Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 95-4: Vô tình vô nghĩa




Tất cả mọi người sửng sốt, chỉ có Trương Đức phi lộ ra vẻ mặt trong dự liệu, bởi vì Hoàng đế là do nàng sai người đi mời, Lí Vị Ương dẻo mỏ, Hoàng đế lại cố tình tán thưởng nàng ta, hôm nay sẽ để cho Hoàng đế nhìn xem, mình lục soát được trâm vàng trên người nha đầu kia như thế nào!

Đức phi cùng Hiền phi vội vàng đứng dậy nghênh giá, Hoàng đế thấy hai người, khẽ gật đầu nói: “Làm sao vậy? An Bình Huyện chủ tiến cung bầu bạn với mẫu hậu, sao lại nháo loạn ra chuyện trộm cắp?”

Đức phi đã sớm sai người bẩm báo qua mọi chuyện với Hoàng đế, lúc này lộ ra dáng vẻ oan ức: “Ban đầu cũng không dám quấy nhiễu thánh giá, nhưng chuyện này thật sự nghiêm trọng, chúng thần thiếp không dám làm chủ, cho nên mới mời bệ hạ cùng Thái hậu đến đây.”

Hoàng đế thấy sắc mặt bà trắng bệch, thương tiếc: “Từ lúc săn bắn trở về, thân thể nàng hơi yếu nhược, hôm nay vì vấn đề gì mà tức giận như vậy?”

Trong mắt Đức phi có ánh lệ, quay đầu đi nhẹ nhàng lau khoé mắt, rồi nức nở nói: “Trong cung luôn bình an vô sự, ai ngờ hôm nay sinh ra chuyện xấu xa như trộm cắp. Huyện chủ trộm thứ khác thì thôi bỏ qua đi, thần thiếp thương nàng ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, coi như đem tặng là được. Nhưng đó lại là trâm vàng bệ hạ vừa mới ban cho.”

Hoàng đế hơi ngạc nhiên, nhìn Hiền phi bên cạnh hỏi: “Trâm vàng?”

Trên mặt Hiền phi lộ ra vẻ tiếc hận: “Sợ là Huyện chủ nhỏ tuổi, mắt thiển cận, thấy trâm vàng kia xa hoa, nhất thời có ý định không nên có.”

Bà ta nói như vậy, rõ ràng là bỏ đá xuống giếng! Lí Vị Ương cười lạnh nhìn hai nữ nhân diễn trò, nàng cực kỳ may mắn, đắc tội đồng thời hai phi tử được sủng ái! Đương nhiên, tất cả đều vì nàng quấn vào tranh đấu giữa các Hoàng tử! Hiền phi hận nàng là điều đương nhiên, nhưng còn Đức phi, đúng là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm! Chẳng lẽ nàng cự tuyệt con trai bà ta chính là tội danh không thể tha thứ được sao, lại dùng kỹ xảo vụng về như vậy để hãm hại nàng!

Lí Vị Ương không biết rằng, trong lòng Đức phi, Thác Bạt Ngọc chính là ánh trăng trên trời cao, có một ngày ánh trăng này đột nhiên chạy tới nói với bà, hắn coi trọng Lí Vị Ương bé nhỏ không đáng kể, nếu Lí Vị Ương thức thời, Đức phi có thể cho nàng vị trí Trắc phi, giữ nàng làm bạn bên cạnh Thác Bạt Ngọc, mà nàng dám cự tuyệt đề nghị của Đức phi, thậm chí còn dám phản kháng, đây là chuyện vạn lần không thể tha thứ! Hơn nữa Thác Bạt Ngọc luôn miệng nói muốn cưới nàng làm Chính phi, Đức phi không thể không lo lắng vạn nhất Lí Vị Ương thật sự trở thành Chính phi, thì những danh môn khuê tú bà định lấy cho Thác Bạt Ngọc sẽ không bao giờ bước vào cửa được nữa, một lòng mưu cầu thế lực cho con trai của bà toàn bộ đổ xuống sông. Tất cả mẫu thân trên đời này, khi đối mặt với vấn đề con trai, đều sẽ trở nên không lí trí! Mỗi lần Đức phi nhìn thấy Lí Vị Ương, đều như nhìn thấy một cái gai, bà sao có thể không nghĩ cách nhổ nàng đi! Theo bà thấy, lần trước chỉ là thất thủ nhất thời, lần này, tuyệt đối sẽ không thất bại!

Nghĩ vậy, mắt Đức phi ngấn lệ: “Lúc đầu Huyện chủ thích, thần thiếp đã nghĩ ban cho Huyện chủ, nhưng đây là bệ hạ tự mình tặng cho thần thiếp, dù thế nào cũng không thể buông tay…” Nói xong bà lộ ra vẻ mặt thương tâm, “Thần thiếp tức giận công tâm, thật sự không chịu nổi, đây là chuyện mọi người thấy rõ ràng, mà Huyện chủ liều chết không nhận tội.”

Nói xong, bà nhìn thoáng qua các cung nữ bên người. Một cung nữ trong đó quỳ xuống nói: “Bệ hạ, chúng nô tỳ đều tận mắt nhìn thấy, trong số những người ở đây chỉ có Huyện chủ gần trâm vàng nhất, trâm vàng bị mất trộm, nhất định do Huyện chủ trộm đi!”

Hoàng đế nhìn về phía Lí Vị Ương, ông không có tâm tình xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng Đức phi bộ dạng oan ức tủi thân, làm ông không thể mặc kệ, dù sao lần trước ông từng oan uổng Đức phi.

Lí Vị Ương đối mặt với ánh mắt của Hoàng đế cũng hoàn toàn không e sợ: “Bệ hạ, tuy rằng thần nữ ngu dốt, nhưng không đến mức đi trộm trâm vàng của nương nương, bên trong tất nhiên có duyên cớ khác, xin bệ hạ tra rõ!”

Hiền phi lại lạnh lùng nói: “Nhìn Huyện chủ ngươi dịu dàng yếu đuối, sao tâm tư lại phức tạp như vậy? Sai có thể sửa, trở lại lương thiện. Nếu ngươi thật sự trộm trâm vàng, vẫn nên sớm thừa nhận, bệ hạ là người nhân từ, sẽ không trách phạt ngươi. Nhưng biết sai mà không sửa, thà chết không thừa nhận, vậy thì phải trách phạt thật nặng.”

Đức phi ho nhẹ vài tiếng, ánh mắt hàm chứa ý lạnh băng, giọng nói bén nhọn mà rõ ràng: “Tỷ tỷ nói đúng, vừa rồi Huyện chủ đã đi ra ngoài, có thể đã giấu ở chỗ nào đó,” bà kêu lên, “Lan nhi!”

Lan nhi bước lên đáp lời: “Có nô tỳ.”

Đức phi thản nhiên nói: “Vừa rồi ngươi có thấy Huyện chủ giấu thứ gì không?”

Lan nhi cúi đầu nói: “Cả đường đi chưa từng thấy Huyện chủ lấy ra trâm vàng, nếu thật sự là Huyện chủ trộm, thì chắc chắn còn trên người.”

Lí Vị Ương biến sắc, tức giận nhíu mày, kiềm chế lửa giận nói: “Nương nương luôn nhân từ, nhưng hiện tại động chút là soát người? Việc này truyền ra ngoài, về sau Vị Ương sao có thể sống yên?”

Trương Đức phi lạnh mắt nhìn qua, Lan nhi áy náy, đưa tay về phía người Lí Vị Ương, định mở tay áo nàng ra, nói: “Xin lỗi Huyện chủ, trâm vàng đã ở trên người Huyện chủ, nô tỳ không thể không soát người.”

Lí Vị Ương thấy nàng đưa tay lại gần, một bạt tay đánh thẳng vào mặt nàng ta, tức giận nói: “Làm càn! Người ta ngươi có thể chạm loạn vào hả!”

Lan nhi bị tát thật mạnh, lập tức ngây người. Nàng là cung nữ thân cận nhất bên người Đức phi, còn phụng dưỡng nhiều năm, tự nhận là rất được yêu quý, ngay cả một câu nặng lời Đức phi còn chưa nói, chứ đã bao giờ bị tát như vậy? Nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại từ cái tát kia, Trương Đức phi đã không kiềm chế được, biến sắc, tức giận nói: “Lí Vị Ương, người làm cái gì thế hả!” Lí Vị Ương đánh không phải Lan nhi, mà rõ ràng là thể diện của mình!

Chẳng cần nói Đức phi, ngay cả Hoàng đế cùng Thái hậu cũng ngây ngẩn cả người!

Giọng điệu của Hiền phi vô cùng cứng rắn: “An Bình Huyện chủ, ngươi quá lớn mật, đây là Ngự tiền, ngươi cũng dám động thủ!”

Lí Vị Ương không sợ hãi chút nào, nàng chậm rãi nhìn thoáng qua Hoàng đế: “Bệ hạ là minh quân, tất nhiên sẽ không trừng phạt người vô tội,” sau đó nàng cười lạnh lùng, nói: “Quần áo trên người Vị Ương không nhiều lắm, nếu trâm vàng ở trên người, tuỳ tiện giũ ra là có thể rơi xuống, nương nương cần gì phải sai người lục soát, Vị Ương tự mình cởi ra cho nương nương nhìn là được!” Nói xong, nàng tự cởi áo khoác, tay hơi run run, sau đó lại đưa tay cởi áo ngoài trên người, làm những người khác giật nảy mình, Thái hậu nói: “Dừng tay! Thế này còn ra thể thống gì nữa!”

Lí Vị Ương tủi thân nói: “Thái hậu nương nương, Vị Ương làm theo lời các vị nương nương nói, chứng minh sự trong sạch của mình!”

Nha đầu này đúng là răng nhọn miệng sắc, một chút xíu cũng không chịu thiệt, Thái hậu cùng Hoàng đế liếc mắt nhìn nhau, cười khổ. Thật ra Thái hậu cũng không tin Lí Vị Ương trộm đồ, con bé nhìn qua không phải đứa nhỏ kiến thức hạn hẹp.

Đức phi mặt lạnh như hàn sương: “Mất lễ nghi trước điện, Lí Vị Ương, ngươi quá điên cuồng ngang ngược, trước điện cũng dám làm bậy như vậy!”

Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Lí Vị Ương hiện lên ý lạnh vô hạn: “Hồi bẩm bệ hạ Thái hậu, thần nữ sao dám tuỳ tiện ồn ào, nhưng mà tuy thần nữ hèn mọn, nhưng cũng là nữ nhi trong sạch, tuyệt đối không thể chấp nhận người khác soát người, so với để nương nương ra tay, không bằng tự mình động thủ, cũng đỡ phiền toái!” Nàng tự mình động thủ chứng minh trong sạch so với người khác lục soát, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Gương mặt Trương Đức phi xanh đỏ đan xen thoạt nhìn rất khó coi, bà không ngờ Lí Vị Ương dám đối nghịch với mình, đồng thời không ngờ rằng chẳng có cái gì rơi ra, đôi mắt đẹp của bà lạnh lùng nhìn Lan nhi, Lan nhi lắp bắp kinh hãi, trong lòng càng thêm khó hiểu bất an, rõ ràng mình nhân lúc Lí Vị Ương không chú ý nhét trâm vàng vào tay áo nàng ấy, vừa rồi Lí Vị Ương cởi áo ngoài, vì sao không rơi ra?

Thái hậu xem tới đây, thản nhiên nói: “An Bình nói đúng, đã điều tra, không thể chỉ soát người một mình nàng, những người khác ở đây đều phải điều tra.”

Thái hậu lên tiếng, lập tức có nữ quan bước lên, gọi hết các cung nữ bên người Hiền phi cùng Đức phi, xếp thành hai hàng. Thái hậu lạnh lùng nói: “Nếu lục soát thấy trên người, nhất định nghiêm trị không tha!”

Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, đều không dám nói nửa chữ không.

Lí Vị Ương nhìn từ xa, cũng không dám mở miệng. Tuy thân phận thứ xuất của nàng bị người ta lên án, nhưng trên người nàng vẫn chảy dòng máu Lí gia, lại được Hoàng đế tự mình sắc phong Huyện chủ, nếu không phải Hoàng đế tự mình hỏi tội, những người khác không thể tuỳ tiện điều tra nàng, cho nên nàng mới dám động thủ với Lan nhi. Thân phận của nàng, nói đến cùng, tuyệt đối không ngang bằng với đám nô tỳ!

Từng người bị kiểm tra, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Đức phi nhếch mày: “Thấy chưa, bên người ta không có ai tay chân không sạch sẽ!”

Thái hậu nhíu mày, nếu như không lục soát được cái gì, như vậy tội danh cuối cùng vẫn rơi xuống người Lí Vị Ương, vừa rồi con bé cởi một lớp áo ngoài còn chưa tính, thật sự phải kiểm tra cả quần áo trong sao?

Lí Vị Ương cười, đột nhiên chỉ tay: “Còn một người chưa bị kiểm tra.”

Ánh mắt mọi người dừng ở chỗ Lan nhi, nàng nghẹn họng nhìn Lí Vị Ương. Nữ quan nghe vậy nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu gật đầu, nữ quan lập tức đi gần Lan nhi, bắt đầu kiểm tra cẩn thận, chỉ một lát sau, nghe thấy đinh đang một tiếng, một thứ sáng rỡ rơi xuống đất.

Mọi người vừa nhìn, đúng là trâm vàng phượng hoàng Hoàng đế ban cho Đức phi, tất cả ồ lên.

Hoàng đế nhìn Trương Đức phi mang vẻ mặt khiếp sợ: “Hoá ra là nàng hồ đồ, bên người nuôi dưỡng trộm, lại còn oan uổng Huyện chủ. Nàng nên để nó chịu tội mới đúng.”

Trương Đức phi nghẹn họng nhìn trân trối, gần như không nói ra lời, ngay cả Hiền phi bên cạnh nàng, trong mắt là sự kinh ngạc vô cùng.

Trương Đức phi nhìn về phía Lan nhi, Lan nhi sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run run, nàng luôn giúp Đức phi nương nương làm việc, chưa từng thất bại, lần này cho rằng chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ lại bị bại lộ như vậy!

Đức phi cắn răng: “Lan nhi đi theo thiếp nhiều năm, tuyệt đối không làm loại chuyện này.”

Hoàng đế nói nhẹ nhàng như gió tháng tư: “Được rồi. Tang chứng đầy đủ, không cần nói lại nữa.”

Đức phi vẫn có chút không phục: “Bệ hạ, chuyện này…”

Giọng điệu của Hoàng đế hờ hững, nhưng lại rất ấm áp: “Chuyện này nói thẳng ra cũng là chuyện nhỏ.”

Đức phi không hết hy vọng: “Ăn cắp thì thôi, nhưng Huyện chủ làm mất lễ nghi trên điện, đây chính là tội lớn, Hoàng thượng cứ bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Nàng ta vô lễ như thế…”

Hoàng đế nhíu mày, Thái hậu bên cạnh cười nói: “Vừa rồi con nói đánh nói giết, thật sự hù doạ đứa nhỏ quá mức, chuyện mất lễ nghi trên điện không cần phải truy cứu. Theo ta thấy, chuyện hôm nay, Hoàng đế phải thưởng phạt phân minh, mới bình ổn được chuyện này.” Sau đó, bà không hề để tâm nói: “Lôi cung nữ kia xuống, dùng côn đánh chết.”

Lan nhi sợ tới mức run lên, vội khóc cầu: “Thái hậu nương nương tha mạng, tha mạng!”

Thái giám chưởng sự đáp lời: “Dạ.” Sau đó hắn ngẩng đầu ra hiệu, mấy tiểu thái giám hiểu ý, lập tức lôi Lan nhi xuống. Lan nhi sợ tới mức không còn sức cầu xin tha thứ, giống như cái túi rách bị người khác kéo ra ngoài.

Mọi người chỉ nghe bên ngoài vang lên mười tiếng kêu thảm thiết, dần dần yếu hơn, thái giám quay vào bẩm báo: “Thái hậu, đã mất mạng.”

Đức phi bất giác cả người rét run, bờ môi Lí Vị Ương lại mang nụ cười cực kỳ tàn nhẫn lạnh lùng, rất nhanh đã để nó tiêu tan ở khoé môi.

Hoàng đế xem tới đây, rất đồng ý với cách làm của Thái hậu, hơi gật đầu: “Chém đầu treo trước cửa cung, để toàn bộ cung nữ thám giám trong cung nhìn xem, ăn cắp của chủ tử có kết cục gì!”

Trương Đức phi xoay người rùng mình, chạm phải ánh mắt như đang đăm chiêu của Hoàng đế, trong lòng phát lạnh. Bà vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, cả người không kìm được rùng mình, Hoàng đế thản nhiên nói: “Hạ nhân bên người làm chuyện sai sót, về sau nàng phải quản thúc nhiều hơn mới được.”

Dù sao Trương Đức phi cũng không ngu, bà phản ứng lại rất nhanh, cắn răng cười: “Dạ. Nô tài trộm cắp như vậy không thể giữ lại, Hoàng thượng không xử lý, thần thiếp cũng muốn giết nàng ta để răn đe.”

Ánh mắt Thái hậu trầm xuống, nhìn khắp mọi người xung quanh, giọng điệu nghiêm khắc, “Trong hậu cung đều phải nhớ kỹ giáo huấn này, một người trước khi làm chuyện gì đều phải ngẫm lại, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đừng học theo tiện tỳ kia!”

Tất cả các cung nữ sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức quỳ xuống: “Dạ, xin Thái hậu nương nương bớt giận.”

Lí Vị Ương cũng quỳ xuống nói: “Xin Thái Hậu nương nương bớt giận.”

Thái hậu liếc mắt nhìn Chu nữ quan, nữ quan lập tức bước lên nâng Lí Vị Ương dậy, Thái hậu nói nhẹ nhàng: “Ngươi chịu oan ức rồi, truyền ý chỉ của ta, ban thưởng An Bình Huyện chủ hoàng kim trăm lượng, lụa là trăm cuộn.”

Hiền phi nhìn Lí Vị Ương với con mắt khác trước, bà vốn tưởng rằng, nha đầu kia hôm nay chết chắc rồi, không ngờ thoát tội, dù sao, người hiện tại tức giận nhất hẳn là Đức phi.

Lí Vị Ương cảm tạ ân điển, sau đó đi đến chính giữa, xoay người nhặt trâm cài phượng hoàng lên, cẩn thận quan sát một lát, nói: “Đúng là tinh mỹ tuyệt luân.” Sau đó, nàng cầm trâm cài thật chặt trong tay, dùng tay áo dài che khuất đi, rồi từng bước đi lên, nói: “Trâm cài đẹp như thế, nương nương phải cài trên tóc mới đúng.” Nói xong, khuôn mặt mang ý cười cài lên đầu Đức phi.

Trong lòng Đức phi tức giận, hận không thể lập tức vứt trâm cài đi, nhưng thấy Hoàng đế cùng Thái hậu đều đang nhìn mình, đành gắng sức ngăn chặn cơn giận, mặt mang ý cười: “An Bình Huyện chủ, hôm nay ta nhất thời hồ đồ, oan uổng Huyện chủ, hy vọng Huyện chủ không khúc mắc trong lòng.”

Lí Vị Ương cười vô cùng kính cẩn nghe lời: “Sao nương nương lại nói vậy, đều do tiện tỳ ngu dốt kia, Vị Ương đâu có để trong lòng.”

Lúc nàng nói đến hai chữ tiện tỳ, ánh mắt như hàn băng lướt qua mặt Đức phi, Đức phi tức đến cả người phát run, nhưng không thể không nhẫn nại.

Thái hậu gật đầu: “Được rồi. Chuyện hôm nay dừng ở đây, mọi người trở về đi.”

Hoàng đế rời đi trước, sau đó Hiền phi cùng Đức phi đồng thời ra ngoài, lúc bước qua Lí Vị Ương, ánh mắt Hiền phi nhìn nàng không mang theo chút độ ấm cùng tình cảm gì, như thể đang nhìn một cọng rác nho nhỏ, căn bản không đáng giá: “Huyện chủ đúng là thông minh có năng lực.”

Lí Vị Ương đáp: “Hiền phi nương nương quá khen…”

Hiền phi cười mà không nói, Đức phi lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, sau đó cùng Hiền phi rời đi. Lí Vị Ương nhìn cây trâm trên búi tóc Đức phi, lộ ra nụ cười mỉm không rõ ý tứ sâu xa.

Bước ra khỏi đại điện, Lí Vị Ương nâng mắt nhìn bầu trời xanh lam trên cao, dõi mắt về nơi xa xăm, Thái Dung điện, Trung Hoà điện, Gia Hưng điện của tiền triều khí thế phi phàm, kim bích huy hoàng, trên mái hiên một con bồ câu trắng như tuyết không biết từ đâu đến, bỗng vỗ cánh bay đi.

Lí Vị Ương cười, Đức phi nương nương, mọi chuyện có nhân tất có quả, bà đã oan uổng ta, ta tất nhiên phải đáp lễ!

Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không thể để người trong thiên hạ phụ ta! Đây chính là bà bức ta động thủ, đừng trách ta độc ác!

—— Lời tác giả ——

Mọi người hỏi ta vấn đề nam chính, nam chính đã sớm xuất hiện, chỉ có điều tình cảm diễn có vẻ hơi chậm thôi! Được rồi, ta thừa nhận bộ tiểu thuyết này 70% là diễn tranh đấu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.