Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 37: Huynh muội đồng mưu




Phòng trong, Lí Trường Nhạc tự mình rót trà cho Lí Mẫn Phong: “Ca ca, đường xa trở về vất vả ca ca rồi.”

Lí Mẫn Phong cười, nói: “Muội muội, mới chỉ nửa năm không gặp, muội trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, hôm nay Tam hoàng tử thấy muội, còn không dứt nổi mắt ra kìa!”

Lí Trường Nhạc mỉm cười, Thác Bạt Chân đúng là tuấn mỹ bức người, đáng tiếc mẫu phi của hắn xuất thân cung nữ thấp kém, ngẫu nhiên đắc hạnh mới sinh ra hắn, cũng bởi vậy hắn mới bị người khác ghét bỏ, không được sủng ái, may mà sau này mẫu thân hắn chết đi, được Võ Hiền phi không có con nhận nuôi. Hoàng tử như vậy, là không có biện pháp bước lên ngôi vị Hoàng đế, Lí Trường Nhạc nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Thác Bạt Chân, bất giác nở nụ cười mang theo một tia tiếc nuối.

Lí Mẫn Phong nhìn muội muội, tất nhiên hiểu được ý nghĩ của nàng: “Muội đừng bị mẹ ảnh hưởng, cục diện chính trị trong triều thay đổi chỉ trong chớp mắt, vị Tam hoàng tử này tuyệt đối không phải người tầm thường —— “

Lí Trường Nhạc nghe xong, như đăm chiêu nói: “Nhưng mà hắn dựa vào Thái tử, tương lai nhiều nhất cũng chỉ là một Thân vương…”

Lí Mẫn Phong cười, không nói gì, theo hắn thấy, muội muội tuy rằng xinh đẹp như thiên tiên, chung quy vẫn chỉ giỏi những thứ của con gái, chưa hẳn có được ánh mắt nhìn xa như nam tử. Thời gian qua mặt ngoài là Tam hoàng tử đi học tập bên ngoài cùng với hắn, nhưng thực ra là nhận Hoàng lệnh đến Xương Châu, tra xét án tham ô của Đại học sĩ kiêm Tổng đốc Xương Châu Trương Cổn. Thác Bạt Chân vừa đến Xương Châu, đầu tiên phá bỏ sự phong toả của Trương Cổn, bắt quản gia của Trương Cổn về thẩm vấn, lấy được chứng cứ xác thực, làm Trương Cổn khôn khéo giỏi giang không thể không cúi đầu nhận tội. Từ lúc nhận nhiệm vụ này, cho đến lúc tấu trình lên xử phạt Trương Cổn, trước sau chỉ mất nửa tháng. Sau đó, Thác Bạt Chân ở lại Xương Châu, chỉnh đốn một cách triệt đề tình hình tài chính rối loạn của các huyện, chưa đến một tháng đã chỉnh đốn xong xuôi, chuyển giao lại cho Tổng đốc mới đến nhậm chức.

Chuyện này, Thác Bạt Chân làm rất xuất sắc, quả thật hắn đã thể hiện ra tài hoa cùng năng lực làm việc, được bệ hạ khen ngợi rất nhiều. Mà trong mắt Lí Mẫn Phong người luôn tự đề cao bản thân, không thể không thừa nhận, Thác Bạt Chân thông minh quyết đoán, làm việc lưu loát, không phải là vật trong ao (chỉ những vật tầm thường). Nhưng những lời này, không tiện nói ra với Lí Trường Nhạc luôn ở trong khuê phòng. Bởi vậy hắn chỉ nói: “Nếu không tin, thì cứ chờ xem.”

Lí Trường Nhạc nghe vậy, trong lòng khẽ động.

Hỏi kỹ hơn, thì Lí Mẫn Phong lại không đồng ý nói tiếp, hắn nhanh chóng thay đổi đề tài: “Hôm nay muội muội sao vậy, lại bị một tiểu nha đầu làm cho mất hứng.”

Trong ánh mắt thiên chi kiêu tử của hắn, thì muội muội thứ xuất, tất nhiên là đê tiện. Đám muội muội trong nhà, ai chẳng kính sợ không dám đối đầu với Lí Trường Nhạc, mà Lí Vị Ương này một chút kính sợ cũng không có, điều này làm hắn rất ngạc nhiên, theo thủ đoạn của mẫu thân, sao có thể dung thứ một nha đầu như thế? (Thiên chi kiêu tử: hiểu nôm na là con cưng của trời)

Nhắc tới Lí Vị Ương, sắc mặt của Lí Trường Nhạc lại biến đổi: “Tiểu tiện nhân kia! Hiện giờ nó được lão phu nhân yêu thích, ca biết đấy, tâm tư của lão phu nhân rất nặng, thiên vị Tam phòng, trước giờ không thân cận với mẫu thân cùng chúng muội, nếu bà cố ý che chở nha đầu kia, thì mẫu thân cũng đành phải để nó lại.” Hơn nữa vu hãm không thành, còn làm phụ thân nghi ngờ, bọn họ càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lí Mẫn Phong suy nghĩ một lát, nói: “Chỉ là một nha đầu lớn lên ở thôn quê, không có kiến thức lại không có giáo dưỡng, muội muội so đo với nó làm gì!”

“Đại ca, sao ca có thể nói như vậy, muội muội sắp bị nó bắt nạt đến tức chết rồi! Muội chỉ trông cậy đến lúc ca trở về, giúp muội hả giận kia kìa!” Lí Trường Nhạc mở to hai mắt, chuỗi ngọc rủ xuống từ trâm cài rung động tạo ra tiếng lách cách, như thể đang ẩn nhẫn gì đó, tiếng động tăng lên thể hiện sự tức giận.

Lí Mẫn Phong ngẩn người, nói: “Xử lý một tiện nha đầu như thế tất nhiên là vô cùng dễ dàng, muội muội cần gì phải tức giận như vậy, làm hỏng tâm tình của bản thân. Muội cứ chờ xem, Đại ca sẽ giúp muội hả giận!”

Lí Trường Nhạc nghe xong đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vạt váy hoa văn phượng vàng tạo nên tiếng xoàn xoạt rất nhỏ, yên lặng một lát, nàng quay người lại thật mạnh, lạnh lùng nói: “Đại ca, muội không phải muốn xả giận, muội muốn mạng của nó!”

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai có thể làm nàng mất hứng, nàng tuyệt đối không tha thứ!

Lí Mẫn Phong giật mình, lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt Lí Trường Nhạc lộ ra sự hung dữ, gần như là xé rách đi khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên kia.

“Chuyện này không thể sốt ruột, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.”

Hà Hương viện

Lí Mẫn Phong đi qua rèm che lớn làm bằng gỗ tử đàn vẽ tranh sơn thuỷ, nhìn thấy lão phu nhân ngồi ở sạp trên cao, tà tà dựa vào bàn uống trà nhỏ bên cạnh, Lí Vị Ương mặc áo váy gấm có tay áo bó lại màu lam nhạt ngồi trên sạp khác nhỏ hơn, từ từ xoa bóp chân cho lão phu nhân, ngẩng đầu mỉm cười nói chuyện với lão phu nhân. Còn Tam phu nhân ngồi bên cạnh lão phu nhân, bàn tay trắng nõn cầm ly trà nhấp một ngụm, thỉnh thoảng cười nói mấy câu. Còn mẫu thân cùng muội muội mình, Tứ muội, Ngũ muội cùng người ở Nhị phòng đều ngồi cách xa chỗ đó.

Vị trí bên cạnh lão phu nhân, đều được mọi người chú ý. Mắt hắn nheo lại, xem ra muội muội nói không sai, Lí Vị Ương một nha đầu thứ xuất, đúng là đã trèo lên quá cao, lại còn được lão phu nhân yêu thích.

Hắn thu ánh mắt, thấy lão phu nhân thoáng nhìn qua bên này, lập tức ngăn chặn sự khó chịu dâng lên trong lòng, đi tới hành lễ vấn an.

Lão phu nhân mỉm cười đưa tay kéo hắn, vừa đánh giá vừa ôn hoà nói: “Đứa nhỏ này, ở bên ngoài hằng năm, đúng là càng ngày càng có tiền đồ.”

Lí Mẫn Phong cung kính cười nói: “Ban đầu phụ thân định lễ mừng năm mới cũng không cho tôn nhi về, sau này con gửi thư nói rất nhớ lão phu nhân cùng mẫu thân, phụ thân mới bằng lòng cho con về. Lần này, Mẫn Phong đem về đặc sản vùng Xương Châu, là thịt vịt chuyên dùng làm cống phẩm dâng lên cho Thái hậu thiên tuế, lão phu nhân nếm thử xem.”

Lão phu nhân cười vui: “Hiếm thấy con có hiếu tâm như vậy.”

Lí Mẫn Phong mỉm cười nói: “Lão phu nhân, thịt vịt này bình hoả thuận khí, kiện tỳ khai vị (kích thích ăn uống bổ thân kiện thể). Đương kim Thái hậu rất thích ăn thịt vịt này, hằng năm đều vận chuyển từ Xương Châu ngàn dặm xa xôi đến Kinh đô, sau khi ướp ngấm vào thịt, rồi chiên qua bằng dầu nóng, loại đi mùi khó ngửi của thịt, sau đó cho vào nồi đất ninh hầm thành vịt tứ hỉ. Món này giàu dinh dưỡng, chắc chắn có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.”

Vẻ mặt quan tâm của Lí Mẫn Phong rất chân thành, tươi cười trên mặt lão phu nhân cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Lí Trường Nhạc dịu dàng nói: “Đúng vậy, vịt tứ hỉ này, còn rất nổi tiếng nữa! Tam muội có biết không?”

Lí Vị Ương thấy bọn họ vô duyên vô cớ dẫn hướng nói chuyện đến chỗ mình, mỉm cười nói: “Nguyện nghe tỷ nói rõ.”

Lí Trường Nhạc tươi cười càng vui vẻ hơn: “Đại thi nhân tiền triều Tống Hỉ nói đời người có bốn chuyện vui: hạn hán lâu ngày thấy mưa rơi, tha hương gặp được bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc, và khi tên được đề trên bảng vàng. Dân gian truyền tụng những lời này, rồi đặt tên thức ăn theo đó, mang ý nghĩa đại cát đại lợi.”

Trên mặt Lí Thường Hỉ hiện lên nụ cười lấy lòng: “Vẫn là Đại tỷ kiến thức rộng rãi, thường ngày chúng muội chỉ biết ăn, lại không biết lai lịch như thế nào!”

Lí Vị Ương rủ mắt xuống, nói: “Đúng vậy, Vị Ương không đọc nhiều sách lắm, kiến thức cũng ít —— “

Lão phu nhân cười, nói: “Con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, dịu dàng tri lễ là đủ rồi, khoe chữ nhiều lại làm người ta chán ghét.”

Sắc mặt Lí Trường Nhạc hơi biến đổi, sau đó khôi phục lại như thường: “Dạ, lão phu nhân giáo huấn rất phải.”

Ánh mắt lạnh như băng của Lí Mẫn Phong dừng trên người Lí Vị Ương, thứ muội này, đúng là không thể giữ lại!

—— Lời ngoài truyện ——

Thịt vịt này, chính là mấu chốt quan trọng, chống hông cười, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

_________________________________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.