặt đối phương có sự kinh ngạc sửng sốt, nói thật, người đầu tiên nàng nghi ngờ chính là Lí Trường Nhạc, bởi vì chỉ có nàng ta mới có thể ra vào viện của mình, nhưng hiện tại khai nàng ta ra, chẳng phải kết thù kết oán với Tưởng gia sao? Nàng suy nghĩ, nói: “Mẫn Chi đều uống sữa, thường ngày không có người ngoài ra vào phòng, sao có thể hạ độc được, ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc độc này hạ như thế nào? Chẳng lẽ có người hạ độc vào vú nuôi?”

Lão thái y lắc đầu: “Loại độc này nếu đứa nhỏ đụng phải rất dễ trúng độc, nhưng đối với người trưởng thành thì khác biệt rất lớn. Nếu hạ độc thông qua vú nuôi thì phải hạ liều lớn, rất dễ bị phát hiện. Ta lại nghi ngờ, có khả năng là đồ bên người Tứ thiếu gia bị động tay động chân, không ngại để ta kiểm tra xem.”

Lí Vị Ương đứng lên, đi đến bên cạnh Mẫn Chi, cẩn thận nhìn quanh thân bé một lượt, từ tã lót đến tay chân, đưa tay nhẹ nhàng mở tã lót, dùng chăn nhỏ bọc lấy bé. Sau đó lật giở từ trong ra ngoài, ngay cả đường may của gối đầu cũng xem xét rất nghiêm túc, không thu hoạch được gì. Cuối cùng ánh mắt dừng ở vòng cổ vàng, vòng tay vàng, vòng chân vàng trên người bé, ngừng lại một lát, tự nàng tháo mấy thứ này xuống, sau đó quay đầu nhìn lão thái y: “Thái y, người xem mấy thứ này có vấn đề không?”

La ma ma nhíu mày trước tiên: “Tam tiểu thư, mấy đồ này là lão phu nhân phân phó người làm ra!”

Lí Vị Ương thở dài: “Ta đương nhiên không nghi ngờ lão phu nhân, nhưng trên đường qua tay nhiều người, vạn nhất bị động tay động chân thì sao?”

La ma ma nhìn lão phu nhân, lão phu nhân gật đầu, cắn răng nói: “Không sai, phòng ngàn phòng vạn cướp trong nhà khó phòng, tra!”

Mọi người trong phòng đều ngừng thở nhìn tình cảnh trước mắt, hiện tại Lí Tiêu Nhiên chỉ có một bảo bối, nếu xảy ra vấn đề, ai cũng không gánh vác được.

Bộ trang sức này giá trị ngàn vàng, ngọc trai toả ánh sáng trong suốt, khoá trên vòng cổ màu vàng rực rỡ vô cùng khéo léo, hình dạng là hoa hải đường bốn cánh, cánh bên trên cong dài bảy tấc, khảm một khối đá má mèo, là lão phu nhân đặc biệt gỡ từ trang sức của hồi môn của mình xuống, ngụ ý như ý cát tường. Cánh bên dưới cong dài bảy tấc, cánh hoa khảm hồng ngọc, hai cánh hoa bên trái phải đều dài năm tấc, đục thành hình hoa mai, chạm rỗng khắc ngọc trai, đường kính khoá trường mệnh dài bốn tấc, hình đĩnh vàng, sau lưng khắc bốn chữ trường mệnh trăm tuổi, từ khoá rủ xuống chín viên ngọc trai, ngọc bích ở chân sợi rua, vạn phần tinh xảo, có thể thấy được lão phu nhân đã dùng rất nhiều tâm tư.

Lão thái y nhận trang sức vàng từ tay nha đầu, nhìn trái nhìn phải một lượt, chân mày cau lại: “Cái này ——” hiển nhiên rất khó đoán.

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, không phải khó đoán, mà là không dám tuỳ tiện phán đoán! Nàng suy nghĩ, nói: “Mang nước hoá vàng đến đây.” (nước hoá vàng: nước làm vàng tan ra)

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, quay mặt nhìn nhau. Lão phu nhân nhíu mày, cao giọng nói: “Các ngươi điếc hết rồi hả! Không nghe thấy Tam tiểu thư nói gì sao?”

Nước hoá vàng không phải thứ thường dùng, nhưng trong kho hàng Lí gia đúng là có. Đám nha đầu kinh sợ, vội đáp: “Dạ.” Chỉ chốc lát sau đã mang tới một bình sứ, Lí Vị Ương đổ nước trong bình sứ ra, sau đó từ chối khéo sự trợ giúp của La ma ma, tự mình ra tay, cắt một đoạn dây vàng trên vòng cổ, tẩm vào trong bát, chưa đến nửa canh giờ, đoạn dây vốn tinh xảo đã hoá thành bãi nước.

Lí Vị Ương cao giọng nói: “Đi kéo một con chó đến đây.”

Nha đầu nghe lời lập tức rời đi, rất nhanh đã kéo một con chó săn trông cửa ở hậu viện đến, con chó này cao lớn hung dữ, nhe răng trợn mắt với Lí Vị Ương, sủa vang trời. Lí Vị Ương đưa bát cho nha đầu, để nàng ta đưa cho người nuôi chó, nói: “Cho nó ăn.”

Người nuôi chó chần chừ, rồi cho chó uống nước trong bát, tất cả mọi người nhìn chằm chằm con chó kia, không dám chớp mắt một lần.

Chỉ chốc lát sau, con chó săn cao lớn hung dữ ngã xuống, lăn lộn trên đất, cuối cùng chảy máu thất khiếu, tắt thở, Lí Thường Tiếu bất giác lùi về phía sau ba bước, nàng thoáng nhìn cái chết thảm thiết của con chó, thiếu chút nữa là nôn ra.

Tứ di nương vội vàng dùng khăn che miệng, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Mang tâm tư như vậy đi hại một tiểu hài tử, không thể chấp nhận được. Người này đúng là độc ác.”

Lão thái y cẩn thận xem xét thi thể con chó, gật đầu: “Ta đoán không sai, quả nhiên là Sinh phụ tử, xem ra người này dùng Sinh phụ tử hoà vào vàng, đứa nhỏ đeo mấy ngày không có gì khác thường. Nhưng thời gian dài, độc tố tiếp xúc đến thân thể, độc tính càng mạnh. Tích luỹ dần dần, chỉ sợ tính mạng khó giữ.”

Lão phu nhân càng không dám tin: “Sợi dây vàng này là ta tặng, người này ngay cả lòng tốt của ta cũng dám đem ra lợi dụng, quả là tội ác tày trời!”

Cả người Lí Tiêu Nhiên thoáng lay động, ly trà trong tay loảng xoảng rơi xuống đất, ông gần như bùng nổ, giận dữ hét: “Rốt cuộc là ai lớn mật như vậy!”

Những người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

Đàm thị không chống đỡ được, thiếu chút nữa ngất xỉu, Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt bên cạnh vội vàng đỡ bà, bà không dám tin, nước mắt không kìm nén được nữa, đột nhiên chỉ vào Cửu di nương nói: “Chỉ có ngươi chạm qua sợi dây vàng này! Là ngươi, nhất định là ngươi, vì sao ngươi muốn hại Mẫn Chi!”

Cửu di nương kinh hãi, thấy mọi người đều nhìn mình, không kìm lòng được quỳ xuống nói: “Lão gia minh giám, thiếp thật sự không biết chuyện này, thiếp chỉ … thiếp chỉ … thiếp chỉ thấy sợi dây này đặc biệt xinh đẹp, mượn về hai ngày làm cho Tĩnh nhi một cái y hệt, sao có thể… sao có thể động tay động chân…”

Sau khi Lí Thường Tĩnh sinh ra, bởi vì là nữ nhi, ngay cả liếc mắt lão phu nhân cũng chưa từng liếc một lần, khoá trường mệnh là Cửu di nương tự mình phân phó người đi đánh, nàng nhìn thấy dây chuyền của Mẫn Chi tinh xảo vô cùng, trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ, lặng lẽ mượn Thất di nương hai ngày, trở về cho người vẽ lại, đánh một bộ giống như đúc cho Lí Thường Tĩnh, nhưng mấy viên đá quý nàng không có cách nào, đành dùng lưu ly thay thế, hiện giờ bỗng dưng xảy ra chuyện này, người đầu tiên bị nghi ngờ đương nhiên là nàng!

Đúng lúc này, Lí Tiêu Nhiên tức giận nói: “Ngươi vẫn không chịu nói thật? Chỉ có ngươi chạm vào sợi dây vàng này!”

Cửu di nương hoàn toàn sợ hãi, nàng căn bản không biết nói gì, chỉ liều mạng kêu lên: “Lão gia, thiếp không làm, thiếp thật sự không làm, thiếp sao có thể hại Tứ thiếu gia, bản thân thiếp cũng là người có đứa nhỏ, sao làm được loại chuyện âm độc thế này!”

Tưởng Nguyệt Lan nhìn nàng: “Cửu di nương, chuyện đã đến nước này, di nương vẫn nên thành thật nói rõ ràng đi!”

Cửu di nương hét lên: “Lão gia, nếu thật sự do thiếp làm, thiếp nhất định sẽ thừa nhận, nhưng chuyện chưa từng làm, thiếp vạn lần không thừa nhận!”

Lí Trường Nhạc nãy giờ không mở miệng, lúc này cười lạnh một tiếng: “Cửu di nương, chính vì di nương hận Tứ đệ nhận được sự sủng ái của lão phu nhân mới dùng loại biện pháp ác độc này hại Tứ đệ! Ta khuyên di nương nên nói thật ra đi, miễn cho sau này phải chịu khổ!”

Cửu di nương khóc nỉ non không ngừng, dù thế nào cũng không thừa nhận.

Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua Cửu di nương, cuối cùng dừng ở chỗ Lí Trường Nhạc.

Lí Trường Nhạc bị ánh mắt lạnh buốt của Lí Vị Ương nhìn mà thấy sợ hãi: “Tam muội, muội làm sao thế, vì sao dùng ánh mắt này nhìn ta? Ta nói lời công đạo cho Tứ đệ thôi! Cửu di nương thứ nhất thù hận Tứ đệ, thứ hai vì mẫu thân mới bước vào cửa, phụ thân hay đến Phúc Thuỵ viện, trong lòng thấy không thoải mái, cho nên mới làm như vậy, rõ ràng mượn chuyện Tứ đệ để hãm hại mẫu thân! Làm phụ thân trách tội!”

Mắt Lí Vị Ương âm trầm bất định, lúc này đây, chính nàng cũng không rõ, rốt cuộc là ai đã hạ thủ! Tưởng Nguyệt Lan, không, nàng ta sẽ không để gậy ông đập lưng ông vào mình, mà nếu nàng ta cố ý giá hoạ cho Cửu di nương thì sao? Như vậy không chỉ có thể trừ bỏ Mẫn Chi, lại có thể loại đi Cửu di nương hoạ lớn đang được sủng ái! Nhưng bởi vậy, cũng rất nguy hiểm, dễ bị lão phu nhân nhìn chằm chằm, Tưởng Nguyệt Lan muốn thu được cả danh và lợi, ngồi ổn định ở vị trí Đại phu nhân, không giống người không có đầu óc như vậy! Cửu di nương thì sao, nàng ta đã ba bốn lần hại Thất di nương, lại bị Tứ di nương xúi giục gây ầm ĩ ở chỗ mình, động cơ của nàng ta rất rõ ràng, giống như lời nói của Lí Trường Nhạc, dẫn nước chảy về phía Đông! Vậy còn Tứ di nương? Bà ta không bị nghi ngờ sao? Bà ta căm hận nhất là Tưởng Nguyệt Lan, thứ hai là Cửu di nương, sau chuyện này, hai người khẳng định đều thất sủng! Nhưng Lí Trường Nhạc đột nhiên mở miệng nói giúp Mẫn Chi, đây chính là chuyện mình thấy kỳ quái nhất, nàng ta đáng nghi hơn bất cứ ai, nhưng mình đã sớm phân phó, nếu Lí Trường Nhạc đến gần Mẫn Chi nhất định phải đặc biệt chú ý, một ngày mười hai canh giờ Triệu Nam đều nhìn chằm chằm ở bên ngoài phòng Tưởng Nguyệt Lan, nếu Lí Trường Nhạc động đến khoá vàng, Triệu Nam nhất định sẽ biết! Nhưng căn cứ theo hồi báo của Triệu Nam, lúc Lí Mẫn Chi ở Phúc Thuỵ viện, Lí Trường Nhạc chưa từng chạm đến người Mẫn Chi!

Sau khi Lí Mẫn Phong rời đi, Mẫn Chi trở thành đứa nhỏ duy nhất bên người phụ thân, lão phu nhân lại thương bé như tâm can bảo bối, đương nhiên sẽ bị người khác căm hận, không cần nghĩ cũng biết, bao nhiêu người hận không thể làm Mẫn Chi biến mất khỏi Lí gia… Chuyện này, nếu nói người khác dùng Mẫn Chi để đả kích Lí Vị Ương, còn không bằng nói Mẫn Chi đã bị quấn vào nội đấu Lí gia, hướng về phía thân phận cháu nam của bé, hay hướng về Tưởng Nguyệt Lan thu dưỡng bé, thì cũng là phiền toái lớn!

Cửu di nương bị chỉ trích, bất chấp tất cả xông lên, hung dữ tát vào mặt Lí Trường Nhạc hai cái. Nàng ta còn muốn đánh mà Tưởng Nguyệt Lan lớn tiếng nói: “Còn không ngăn nàng ấy lại! Mau! Mau ngăn lại!”

Đám nha đầu tiến lên giữ chặt Cửu di nương, miệng nàng không ngừng mắng: “Đại tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, ngươi dựa vào cái gì oan uổng ta! Sao ngươi có thể độc ác như vậy!”

Lí Trường Nhạc không ngờ Cửu di nương luôn nhu nhược không nói hai lời đã xông lên đánh người, đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, nóng rát từng đợt trên mặt, cảm thấy có chất lỏng nóng nóng chảy ra, nàng đưa tay lên sờ mới phát hiện trên tay nhiễm màu đỏ tươi, hoá ra Cửu di nương xuống tay quá mạnh, đánh chảy cả máu, nàng bỗng chốc hét lên: “Ngươi đánh ta! Ngươi dám đánh vào mặt của ta!” Nàng hận không thể lập tức đi qua tát vào mặt Cửu di nương, ai ngờ một phu nhân vóc người cao lớn đứng phía sau nàng cách đó không xa lập tức bước lên kéo Lí Trường Nhạc lại: “Đại tiểu thư, mọi chuyện đã có lão gia làm chủ cho tiểu thư!”

Lí Trường Nhạc tỉnh táo lại, quay đầu gục mặt trước Lí Tiêu Nhiên khóc lóc không ngừng. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phu nhân vóc người cao lớn, mặt mày nghiêm túc, lập tức nhớ ra đây là một trong những người Tưởng gia để lại, Chu ma ma. Trong thời khắc mấu chốt bà ta nhắc nhở Lí Trường Nhạc, nếu vừa rồi nàng ta cũng nhào qua cho Cửu di nương một bạt tai, thì chuyện này nàng ta sẽ không có lý, bởi vì Cửu di nương là thiếp của Lí Tiêu Nhiên! Không tới lượt nàng ta dạy dỗ!

Lão phu nhân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Còn không giữ Cửu di nương lại!”

Cửu di nương giãy dụa như phát điên, Lí Vị Ương nhìn sắc mặt Cửu di nương không đúng: “Lão phu nhân, Cửu di nương hình như hơi thất thường.”

Không biết vì nguyên nhân gì, mắt Cửu di nương đỏ đậm, môi trắng bệch, có vẻ giống Lí Thường Hỉ lúc trước, bị người khác giữ chặt nàng còn liều mạng giãy dụa! Tứ di nương sợ tới mức lùi lại vài bước, sắc mặt kinh sợ. Nhưng mà vì sao? Vừa rồi nàng ta còn bình thường, chẳng lẽ vì bị phát hiện cho nên sợ quá phát điên? Lí Vị Ương nhìn đám người cố gắng giữ chặt Cửu di nương, mày nhíu lại. Chuyện này, càng lúc càng loạn!

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cửu di nương, ngươi khỏi cần giả ngây giả dại!”

—— Lời tác giả ——

Tiểu Tần: Vị Ương, bên dưới có độc giả chê ngươi yếu!

Vị Ương: Ta là Đấu Chiến Thắng Phật, không phải Song thương lão thái bà!

Đấu Chiến Thắng Phật: Danh hiệu của Tôn Ngộ Không sau khi thỉnh kinh xong, thành chánh quả;

“Song thương lão thái bà” là một ngoại hiệu (biệt hiệu). “Song thương lão thái bà thứ nhất phía nam (Tứ Xuyên) là nhân vật truyền kỳ được miêu tả trong tiểu thuyết “Hồng nham”, nguyên mẫu chủ yếu là Đặng Huệ Trung, Lưu Long Hoa, Trần Liên Thi, nhưng trải qua gia công nghệ thuật hoá, khiến những người này càng thêm thần kỳ, sự tích về nàng được truyền lưu khắp nam bắc. Để kỷ niệm, ngày 30 tháng 4 năm 2005, một bức tượng song thương lão thái bà cao 25.8 thước đã được dựng trên núi Hoa Oanh, trở thành nền tảng giáo dục chủ nghĩa yêu nước nổi tiếng. “Song thương lão thái bà” thứ hai ở phương bắc, tên là Triệu Hồng Văn Quốc, từng là nữ anh hùng kháng chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.