Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 98: Thân càng thêm thân




Lí Vị Ương muốn biết, hôm đó phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đã làm gì, nhưng lão phu nhân luôn giữ kín chuyện này, không hề tiết lộ chút nào, Lí Vị Ương không thích nhất chính là những chuyện không thể cân nhắc, khó hiểu một thời gian.

Một buổi sáng nửa tháng sau, Lí Vị Ương đi thỉnh an lão phu nhân, nói chuyện phiếm một lúc, lão phu nhân chậm rãi đặt ly trà xuống, nhìn nàng: “Vị Ương, có chuyện này, ta muốn nói với con trước.”

Lí Vị Ương gật đầu cười: “Lão phu nhân mời nói.”

Lão phu nhân nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, ta định để phụ thân con tái giá.” Lẽ ra việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới bà không cần phải nói với tụi nhỏ, nhưng Lí Vị Ương không như những người khác, có chuyện gì lão phu nhân cũng muốn nói với nàng một hai câu.

Phu nhân của Lí Tiêu Nhiên đã chết, tất nhiên phải lấy người mới, mặc kệ là Cửu di nương sắp lâm bồn, hay là Tứ di nương Lục di nương nhiều năm qua luôn được sủng ái không hề suy tàn, ai cũng không có tư cách ngồi lên vị trí phu nhân, điều này không liên quan đến chuyện được sủng ái hay có con nối dõi mà liên quan đến xuất thân. Lí Vị Ương không ngờ lão phu nhân nhắc tới chuyện này nhanh như vậy, dù sao hào môn đại tộc có thê tử chết đi, tốt xấu gì cũng đợi qua một năm rồi mới lấy vợ, tuy rằng có người vợ vừa chết ba tháng đã có người mới, nhưng quá nhanh sẽ bị người khác chê cười, Lí Vị Ương vốn nghĩ việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới ít nhất cũng phải một năm sau, không ngờ hiện tại lão phu nhân đã nhắc tới.

Trong lòng nàng nghĩ, hiện giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, đối với mình mà nói là thế cục tốt nhất, đương nhiên không muốn có thêm người nữa, nhưng lão phu nhân nhắc tới thì chắc chắn đã quyết định chủ ý, Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Không biết là thiên kim nhà ai.”

Lão phu nhân thấy nàng không hề lộ ra vẻ không vui, cười gật đầu: “Là trưởng nữ phủ Quảng Minh Tướng quân.”

Quảng Minh Tướng quân? Lí Vị Ương sửng sốt, trong nháy mắt ý thức được điều gì đó, tươi cười hơi thu lại: “Là đường muội (em họ) của mẫu thân?”

Quảng Minh Tướng quân là võ quan tứ phẩm trong triều, đường đệ của Tưởng Húc, luôn đi theo Tưởng Húc chinh chiến nhiều năm, ba năm trước vì mẫu thân qua đời trở về Kinh đô nhận tang, nữ nhi của ông ta, chẳng phải là đường muội của Đại phu nhân đã mất sao? Lí Vị Ương lập tức hiểu ra, lần trước phủ Tưởng Quốc công đến đây để làm gì.

“Không sai, là đường muội của mẫu thân con, năm nay mười tám tuổi, ba năm trước vốn nên xuất giá, nhưng tổ mẫu qua đời, bất đắc dĩ phải ở nhà thủ tang ba năm.”

Mười tám tuổi, chỉ hơn mình mấy tuổi, dù sao cũng không có gì kỳ quái, lúc trước Lưu Thượng thư tái giá, cô dâu còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu bé nhất của ông ấy, hiện giờ Lí Tiêu Nhiên đang ở độ tuổi giá trị nhất của nam nhân, lại có quyền cao chức trọng, là mục tiêu hướng đến của bao nhiêu danh môn. Chỉ có điều dòng dõi quá cao, trông mong bước vào Lí gia thì cảm thấy mất thân phận, mà dòng dõi thấp quá lại tuyệt đối không thể trèo cao, mà nhà ở giữa thì không có nữ nhi thích hợp, cho nên Lí Vị Ương vốn tưởng một năm sau lão phu nhân sẽ đưa chuyện này ra để nghị luận, đạt thành hôn sự ít nhất cũng phải qua hai năm, không ngờ hiện tại nhân tuyển đã có, lại còn do Tưởng gia đưa tới.

“Không biết đã định vào ngày nào?” Lí Vị Ương mỉm cười nói.

Lão phu nhân trầm ngâm một lát: “Chờ qua thời hạn một năm đi.”

Lí Vị Ương gật đầu, hai người đối diện mà yên lặng không nói gì.

Lão phu nhân thở dài một hơi: “Ta biết con khó tránh khỏi có khúc mắc, nhưng chuyện này ta cũng bất đắc dĩ, Tưởng gia đưa ra tình thế bắt buộc, còn mời Hoàng hậu nương nương nói đỡ, hôm đó một vị nữ quan bên người Hoàng hậu cũng đến đây.”

“Hoàng hậu?” Từ lúc nào Tưởng gia đã bắt tay với Thái tử? Lí Vị Ương hơi giật mình, sau đó thì tỉnh ngộ, thật ra Tưởng gia không sợ lộ ra điều tiếng, Hoàng hậu vì “chiêu hiền đãi sĩ” tất nhiên sẽ tạo áp lực cho Lí gia, còn vị Tưởng tiểu thư độ tuổi, xuất thân đều thích hợp, lão phu nhân không có lý do để từ chối, dù có kéo dài cũng không kéo dài được quá một năm. Tưởng gia không hề ăn không ngồi rồi, bọn họ đã có chuẩn bị mới đến, nhất định không cho Lí gia có cớ để trốn tránh, cho dù tìm cớ từ chối vị Tưởng tiểu thư này, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nói không chừng trong tay người ta còn có bảy tám người đang chờ được đề cử. Lí Vị Ương bật cười, mình quá coi thường Tưởng gia, vốn tưởng rằng cái chết của Tưởng Nhu sẽ đả kích bọn họ một chút, ai ngờ người ta vẫn bám riết không tha lập tức đưa người mới tới.

“Xem ra Đại cữu cữu về Kinh cũng là vì chuyện này.” Lí Vị Ương chậm rãi nói, nàng đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của lão phu nhân, kết thân lần nữa với Tưởng gia tất nhiên là có rất nhiều rắc rối phức tạp. Chỉ có điều, những nguyên nhân này bọn họ sẽ không nói rõ với mình. Nói đến cùng, người ta chỉ báo lại một tiếng, trời sắp đổ mưa, người phải gả đi, đây đều là chuyện Lí Vị Ương không thể ngăn cản. Nhưng không biết vị Lí phu nhân sắp nhận chức là dạng người gì… Nàng ta vào cửa, sẽ tạo ra bao nhiêu gợn sóng cho Lí gia. Lúc này Lí Vị Ương chỉ quan tâm đến một chuyện: “Lão phu nhân, cháu gái có một câu không biết có nên nói hay không.”

Lão phu nhân gật đầu: “Có gì cứ nói đi.”

Lí Vị Ương buông mắt xuống: “Cửu di nương cùng Thất di nương đều đang mang thai, không biết…”

Lão phu nhân nhíu mày: “Nàng ta mà dám, đó đều là con cháu của ta, ai cũng không được có chủ ý xấu xa gì hết!”

Có sự cam đoan của lão phu nhân thì chắc chắn hơn, Lí Vị Ương cười nói: “Lão phu nhân nhân từ.”

Từ Hà Hương viện đi ra, Lí Vị Ương thở một hơi thật dài.

Bạch Chỉ nói nhỏ: “Tiểu thư, lão gia sắp lấy phu nhân mới sao?”

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Đúng vậy, ta sắp có mẫu thân mới.” Mẫu thân này còn từ Tưởng gia đến, ngẫm lại cảm giác thật không vui, nhưng nàng thấy vị Tưởng tiểu thư này càng khổ hơn, vốn có thể gả cho một nhà môn đăng hậu đối, mà lại vào Lí gia làm vợ kế, còn phải đối mặt với vài nữ nhi tuổi tương đương mình, tâm tình tuyệt đối có thể hiểu được, Lí Vị Ương suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, Bạch Chỉ không biết nàng cười điều gì, cho rằng nàng giận quá thành hồ đồ, lo lắng: chẳng lẽ tiểu thư bị choáng váng.

Mặc Trúc ở bên cạnh xen mồm: “Tiểu thư đừng lo lắng, vừa rồi nô tỳ đã hỏi thăm, Tưởng tiểu thư kia năm nay mới mười tám tuổi, đúng là trưởng nữ trong nhà, nhưng mẫu thân mất sớm, mẹ kế làm chủ, nghe nói nàng ấy tính tình hiền hậu, tướng mạo xuất chúng, cầm kỳ thư hoạ mọi thứ tinh thông, bên ngoài có danh hiền nữ, có lẽ không nhiều tâm tư.”

Trong con ngươi của Lí Vị Ương lướt qua một tia sáng: “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nhân tuyển này tuyệt đối là Tưởng gia chọn lựa kỹ lưỡng, ngươi cứ chờ xem.” Thứ nhất vị này xuất thân Tưởng thị, phụ thân trong nhà phải nhìn sắc mặt Tưởng Húc để sống qua ngày, nàng tất nhiên sẽ để ý nhiều hơn đến hai đứa con của Tưởng Nhu, chỉ sợ còn muốn cố gắng lôi kéo, cửa hôn sự này nhất định có ba phần là để đối phó nàng! Người Tưởng gia rất bao che khuyết điểm, luôn canh cánh trong lòng cái chết của Đại phu nhân, khổ nỗi Lí Vị Ương cửa lớn không ra cửa sau không lại, bọn họ có lợi hại cũng chỉ ở trên triều, bàn tay không dài được đến hậu viện, tựa như Tưởng tứ kia tuy rằng chạy đến khiêu khích Lí Vị Ương, mà về sau không có cơ hội tìm nàng so đo, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dù sao quan chức cùng quyền thế của Lí Tiêu Nhiên đặt tại đây, không thể lật đổi Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương lại hoàn toàn không ra ngoài, bọn họ không có biện pháp gì để gây khó dễ cho Lí Vị Ương. Nhưng nếu bên trong Lí gia có thêm một vị phu nhân mới, mọi thứ sẽ khác trước, nàng ta thay phu quân quản giáo con cái thứ xuất, đó là chuyện danh chính ngôn thuận, đừng nói nàng ta năm nay mười tám tuổi, cho dù chỉ mới tám tuổi, Lí Vị Ương cũng phải ngoan ngoãn gọi người ta một tiếng mẫu thân, cho nên nói, chủ ý này của Tưởng gia thật đúng là châm biếm.

Mặc Trúc không cho là đúng: “Khoảng cách đến ngày cưới xin còn rất lâu, dù sao cũng phải chờ tang qua một năm, bằng không bên ngoài sẽ nói thế nào đây?”

Đúng vậy, khoảng cách cưới người mới qua cửa ít nhất còn hơn nửa năm, Lí Vị Ương suy nghĩ, lại cười, có những chuyện không thể thay đổi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Lí Vị Ương trở lại viện của mình, phát hiện Cửu di nương nửa tháng nữa sẽ sinh đang ở đây, Cửu di nương mặc một thân quần áo thêu ngọc lan tím nở rộ, trên đầu châu hoa ngọc bích, nhìn qua tươi mới mà xinh đẹp, càng mang theo ý vị độc đáo, trên bàn bên cạnh bày không ít lụa gấm tinh tế, màu nào cũng có. Cửu di nương cười dài nói: “Đây là lão gia đưa tới, ta chọn bốn tấm, mời Huyện chủ cùng Thất di nương chọn lựa mấy tấm đi.”

Lí Vị Ương cười nhạt: “Vậy đa tạ Cửu di nương.” Tuy rằng phụ thân vui vẻ vì Thất di nương mang thai, nhưng vẫn kỳ vọng cao ở Cửu di nương, có gì tốt cũng đưa đến chỗ đó trước, cũng may Thất di nương trời sinh tính đạm bạc, không để ý đến những thứ này, nhưng Cửu di nương đưa đồ thì trực tiếp sai người đưa sang là được, lại cố tình chạy đến đây, như có ý muốn khoe ra.

Cửu di nương trước kia, sau khi kiến thức Lí Vị Ương xuống tay tàn nhẫn thì chắc chắn không dám làm thế, nhưng hiện giờ đang có thai, giống như một tấm kim bài miễn chết, sớm quên cảnh nghèo túng ban đầu, huống chi Lí Vị Ương biết chuyện quá khứ của nàng luôn làm nàng bất an, muốn tìm cơ hội làm Lí Vị Ương câm miệng.

Thất di nương dịu dàng cười: “Vị Ương, Cửu di nương đặc biệt đem tơ lụa đến, còn tặng một cái chăn nhỏ, rất xinh đẹp.”

Cửu di nương cười hơi ngượng ngùng: “Thất di nương tặng yếm xinh đẹp lại vừa ý, muội không có gì đáp lễ, nhưng dù sao có đi phải có lại, chuẩn bị trăm thứ cũng là tâm ý nho nhỏ, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mới biết nên tặng gì.”

Thất di nương rất có cảm tình với Cửu di nương, nghe xong thì cười nói: “Còn năm tháng nữa cơ, nhưng mà muội muội phải để ý, sắp sinh rồi đấy.”

Cửu di nương thân thiết kéo tay Thất di nương ngồi xuống nói: “Lại nói đây là thai đầu của muội, cái gì cũng không biết, tỷ tỷ nhất định phải dạy muội.”

Lí Vị Ương nhìn bộ chăn gối nho nhỏ, cầm lên xem xét thật cẩn thận như có hứng thú, Cửu di nương nhìn nàng một lần, sau đó chạm phải ánh mắt nàng, cảm thấy tim đập nhanh hơn, nâng châu hoa hơi lay động trên búi tóc như đang che giấu gì đó, chất ngọc bích nắm trong lòng bàn tay hơi mát dịu, phảng phất như tâm tình của Cửu di nương lúc này.

Lí Vị Ương cười nhạt: “Bộ chăn gối này thêu thật tinh xảo.”

Cửu di nương yên lòng, ý cười giấu kín mà rất nhẹ: “Huyện chủ quá khen rồi.”

Lí Vị Ương cười đến dịu dàng vô hại: “Bạch Chỉ, dẫn những người khác ra ngoài.”

Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, sau đó lập tức tuân mệnh, dẫn hết bảy tám nha đầu hầu hạ trong phòng ra ngoài, trong chốc lất chỉ còn lại Lí Vị Ương, Thất di nương cùng Cửu di nương và mấy người tâm phúc.

Lí Vị Ương tiện tay nhấc cái chăn nhỏ kia, đột nhiên đặt thật mạnh xuống bàn trước mặt Cửu di nương.

Thất di nương sửng sốt, chẳng hiểu gì cả.

Cả người Cửu di nương run lên, chóp mũi hơi thấm ra mồ hôi: “Huyện chủ, ngài có ý gì?”

“Cửu di nương, trong bụng ngươi là thiếu gia quý giá, chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng mẹ ta nên chết sao? Ai chẳng có lòng yêu con, mà lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy, ngươi sống rất thoải mái cho nên mới tìm chuyện để làm sao?” Lí Vị Ương lạnh lùng nói.

Trong lòng Thất di nương hơi chấn động, như có người dùng ngón tay gõ vào đầu, hơi hiểu ra, chẳng lẽ trong bộ chăn gối này có vấn đề? Bà nghĩ như vậy, đầu đổ mồ hôi lạnh, kinh sợ nhìn Cửu di nương.

Cửu di nương sợ tới mức đứng bật dậy, trong mắt kinh hoảng không yên, lúng túng nói: “Huyện chủ, ngài nói gì vậy, như thể ta dùng thủ đoạn thấp hèn gì để mưu hại Thất di nương vậy!”

Lí Vị Ương cười: “Chăn này —— “

Cửu di nương giành nói: “Chăn với gối đầu đều được may bằng tơ lụa thượng đẳng nhất, vô cùng mềm mại, rất thích hợp với tiểu hài tử!”

Trong mắt Lí Vị Ương tràn ra một tia lạnh lùng: “Bạch Chỉ, đem kéo đến đây!”

Bạch Chỉ nghe lời, lập tức cầm lấy cây kéo nhỏ bên cạnh khay đan, đưa tới tay Lí Vị Ương, nàng cười lạnh lùng, “roẹt” một tiếng thuần thục xé rách cái chăn, Thất di nương sợ bên trong có gì đó làm Lí Vị Ương bị thương, theo bản năng bước lên một bước, ai ngờ bên trong chỉ lộ ra vải bông tuyết trắng.

Cửu di nương nhìn thoáng qua, cười lạnh: “Huyện chủ, ta luôn cho rằng chúng ta đứng cùng một phía, ai ngờ Huyện chủ lại đề phòng ta như vậy, chăn này dùng bông vải thượng đặng nhất, nếu ta thả sâu độc trong đó thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống —— “

Thất di nương thấy trong chăn không có gì cổ quái, vội nói: “Vị Ương, sao con hiểu lầm Cửu di nương như vậy? Mau bịt chăn lại đi.”

Lí Vị Ương cười lạnh, tiện tay tung hết vải bông trong chăn, sợi bông bỗng chốc bay đầy phòng, làm Cửu di nương bị nghẹn phải ho khan vài lần, nha đầu bên cạnh vội che trước mặt, trợn mắt nói: “Huyện chủ có ý gì! Di nương nhà nô tỳ có ý tốt mang đồ tới, Huyện chủ không cảm kích thì thôi, còn làm hại di nương không thoải mái, di nương tuy rằng không được ngài yêu quý, nhưng hiện tại di nương đang mang thai, nếu ngài có ý kiến, chúng ta không ngại đến trước mặt lão gia để phân xử!”

Lí Vị Ương nhướng cao giọng điệu hàm chứa sự tức giận: “Thật không? Sợi bông nặng, không thể bay cao, cái này có thể bay cao rõ ràng là sợi cỏ lau! Tiểu hài tử vừa sinh ra cơ thể yếu nhược, nếu bị sợi cỏ lau trong chăn bay ra bịt kín hô hấp, rất nhanh sẽ mất mạng, cho dù vận khí tốt thoát được, cái chăn này nhìn qua có vẻ ấm áp nhưng bên trong chẳng có gì, mỏng manh như thế sẽ làm hài tử nhiễm phong hàn, một đứa nhỏ vừa mới sinh ra sao chịu đựng nổi, cuối cùng cũng chết non! Cửu di nương, ngươi yêu thương đứa nhỏ của mình thì thôi, vì sao còn phải mưu hại đệ đệ của ta!”

Cửu di nương lộ ra vẻ mặt không dám tin: “Huyện chủ… Ta thật sự không biết —— “

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta, chậm rãi nói tăng thêm vài phần chán ghét: “Thứ này ngươi đưa sang, chẳng lẽ không biết?”

“Ta… Ta…” Cửu di nương vốn không muốn nhắm vào Thất di nương, nhưng mình sắp sinh đứa nhỏ, nếu là nam hài, tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa mọi thứ của Lí gia, hiện tại chẳng hiểu sao lại thêm một đối thủ cạnh tranh, nàng chỉ muốn mưu tính cho đứa nhỏ của mình… Tuy rằng nàng cũng băn khoăn Lí Vị Ương, nhưng cho rằng đối phương chỉ là tiểu nha đầu chưa xuất giá, cho dù tâm cơ thâm trầm thủ đoạn lợi hại, mà không hiểu nhiều về phương diện này… Nàng làm sao ngờ được, Lí Vị Ương đã lăn lộn trong cung bao nhiêu năm? Hiện giờ, trong đầu nàng bỗng hiện lên thủ đoạn tàn nhẫn của Lí Vị Ương khi đối xử với Lâm ma ma, chân tay mềm oặt, gần như muốn quỳ xuống đất, Lí Vị Ương bước lên, đỡ nàng ta dậy, trên mặt mang theo tươi cười: “Cửu di nương, hài tử của di nương sắp sinh, ta khuyên di nương đừng đặt tâm tư ở chỗ người khác, dưỡng thai cho tốt mới là chuyện nên làm.”

Trên gương mặt luôn bình thản của Thất di nương có sự lo sợ nghi hoặc rõ ràng, bà không hiểu, Cửu di nương nhìn qua rất yếu đuối, một cơn gió thổi qua đã ngã xuống, sao có thể nghĩ ra thủ đoạn tàn nhẫn độc ác như vậy, xuống tay với một tiểu hài tử còn chưa ra đời, không chừng trong bụng mình là một nữ nhi mà đối phương đã khẩn cấp như vậy, nếu thật sự sinh ra nam hài, chẳng biết sẽ đến mức thế nào… Bà nghĩ thế, trong lòng càng sợ hãi hơn.

Cửu di nương cắn chặt khớp hàm, nước mắt vòng quanh, rất sợ hãi, gần như không nói nên lời.

Lí Vị Ương cười nhàn nhạt: “Cửu di nương lộ ra vẻ mặt này ở trong viện ta thì thôi, nếu bị phụ thân nhìn thấy còn tưởng rằng ta mượn cớ bắt nạt di nương?!”

Cửu di nương chớp chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, tràn ngập áy náy quỳ xuống trước mặt Thất di nương: “Tỷ tỷ, là muội nhất thời hồ đồ, nhưng muội thật sự không còn cách nào khác, muội ở Lí gia không nơi nương tựa, mới nhất thời muốn phá…”

Thất di nương đưa tay định nâng nàng ta dậy, nhưng nhớ lại thủ đoạn đáng sợ vừa rồi, cả người hơi co rúm, nhưng dù sao bà cũng là người lương thiện, chỉ do dự trong nháy mắt, nhanh chóng đỡ nàng ta: “Trước tiên đứng lên rồi nói.”

Cửu di nương bụng lớn, vốn không thật sự quỳ xuống, thuận thế đứng lên, bất an nhìn về phía Lí Vị Ương, Thất di nương chỉ là nhân vật nhỏ, người chân chính đáng sợ là nàng ta!

Lí Vị Ương lắc đầu, thương hại thở dài: “Cửu di nương, ta sắp có mẫu thân mới.”

Cửu di nương hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, cả khuôn mặt lập tức trắng bệch, giật mình nhìn Lí Vị Ương, gần như thốt ra: “Sao nhanh như vậy?”

Lí Vị Ương phì cười, dịu dàng nói: “Mẫu thân qua đời, trong nhà không có chủ mẫu tất nhiên không được, hiện giờ ngày thành hôn đã định, lấy nữ tử Tưởng thị.”

Cửu di nương không dám tin, nàng cứ tưởng rằng cho dù có phu nhân mới vào cửa thì cũng là chuyện rất lâu sau mới xảy ra, không ngờ Đại phu nhân mới mất đi ba tháng, nhân tuyển kế vị đã xác định rồi, hơn nữa người mới này… lại xuất thân Tưởng thị.

Lí Vị Ương dịu dàng nói: “Cửu di nương, Đại ca không ở trong phủ, phụ thân cũng không có con trai khác, cho nên chờ mong vào đứa nhỏ trong bụng di nương, điều này cũng rất bình thường. Chỉ có điều, phu nhân mới năm nay mới mười tám tuổi, tương lai tất nhiên sẽ sinh ra con trai trưởng…”

Cửu di nương vừa tức vừa gấp lại sợ hãi, nàng rốt cuộc cũng hiểu ra Lí Vị Ương có ý gì, phu nhân mới có tuổi trẻ mỹ mạo, sự chú ý của lão gia sẽ chuyển đi, hiện tại cho dù mình sinh ra con trai, thì cũng chỉ là thứ xuất, vạn nhất phu nhân mới cũng sinh con trai, lão gia còn có thể coi trọng đứa nhỏ này sao? Đứa nhỏ của phu nhân mới là con trai trưởng! Huống chi, người mới vào cửa, tất nhiên sẽ có khúc mắc với các di nương đã sinh con nối dòng trong nhà, vạn nhất mình sinh con trai, chỉ sợ sẽ trở thành cái đinh trong mắt phu nhân mới! Lí Vị Ương đang nhắc nhở nàng, nghĩ cách đối phó với Thất di nương còn không bằng ngẫm lại làm cách nào đối phó với phu nhân mới!

Lí Vị Ương đi lên phía trước hai bước, dịu dàng đưa tay ra, nắm lấy ngón tay mềm mại đang rét run của Cửu di nương: “Chuyện cấp bách, di nương còn chưa nghĩ ra rõ ràng sao?”

Cửu di nương sửng sốt: “Cái gì?”

Lí Vị Ương thu lại nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu bình thản nói một câu: “Chuyện cấp bách của di nương là sinh ra một đứa nhỏ khoẻ mạnh, sau đó cẩn thận đề phòng tiểu nhân ngầm quấy phá.”

Cửu di nương kinh hoảng lông tơ trong áo dựng thẳng đứng, cả người ngây ra tại chỗ, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, như một con sâu chậm rãi bò qua, mỗi nơi đi qua lại là một cơn lạnh buốt, chuyện hôm nay nàng làm, ít nhiều do Tứ di nương châm ngòi ly gián, hiện tại xem ra – mọi chuyện đều nằm trong mắt Lí Vị Ương! Mình căn bản là tự dẫn xác đến cửa tìm chết! Nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện quá khứ, chần chừ mà cảnh giác nhìn Lí Vị Ương: “Vậy Huyện chủ…”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Ta biết di nương đang lo lắng chuyện gì, nhưng tay ta tuyệt đối không sạch sẽ hơn di nương, cho nên di nương khỏi cần lo lắng ta sẽ nói gì với phụ thân, bởi vì khi người mới vào cửa, ta còn cần di nương hỗ trợ!”

Cửu di nương cảm thấy cả người thả lỏng: “Nếu như có chuyện ta giúp được, nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.”

Lí Vị Ương hơi nheo mắt lại, ánh mặt trời chiếu xuống, trong mắt hàm chứa ý cười mờ mịt mà mang theo trào phúng, không nói lời nào.

Cửu di nương rời đi, Lí Vị Ương thấy nàng ta khuất bóng. tươi cười chậm rãi ngưng tại khoé miệng, tựa như đoá hoa băng tuyết nở rộ, mang theo ý lạnh không thể nói rõ.

Thất di nương hơi lo lắng: “Vị Ương —— “

Lí Vị Ương dịu dàng an ủi bà hai câu, sau đó để Mặc Trúc đưa bà về phòng nghỉ ngơi, ngồi xuống cầm một quyển sách, chưa đọc được hai dòng đã quăng sách sang bên cạnh.

Bạch Chỉ sợ nàng bực bội, vội vàng bưng trà lên: “Tiểu thư, gần đây đưa tới trà hoa cúc rất thích hợp trừ hoả, tiểu thư nếm thử xem.”

Lí Vị Ương nở nụ cười, liếc mắt nhìn Bạch Chỉ: “Ngươi cho rằng ta đang tức giận?”

Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đối xử với Cửu di nương không tệ, nếu không có tiểu thư, nàng ta căn bản không thể sống đến bây giờ, càng không cần nói đến chuyện mang thai vươn lên cành cao, thật ra cho dù nàng ta sinh con trai thì sao, số người không muốn nhìn nàng ta đắc ý trong phủ rất nhiều, chỉ cần đến lúc đó tiểu thư không giúp, nàng ta căn bản chỉ còn đường chết.”

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Nàng ta chỉ bị người khác lợi dụng như đao kiếm thôi, được ân sủng thì không biết nặng nhẹ, so với Tứ di nương và Lục di nương, nàng ta quả thật kém xa!” Nói đến cùng, Cửu di nương chỉ mới được sủng, kém xa các di nương lão thành, không nói đến Đàm thị được sủng mà may mắn sống sót từ tay Đại phu nhân, Tứ di nương giả dối âm hiểm, Lục di nương thông minh ẩn nhẫn, cũng không dễ bắt nạt, bằng không đã không thể an ổn sống sót nhiều năm trong phủ như vậy, tuy rằng trải qua sự kiện lần trước nhưng kinh nghiệm tranh đấu còn kém, rất dễ coi Đàm thị là kẻ địch, không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, tương lai nếu chăn gối Cửu di nương tặng phát huy tác dụng, chẳng những đứa nhỏ của Thất di nương không còn, mà cả đứa nhỏ Cửu di nương sinh hạ cũng bị thất sủng, chủ ý của Tứ di nương thật sự không tồi!

Bạch Chỉ xúc động nói: “Phủ này đúng là một ngày cũng không yên, cứ tưởng rằng Đại phu nhân chết đi là có thể vô tư sống, ai ngờ vẫn có kẻ tới kiếm chuyện.”

Lí Vị Ương lắc đầu: “Cửu di nương không đáng sợ.”

Bạch Chỉ lập tức hiểu ý: “Tiểu thư đang lo lắng phu nhân mới sao? Tiểu thư yên tâm, tuy rằng nàng ấy xuất thân Tưởng gia, nhưng thân phận dù sao cũng không thể so được với Đại phu nhân lúc trước, dù thế nào nàng ấy cũng chỉ là vợ kế!”

Lí Vị Ương lắc đầu, khoé môi hiện ra ý cười nhẹ nhàng, như ánh mặt trời chiếu lên hồ băng: “Thân phận nàng ta ra sao không cần nói đến, chỉ sợ nàng ta vừa vào phủ, bia ngắm đầu tiên chính là ta và mẹ ta.” Tuy rằng phu nhân mới xuất thân Tưởng thị, nhưng dù sao không thuộc dòng chính, muốn có được tôn vinh cùng địa vị thì phải dựa vào Tưởng gia, mà biện pháp tốt nhất để lấy lòng Tưởng gia chính là thay bọn họ diệt trừ kẻ thù.

Bạch Chỉ vội khuyên giải: “Dù thế nào, Đại phu nhân đã không còn, phu nhân mới có lợi hại nhưng mới vào cửa thì làm ra được chuyện gì? Hiện giờ tiểu thư đã đứng vững gót chân ở trong phủ.”

Lí Vị Ương uống ngụm trà, trầm ngâm: “Mọi việc phải nghĩ vẹn toàn, nhớ kỹ, những người chăm sóc mẹ ta đều phải do ta tự mình lựa chọn, điều tra rõ thân phận bối cảnh cùng tính tình.”

Bạch Chỉ hiểu ý, tức khắc cười nói: “Nô tỳ đã biết.”

Viện sửa xong xuôi, Lí Vị Ương phân phó hạ nhân dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, cẩn thận chuyển Thất di nương về, lại điều tra tỉ mỉ hạ nhân, rồi mới tạm thời an tâm.

Thời gian vụt thoáng qua, Lí Tiêu Nhiên có tam hỉ lâm môn, đầu tiên Cửu di nương cùng Thất di nương người trước người sau sinh hài tử, khác nhau ở chỗ, Cửu di nương luôn chờ mong trông ngóng thì được nữ nhi, Thất di nương vô tâm lại sinh hạ con trai trắng trẻo mập mạp. Cửu di nương thương tâm buồn bực rất lâu, càng thêm kiêng kị Thất di nương, nhưng ngại Lí Vị Ương thủ đoạn lợi hại, nhất thời không dám có động tác gì. Từ sau chuyện lần trước, Thất di nương mười phần cảnh giác, suốt ngày ở trong viện trông coi con trai, ngoại trừ Lí Tiêu Nhiên và Lí Vị Ương, cho tới giờ vẫn chưa chịu gặp bất cứ ai. Tháng hai ngay sau đó, tin tức Lí gia đón dâu bỗng chốc truyền khắp Kinh đô.

Trong những tiếng nghị luận, Lí Vị Ương vẫn làm mọi chuyện theo thói quen, trời vừa sáng thì rời giường, đến Hà Hương viện thỉnh an, tiếp theo vòng đến chỗ Thất di nương nhìn đệ đệ trắng mịn đáng yêu, sau đó trở lại viện của mình dùng bữa sáng, buổi sáng đọc sách luyện chữ, buổi chiều nghe thám tử báo lại tất cả động tĩnh ở Kinh đô, thời gian còn lại dùng để kiếm tiền, từ sau chuyện Đức phi, Thất Hoàng tử ngày đêm không ngừng tìm cách lấy lòng Lí Vị Ương, vài ngày lại dâng cách kiếm tiền đến cửa, chưa đầy ba tháng, tiền của Lí Vị Ương đã nhân lên vài lần, từ hai ngàn lượng hoàng kim ban đầu sau nhiều phiên giao dịch, hiện giờ đã có một vạn lượng, nếu Lí Tiêu Nhiên biết chỉ sợ sẽ hết hồn, số tiền nha đầu kia lén tàng trữ đã vượt qua toàn bộ gia đình, cũng không có gì kỳ quái, trong tất cả các Hoàng tử, có tiền nhất chính là Thất Hoàng tử, ai bảo người ta có Nhị cữu được xưng là Quán Đào Công, chẳng những mở cấm biển còn khống chế thương nhân phía Nam, Lí Vị Ương chỉ bỏ vốn theo mà kiếm được đầy túi tiền, làm nàng bất giác nhớ lại vẻ mặt kinh dị của Thác Bạt Chân sau khi trừ khử Thác Bạt Ngọc khám xét phủ Thất Hoàng tử… Nghĩ qua cũng biết, có tiền để đếm đúng là sống vui vẻ qua ngày, hơn nữa đối với con người tin tưởng vào tiền như Lí Vị Ương mà nói, mỗi ngày đếm tiền xong nàng mới có thể an tâm lên giường đi ngủ, cứ như thế lặp đi lặp lại, không một ngày ngừng nghỉ, an nhàn thoải mái hơn bất kỳ ai.

Bạch Chỉ nhìn trong mắt mà sốt ruột trong lòng, qua mười ngày nữa phu nhân mới sẽ vào cửa, nàng vẫn nhớ kỹ những gì tiểu thư nói, nghĩ đến tiểu như nhà mình sắp biến thành miếng thịt trên thớt gỗ của người ta, sốt ruột đến mức miệng nổi cả bọt nước. Vậy mà Lí Vị Ương không đặt chuyện này trong lòng, nàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, hay là sớm tính toán đi, có nên lặng lẽ an bày nhân thủ nhìn chằm chằm —— “

Lí Vị Ương khẽ chuyển đôi mắt trong suốt, tươi cười rất ấm áp: “Không cần thiết.” Hào môn quý tộc nhà cao cửa rộng, không lúc nào không tranh đấu gay gắt, chỉ khác nhau ở chỗ vì lợi ích mà có thể kết minh tác chiến, mỗi người đều có mục đích riêng của mình… Nhà nào cũng không có khả năng yên tĩnh, khác nhau ở địa điểm, là minh chiến hay ám chiến, lại đại chiến hay tiểu chiến. Quân cờ Tưởng gia tuyển chọn kỹ càng tuyệt đối không có khả năng là thứ chỉ được mã ngoài, tự mình gào lên bố trí nhân thủ sẽ chỉ làm người khác chê cười mà thôi.

Bạch Chỉ lo lắng, nhưng không dám khuyên nữa, Triệu Nguyệt bên cạnh kéo nàng qua, phê bình: “Cô thật khờ, đã nhìn thấy tiểu thư chúng ta bị thiệt bao giờ chưa!”

Bạch Chỉ ngẫm lại đúng là như thế, tĩnh tâm, không còn hỏi chuyện này nữa, chuyên tâm chờ đợi hôn lễ.

Lí Vị Ương thường ngủ nông, hằng ngày nghe thấy động tĩnh nhỏ cũng bừng tỉnh, nếu không cẩn thận bị đánh thức sắc mặt sẽ rất khó coi, tâm tình cả ngày không xuôi, đám nha đầu biết thói quen của nàng, cho nên bình thường không dám đến quấy rầy. Nhưng sáng sớm hôm nay, nàng đã nghe thấy có động tĩnh bên ngoài, Lí Vị Ương mở to mắt, nhìn thoáng qua.

Bạch Chỉ nhẹ tay nhẹ chân vén rèm lên, dịu dàng nói: “Tiểu thư, La ma ma tới.”

Lí Vị Ương nhíu mày ngồi dậy, Bạch Chỉ lấy áo choàng mùa đông trên giá hấp ấm, giúp nàng mặc quần áo, còn Mặc Trúc nhanh tay cầm ấm trà nóng, rót một ly trà đặt vào tay Lí Vị Ương: “Bà ấy nói phụng lệnh lão phu nhân mời tiểu thư qua đó.”

Động tác súc miệng của Lí Vị Ương ngừng lại một lát, Bạch Chỉ bưng khay lên, trong khay đặt một chén nhỏ cực kỳ tinh xảo, một chậu nhỏ bằng đồng, còn có hộp đựng bánh Hương cao. Động tác của Lí Vị Ương chỉ ngừng lại trong chớp mắt, sau đó phun nước trà trong miệng vào chậu: “Chuyện gì?”

Đây không phải là câu hỏi Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc có thể trả lời, hai nàng ngoan ngoãn không nói gì, Triệu Nguyệt luôn canh giữ ngoài cửa bước vào, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đã tìm hiểu qua, phu nhân Tưởng Quốc công bái phỏng.”

Lúc Triệu Nguyệt nói chuyện, Lí Vị Ương đã súc miệng xong, Bạch Chỉ lại dâng ly trà mới, Lí Vị Ương nâng ly trà, không yên lòng nói: “Ồ, hoá ra lão thái bà (bà già) kia lại tới.”

Lí Vị Ương không thích người Tưởng gia đã không phải là bí mật, trước mặt các nha đầu tâm phúc, bình thường nàng sẽ dùng ba chữ lão thái bà để gọi phu nhân Quốc công, Triệu Nguyệt nhịn cười, nói tiếp: “Không chỉ bà ấy, còn có Đại phu nhân Tưởng gia.”

Lí Vị Ương nhướng mày, thở dài nặng nề: “Sáng sớm tinh mơ đã phá giấc mộng của người ta, đúng là làm người khác chán ghét.”

Lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh, Triệu Nguyệt ngẩn người, sau đó bước nhanh qua, một con chim nhỏ cả người xanh biếc nhảy vào lòng bàn tay nàng, Triệu Nguyệt lấy thư mật trên chân con chim, sau đó thả nó ra ngoài. Lí Vị Ương đọc thư, hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là thế!”

Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ liếc nhìn nhau, tuy không biết trên thư viết gì, nhưng rõ ràng không phải chuyện tốt, ai ngờ Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười: “Mặc kệ bọn họ, ăn điểm tâm trước đi.” Hiển nhiên không đặt chuyện đó vào mắt, lúc này những người khác mới yên lòng.

Lí Vị Ương đến Hà Hương viện, lão phu nhân đang nói chuyện với phu nhân Quốc công, Lí Vị Ương liếc mắt đánh giá phu nhân Quốc công, thấy bà mặc một thân áo bào gấm hoa văn chữ Thọ màu xanh, cổ tay gắn hai đường viền, lưng thẳng, cổ hơi ngửa ra phía sau, bộ dáng hiền lành cao quý. Bà ngưng thần quan sát Lí Vị Ương, sau đó cười nói: “Phu nhân thông gia đúng là có phúc khí, cháu gái ai cũng trưởng thành rồi.”

Nhị phu nhân, Lí Thường Như, Lí Thường Tiếu đều hầu hạ bên cạnh, Lí Vị Ương đương nhiên cũng phải đứng cùng bọn họ, nhưng lão phu nhân lại vẫy tay với nàng: “Đến đây, ngồi ở chỗ này.”

Đây là ân sủng rất cao, thể hiện địa vị của Lí Vị Ương trong các cháu gái rất đặc biệt, phu nhân Quốc công nheo mắt lại, nhìn biểu cảm mọi người, phát hiện đều là dáng vẻ đương nhiên, trong lòng hơi chấn động.

Tưởng Đại phu nhân bên cạnh tuy hiện giờ đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn toả sáng như trước, xinh đẹp đoan trang, mà vẻ mặt của bà so với phu nhân Quốc công thì khiêm tốn dịu dàng hơn nhiều, trước mặt lão phu nhân hoàn toàn không giống như thê tử quan lớn ở biên quan, mà như vãn bối khiêm tốn mười phần. Lí Vị Ương không thấy kỳ quái, có thể làm vợ của Tưởng Húc, phần khí độ này đương nhiên phải có, bà không hề để lộ chút địch ý nào với Lí Vị Ương, mà cười rất ấm áp, đối xử giống hệt những người khác, cho nàng lễ gặp mặt rất phong phú.

Nghĩ qua là biết, tuy rằng Tưởng Đại phu nhân cũng đến, nhưng không có nghĩa là bà hoàn toàn một lòng với mẹ chồng, con dâu bao giờ chẳng không thích cô em chồng kiêu ngạo ương ngạnh, trước giờ Tưởng Đại phu nhân chỉ không thể hiện ra ngoài sự căng thẳng với Tưởng Nhu mà thôi, Tưởng Nhu có ra sao, vốn chẳng mấy liên quan đến bà, nhưng dù sao Tưởng Nhu cũng là nữ nhi Tưởng gia gả ra ngoài, bà ta chết thảm như vậy, chị dâu đương nhiên không thể thờ ơ, nếu thật sự không quan tâm, thì chắc chắn sẽ bị mẹ chồng cùng phu quân oán hận, cho nên dù thế nào bà vẫn phải đi chuyến này.

Phu nhân Quốc công cười nói: “Phu nhân thông gia, hôm nay ta đặc biệt tới tặng người đáp lễ bà.”

Bàn tay bưng ly trà của lão phu nhân hơi run lên, ly trà lệch nghiêng, cũng may không rớt nước lên tay bà, biến hoá chỉ trong nháy mắt, cuối cùng bà không thể hiện gì ra mặt, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, ngừng động tác uống trà, lẳng lặng nói: “Tặng người nào?”

Phu nhân Quốc công chậm rãi nói: “Hôm qua ta lên núi thắp hương, thấy cháu gái mặc váy bố đang nấu nước giặt quần áo với đám ni cô, biết được con bé cầu phúc cho mẫu thân, nên cho nó biết Lí đại nhân sắp thành thân, để con bé trở về bái kiến mẫu thân mới. Con bé nhất quyết không chịu – nói là phu nhân thông gia không cho phép.”

Phu nhân Quốc công lại chạy lên núi, đúng là làm người khác phiền chán không còn gì để nói! Lão phu nhân nghiến răng, trên mặt cười tươi: “Nói gì vậy? Ta cũng sớm muốn đón con bé trở về rồi.” Phụ thân lấy vợ, Lí Trường Nhạc hẳn phải trở về, đây là chuyện không cần dị nghị, nhưng bà thật sự không muốn gặp lại nó, cho nên lão phu nhân định lừa gạt qua loa chuyện này, nói tiếp, “Chỉ có điều gần đây sự vụ bận rộn, nhất thời không để ý…”

Nhị phu nhân cũng nói theo: “Đúng vậy, gần đây trong phủ bận bịu chuyện Đại bá, thật sự không rảnh, chờ thêm vài ngày nữa nhàn nhã xuống…”

Còn chưa nói xong, Tưởng Đại phu nhân đã cười nói: “Không dám làm phiền, Trường Nhạc, còn không mau tiến vào bái kiến tổ mẫu con.”

Mọi người nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía cửa, thấy rèm cửa vén lên, một mỹ nhân mặc trang phục trắng thuần đi đến, dung mạo thiên tiên, dáng người yểu điệu, không phải Lí Trường Nhạc còn ai?

Mắt Nhị phu nhân sắp phun ra lửa, Lí Thường Như bất giác nắm chặt khăn tay, Lí Thường Tiếu kinh ngạc, người duy nhất mặt không đổi sắc chính là Lí Vị Ương, phu nhân Quốc công đánh giá Lí Vị Ương, mà nói chuyện với lão phu nhân: “Hy vọng phu nhân thông gia không trách ta nhiều chuyện.”

Lão phu nhân nở nụ cười, cho dù tươi cười kia cứng ngắc như điêu khắc từ gỗ đá. Bà biết mình hiện tại không thể luống cuống, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng phải duy trì sự bình tĩnh, bà không muốn cũng không thể chọc giận con hổ già phu nhân Quốc công: “Đâu có…”

Lí Trường Nhạc cúi đầu, quỳ trên mặt đất, phảng phất như vô cùng yếu đuối, từ góc độ của Lí Vị Ương, chỉ có thể nhìn thấy mấy bông hoa màu lam trên mái tóc đen tuyền của nàng ta, nhìn qua đoan trang tao nhã mà trắng trong thuần khiết, hoàn toàn không phải phong cách ngày xưa. Lí Vị Ương nhớ lại trong thư mật viết, thật ra phu nhân Quốc công đã sớm sai người đến thăm Lí Trường Nhạc, mà ẩn nhẫn một năm vẫn không hành động, trong một năm này, Tưởng gia không ngừng phái người ở lại bên cạnh Lí Trường Nhạc, không biết đang âm thầm sắp đặt cái gì, từng người Lí Tiêu Nhiên sai đi giám thị dần dần mất tích… Lí Vị Ương cũng luôn cử người nhìn chằm chằm động tĩnh trên núi, nhưng suốt một năm, tất cả tin tức đều không được truyền ra, am ni cô vốn giúp Lí gia trông chừng Lí Trường Nhạc cũng phản chiến, nguyên nhân đương nhiên là Tưởng gia thế lớn, am ni cô không dám đắc tội.

Lí Trường Nhạc làm ra chuyện đồi phong bại tục, ngoại trừ một số nhân vật cấp cao của Lí gia, ngay cả Nhị phu nhân cũng không biết, bà chỉ biết là Lí Trường Nhạc không hiểu sao bị thất sủng, đưa lên núi, hiện tại thấy nàng ta trở về, bắt đầu lo lắng. Nhị phu nhân nhìn Lí Trường Nhạc từ trên xuống dưới, hiển nhiên muốn tìm ra sai lầm trên người nàng, nhưng nhìn nửa ngày mới phát hiện xiêm y bên ngoài của đối phương màu hồng nhạt, không diễm lệ quá phận cũng không quá trắng trong thuần khiết, phải biết rằng hiện tại là thời kỳ đặc thù, kỳ tang của Đại phu nhân chưa được ba năm, không thể mặc diễm lệ, nhưng Lí Tiêu Nhiên sắp lấy người mới, cho nên không thể mặc trắng thuần, bằng không sẽ mang theo u ám, váy màu hồng nhạt của Lí Trường Nhạc bên dưới còn lộ ra quần áo tang thêu cành trúc xanh, màu trắng nhẹ, làm Nhị phu nhân mở miệng mà không thể nói gì.

“Cháu gái nghe nói lão phu nhân mang bệnh nhẹ, trong lòng sốt ruột mới chạy về.” Vẻ mặt Lí Trường Nhạc khiêm tốn, giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, Nhị phu nhân kinh hãi, nghe lời này, không còn giống Lí Trường Nhạc bay cao đắc ý, mà ngược lại khiêm tốn mười phần.

Tuy rằng lão phu nhân không muốn gặp con bé, nhưng trên mặt chỉ có thể mang theo nụ cười, nhưng tươi cười kia có chút không được tự nhiên: “La ma ma, còn không mau đỡ con bé dậy.”

La ma ma nâng Lí Trường Nhạc dậy, lão phu nhân nói: “Đã trở về, thì phải tu thân dưỡng tính cho tốt —— “

Còn chưa nói xong, phu nhân Quốc công đã cười nói: “Trường Nhạc đột nhiên mất đi mẫu thân, chắc chắn thấy cô đơn, ta để vài người bầu bạn với con bé, lão phu nhân hẳn không trách ta chứ.”

Ánh mắt lão phu nhân dừng trên người hai phu nhân trung niên hơi thở ổn trọng, tướng mạo bình thường nhưng có khí chất khôn khéo giỏi giang phía sau phu nhân Quốc công, hơi ngừng động tác. Theo bản năng bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, thấy nàng không có phản ứng gì, lập tức hiểu ra ý tưởng trong đầu nàng, giả vờ giả vịt nói: “Sao lại từ chối ý tốt của phu nhân Quốc công.”

Chuyện đã đến nước này, mọi người đều vui vẻ, ít nhất bề ngoài là thế.

Trên mặt Lí Vị Ương không có một tia biến hoá, đáy lòng lại cười lạnh, từ lúc bước vào Lí Trường Nhạc chưa từng liếc mắt nhìn mình, thỉnh thoảng nâng mắt cũng là dịu dàng hoà thuận, hơi áy náy, người ta đều nói kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, thật đúng là như vậy!

—— Lời tác giả ——

Hôm nay có người hỏi, vì sao Vị Ương tạo ra nhiều kẻ địch như vậy, thật ra, nói từ Đại phu nhân, nếu muốn không đắc tội bà ta, trừ phi Lí Vị Ương cam tâm làm quân cờ, luôn luôn nghe lời; về phần Lí Trường Nhạc, đời trước chính là kẻ thù đời này cũng sẽ không thể làm bằng hữu; về phần cặn bã nam, nếu ngươi không khuất phục hiến thân thì phải mặt lạnh đối xử, cho hắn sắc mặt tốt thì chuẩn bị lên kiệu hoa đi; về phần Tưởng gia, người ta sẽ không nhiều lời vô nghĩa với ngươi, chỉ có sáu chữ, nợ máu phải trả bằng máu; Hơn nữa mọi người còn nhắc tới Đức phi, nếu Vị Ương không thành thật làm Trắc phi, thì lăn ra xa một chút, không có lựa chọn thứ ba. Rất nhiều chuyện, đừng suy nghĩ quá sâu xa. Mọi người cứ cho rằng cúi đầu chịu thua yếu thế để lừa gạt đối phương là được rồi, mà những người này chưa chắc đã tiếp nhận, không có ai dễ bị lừa gạt hết. PS: Hôm nay ra ngoài, không kịp trả lời comment, trở về sẽ trả lời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.