Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 97-4




Đợi nàng cơm nước xong xuôi, Lí Mẫn Đức mới hỏi: “Hôm sao làm sao thế? Không phải nói vào cung lát sau sẽ trở về sao?”

Lí Vị Ương thở phào cảm thấy thật mỹ mãn, nói: “Chép Kinh phật cho Thái hậu nương nương, lại đụng phải mấy việc nhỏ làm chậm trễ giờ ăn cơm, không có gì đáng ngại.”

Mấy việc nhỏ? Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lí Mẫn Đức lại không nghĩ như vậy, đột nhiên Lí Vị Ương ngẩng đầu hỏi Triệu Nam bên cạnh: “Người trẻ tuổi hôm đó ngươi đụng mặt, có đôi mắt dài, sống mũi cao, làn da trắng sáng, thân hình cao lớn, biểu cảm rất kiêu căng?”

Triệu Nam sửng sốt, lập tức hiểu ra Lí Vị Ương hỏi cái gì, hắn nhanh chóng gật đầu: “Huyện chủ miêu tả rất chính xác, đúng là hắn.”

Thế có nghĩa, lúc trước Lí Mẫn Phong được Tưởng Tứ cứu đi, Lí Vị Ương nhíu mày như đăm chiêu.

Lí Mẫn Đức nhanh chóng hiểu ra, hắn nhìn thoáng qua Triệu Nam, hoi nhíu mày: “Người Tưởng gia?”

Lí Vị Ương gật đầu: “Tứ thiếu gia Tưởng gia, Tưởng Nam.” Nàng suy nghĩ, bổ sung, “Hôm nay đụng mặt trong cung.”

Lí Mẫn Đức gật đầu, hắn không nghĩ Tưởng Tứ dám làm gì Lí Vị Ương ở trong cung, nhưng không thể không phòng bị, kết thù kết oán với Tưởng gia thì phải cẩn thận một chút.

“Dù sao hắn cũng là nam nhân, nói được gì với một tiểu cô nương như ta, đệ yên tâm đi, không chỉ hắn, ngay cả người cậu kia cũng không thể trực tiếp đến răn dạy ta.” Nhà trong (chuyện giữa các phụ nữ) cùng ngoài triều thật ra chung một nhịp thở, ngoài triều hài lòng, nhà trong tất nhiên xuôi gió xuôi nước, nhưng tranh đấu giữa các phu nhân nhà trong các nam nhân không thể nhúng tay vào, cho nên tranh đấu nhà trong, muốn sinh tồn thì phải dựa vào bản lĩnh cá nhân. Nam nhân Tưởng gia có lợi hại, nhưng có thể chạy vào trong viện dạy Lí Trường Nhạc đối phó với mình như thế nào sao? Nhìn kiểu gì cũng không thấy thực tế. Chỉ có điều, tật xấu lớn nhất của Tưởng gia chính là bao che khuyết điểm, mình đưa tiễn tính mạng Đại phu nhân, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng dù hành động thì thế nào, kết quả vẫn chưa chắc chắn.

Lí Vị Ương cơm nước xong, Mặc Trúc bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, sáng nay Thất di nương sai người đưa tới một đôi giày, để nô tỳ lấy cho tiểu thư xem?”

Lí Vị Ương suy nghĩ, đứng dậy nói: “Để ta đi thăm người.”

Đến viện của Thất di nương, Đàm thị đang dựa bên giường thêu thùa may vá một cái yếm nho nhỏ.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ động, khoé môi nhướng lên, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Đàm Thị mừng rỡ, tiện tay đặt đồ thêu xuống, cầm lấy tay Lí Vị Ương, cười nói: “Trở về rồi, đói bụng không, để mẹ chuẩn bị đồ ăn cho.”

Bà đã biết mình tiến cung, Lí Vị Ương cười: “Đã ăn xong rồi, sắc mặt mẹ hình như không tốt lắm.”

Đàm Thị sờ mặt mình: “Không có gì đáng ngại, chỉ là khẩu vị không tốt lắm.”

Lí Vị Ương nói: “Mẹ, viện này bố trí hơi thanh lịch, để con sai người đi mua đồ đạc mới, vậy trước tiên mẹ sang ở chỗ con vài ngày, sau đó con cho người sơn lại, quét dọn sạch sẽ, bày biện lại đồ đạc, rồi mẹ hẵng chuyển về.”

“Không cần, nơi này rất tốt!” Đàm thị vội vàng nói, “Khỏi cần huy động nhân lực!” Bà chuyển từ nơi hẻo lánh đến viện nhỏ này đã rất vui vẻ rồi: “Đại phu nhân vừa mới tạ thế một tháng, ta đã vội vã chuyển viện, có vẻ không hay lắm.”

Lí Vị Ương lắc đầu: “Ai biết con cũng không sợ, mẹ cứ nghe lời con đi.”

Lí Vị Ương dám nói những lời này, chứng minh đã nắm chắc. Đàm thị gật đầu, trong mắt có vầng sáng lay động.

Lí Vị Ương lại nói: “Buổi tối con lại đến, mẹ có gì đặc biệt muốn mua không? Để con sai người mua...”

Đàm Thị không muốn phá hỏng sự vui vẻ của con, thuận tiện nói: “Ta muốn có đồ gì đó tươi mới...”

Lí Vị Ương hỏi xong xuôi, trong mắt Đàm thị vẫn còn vương nước. Lòng Lí Vị Ương mềm nhũn, luôn cảm thấy mình đối xử với Đàm thị không tốt lắm, mà đối phương lại cảm động như thế, làm nàng không biết nên nói gì, đành quay đầu nhìn cái yếm nhỏ: “Cái này mẹ làm cho ai?”

Trên cái yếm nhỏ thêu uyên ương xinh đẹp cùng hoa sen, tinh xảo lại tỉ mẩn, Đàm thị cười nói: “Qua hai tháng nữa Cửu di nương sẽ sinh, đây là quà tặng cho nàng ấy.”

Lí Vị Ương buông cái yếm, thản nhiên nói: “Mẹ không cần lo lắng, bên kia tất nhiên có người chuẩn bị.” Từ lúc Đại phu nhân qua đời, Cửu di nương đã chuyển về, Lí Vị Ương cảm thấy cách xa vị di nương này vẫn tốt hơn, dù sao nhược điểm của đối phương ở trong tay nàng, tuy rằng lúc trước có sự hợp tác ngắn ngủi vì cùng chung kẻ địch, nhưng chưa hẳn không có thời điểm trở mặt, hiện giờ trong bụng Cửu di nương mang một đứa nhỏ quý giá, phụ thân hy vọng rất lớn, mong muốn là một nam hài… Dù sao Lí Vị Ương không muốn Lí gia, Cửu di nương có sinh nam hay sinh nữ cũng chẳng sao, nhưng người ta chưa hẳn đã nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, Đàm Thị đột nhiên nôn khan, nha đầu nhanh chóng cầm chậu nôn đến, Lí Vị Ương hai mắt sáng ngời: “Mẹ?!”

Đàm Thị cười, sắc mặt không hiểu sao lại đỏ hồng: “Đã mời đại phu xem qua, nói có thai ba tháng.”

Lí Vị Ương ban đầu chỉ nghi ngờ trong lòng, hiện giờ nghe xong thì ngây người, Đàm thị mang thai? Ông trời ạ, nàng sắp có đệ đệ? Chuyện này… sao có thể? Kiếp trước, Đàm thị mất sớm, căn bản không có đứa nhỏ này——

“Chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với con?” Lí Vị Ương rất mừng rỡ, nhưng cũng cảm thấy bất ngờ.

Đàm thị mỉm cười điềm tĩnh: “Ta cũng vừa mới biết thôi, lúc tang lễ Đại phu nhân, ta bận rộn, cứ cảm thấy hoa mắt váng đầu, sau này tìm đại phu đến xem, mới biết đã có thai ba tháng.” Sau khi Đại phu nhân bị bệnh, Tứ di nương cùng Lục di nương tranh đấu lẫn nhau, Cửu di nương lại đang mang thai, Lí Tiêu Nhiên không có tâm tư cưới người mới, cho nên thỉnh thoảng đến chỗ Đàm thị ngồi, Đàm thị so với thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thì tính cách càng trầm ổn, hiểu lòng người, dịu dàng săn sóc, làm ông cảm thấy được ăn ủi, một tháng có năm sáu ngày nghỉ ở chỗ bà, những người khác nhìn thấy, nhưng vì Đàm thị đạm bạc, không tranh giành, hơn nữa Lí Vị Ương không dễ bắt nạt, cho nên không ai dám chạy đến tìm phiền toái, tuy nói như thế, mà Đàm thị năm nay đã ba mươi hai, đột nhiên mang thai đúng là chuyện mừng ngoài ý muốn.

Lí Vị Ương cười rộ lên, trong lòng hiếm khi vui mừng như vậy, nàng sắp có một đệ đệ ruột! Nhưng mà, rất nhanh tươi cười của nàng nhạt xuống, “Phụ thân biết chưa?”

Không biết vì sao sắc mặt Đàm thị đột nhiên thay đổi, hơi bất an: “Hai ngày nay lão gia không đến đây, ta định vài ngày nữa sẽ nói với ông ấy.”

Lí Vị Ương gật đầu: “Con sẽ tìm thời điểm thích hợp nói cho mọi người biết.”

Nàng nói mọi người, chứ không phải Lí Tiêu Nhiên, hiển nhiên trong đó có sự khác biệt lớn, tâm tư Đàm thị đơn thuần không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười gật đầu.

Lí Vị Ương quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyệt: “Từ hôm nay trở đi, mẹ ta chuyển đến viện của ta, mỗi ngày ba bữa phải để ý cẩn thận.”

Nàng không phân phó Mặc Trúc cùng Bạch Chỉ, mà nói với Triệu Nguyệt, ý tứ đã rất rõ ràng. Hiện tại Đại thiếu gia Lí gia thất sủng, lão gia không có con trai yêu quý, mặc kệ là Thất di nương hay Cửu di nương ai sinh được con trai trước, địa vị của đứa nhỏ trong nhà sẽ không tầm thường, huống chi Nhị phu nhân bên kia còn đang chờ Đại phòng không có người nối nghiệp… Lí Vị Ương không cần những thứ này, nhưng mọi người như hổ rình mồi, bọn họ có thể mặc kệ sao?

Không thể không phòng bị!

Lí Vị Ương bẩm báo lại chuyện này với lão phu nhân, ngoài ra không nói đến chuyện khác, chỉ nói viện của Thất di nương cũ kỹ cần phải tu sửa, nên đón Đàm thị đến viện của mình ở hai tháng. Lão phu nhân cảm thấy không ổn lắm, nhà lớn như vậy, quả quyết không có đạo lý để di nương ở cùng tiểu thư, nhưng mà Lí Vị Ương kiên trì, dù sao đây cũng không phải chuyện lớn, nói một hồi cuối cùng đáp ứng.

Một tháng này trôi qua bình an, lúc dùng bữa buổi tối, lão phu nhân nhìn thoáng qua Cửu di nương bụng lớn, thân thiết nói: “Qua một tháng nữa sẽ sinh.”

Cửu di nương đỏ mặt: “Dạ.”

Lão phu nhân cười gật đầu, lập tức nghiêm mặt nói, “Như vậy thì tốt, hy vọng mấy con có thể khai chi tán diệp cho Lí gia, sinh nhiều tôn tử cho ta, ta mới vui vẻ được.”

Lí Tiêu Nhiên nghe vậy, hài lòng nhìn Cửu di nương.

Nhị phu nhân bĩu môi, trượng phu mình là thứ xuất, lại luôn ở bên ngoài, lão phu nhân căn bản không đặt trong lòng, cho nên con cháu Nhị phòng cũng không được sủng ái, vốn tưởng rằng sau khi Đại thiếu gia thất sủng thì địa vị con mình ở Lí gia sẽ được nâng cao, nếu tương lai Lí Tiêu Nhiên không có người kế thừa gia nghiệp, vậy toàn bộ Lí gia sẽ thuộc về con trai mình, ai ngờ Cửu di nương con hồ ly kia lại sinh sản, hy vọng của bà bỗng chốc biến thành mây bay.

Lão phu nhân nói xong câu đó, lại thở dài: “Phu nhân của con không còn, ta biết trong lòng con không dễ chịu, nhìn con mấy ngày nay gầy đi không ít, hốc mắt trũng sâu. Con cứ buồn bực không vui như vậy, ta cũng thấy lo lắng.” Nói xong, miệng bà cong lên có vẻ bất mãn: “Tứ di nương, ngươi nên khuyên giải lão gia nhiều hơn!”

Chỉ có Cửu di nương bởi vì đang mang thai mới được ngồi trên ghế, Tứ di nương lại chỉ có thể đứng bên cạnh, nghe xong lời này, trên mặt lo sợ không yên: “Lão phu nhân nói rất phải, con nhất định sẽ tận lực khuyên nhủ lão gia.”

Lục di nương mắt lạnh nhìn, không nói một lời.

Lão phu nhân cầm ly trà trong tay thở dài: “Bên con mặc dù có vài thiếp thất, nhưng hài tử lại quá ít, cần phải nạp thêm người mới.”

Lí Vị Ương luôn yên lặng ngồi uống trà đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Lão phu nhân, phụ thân, con còn chưa chúc mừng, Thất di nương cũng đã mang thai hơn bốn tháng.”

Lí Tiêu Nhiên kinh ngạc, mừng rỡ, nắm tay Thất di nương luôn vâng lời đứng bên cạnh nói: “Vị Ương nói thật không?”

Lí Vị Ương ý cười ấm áp như gió xuân: “Phụ thân, nữ nhi có ăn nói lung tung cũng không dám lấy chuyện này ra để đùa giỡn. Thất di nương thân thể gầy yếu, ban đầu chỉ cho rằng dạ dày không tốt, về sau mời đại phu mới biết là mang thai, người lại cẩn thận sợ nhầm lẫn, còn mời liên tiếp ba đại phu đến chẩn đoán rồi mới dám bẩm báo.”

Có nghĩa, không phải là cố ý giấu diếm. Lí Tiêu Nhiên mừng rỡ vô cùng, đến tuổi trung niên con nối dòng chẳng có bao nhiêu, đột nhiên thêm hai hài tử, chẳng phải là được ông trời phù hộ?

Thật ra cũng không thể trách ông, nếu không có Đại phu nhân cản trở, hiện tại ông đã sớm con cái thành đàn.

Lão phu nhân cũng rất vui mừng, nhìn Thất di nương nói: “Chuyện vui, đúng là chuyện vui lớn!”

Tứ di nương cùng Lục di nương nhìn bụng của Thất di nương, cảm thấy trong miệng cực kỳ chua chát, mắt gần như phun ra lửa.

Ý cười của Cửu di nương vẫn nhàn nhạt, như làn mây mỏng mà mềm mại trên bầu trời sau mưa, luôn có sự ẩn giấu bên dưới, làm cho người khác không rõ ý tứ chân chính sau nụ cười: “Thật sự quá tốt, tương lai hài tử của con cũng có bạn.”

Lí Vị Ương liếc nhìn nàng ta, Cửu di nương lập tức cúi đầu, dáng vẻ như rất sợ hãi. Lí Vị Ương phát hiện, nữ nhân này đã khác trước kia. Nhìn nàng ta lăng la tơ lụa đầy người, chỉ sợ đang ước sớm sinh con trai để tương lai kế thừa Lí gia, nếu như nói trong lòng Cửu di nương trước kia chỉ có tình nhân, thì hiện tại sợ rằng một lòng hướng về vinh hoa phú quý. Con người, chung quy sẽ biến đổi!

Đúng lúc này, La ma ma đến bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đến.”

Lí Vị Ương ngưng mắt nhìn lại, lão phu nhân được La ma ma đỡ đứng lên: “Được rồi, ta có chuyện cần xử lý, mọi người ngồi một lúc rồi tự quay về đi.”

Lí Vị Ương nhìn lão phu nhân rời đi, lần này, lão phu nhân không yêu cầu nàng cùng tiếp khách.

Lí Tiêu Nhiên nhìn bụng Đàm thị, vui sướng vạn phần, quay đầu phân phó: “Đêm nay chuẩn bị đồ đạc, ta muốn đến từ đường dâng hương cầu khẩn, đáp tạ sự phù hộ của tổ tông.” Nói xong lại nắm chặt tay Thất di nương, “Nàng vất vả rồi.”

Mặt Thất di nương đỏ bừng, không nói nên lời. Bà ta rất thành thật (hiền lành, trung thực), Nhị phu nhân bên cạnh trong lòng nghĩ thế, thuận tiện nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, bĩu môi, thật không hiểu sao người thành thật như vậy lại sinh ra một con bọ cạp độc.

Lí Vị Ương lại không chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt bên kia, ánh mắt chỉ nhìn nơi lão phu nhân rời đi, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, Tưởng Húc về kinh báo cáo, Lí Vị Ương vốn tưởng rằng hắn sẽ có hành động, mà lâu nay vẫn gió êm sóng lặng, hôm nay phu nhân Tưởng Quốc công cùng phu nhân của Tưởng Húc đột nhiên đến thăm, sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Không biết vì sao, mí mắt phải của nàng mấp máy rất nhiều lần...

—— Lời tác giả ——

Được rồi, ta cảm thấy gen của Tưởng gia đều rất tốt, nam có tài, nữ có mạo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.