Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 67: Mệnh treo một đường




Lí Trường Nhạc nghe Đại phu nhân nói xong ánh mắt bỗng dưng biến đổi, vẻ mặt phức tạp quay lại nhìn Lí Tiêu Nhiên, sau đó chậm rãi đứng dậy nói: “Nữ nhi đã biết.”

Sau đó, nàng ta như đã hạ quyết tâm, đi từng bước đến trước mặt Lí Tiêu Nhiên, thẳng lưng quỳ xuống: “Nữ nhi khấu tạ ân dưỡng dục của phụ thân, sau này không thể hầu hạ người, mong phụ thân bảo trọng.”

Lí Tiêu Nhiên vẻ mặt phức tạp nhìn nàng ta, cuối cùng thở dài, phất tay nói: “Đi đi.”

Đã phạm tội lỗi như vậy, nếu không xử phạt, sau này Lí gia không biết sẽ loạn đến mức nào.

Lí Trường Nhạc đứng dậy, từ xa liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, trong con ngươi xinh đẹp kia, xẹt qua một tia cười lạnh không dễ phát hiện.

Sau đó, nàng ta ngẩng đầu, bước nhanh ra ngoài, biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Lúc đi đến giữa đại sảnh, đột nhiên Lí Trường Nhạc dừng chân, quay đầu nói: “Chuyện nữ nhi không làm, tuyệt đối không thừa nhận! Nguyện lấy cái chết, để chứng minh sự trong sạch.” Nói xong, đầu đập mạnh vào cây cột bên kia.

Toàn bộ đại sảnh, tiếng kêu thét rối loạn vang lên.

May rằng Lí Mẫn Phong đứng cách đó không xa thân thủ cực nhanh, ngay thời điểm cuối cùng kéo lại, bởi vậy mặc dù Lí Trường Nhạc đập trúng cột, nhưng chỉ hôn mê bất tỉnh.

Đại phu nhân thể hiện bộ dáng sắp té ngã, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến: “Con gái của ta!”

Lão phu nhân kinh hoảng hô lên một tiếng, gần như sắp ngất xỉu.

Lí Vị Ương cười nhẹ, biểu cảm không nhìn ra được là vui vẻ hay trào phúng, cứ như thế nhìn trò khôi hài trước mắt, cho dù nàng không nghe được Đại phu nhân nói gì với Lí Trường Nhạc, thì hiện giờ cũng thấy được rất rõ ràng.

Gừng quả nhiên càng già càng cay.

Lí Trường Nhạc đập đầu vào cột, rất biết chọn thời điểm.

Lấy cái chết để chứng minh, sao không đợi ra ngoài rồi hẵng tự sát? Lại cố tình tự sát lúc này?!

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên bỗng nhiên thay đổi, bước nhanh đến xem xét vết thương của Lí Trường Nhạc, phân phó: “Thẩm đại phu, ông mau đến xem!”

Thẩm đại phu vội vàng ôm hòm thuốc đi đến, cẩn thận xem xét vết thương của Lí Trường Nhạc, lát sau mới khẽ thở phào, nói: “Tiểu thư chỉ bị ngất đi nhất thời… hẳn không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Đôi mắt Lí Mẫn Phong sáng rõ bức người, nghe xong liền cất cao giọng nói: “Phụ thân, người đã thấy rồi đấy, muội muội lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch, muội muội rõ ràng bị oan ức mới làm như thế.”

Lí Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, không nói gì.

Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng, “Đại tiểu thư quá tùy ý làm bậy, cái đập đầu này thật đúng là đập rất đúng lúc!”

Đại phu nhân khóc không thành tiếng nói: “Nhị đệ muội, muội đã nhìn Trường Nhạc lớn lên, vì sao muội phải nói ra những lời nhẫn tâm như vậy!”

Khóe miệng Lí Mẫn Phong nhếch lên, cười, “Nhị thẩm, lấy cái chết chứng minh không cẩn thận sẽ bị mất mạng, Trường Nhạc chỉ là một nữ lưu yếu đuối, chắc chắn bị oan ức vô cùng mới làm như thế, nếu đổi lại là các vị, có mấy người có thể làm được?”

Tam phu nhân thở dài một tiếng: “Về tình về lý, Đại tiểu thư cũng không nên làm thế, như vậy, chẳng phải là chất vấn quyết định của lão phu nhân và Đại bá sao?”

Vừa nói dứt lời, cả căn phòng tĩnh lặng.

Đại phu nhân ngẩn người, sau đó khóc đến tê tâm liệt phế, bà nhìn Lí Tiêu Nhiên nói: “Lão gia, thiếp đã gả cho ông hơn hai mươi năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, Trường Nhạc là nữ nhi thiếp âu yếm nhất, từ nhỏ ông cũng yêu thương nuôi lớn, cho tới giờ con bé chưa từng bị oan uổng như vậy, ông nhìn con bé đi, đầy đầu là máu, con bé coi trọng nhất là dung mạo, nếu như vậy bị hủy dung, có thể nói so với lấy mạng nó còn nghiêm trọng hơn, con bé sao có thể dùng thủ đoạn như vậy để bức lão gia, rõ ràng là quá khổ sở tuyệt vọng mà!”

Thẩm đại phu cũng xem xét miệng vết thương Lí Trường Nhạc, gật đầu nói: “Trên trán quả thật có khả năng để lại sẹo.”

Đại phu nhân đương nhiên biết dung mạo quan trọng, nhưng hiện giờ nếu để Lí Trường Nhạc bị đưa đến am ni cô, sau này người khác sẽ đối xử với con bé thế nào? Ai cũng không cần một nữ hài tử bị gia tộc vứt bỏ vì nguyên nhân không rõ ràng! Cả đời con bé sẽ bị phá hủy!

Lí Tiêu Nhiên chung quy không đành lòng, nói: “Thôi trước tiên cứ đưa con bé về dưỡng thương đi.”

Trong lòng Lí Mẫn Đức thấy khó chịu, bước lên một bước vừa định mở miệng, thì Lí Vị Ương lắc đầu với hắn, vì thế hắn bất đắc dĩ, dừng lại không nói nữa.

Lúc bước vào Lí Trường Nhạc tự mình đi vào, lúc ra ngoài đã bị người nâng ra, hấp hối, trên đầu máu vẫn chảy không ngừng. Lí Tiêu Nhiên thở dài một hơi, không nói lời nào, phất tay áo rời đi. Nói đến cùng, bảo ông tin rằng Lí Trường Nhạc nguyền rủa mình, ông không tin, nhưng đã tận mắt nhìn thấy, không tin cũng không được.

Từ đầu đến cuối, Tứ di nương không phát biểu một câu nào, đến lúc nghe thấy Lí Trường Nhạc có thể lưu lại, thì vẻ mặt bà xẹt qua một tia ngoài dự kiến cùng sự thất vọng nói không nên lời.

Bà cùng Lí Vị Ương khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó bà thản nhiên cười, cùng Lí Thường Hỉ, Lí Thường Tiếu rời đi.

Lí Vị Ương tự mình đưa lão phu nhân về, sau đó mới trở lại viện của mình, lại nhìn thấy Lí Mẫn Đức đang đứng ở hành lang chờ nàng, nàng mỉm cười, bước lên nghênh đón.

“Tỷ, lần này tỷ rất mạo hiểm.” Lí Mẫn Đức vừa mở miệng đã nói những lời này.

Lí Vị Ương nâng mắt, nhìn lại hắn, giọng nói mềm nhẹ: “Mẫn Đức.”

Lí Mẫn Đức trong lòng có chút khó chịu, Tam tỷ thật gian xảo, biết rõ nếu nàng dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói chuyện, thì một chút sức chống cự hắn cũng không có, cho nên, cố tình dùng giọng nói đó ở thời điểm mấu chốt – làm cho hắn không thể mở miệng trách cứ nàng mạo hiểm, trách cứ nàng không nói cho hắn biết trước. Thật là gian xảo, Tam tỷ, đúng là quá gian xảo…

Nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, chút cảm giác rầu rĩ, không được tín nhiệm ban đầu, từ lúc nàng mềm mỏng gọi tên hắn, cảm giác này bỗng chốc tan thành mây khói, không thể tức giận với nàng được nữa…

Biết hắn sẽ bất mãn chuyện mình không báo trước với hắn, Lí Vị Ương hít một hơi thật sâu, nói: “Mẫn Đức, biết loại chuyện này không phải là chuyện tốt, rất dễ bị lộ. Quan trọng nhất là, rất mạo hiểm.”

Lí Mẫn Đức nhíu mày, nói: “Ý tỷ là – Tứ di nương bất cứ lúc nào cũng có khả năng phản chiến?”

Lí Vị Ương cười, đồng thời cũng kinh ngạc vì sự mẫn cảm cùng trí tuệ của hắn: “Đúng vậy, bởi vì Tứ di nương tuy phối hợp với kế hoạch này, nhưng ta vẫn không xác định được nguyên nhân bà ta kéo cả nữ nhi của mình vào, cho nên – ta luôn đề phòng bà phản chiến. Hiện giờ xem ra, là ta nghĩ nhiều rồi.”

Lí Mẫn Đức cười, nói: “Vừa rồi mẫu thân nói với ta, người nhận được tin tức, Đại phu nhân đã nói với Đại bá phụ, muốn gả Tứ tỷ tỷ cho Ngũ điện hạ, rồi Ngũ tỷ tỷ gả cho Tam công tử của Vinh Quốc công.”

Lí Vị Ương kinh ngạc, chuyện Lí Thường Tiếu bị gả cho Ngũ Hoàng tử, kiếp trước đã từng phát sinh, nhưng mà thân phận hiện giờ của nàng ta, gả qua cũng chỉ có thể làm Trắc phi. Về phần Lí Thường Hỉ kiếp trước, là gả cho thứ tử của Mậu công, nhưng mà hiện giờ – một nữ nhi thứ xuất đã bị hủy dung mạo, vì sao Đại phu nhân đột nhiên muốn gả nàng ta cho tiểu nhi tử con vợ cả của Vinh Quốc công? Điều này có khả năng sao? Hai cửa hôn nhân này, tuy nhất định có lợi với Đại phu nhân, nhưng đổi lại là Tứ di nương, cũng không tính là chuyện xấu.

“Tam công tử Trình Lâm của Vinh Quốc công, xuất thân cao quý, văn thái phong lưu, Vinh Quốc công lại là người phú quý trăm năm, nếu nhìn bề ngoài, hôn sự này không có chỗ nào không tốt, cho nên Đại bá phụ vẫn đang suy tính.”

“Nhìn bề ngoài? Chẳng lẽ…” Lí Vị Ương nhíu mày.

“Tam tỷ, hiện giờ là Huyện chủ, hôn sự của tỷ tương lai bệ hạ nhất định sẽ hứa hôn, cho nên Đại phu nhân không thể dễ dàng nhúng tay vào, còn những người khác sao, tất nhiên sẽ tùy ý để bà ta chà xát vo viên. Tỷ ngẫm lại xem, nếu Tam công tử Vinh Quốc công này không có vấn đề, Tứ di nương cần gì phải nhảy lên nhảy xuống như thế? Mẫu thân ta cũng từng nghi ngờ, lặng lẽ hỏi thăm, mới biết công tử Trình gia thích nghe hí kịch, còn dẫn theo một con hát vào phủ, sủng ái vô cùng, chẳng những ngày ngày nghe hát, còn cùng giường cùng gối hằng đêm, cuối cùng chọc giận Vinh Quốc công, sai người lặng lẽ đánh chết con hát kia, chuyện này cũng không tính là bí mật gì.”

Hóa ra là vậy, loại chuyện này, bản thân mình đúng là chưa từng nghe qua. Chuyện Tam công tử nhà Vinh Quốc công, đối với nam nhân mà nói chỉ là thiếu niên phong lưu, cười xòa một cái là được, nhất định phụ thân không đặt chuyện này trong lòng. Nếu như Lí Thường Hỉ bây giờ vẫn còn xinh đẹp, có khả năng phụ thân sẽ lo lắng chuyện Tam công tử trăng hoa, nhưng với bộ dáng Lí Thường Hỉ hiện nay, ai còn để ý tới điều đó chứ? Ông sẽ chỉ suy nghĩ hôn sự này sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích. Nhưng với Tứ di nương mà nói, vinh hoa phú quý kia đều là hư ảo, hạnh phúc của nữ nhi mới là quan trọng nhất, Tam công tử phủ Vinh Quốc công trăng hoa như thế, sau khi thành thân còn không biết làm xằng làm bậy đến mức nào, bà nhất định phải nghĩ cách phá hủy cửa hôn sự này.

“Hôm nay Đại bá mẫu nháo loạn như vậy, lời đề nghị hôn sự của bà ta, Đại bá phụ tất nhiên sẽ tạm thời không bàn đến, cho dù có bàn đến, lão phu nhân cũng sẽ không vui vẻ gì, hôm nay xem ra Tứ di nương đã đắc tội Đại phu nhân, nhưng đều suy nghĩ vì Tứ tỷ Ngũ tỷ.” Lí Mẫn Đức nhẹ giọng nói.

Lí Vị Ương lâm vào trầm mặc. Đúng vậy, để cản trở hôn sự này, Tứ di nương không tiếc đối địch với Đại phu nhân, nhìn qua có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại xuất phát từ tình yêu con.

Lí Mẫn Đức đưa tay sang, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, nhờ sự ấm áp ở tay, cả trái tim cũng như ấm áp hẳn lên, hắn không nhịn được nói: “Chỉ sợ sau này, Đại phu nhân sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Lí Vị Ương thành thật nói: “Đại phu nhân âm hiểm ác độc, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, đối với Đại phu nhân, ta đúng là có thâm cừu đại hận, ta muốn báo thù, không có gì đáng trách. Nhưng mà không hy vọng liên lụy cả đệ vào, cho nên từ nay về sau, đừng quá thân cận với tỷ, càng không thể đối địch với Đại phu nhân như hôm nay, đã hiểu chưa, Mẫn Đức?”

Nghe xong lời này, Lí Mẫn Đức trợn tròn mắt, như chớp như không.

Lí Vị Ương thấy bộ dáng này của hắn, đành phải đổi lời nói: “Nói như thế, nghĩa là đừng trực tiếp đối đầu với bà ta, nếu thật sự phải giúp tỷ, thì giúp từ một nơi bí mật nào đó là được rồi.”

Lí Mẫn Đức nghiêng đầu sang bên cạnh, cảm thấy trái tim tựa như lá bèo trôi nổi trên mặt nước. Đương nhiên hắn biết Đại phu nhân không dễ chọc vào, kể cả Tam phu nhân cũng không dám cứng đối cứng, nhưng lúc nghe thấy Lí Vị Ương nói như vậy, hắn thật sự phẫn nộ, hắn không biết bản thân buồn bực vì điều gì, có lẽ là Đại phu nhân, có lẽ là Tam tỷ, cũng có thể là chính bản thân mình.

Vì sao Tam tỷ phải nhiều tâm sự như vậy?

Vì sao nàng cứ tính kế tới lui như vậy, đối với ai cũng không thật tình?

Hắn có một cảm giác rất mãnh liệt, lúc này Lí Vị Ương giải thích tất cả với hắn, không phải bởi vì nàng thích hắn, coi hắn trở thành người quan trọng, mà là vì, nàng cảm thấy sự trợ giúp này tương lai có thể có công dụng lớn hơn nữa.

“Tam tỷ, bởi vì chúng ta ngồi trên cùng một chiếc thuyền, nên tỷ mới tốt với ta như vậy sao?” Có phải nếu có một ngày, nàng với hắn không cùng một chiến tuyến, nàng sẽ không còn cười với hắn, cũng sẽ không để ý tới hắn nữa?

Lí Vị Ương sửng sốt.

Thiến niên này, có phải quá nhạy cảm không? Mẫn cảm đến mức làm nàng không biết phải nói gì cho phải.

“Thật xin lỗi, ta đúng là đồ ngốc…” Lí Mẫn Đức cúi đầu nói. Hắn không nên nói những lời này, để Tam tỷ mất hứng.

Lí Vị Ương mỉm cười, nắm tay hắn chặt hơn: “Không, không phải vì chúng ta ở trên cùng một con thuyền mà tỷ mới nói với đệ những lời này, hoàn toàn ngược lại, tỷ thật sự thích Mẫn Đức, cho nên không hy vọng đệ bị thương tổn.”

Lí Mẫn Đức nâng mắt, “Cho nên, ta như vậy, có phải quá yếu ớt, sẽ mang đến phiền toái cho tỷ?”

Lí Vị Ương dừng lại một chút, lắc đầu: “Sẽ không.”

Ánh mắt tối đen của Lí Mẫn Đức không nhìn được tới đáy: “Đến lúc này Tam tỷ còn muốn an ủi ta sao?”

“Điều tỷ nói đều là sự thật.” Lí Vị Ương nhìn chằm chằm hắn, thật sự nghiêm túc nói, “Đệ là một đứa nhỏ thông minh, sau này sẽ còn thông minh hơn tỷ, sẽ trở thành chỗ dựa cho Tam phu nhân và tỷ. Tỷ không có đệ đệ, đệ giống như đệ đệ ruột thịt của ta vậy.” Nói tới đây, Lí Vị Ương ngưng mắt cười.

Hành lang tràn ngập đèn lồng đỏ trên cao, mắt Lí Vị Ương sáng ngời như vậy, làm người khác không thể dời ánh mắt đi.

Lí Mẫn Đức nắm lấy tay nàng, không hề nới lỏng tay: “Tam tỷ, tỷ thật sự hận Đại tỷ bọn họ như vậy sao? Thật ra gần đây mẫu thân có nói với ta, bà muốn về Lâm Xuyên thăm ngoại tổ mẫu, nếu nơi đó thoải mái, sẽ mua một tòa nhà, không quay trở lại đây nữa, đến lúc đó sống vui vui vẻ vẻ qua ngày, tỷ đi cùng chúng ta có được không —— “

Ánh mắt Lí Vị Ương lạnh lẽo, nàng cũng từng muốn sống an lành qua ngày, nhưng bảo nàng rời khỏi nơi này, chẳng khác nào buông tay cho việc báo thù. Nàng vĩnh viễn không quên được… lúc hai chân nàng bị chặt đứt, hình ảnh máu bay tứ tung rơi xuống đất thành từng tia nhỏ, tiếng gào thét bi thương tuyệt vọng thảm thiết của cung nữ thái giám vì nàng mà chết thảm, tất cả nàng đều nhớ rõ, lần này trọng sinh, mẹ con Đại phu nhân đừng mong nàng bỏ qua. Cho dù nàng muốn buông tay, đối phương cũng sẽ không tùy ý để nàng được sống tiêu dao!

Lí Vị Ương hít vào một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột, “Tỷ không thể tha thứ cho bọn họ, cho nên, tỷ tuyệt đối không rời đi!”

Lí Mẫn Đức lắp bắp kinh hoảng, nâng hàng lông mi dài lên, nói: “Tam tỷ?”

Đôi mắt Lí Vị Ương chớp chớp, đáy mắt như có cảm xúc thâm trầm tỏa ra, làm nàng trở nên dịu dàng hơn, đồng thời cũng có sự ưu thương không hiểu nổi bao phủ, “Thật xin lỗi, tỷ đã kích động rồi.”

Nàng phát hiện bất tri bất giác bản thân đã cào tay Mẫn Đức tạo ra một vết máu, lập tức buông lỏng tay.

Lí Vị Ương xoay người thật mạnh, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời xa xa, thản nhiên nói, “Khoan dung, tỷ căn bản không làm được, cũng không muốn làm!”

Bộ dáng nàng lúc này, thoạt nhìn như sẽ biến mất ngay lập tức.

Bỗng dưng Lí Mẫn Đức cảm thấy có sự sợ hãi dâng lên mãnh liệt – Tam tỷ như vậy, giống như hắn làm thế nào cũng không chạm đến được, không đoán được, không nắm chặt được! Hắn không hiểu nàng một chút nào, đáy lòng nàng, nhất định cất dấu rất nhiều bí mật không nói nên lời!

Vì thế, đột nhiên Lí Mẫn Đức tiến lên, cầm lấy tay nàng.

Hơi hơi kinh ngạc quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, trong phút chốc, khuôn mặt Lí Vị Ương bao phủ bởi một tầng cảm xúc khó nói rõ.

Lí Mẫn Đức cố nén khổ sở, bức bản thân nhìn thẳng vào Lí Vị Ương, cong khóe môi cười: “Nếu Tam tỷ không đi, như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không đi, ở lại đây cùng tỷ.” Giọng điệu của hắn, mỗi chữ đều nhẹ bẫng, nhưng lại vô cùng kiên định.

Lí Vị Ương hơi chấn động, vừa định nói gì, lại đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai vang đến.

Cách đó không xa một nha đầu chạy vội đến, đụng phải không ít người, trên mặt đầy sự kinh hoảng, vội vã gục xuống trước mặt Lí Mẫn Đức: “Không tốt rồi, Tam thiếu gia không tốt rồi, vừa rồi Tam phu nhân… đột nhiên té xỉu!”

Tam phu nhân té xỉu? Lí Vị Ương ngẩn người, không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng có dự cảm không tốt.

Tam phu nhân được chẩn đoán, là đã nhiễm bệnh dịch.

Lão phu nhân nghe được chuyện này, tự mình đến thăm nom hai lần, còn mời danh y đến chẩn trị, mong Tam phu nhân sớm khỏe lên. Lí Mẫn Đức cũng ngày đêm túc trực bên giường mẫu thân, Lí Vị Ương sợ hắn cũng bị nhiễm bệnh, vài lần tìm cớ đuổi hắn đi nghỉ ngơi, mà hắn đều kiên trì không chịu rời đi.

Lí Vị Ương không còn cách nào, đành yên lặng hy vọng Tam phu nhân có thể mau khỏe lên.

Một thời gian trôi qua, sắc mặt Lí Vị Ương chung quy vẫn nặng nề. Tuy đại phu nói, bệnh tình Tam phu nhân có khởi sắc, nhưng sắp đến cuối năm rồi, nếu như bệnh tình Tam phu nhân thật sự có chuyển biến tốt, vì sao đến giờ bà vẫn chưa thể ra ngoài?

Trong phòng, tất cả cửa sổ đều được bao phủ bởi rèm cửa thật dày, ánh mắt trời bên ngoài gian nan xuyên qua từng lớp cửa sổ, qua từng góc cửa chiếu vào phòng, trong phòng mang màu sắc ảm đảm âm trầm. Cách cửa sổ không xa, có đặt một cây đàn cổ, chỉ có điều bên trên phủ đầy tro bụi, hiển nhiên đã thật lâu rồi không có người đàn.

Nhìn thấy Lí Vị Ương đến, Lí Mẫn Đức ngồi trên ghế dựa đứng lên, sắc mặt hắn dưới ánh sáng lờ mờ, thoạt nhìn vô cùng tái nhợt, trong ánh mắt tối đen, không biết từ lúc nào, còn mang theo sự tuyệt vọng.

Lí Vị Ương sửng sốt, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật bất an.

Nhìn thấy Lí Vị Ương đến, nha đầu bên cạnh lập tức vén lớp màn màu xanh nhạt trước giường Tam phu nhân nằm, Lí Vị Ương liếc mắt đã phát hiện bà gầy đi rất nhiều. Mặt trắng như tờ giấy, thân mình mỏng manh như mảnh lá cây, một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bà ra khỏi chiếc giường lớn này.

Tam thẩm lại bệnh nặng như vậy!

Sự bất an trong lòng Lí Vị Ương, đang không ngừng khuếch đại.

Đang êm đẹp, sao có thể nhiễm phải bệnh dịch! Lí Vị Ương nín nhịn sự chua xót trong lòng, bước nhanh qua đó: “Tam thẩm.”

Từ lúc Tam phu nhân sinh bệnh, bà đều không muốn gặp người khác, ngoại trừ Lí Mẫn Đức cùng lão phu nhân, đám người Đại phu nhân đến thăm bệnh, cũng bị cản từ ngoài cửa.

Nha đầu khẽ nói với Tam phu nhân hai mắt đang khép hờ: “Phu nhân, Tam tiểu thư đến.”

Tam phu nhân mở to mắt, thấy Lí Vị Ương, thì lộ ra vẻ tươi cười, sau đó bà gật đầu với nha đầu bên cạnh, để nha đầu đỡ bà ngồi dậy: “Vị Ương.”

“Mọi chuyện sao rồi?” Tam phu nhân hỏi như vậy.

Đương nhiên Lí Vị Ương biết bà hỏi gì, cười nói: “Trán của Đại tỷ tuy thương thế không nặng, mà đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu bảo phải nằm bất động một trăm ngày, lúc đó Đại tỷ đập đầu khá mạnh, nhưng không thấy nói lưu lại di chứng gì.”

Tam phu nhân cười nhẹ, nói: “Như vậy, bọn họ sẽ yên tĩnh được một thời gian.”

Tam phu nhân nhìn thấu mọi chuyện, hiện giờ Đại phu nhân nơm nớp lo sợ khắp nơi, nghe nói phụ thân chưa một lần đến thăm Lí Trường Nhạc, thậm chí ngay cả Lí Mẫn Phong cũng bị xa lánh. Nghĩ qua là biết, khả năng nói chuyện bên gối của Tứ di nương nhất định rất lợi hại, phụ thân vốn đã đa nghi, hiện giờ nói không chừng đã hoài nghi Vu cổ thuật kia là thật, hối hận không xử lý Lí Trường Nhạc. Chuyện này, bề ngoài xem ra Lí Trường Nhạc êm đẹp lưu lại Lí gia, nhưng thật ra như kẻ ăn xin lưu lại, địa vị nàng ta trong lòng phụ thâm đã sớm xuống dốc không phanh, tuyệt đối sống không thoải mái qua ngày.

“Con có khỏe không?” Tam phu nhân nhìn nàng.

“Nhờ phúc của người, Vị Ương rất khỏe.”

“Nhờ phúc của ta?” Tam phu nhân cười nhẹ, trong tươi cười còn có sự chua xót, “Tự thân ta khó giữ, nào có phúc gì đáng nói? Ta luôn muốn giúp con, để nhìn Đại phu nhân ngã xuống, đáng tiếc là…”

“Tam thẩm đã giúp con rất nhiều, người chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được rồi.”

“Ta biết con thông minh có năng lực, hiện giờ lại là Huyện chủ, Đại phu nhân không can dự được vào chuyện hôn sự của con, cũng không dễ dàng động đến con, đúng là may mắn vô cùng.” Tam phu nhân nói, phảng phất như đang an ủi nàng, “Nhưng mà nghe ta khuyên một câu, tương lai tìm nhân duyên thật tốt, cách xa đàn sói này ra… Cả đời người, chỉ cần ý này, con nói có đúng không?”

Lí Vị Ương nhìn Tam phu nhân, không đành lòng trái ý bà, nói: “Lời Tam thẩm nói, Vị Ương đều nhớ kỹ.” Không biết vì sao, nàng cảm thấy trong lời nói của Tam phu nhân, ẩn ẩn có ý bàn giao chuyện hậu sự.

Nhưng mà… sao có thể, chuyện này phát sinh quá đột ngột.

Tam phu nhân dựa lên đầu giường, bất luận là ai khi nhìn thấy bà đều sẽ nghĩ đến một đóa hoa héo rũ. Sắc mặt bà cực kỳ mệt mỏi, hai gò má vốn đầy đặn xinh đẹp tuyệt trần giờ đã gầy yếu vô cùng, nhưng ánh mắt vẫn sáng kinh người, trong lòng Lí Vị Ương, có chút sợ hãi. Nếu Tam phu nhân có gì bất trắc… ánh mắt nàng dừng trên người Lí Mẫn Đức cách đó không xa, hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.” Nha đầu bên cạnh bưng thuốc đến.

Tam phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn chén thuốc kia, lắc đầu, Lí Vị Ương thấy sắc mặt bà tái nhợt, nói chuyện thỉnh thoảng phải dừng lại thở hổn hển, sợ bà mệt mỏi, định khuyên bà nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều.

Tam phu nhân lại cất giọng, “Bên ngoài có người hỏi bệnh của ta, con nói thế nào?”

“Con nói bệnh Tam thẩm sắp khỏi.” Lí Vị Ương suy nghĩ, rồi mới trả lời.

“Không, con nói, bệnh của ta sắp khỏi, nhưng vẫn còn cần tĩnh dưỡng.”

Lí Vị Ương nhíu mày, không rõ vì sao Tam phu nhân lại nói như vậy.

Tam phu nhân lại nhìn Lí Mẫn Đức, thở dài một hơi. Lí Vị Ương bừng tỉnh, chẳng lẽ Tam phu nhân sợ bà có gì bất trắc, những người đó sẽ làm gì Mẫn Đức sao?

Đúng thật, Mẫn Đức căn bản không phải là cốt nhục Lí gia, nếu dưỡng mẫu người duy nhất yêu thương hắn vừa chết, những ngày hắn sống ở Lí gia nhất định sẽ rất khổ sở, hiện giờ – đã có rất nhiều lời đồn đãi không hay truyền ra.

Chỉ có điều – giấy chung quy không gói được lửa.

“Con thấy ta không phải rất khỏe sao?” Tam phu nhân vừa nói, vừa ngồi dậy, hai tay chống lên giường miễn cưỡng đứng lên. “Ta cảm thấy, có lẽ sẽ khỏi rất nhanh thôi.” Bà mỉm cười, đi được vài bước, đột nhiên chân mềm nhũn, nếu không phải Vị Ương phản ứng nhanh chạy tới đỡ, thì đã ngã gục xuống đất.

Đôi mắt Lí Mẫn Đức đột nhiên ươn ướt, hắn quay mặt đi, không dám nhìn dưỡng mẫu của mình.

Lúc này Lí Vị Ương mới hiểu ra, thân thể Tam phu nhân, chỉ sợ bệnh rất nặng. Hóa ra thân thể bà luôn không tốt, bệnh dịch cũng không phải là chứng bệnh tầm thường… Nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ của Lí Vị Ương cấp tốc xoay vòng, nàng cố gắng nhớ lại lúc trước xử lý bệnh dịch khu thiên tai như thế nào, nhưng mà – cuối cùng không thu hoạch được gì. Nàng chỉ nhớ, trận bệnh dịch năm đó, số người chết vượt xa tử vong do thiên tai gây ra, các đại phu lại không có cách nào.

Nàng đỡ Tam phu nhân ngồi xuống giường, ánh mắt Tam phu nhân nhìn khắp nơi như muốn tìm kiếm cái gì.

“Mẫu thân, người muốn tìm đàn cầm sao?” Lí Mẫn Đức nhẹ giọng hỏi.

Vẻ mặt hắn lúc này, thành thục đến mức làm người khác cảm thấy xa lạ, hoàn toàn không giống một thiếu niên mới mười tuổi.

Lí Vị Ương cảm thấy khổ sở thay hắn, vì sao một đứa trẻ phải nhận lấy những chuyện như vậy? Nếu thật sự mất đi dưỡng mẫu người duy nhất yêu thương hắn, về sau Mẫn Đức nên làm gì bây giờ?

Tam phu nhân gật đầu, đột nhiên Lí Mẫn Đức cầm lấy tay mẫu thân từ trong tay Lí Vị Ương, đỡ bà đứng lên, từng bước đi qua, ngồi xuống bên cạnh đàn cầm.

Tam phu nhân nâng tay lên, nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.

Mày của Lí Vị Ương, nhíu lại thật chặt.

Tam phu nhân cúi đầu, chuyên tâm đánh đàn, đàn một ca khúc triền miên không dứt. Lí Vị Ương đã từng nghe qua ca khúc này, Tam phu nhân một mình ngồi trong viện, đàn khúc nhạc này, nghe nói, đây là khúc nhạc Tam thúc đã sáng tác vì bà, Lí Vị Ương khe khẽ thở dài, trong lòng Tam thẩm, cho tới giờ chưa từng quên trượng phu đã mất sớm của mình.

Khúc cầm của Tam phu nhân vô cùng triền miên ai uyển, như hát như thơ…

Ngay trong nháy mắt, khúc đàn bị đứt đoạn, Tam phu nhân thở hổn hển ngừng lại, đột nhiên nở nụ cười, bà thấp giọng nói: “Năm đó, ta cũng từng có cơ hội được làm mẫu thân.”

Lí Mẫn Đức chấn động, đầu cúi thấp xuống, theo góc độ của Lí Vị Ương, thấy làn da trong suốt của hắn càng thêm tái nhợt.

“Vị Ương, những lời này ta vốn không định nói với người khác, nhưng hiện giờ xem ra, không nói, cả đời sẽ không có người biết. Con có biết vì sao ta giúp con không, bởi vì ta hận Đại phu nhân, nhưng vì sao ta hận bà ta, nhất định là con không biết. Bề ngoài Đại phu nhân là người nhân từ rộng lượng, nhưng trong lòng lại bạo ngược, luôn không được lão phu nhân yêu thích, năm đó Đại bá từng ở ngoài một thời gian, Nhị phòng lại là thứ xuất, lúc đó Lí gia giao cho ta làm đương gia, sau này Đại bá trở lại Kinh đô, thăng chức làm Thừa tướng, ta chủ động giao ra quyền chủ gia đình, ai ngờ Đại phu nhân lại nghĩ là ta giả bộ, động thủ làm ta đẻ non, đời này không thể có đứa nhỏ của chính mình, Tam gia thân thể vốn yếu nhược, tâm địa lương thiện, sau khi biết chuyện này thì cứ canh cánh trong lòng, nhưng cố kỵ Đại bá, không đành lòng trách bọn họ, cuối cùng buồn bực mà chết, con nói ta có nên hận bà ta hay không?” Tam phu nhân nhìn Lí Vị Ương bên cạnh bà, không hiểu sao đột nhiên cười rộ, lúc này trong lòng bà đau khổ, có thể là hối tiếc năm đó dễ tin người, hoặc là hận ý trong lòng đến giờ chưa tiêu tan? Không ai có thể nói rõ. Có lẽ ngay chính bà cũng không nói rõ được.

Lí Vị Ương nhìn, trong lòng khổ sở thay cho bà. Tam phu nhân muốn thoái chức, đối phương không tin, mà muốn tự mình cướp đi mới yên tâm. Người thường có lẽ không thể lý giải nổi, nhưng Lí Vị Ương hiểu được, Đại phu nhân chính là loại người này, không cho phép bất luận kẻ nào vượt khỏi lòng bàn tay bà ta.

Tam phu nhân cười, đột nhiên có khối đờm trong cổ họng bà, không nhịn được bắt đầu ho khù khụ, Lí Vị Ương cuống quít vỗ nhẹ lên lưng bà, Lí Mẫn Đức cũng khẩn trương đi tới.

Nha đầu bên cạnh cầm chậu đồng đến, qua một lúc lâu mới ngừng ho lại.

“Ta cho rằng còn có thể sống thêm mấy năm,” Tam phu nhân vừa thở hổn hển vừa nói với Lí Vị Ương, “Hiện giờ xem ra, chẳng còn lại bao nhiêu ngày…”

Kiếp trước, sau khi Lí Mẫn Đức gặp chuyện ngoài ý muốn một thời gian thì Tam phu nhân qua đời, hiện giờ Mẫn Đức rõ ràng đã được cứu sống, bà lại nhiễm bệnh dịch ngoài ý muốn, chẳng lẽ mọi chuyện không thể thay đổi sao? Lí Vị Ương nắm chặt nắm tay, trên mặt mang nụ cười trấn an: “Không đâu, sẽ không đâu, Tam thẩm nhất định trường mệnh trăm tuổi.”

Tam phu nhân khẳng khái lắc đầu: “Quên đi.” Bà nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng của nàng như có từng tia lửa ẩn hiện, trong lòng Tam phu nhân cười khổ, đứa nhỏ này, có lẽ vẫn tràn ngập ý hận với Đại phu nhân. Nhớ lại bản thân bà lúc mới gả vào Lí gia, nhớ lại phu quân cùng đứa nhỏ chưa kịp sinh ra, mọi người đều đã bỏ bà mà đi, nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên sự cảm khái nói không nên lời. Đối với Đại phu nhân, trong lòng bà luôn có oán khí khó có thể kìm nén, đây mới là nguyên nhân chân chính việc bà luôn trợ giúp Lí Vị Ương.

Nhưng giờ phút này bà mang bệnh nặng, chuyện gì cũng bình lặng trở lại, cái gì ân cái gì oán, dường như càng ngày càng trở nên không quan trọng nữa. Chỉ có một việc, bà không bỏ lại được.

Tam phu nhân vội cầm chặt lấy tay Lí Vị Ương: “Tam thẩm giúp con nhiều như vậy, chỉ cầu xin con một việc thôi.”

Lí Vị Ương nhìn vào mắt Tam phu nhân, cặp mắt xinh đẹp kia lúc này chậm rãi hiện ra sự cầu xin khẩn thiết, Lí Vị Ương chớp mắt đã hiểu ra ý của bà.

“Giúp ta chăm sóc Mẫn Đức.” Không có sự quan tâm của mẫu thân, cũng không phải cốt nhục thân sinh của Lí gia, đứa nhỏ này về sau nhất định khó sống qua ngày, Lí Vị Ương có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà —— đáp ứng một thỉnh cầu như vậy, có nghĩa từ nay về sau ngoại trừ Thất di nương, Lí Vị Ương còn phải đặt một người khác vào trong lòng bất cứ lúc nào, Lí Mẫn Đức sẽ biến thành trách nhiệm của nàng… Trong nháy mắt Lí Vị Ương do dự, nhưng nghĩ đến sự giúp đỡ của Tam phu nhân từ trước tới nay, nàng thật sự không thể cự tuyệt thỉnh cầu như vậy.

Lí Mẫn Đức cúi đầu thật thấp, ai cũng không nhìn rõ được biểu cảm của hắn lúc này, bi thương đến mức độ nào.

Lí Vị Ương thật lâu vẫn không nói gì, Tam phu nhân nắm tay nàng thật chặt, Lí Vị Ương chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức ngồi bên, trịnh trọng gật đầu.

“Con chưa chắc có thể bảo hộ Mẫn Đức chu toàn, nhưng con sẽ cố gắng hết sức.” Nàng trả lời như vậy.

Tam phu nhân cười, nói: “Cám ơn.”

Buổi tối trở lại viện của mình, Lí Vị Ương vẫn không nói một lời, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nhìn thấy, trong lòng đều bất an, tuy rằng các nàng không biết bệnh tình của Tam phu nhân như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng tiểu thư, chỉ sợ là không tốt lắm.

Tam phu nhân, là bằng hữu quan trọng của tiểu thư ở Lí gia, điều này, các nàng đều biết rõ ràng, nếu bà ấy có gì bất trắc, đối với tiểu thư, nhất định không phải là chuyện tốt.

Nửa đêm trời đổ mưa, xung quanh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bọt nước rơi xuống, Lí Vị Ương không ngủ được, lười nhác tựa vào thành giường, thản nhiên khép hờ hai mắt.

Cửa sổ truyền đến tiếng vang rất nhỏ, mang đến cảm giác sợ hãi phải cẩn thận.

Lí Vị Ương khẽ xoay người, suy nghĩ, khoác áo đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nàng nhìn thấy có bóng người, trong lòng Lí Vị Ương khẽ động.

Theo bản năng nàng đẩy cửa sổ ra.

“Mẫn Đức?” Lí Vị Ương nhẹ giọng nói.

Trong bóng đêm, bóng lưng người đó cứng đờ, một lát sau, mới chậm rãi xoay người lại.

Nhìn xuyên qua hành lang đầy ánh nến, Lí Vị Ương nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Mẫn Đức chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt trắng đen rõ ràng đã đỏ ửng.

Lí Vị Ương nhìn hắn, nói: “Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây?”

Lí Mẫn Đức không nói gì, chỉ cúi đầu.

Lí Vị Ương thở dài một hơi, vẫy vẫy tay với hắn, Lí Mẫn Đức vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích cũng không có phản ứng gì.

Lí Vị Ương chớp chớp mắt nói: “Đệ muốn tỷ gọi người đến mời đệ vào phòng sao? Hay là đệ muốn cho người khác phát hiện nửa đêm đệ đến phòng ta?”

Tuy rằng là tỷ đệ không cùng dòng máu, tuy rằng đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, nhưng truyền ra ngoài vẫn rất khó nghe, Lí Mẫn Đức hiển nhiên cũng hiểu điều này, lập tức ngoan ngoãn đi vào phòng.

Lí Vị Ương nhìn thấy trên đất lưu lại từng vòng nước, lại nhìn thấy vạt áo ẩm ướt của Lí Mẫn Đức, cảm thấy đau đầu.

Mà nàng không biết rằng, hiện tại Lí Mẫn Đức chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc dạo qua trước mặt nàng, bên tai hắn nóng lên, mặt cũng phiếm hồng, vội vàng cúi đầu.

Trong suy nghĩ của Lí Vị Ương, người này chỉ là tiểu hài tử, căn bản không có vấn đề gì, đương nhiên không nghĩ đến điều này.

Lí Vị Ương giúp hắn vắt khô quần áo, nói: “ Sao không cầm theo ô, đệ nghĩ mình làm bằng sắt chắc, còn muốn để Tam thẩm lo lắng cho đệ nữa sao?”

“Ta không ngủ được!” Lí Mẫn Đức nhíu mày.

Lí Vị Ương không thể xem nhẹ thân thể hắn cứng đờ, nhìn hắn thật lâu.

Lí Mẫn Đức không biết nên đối mặt với ánh nhìn chăm chú của nàng thế nào, theo bản năng dời mắt đi, ngay lúc hắn cảm thấy mình hít thở không thông, thì nghe thấy nàng nói chuyện, “Tỷ đưa đệ về!”

Lí Mẫn Đức sửng sốt, lập tức trong mắt xẹt qua sự bi thương. Lí Vị Ương giật mình nhìn hắn, cảm thấy có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, sao có thể lộ ra ánh mắt như vậy – nàng giữ chặt tay hắn, hắn lại như bị điện giật né tránh đi.

“Ta có thể ở lại một lúc nữa được không?” Hắn mở miệng, môi mỏng vừa mở ra đã khép lại, có chút căng thẳng khẩn trương nhìn nàng.

Lí Vị Ương còn chưa kịp phản ứng lại, sắc mặt Lí Mẫn Đức đã trở nên tái nhợt, như thể biết mình đã vượt qua khuôn phép bình thường.

Động tác của Lí Vị Ương dừng lại, đôi mắt đen đậm của nàng dừng trên người Lí Mẫn Đức, ngưng thần trong nháy mắt. Ngay tại lúc hắn cho rằng đối phương sẽ cự tuyệt, thì Lí Vị Ương lại cảm thấy thiếu niên bất an căng thẳng như vậy thật đáng yêu, không nhịn được đưa tay ra xoa đầu hắn.

Từng sợi tóc màu đen, mang đến cảm giác mềm mại.

Đột nhiên Lí Mẫn Đức bắt lấy tay nàng, nâng ánh mắt tối đen lên nhìn nàng, giọng nói ấm áp, ánh mắt thành khẩn còn mang theo sự cầu xin, “Đợi mưa tạnh rồi ta sẽ trở về, có được không?”

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, tiếng tim đập dường như cũng có thể truyền qua, trong lòng Lí Vị Ương trôi qua vô số ý nghĩ, cuối cùng vẫn đè nén lại, cười nói: “Được, vậy thì đợi mưa tạnh đi.”

Ánh mắt hắn bỗng chốc sáng hẳn lên, tươi cười đáng yêu.

“Mẫn Đức, sau khi tỷ về, Tam thẩm có khỏe hơn không?” Lí Vị Ương vừa cởi quần áo ướt cho hắn, vừa kéo chăn quấn lên người hắn.

Ai ngờ khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như đậu hủ kia, bỗng chốc lộ ra vẻ mặt oán hận, ngón tay run nhè nhẹ, “Ta không biết mẫu thân còn có thể sống bao lâu, người, người nỗ lực bảo hộ ta như vậy, ta lại không giúp gì được cho người…” Mái tóc mềm mại của thiếu niên rủ xuống, che khuất hai mắt, làm Lí Vị Ương không thể thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn.

Bệnh của Tam phu nhân càng lúc càng nặng, không hề có chút khởi sắc nào. Các loại dược phẩm quý hiếm đã ăn không biết bao nhiêu, nhưng toàn bộ như chén nước đổ xuống sông, không có chút phản ứng nào. Tối hôm nay, tinh thần Tam phu nhân bắt đầu trở nên không rõ ràng, Lí Mẫn Đức nói chuyện với bà, bà không hề phản ứng lại. Rốt cuộc hắn không chịu nổi, mới lén chạy ra ngoài.

Lí Vị Ương trầm mặc thật lâu, mới do dự đưa tay đặt lên đầu hắn, khẽ xoa, thân thể thiếu niên hơn run run, hiển nhiên là đang cố gắng kìm nén sự bi thương.

Lí Vị Ương thật sự lo lắng cho tương lai hắn, Lí phủ này, bề ngoài gấm hoa rực rỡ, tình người thân thiện, nhưng thực tế lại là nơi tàn nhẫn khắc nghiệt. Nàng cũng biết, nếu Tam phu nhân có sự vạn nhất, Tam phòng lại không có ai có thể chống đỡ cục diện, lão phu nhân bên kia tuy rằng chiếu cố Tam phu nhân, mà cũng là coi trọng với người con út đã mất sớm, cảm thấy thật có lỗi với con dâu quả phụ mà thôi, đối với tôn tử nửa đường nhặt được này, thật ra không có nhiều sự yêu thương lắm. Về phần Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân, không oán hận đã lâu với Tam phu nhân, thì cũng sớm mơ ước sản nghiệp Tam phòng cùng tài phú của Tam phu nhân, đối với Tam thiếu gia này chỉ hận không thể trừ bỏ cho rảnh tay.

Bản thân mình tuy rằng đã đáp ứng chăm sóc hắn, nhưng từ trước tới nay, sở dĩ Đại phu nhân luôn bại dưới tay nàng, chỉ vì nàng có thể đánh cược tính mạng của mình để đối chọi, nhưng nếu muốn che chở cho một đứa trẻ, nhất định mỗi bước đi đều rất gian nan. Dưới tình huống này, về sau Mẫn Đức, nên làm thế nào đây?

“Là Đại phu nhân…” Trong ánh mắt trong suốt của Lí Mẫn Đức, bất giác nhiễm lên sự oán hận, hắn cắn chặt môi chính mình, đỏ ửng như lửa, “Nếu không phải bà ta, mẫu thân sẽ không bị nhiễm bệnh dịch…”

Lí Vị Ương kinh hãi, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của hắn có ý nghĩa khác. Nhưng mà ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua, hô hấp của nàng hơi dồn dập hơn: “Mẫn Đức, đệ có biết mình đang nói gì không?”

Giọng nói của Lí Mẫn Đức nghẹn ngào hẳn lên, đầu đặt xuống cánh tay, khàn khàn bi phẫn, từ trong giọng nói của hắn lần đầu tiên Lí Vị Ương không nghe ra sự non nớt sẵn có cùng yếu đuối, mà là hận ý lạnh lẽo rõ ràng: “Nửa tháng trước, trên đường mẫu thân bái phật trở về, cứu được một nữ nhân trẻ tuổi, cho nàng ta lương thực và nước uống, nữ nhân kia cảm tạ mẫu thân, nhưng mà sau này mẫu thân mới biết, nàng ta đến từ khu dịch bệnh. Lúc đầu, chúng ta đều không nghĩ nhiều, nhưng sau này mẫu thân sinh bệnh, ta nhớ lại sự kiện kia, mới cảm thấy có chỗ không đúng, con đường đó là đường nữ quyến quan viên lên núi bái Phật, dân chúng tầm thường cho dù chạy nạn, không đến thành trấn phồn hoa, sao lại chạy lên núi hẻo lánh? Trên đường gặp vô số xe ngựa, nàng ta một mực yên lặng không hé răng, vì sao đột nhiên ngã trước xe ngựa mẫu thân? Rõ ràng chỉ cho nước và lương thực, vì sao nàng ta muốn giáp mặt cảm tạ? Còn tặng mẫu thân một chuỗi Phật châu gọi là quà đáp lễ, tuy mẫu thân không nhận lấy, mà dù sao người cũng đã đụng phải thứ đó…”

Lí Vị Ương giật mình vì chuyện hắn nói, chẳng lẽ Tam phu nhân đột nhiên nhiễm bệnh, thật sự có liên quan đến Đại phu nhân? Mẫn Đức sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy! Ánh mắt nàng bất giác dời xuống tay hắn, hai mắt đột nhiên mở to, vội vàng kéo bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm ra, phát hiện lòng bàn tay đã bị móng tay đâm vào chảy máu ròng ròng, Lí Vị Ương thấp giọng nói: “Đệ điên rồi sao!”

“Từ nhỏ ta chỉ là hài tử bị cha mẹ ruột thịt vứt bỏ, ta không biết bản thân mình là ai, cũng không biết mình có thân phận gì, ta được mẫu thân nhặt được trước cửa chùa, lúc bà nhìn thấy ta, trên người ngoại trừ ngọc bội kia thì không có cái gì khác. Để người khác không nghi ngờ thân phận ta, mẫu thân nghĩ cách an trí hộ tịch, sau đó chính thức thu dưỡng, cho ta một ngôi nhà, tuy rằng trong nhà này, ngoại trừ người, thì không còn ai thích ta, dù sao ta cũng không cần, ta chỉ muốn một gia đình mà thôi, nếu ngay cả mẫu thân cũng không còn, thì ta nên làm gì bây giờ…” Hắn thấp giọng nói.

Trời xanh vô tình, ông trời muốn đoạt đi hạnh phúc hắn gần có được, Lí gia không phải cảng tránh gió an toàn gì, mỗi một người nơi này đáng sợ như thế, bên ngoài cười đến ấm áp thân cận, sau lưng lại máu me cùng ghê tởm làm người khác muốn nôn.

“Ta không có một cái gì, chỉ có mẫu thân… Vì sao, vì sao bọn họ không chịu buông tha cho người…” Giọng nói của thiếu niên từ sự nghẹn ngào ban đầu dần dần chuyển thành lạnh đến thấu xương, hắn cúi đầu, đôi mắt trong suốt trở nên sâu thẳm tối đen, như là bảo thạch đẹp đẽ quý giá nhất, chỉ có điều so với bầu trời tối đen bên ngoài, còn tối đến mức không nhìn thấy được một tia sáng nào.

Lí Vị Ương nói không ra lời, nàng không biết nên an ủi đứa nhỏ tràn ngập oán hận này như thế nào.

Bị cha mẹ ruột vứt bỏ, còn gặp phải tuyệt cảnh mất đi dưỡng mẫu… Lí Vị Ương nhìn hắn, trong nháy mắt dường như nhìn thấy kiếp trước, chính mình cũng lo sợ bất an đứng trước cửa Lí phủ, không biết có làm phụ thân và mẹ cả yêu thích không, để có được một đường sống có thể đi. Giống như Mẫn Đức, nàng cũng muốn có người quan tâm, có người yêu thương, mà không phải là thận trọng trong từng bước đi, tràn ngập hận ý.

Nàng không hy vọng, thiếu niên trước mắt này, sẽ trở nên giống nàng.

Lí Vị Ương thở dài một tiếng, than nhẹ nâng mặt hắn để hắn ngẩng lên, quả nhiên nhìn thấy trong mắt thiếu niên ngập nước, trái tim hơi co rút, nàng lại cười dịu dàng với hắn, “Đừng khóc, có ta ở đây!”

Lí Mẫn Đức nắm lấy tay nàng, áp thật chặt lên má, tựa như đã tìm được nơi duy nhất có thể tựa vào.

—— Lời ngoài truyện ——

Mọi người cứ truy vấn ta vấn đề nam chính, ta đã nói rồi, ta rất yêu nam chính, sao có thể để hắn không có tiếng tăm gì chứ, nghe các ngươi nói như vậy, trái tim ta, thật lạnh thật lạnh…

__________________________________

Thanh Mai: Có nàng cá nào lọt lưới của TM tung trên facebook ko ^^ Hic 5 chương Thứ nữ ta phải edit quần quật cả tuần mới may ra xong, post trong vòng 1 ngày chắc ta hy sinh luôn quá, dù sao, chúc mọi người cá tháng 4 vui vẻ, và chúc ngủ ngon ^^~

Để bù đắp cho trái tim tan vỡ của các nàng cá, chương tiếp theo sẽ có vào 23h thứ 4 ngày mùng 3/4 (Ưu đãi đó, 2 ngày 1 chương liền):3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.