Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 94-2: Người sang bắt quàng




Lí Trường Nhạc sợ hãi bò đến gần Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, phụ thân nhất định phải cứu con, lão phu nhân muốn giết con!”

Lí Tiêu Nhiên không thèm liếc nhìn nàng ta một lần, chỉ nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, con có lời muốn nói với người.”

Lão phu nhân nhíu mày, nhìn Lí Trường Nhạc quỳ rạp trên đất nước mắt nước mũi tèm lem, không còn vẻ mỹ mạo trước kia, cười lạnh một tiếng: “Có gì muốn nói?!”

Lí Tiêu Nhiên nhìn La ma ma, La ma ma lập tức phất tay, “Trước tiên giam Đại tiểu thư vào phòng bên.”

Bốn ma ma xách Lí Trường Nhạc tứ chi gần như bị liệt bước vào phòng nhỏ bên cạnh, La ma ma chạy nhanh qua đóng cửa lại, canh giữ bên ngoài.

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Nói đi.”

Lí Tiêu Nhiên mang khuôn mặt ngưng trọng: “Lão phu nhân, không thể quá nóng vội.”

Sắc mặt lão phu nhân không hề biến đổi: “Loại tiểu tiện nhân da mặt dày này chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ nó lại để làm chúng ta xấu hổ sao?”

Lí Tiêu Nhiên cắn răng, trong lòng cũng căm hận Lí Trường Nhạc, mà có chuyện ông không thể không nói: “Lão phu nhân, vừa rồi Tam Hoàng tử đã hứa với con, ba năm sau sẽ cưới Trường Nhạc làm Trắc phi.”

“Trắc phi?” Lão phu nhân lạnh lùng lặp lại, sau đó nói, “Vậy mà hắn cũng nói được ra lời! Bây giờ là lúc nào? Phu nhân ngươi vừa mới chết, hắn đã khẩn cấp chạy tới Lí gia phá huỷ thể diện của ngươi, ngươi lại còn nhận lời hắn?! Hắn là Hoàng tử, không tới phiên ta xử lý, nhưng Trường Nhạc tiểu tiện nhân này, ta chung quy vẫn quản được! Nó hôm nay không thể không chết!”

Lí Tiêu Nhiên sốt ruột tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Lão phu nhân bớt giận, Lí gia trước giờ gia phong nghiêm khắc, lại có chuyện đồi phong bại tục thế này, sao con không thấy đau lòng?! Mà chúng ta phải suy nghĩ vì đại cục, nếu chỉ riêng Thác Bạt Chân con không để vào mắt, nhưng vừa rồi, trong cung phái người truyền lời.”

Lão phu nhân nhíu mày: “Võ Hiền phi?”

Lí Tiêu Nhiên gật đầu, ánh mắt ngưng trọng: “Đúng, Võ Hiền phi phái người đưa một miếng ngọc bội đến, nói dùng làm đồ đính hôn, chờ ba năm sau tang mẹ kết thúc sẽ xin bệ hạ tứ hôn, gả Lí Trường Nhạc cho Tam điện hạ làm Trắc phi.”

Lão phu nhân lo lắng đến tình huống ba năm sau, càng lo để lại Lí Trường Nhạc sẽ sinh ra rất nhiều lời đồn đãi, nghe xong lời này, bà chậm rãi ngồi xuống: “Bà ta đúng là khôn lỏi, cưới Lí Trường Nhạc, vừa có lời công đạo với chúng ta, lại mượn sức của Tưởng gia, hừ!”

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên cũng không tốt, cho tới giờ ông chưa từng coi trọng Thác Bạt Chân, càng không có ý định gả nữ nhi cho hắn. Hiện giờ nháo loạn ra chuyện này, ban đầu ông định trước tiên giam giữ Lí Trường Nhạc, chờ tang sự qua đi rồi xử lý, giết hoặc cho xuất gia, xem như bảo toàn thanh danh, ai ngờ Võ Hiền phi đột nhiên phái người đưa ngọc bội, cho nên phải đưa ra quyết định khác. Nếu ông kiên quyết không chấp nhận, hoặc giết Lí Trường Nhạc, đắc tội Võ Hiền phi, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.

“Con biết mẫu thân tức giận, nhưng sự việc đã đến mức này, giết nó cũng chẳng làm được gì, không bằng —— “

Lão phu nhân lại không nghĩ thế, mình muốn giết Lí Trường Nhạc, tất nhiên đã gây thù địch, để lại người như vậy, tương lai chỉ sợ sẽ đem đến tai hoạ, huống chi Võ Hiền phi cùng Thác Bạt Chân đuối lý trước, cho dù bỏ qua thể diện bọn họ, Lí gia cũng không cần sợ hãi.

Lí Tiêu Nhiên tiếp tục nói: “Hơn nữa, Đại cữu tử (anh vợ) kia của con – sắp về Kinh.”

Lão phu nhân nhướng mày, lập tức ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì?!”

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên có vài phần bất thường: “Tưởng Húc, ít ngày nữa sẽ về Kinh báo cáo.”

Lão phu nhân đột nhiên hiểu ra ý của đối phương, Tưởng Húc là trưởng tử Tưởng Quốc công, được phong chức Chinh Tây Đại tướng quân, trấn thủ Tây Cương, hắn đã mười năm không về Kinh, hiện tại đột nhiên trở về chỉ sợ không có ý tốt! Bà đứng lên: “Hắn về làm gì?!”

Lí Tiêu Nhiên nhẹ giọng nói: “Tạm thời chưa biết, chỉ sợ có liên quan đến cái chết của Tưởng Nhu cùng Nguỵ Quốc phu nhân.”

Phật châu trong tay lão phu nhân cạch một tiếng, bị bà dùng sức quá mạnh làm đứt dây, phật châu lạch cạch rơi đầy đất, tiếng động kia như rơi trong lòng Lí Tiêu Nhiên, làm ông cực kỳ khó chịu.

“Lão phu nhân —— Tưởng Nhu chết, Tưởng gia sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ sợ sắp khởi binh hỏi tội, nếu nháo loạn chuyện của Trường Nhạc ngay lúc này, cục diện của Lí gia và Tưởng gia nhất định tổn hại cả hai bên, chúng ta tạm thời chưa thể trở mặt với bọn họ.”

Lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống lần nữa, ngẩng đầu nhìn bức hoạ thời Lương trên cao, thở dài một hơi. Một Võ Hiền phi, bà không để vào mắt, nhưng nếu cộng thêm toàn bộ Tưởng gia, sự việc sẽ cần phải bàn bạc kỹ hơn. Tưởng Húc trước giờ luôn yêu thương muội muội Tưởng Nhu, nó đột nhiên chết đi, chỉ sợ Tưởng Húc đã sớm nghi ngờ, nếu Lí Trường Nhạc lại theo chân xuống Hoàng tuyền, Tưởng gia chẳng phải sẽ ầm ĩ đến tận trời! Tuy rằng Lí gia đã là Thừa tướng gia, nhưng nếu so với Tưởng thị vọng tộc trăm năm gốc rễ sâu xa, thì không nắm được bao nhiêu phần thắng, huống chi người Tưởng gia cầm binh quyền trong tay, nhìn thế nào cũng thấy Lí gia chịu thiệt.

Nói như vậy, Lí Trường Nhạc đành phải giữ lại… lão phu nhân cảm thấy như cổ họng bị tắc nghẽn: “Tiểu tiện nhân kia, có gan làm loại chuyện đồi phong bại tục, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục cung phụng nó?!”

Lí Tiêu Nhiên trầm mặc một lát, rồi chậm rãi nói: “Tránh thêm nhiều rắc rối, vẫn nên giam nó lại. Chúng ta để lại cho nó cái mạng, Tưởng gia có hỏi, chúng ta cũng có lời bàn giao, dù sao là nó làm loạn trước.”

Gia tộc lớn, cho dù bên trong có vô số gợn sóng, nhưng trước mặt người ngoài một chút dấu vết cũng không thể để lộ, hơn nữa chuyện này liên quan đến thanh danh của Lí gia, tuyệt đối không thể để người ngoài biết, lão phu nhân thở ra một hơi thật sâu: “Cứ làm như vậy đi.”

Đột nhiên Lí Tiêu Nhiên nói: “Chuyện này con sợ nói cho mẫu thân biết sẽ làm người tức giận, cho nên mới phong kín tin tức, không biết người biết được từ đâu?” Nếu Lí Vị Ương lén lút nói cho lão phu nhân biết chuyện, vậy tâm tư của con bé hơi ác độc.

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng chuyện gì trong phủ giấu được ta, còn không ngẫm lại mấy ngày trước ngươi mang vẻ mặt ôn hoà với tiểu tiện nhân kia, vừa quay đầu đã giam nó lại! Chẳng phải thể hiện rõ rằng là có chuyện xảy ra sao?! Hồ đồ!”

Lí Tiêu Nhiên thở dài một hơi, vội vàng xin lỗi, sau đó phân phó người giữa đêm khuya đưa Lí Trường Nhạc lên am ni cô trên núi.

Lí Vị Ương hiếm khi ngủ ngon như đêm nay, ngày hôm sau rời giường, Bạch Chỉ bưng chậu nước tới hầu hạ nàng rửa mặt, nàng cười nói mấy câu với đám nha đầu, rồi phái các nàng ra ngoài, tự mình trong phòng viết chữ, đợi đến giờ, mới ra ngoài đi thỉnh an lão phu nhân.

Triệu Nguyệt nhìn thấy mà trong lòng rốt ruột, ngăn Lí Vị Ương ở cửa, nhỏ giọng bẩm báo: “Đêm hôm qua gia nhân lặng lẽ đưa Đại tiểu thư ra ngoài.”

Động tác của Lí Vị Ương ngừng một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Ta đã biết.”

Lúc đến Hà Hương viện, La ma ma đang ghé vào tai lão phu nhân nói nhỏ gì đó, lão phu nhân nâng mắt nhìn thấy Lí Vị Ương, lập tức vẫy tay với nàng.

“Phụ thân con đúng là dễ mềm lòng.” Lão phu nhân có vẻ hơi xấu hổ, giọng điệu nói chuyện nghe qua không được tự nhiên, “Tình hình xem ra, Tam Hoàng tử nguyện ý phụ trách, nhưng phải đợi kỳ thủ tang mẫu thân con kết thúc mới cưới vào cửa, hơn nữa cũng không phải Chính phi, chỉ là vị trí Trắc phi, nói ra tuy rằng không vẻ vang cho lắm, đành chấp nhận, cho nên ta rất khó xử, chuyện này, con thấy nên làm thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.