"Mua cho con một đài TV màu?" Quách Xuân Hoa cười gượng hai tiếng, nói: "Một đài TV màu hơn ba ngàn khối, con để mẹ đi đâu gom tiền mua cho con? Nếu con cảm thấy chàm chán, liền lên nhà chính xem TV, TV đen trắng vẫn có thể xem được như thường thây?"
"Ban ngày cũng chỉ thu được một cái kênh, còn là kênh của huyện, mỗi ngày chiếu quảng cáo phân hóa học, có cái gì mà xem?" Chu Tuyết bất mãn nói: "Tại sao tam phòng được mua TV xem, mà con không được mua, chẳng lẽ trước khi con gả vào không nên chuẩn bị đầy đủ hết sao? Là thấy con có thai, nên không thèm chú trọng việc của con?"
"TV màu trong phòng lão tam là tự hắn mua nhị tay rồi sửa lại, lại không phải mẹ lấy tiền cho nó mua."
"Nhà đều đổi, chẳng lẽ không thể đổi thêm cái TV sao?"
Quách Xuân Hoa khoát tay áo một cái, "Cũng không dám lại làm những này, lần trước đổi gian nhà liền chọc đến Thành Quân, giờ lại nhắc tới chuyện đổi TV màu, còn không được tìm mẹ nổi nóng."
Lại nói, lúc trước bà ta cũng không phải chưa ám chỉ qua, cũng không biết Diệp Tiểu Vân là giả bộ không hiểu, vẫn là nghe không hiểu, dù sao bà ta cũng không dám trắng trợn chiếm lấy, chọc lão tam nóng nảy, hắn lại bãi công mặc kệ chuyện trong nhà, thế thì cái được không đủ bù cái mất.
Mi tâm Chu Tuyết cau lại, múc canh gà một muôi lại tiếp một muôi, hiển nhiên là tức giận.
Quách Xuân Hoa trên mặt vẫn treo tươi cười, cẩn thận từng li từng tí đánh giá sắc mặt Chu Tuyết: "Ai nha, Tiểu Tuyết, trước con dẫn chúng ta đi quán cơm trong thành phố ăn cơm, một bữa liền bỏ ra mấy trăm khối, con có tiền như vậy mua một đài TV màu còn không phải là chuyện tiện tay thôi sao."
Đông một tiếng, Chu Tuyết đặt cái chén trong tay xuống, liếc mắt trừng lại đây, nói: "Mẹ, có ngươi sẽ tính toán tỉ mỉ như vậy sao? Nhà là nhà con mua, tiền trang hoàng cũng là nhà con ra, hiện tại TV cũng phải con tự mình mua? Hợp lại con gả đến nhà các người, là đến nhà các người làm oan đại đầu sao?"
Mẹ chồng Quách Xuân Hoa vừa nãy ở trước mặt con dâu thứ ba diễu võ dương oai, hung hăng càn quấy, giờ khắc này ở trước mặt con dâu cả lại tựa như con chim cút, bà ta rụt cổ lại nói: "Mẹ này không phải chỉ là thuận miệng nói thôi sao, mua TV màu chuyện lớn như vậy, mẹ phải thương lượng cùng Thành Hoành, con cũng biết làm tiệc rượu tốn không ít tiền, lúc sau còn muốn sinh sống, nơi nào không cần dùng tiền."
"Hừ, dù sao con muốn, sẽ không có không chiếm được." Chu Tuyết lạnh lùng rên một tiếng, bưng lên canh gà tiếp tục uống.
Quách Xuân Hoa cụp đuôi đi ra khỏi phòng Chu Tuyết, vốn còn muốn nói chút việc nhà để kéo gần quan hệ với con dâu cả, đâu tưởng vợ con trai cả lại kiêu căng như vậy.
Quả nhiên, người trong thành phố chính là ngạo khí chút.
Chu Tuyết ở trong phòng ngủ một buổi trưa, khi tỉnh lại đã là chạng vạng, trong phòng ám ám mờ mờ, cô ngồi dậy, xoa xoa đầu óc mê man, bên tai là tiếng TV của phòng bên cạnh, còn có liên tiếp tiếng cười vui.
"Mua nhiều đồ như thế làm gì? Lãng phí tiền."
Chu Tuyết nghe ra là tiếng của Diệp Tiểu Vân, chỉ nghe cô ta nói tiếp: "Anh mua hoa quả thì mau chút chuối tiêu với dưa hấu là được rồi, còn mua quả vải, quả xoài nữa? Anh là tiền nhiều không có chỗ tiêu phải không?"
"Anh thấy mấy ngày nay khẩu vị em không tốt lắm, luôn cảm thấy khó chịu buồn nôn, nghĩ ăn hoa quả sẽ tươi mát chút, liền mua một ít về," Đồng Thành Quân nói: "Mẹ để anh đi dựng lều cho người ta, trả tiền không nhiều, nhưng mua một ít hoa quả vẫn là đủ."
Chu Tuyết nghe xong những lời này, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy đứa con gái tam phòng đang ngồi trên băng ghế nhỏ ở ngoài cửa, trong tay còn ôm nửa trái dưa hấu cầm cái muôi đào ăn, ruột dưa hấu đo đỏ, cắm xuống một cái nước đ ẫy đà.
Ở dưới cái oi bức lúc chạng vạng, có thể ăn một miếng dưa hấu mát lạnh như thế, Chu Tuyết không khỏi li3m môi một cái, cô vừa tỉnh ngủ, trong cổ họng đúng đang mất nước khó chịu, nhưng không ngờ con nhóc kia nhìn thấy mình nhìn nó, nó thế mà ôm dưa hấu dịch sang bên cạnh một đoạn, chỉ sợ mình đoạt đi.
Chu Tuyết không vui hướng tam phòng liếc mắt một cái, thực là ích kỉ, mua đồ gì tốt chỉ lo chính mình ăn trước, cũng không biết chia sẻ cho người nhà cùng ăn.
Cô quay đầu trở về phòng, lúc đóng cửa còn loảng xoảng một tiếng, mạnh mẽ phát ti3t bất mãn trong lòng.
Đồng Hân vui vẻ đào dưa hấu ăn, thấy Chu Tuyết hành động như vậy, đuôi lông mày không khỏi nhướng lên, eo! Nổi nóng với ai đâu?
Chu Tuyết ở trong phòng sinh hờn dỗi, mãi đến trời tối, mẹ chồng Quách Xuân Hoa đến gọi cô ta đi nhà chính ăn cơm tối, cô ta mới đứng dậy đi ra cửa, đến trong nhà chính, chỉ thấy mọi người đều đã vào chỗ.
"Đại tẩu, nhanh ngồi xuống đi!" Đồng Thành Quân bưng một chén canh từ phòng bếp đi ra, trên eo thon còn buộc vào tạp dề, hiển nhiên bữa tối nay là hắn xuống bếp.
"Món cuối cùng canh khổ qua hầm xương sườn, thanh nhiệt giải độc, thích hợp ăn vào mùa hè."
Hắn nói xong, khom lưng đem canh khổ qua thả xuống, ánh đèn mờ nhạt, như là đánh lên khuôn mặt hắn một tầng màu mật ong mỏng, ngũ quan anh tuấn càng hiển lập thể, cách đến gần như vậy, mùi hương nam tính của nam nhân lập tức phả vào mặt, cảm giác ngột ngạt mười phần.
Sắc mặt Chu Tuyết không khỏi đỏ lên, vội vàng đáp lời ngồi xuống, nhìn bốn món một canh sắc huơng vị đầy đủ trên bàn, tức khắc thèm nhỏ dãi.
"Còn có dưa hấu." Diệp Tiểu Vân bưng một đ ĩa dưa hấu đã được cắt gọn gàng đi ra.
Chu Tuyết kéo lên khóe miệng cười gằn, còn rất biết làm người nha, dưa hấu rẻ thì lấy ra cho mọi người cùng nhau ăn, quả vải, quả xoài đắt tiền liền ẩn đi mình ăn.
"Làm sao chỉ bổ dưa hấu?" Quách Xuân Hoa nói: "Cũng lấy một ít quả vải, quả xoài ra rửa đi ăn!"
"Ăn cơm đâu ăn được nhiều như thế? Có dưa hấu là được rồi." Nhất gia chi chủ Đồng Kiến Nghiệp nói.
Chu Tuyết ngẩn người, không nghĩ tới tam phòng không giấu làm của riêng, đem hoa quả mua về lấy ra mọi người cùng nhau ăn, lại vừa nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng như lời chồng mình Đồng Thành Hoành nói, tam phòng chính là bùn tính tình, dễ dàng niết trong tay.
Lập tức liền tới mùa thu khai giảng, Đồng Thành Hoành làm giáo viên tiểu học, những ngày qua đều ở trong trường học chuẩn bị cho khai giảng, bận đến chân không chạm đất, ngay cả buổi tối đều là ngủ lại ký túc xá trường học.
Liên tiếp mấy ngày Chu Tuyết đều không gặp mặt anh ta một lần, trong lòng không nhịn được phiền muộn, muốn cùng anh ta thương lượng chuyện mua TV, đều thương lượng không được.
Hỏi mẹ chồng việc này làm sao bây giờ, mẹ chồng chỉ biết nói nếu không ở nhà chính xem TV đen trắng, hoặc là đi tam phòng xem ké, nghĩ đến Tiểu Vân sẽ không từ chối, cùng nhau xem TV, hai chị em dâu trò chuyện, còn càng náo nhiệt.
Lời này nghe liền cảm thấy buồn cười, làm cô ta đi lấy lòng cả nhà Diệp Tiểu Vân, vậy căn bản không thể.
Cô ta sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy?
Nếu không phải biệt thự trong thành phố cần trang hoàng, ba mẹ cũng lấy đi tiền của cô ta, làm sao cô ta sẽ mua không nổi một cái TV màu?
Trong phòng oi bức lợi hại, cô ta cầm một cái quạt hương bồ đi ra ngoài cửa, muốn đi chỗ ghế mây dưới hành lang hóng gió.
Vừa ra cửa phòng liền đụng phải Đồng Thành Quân, chỉ thấy hắn nhấc theo một thùng nước đổ vào bên trong chậu nhôm, ngồi xuống xắn lên tay áo liền bắt đầu giặt quần áo trong chậu, cầm trong tay chính là một cái váy, ban ngày mới thấy Diệp Tiểu Vân mặc qua.
Chu Tuyết không khỏi ngây ra, không nghĩ tới Đồng Thành Quân lại còn sẽ giúp vợ giặt quần áo.
Tuy nói Diệp Tiểu Vân đang mang thai, nhưng bụng còn chưa lớn lên, không đến nổi ngay cả quần áo cũng không thể giặt chứ?
"Anh để sót một bộ quần áo của Hân Hân này," Diệp Tiểu Vân cầm bộ quần áo đi tới.
Đồng Thành Quân đưa tay tiếp nhận liền để vào trong chậu ngâm, vừa liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Vân nói: "Sao em không mặc cái váy anh mới mua cho em?"
"Lập tức liền đi ngủ, mặc vào ngủ liền nhăn mất, ngày mai ban ngày lại mặc." Diệp Tiểu Vân dựa cửa đứng, con mắt trong trẻo nhìn Đồng Thành Quân, không hề phát hiện Chu Tuyết đứng ở chỗ tối, khẩu khí cô hờn dỗi nói: "Nói đến váy, thật không biết nên nói gì với anh mới tốt.
Lập tức liền sang mùa chuyển lạnh, anh mua váy cho em làm gì? Không mặc được mấy ngày, quá lãng phí tiền."
Đồng Thành Quân không có ngẩng đầu, nghiêm túc xoa tẩy quần áo, tiếng nói thanh nhuận nói: "Cảm thấy em mặc sẽ rất xinh đẹp, liền mua nha! Mua đồ cho em, làm sao có thể là lãng phí tiền?"
Ánh mắt Diệp Tiểu Vân càng mềm, nhếch miệng lên nở nụ cười ngọt ngào, xoay người đi về trong phòng, "Dù sao cũng chưa đi ngủ, em đi mặc thử cái váy kia xem nhìn thế nào."
Rất nhanh, Diệp Tiểu Vân mặc váy mới đi ra, trọn vẹn xoay một vòng, "Này, anh cảm thấy đẹp sao?"
Đồng Thành Quân bỏ bàn tay vào trong thùng nước, hai ba cái liền đem bọt trên tay rửa sạch, lại lung tung ở trên người lau đi vệt nước, dắt tay của vợ để cô chuyển động mấy vòng, một vòng, hai vòng..
Mãi đến khi xoay không nổi nữa.
Diệp Tiểu Vân bổ nhào ở trong ngực Đồng Thành Quân, khanh khách cười không ngừng nói: "Quá chóng mặt rồi!"
Đồng Thành Quân một tay ôm lấy eo nhỏ của bà xã, tay còn lại khẽ vuốt mái tóc dài của cô, trong mắt ngậm ý cười nói: "Nhớ tới khi em cùng anh tham gia dạ hội tốt nghiệp trung học, chúng ta cùng nhau khiêu vũ, buổi tối ngày hôm ấy em, cũng giống như hiện tại làm anh tâm động.."
Chu Tuyết yên lặng xoay người trở về trong phòng, nhìn chữ hỉ vẫn còn dán trên tường, lại nhìn quanh một vòng gian nhà trống rỗng, trong lòng khó chịu như có ai đó bắt tâm cào phổi!
Rõ ràng mới kết hôn, cô ta lại trải qua như là quả phụ, đâu giống người ta kết hôn đến mấy năm, còn nhiệt liệt giống như vừa mới hẹn hò.
Người so với người, thật đúng là tức chết người.
Ngày thứ hai, Chu Tuyết không nhịn được, thừa dịp họp chợ đi nhờ xe ba bánh của người ta lên trấn trên, muốn gặp người chồng từ sau khi kết hôn liền chưa từng thấy mặt Đồng Thành Hoành.
Tiểu học trên trấn rất lớn, trẻ con ở các thôn trong bán kính 20 km đều đến trường này đi học.
Hiện tại còn chưa mở học, trong trường học trống rỗng, cô ta trực tiếp đi đến ký túc xá Đồng Thành Hoành ở.
Cửa ký túc xá nam giáo viên khép hờ, Chu Tuyết đẩy cửa đi vào, nồng nặc mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi, hun đến cô ta buồn nôn, vội vã che lại mũi miệng, đem tất cả cửa đều mở ra.
Căn phòng tối tăm lập tức sáng lên, chồng cô ta Đồng Thành Hoành nằm ở trên giường ngủ say như chết, cả người tỏa ra mùi rượu khó ngửi.
Chu Tuyết không khỏi nhíu mày, ngày hôm nay cố ý trang điểm, còn chạy đường xa như vậy tới gặp anh ta, chính là vì tới gặp con sâu rượu này sao?
"Đồng Thành Hoành, anh tỉnh lại đi," Chu Tuyết đưa tay xô đẩy Đồng Thành Hoành, anh ta say như chết, phải gọi mười mấy thanh, mới đem anh ta đánh thức.
Đồng Thành Hoành xoa con mắt lim dim buồn ngủ, hàm hồ nói: "Sao em lại đến đây?"
Chu Tuyết cau mày nói: "Làm sao lại uống đến say như vậy? Anh nói tới trường học làm công tác chuẩn bị, chính là cùng người uống rượu?"
"Xã giao," Đồng Thành Hoành trở mình, đem cái gối dưới đầu đẩy ra, lại tiếp tục muốn ngủ, "Tối hôm qua uống đến hai, ba giờ mới tan, anh lại ngủ một hồi, em đừng ầm ĩ."
"Vậy tôi đâu? Tôi thật xa chạy tới, chính là vì ngồi ở đây sao?" Chu Tuyết che mũi miệng, tâm tình tệ tới cực điểm, "Trên người anh toàn mùi rượu, hôi chết mất!"
Từ hai người quen biết đến khi kết hôn, Chu Tuyết còn chưa từng gặp qua bộ dáng lôi thôi lếch thếch như này của Đồng Thành Hoành.
Đồng Thành Hoành nghe vậy ngửi một chút hương vị trên người, nói: "Cũng không có hôi như em nói, chờ anh tỉnh ngủ lại tắm rửa." Anh ta đột nhiên vươn mình lên, từ dưới gầm giường lôi ra hai cái thùng, chỉ thấy bên trong hai cái thùng đều xếp đầy quần áo dơ.
Đồng Thành Hoành cười hướng trước mặt Chu Tuyết đẩy một cái, nói: "Em nhàn rỗi không có chuyện gì, vậy liền giặt đống quần áo này đi, tích góp mấy ngày rồi, đều không có thời gian giặt."
Nói xong, anh ta lại tiếp tục nằm xuống ngủ.
Chu Tuyết yên lặng nhìn anh ta, nếu nói lúc trước cảm thấy ngũ quan anh ta đoan chính, nhìn thoải mái, như vậy giờ khắc này ở trong mắt Chu Tuyết, khuôn mặt Đồng Thành Hoành không thể nghi ngờ là khuôn mặt dữ tợn, làm người chán ghét.
Cái gì anh nhất định thương em, tốt với em, ở sau khi kết hôn, đều đã biến thành lời nói suông.
Không nói cô ta còn đang mang thai, liền nói trước khi kết hôn ở nhà mẹ đẻ, mẹ cô ta cũng xưa nay không để cô ta làm những việc này.
Chu Tuyết không khỏi nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua ở nhà nhìn thấy, dáng vẻ Đồng Thành Quân vén tay áo lên, ngồi ở trên băng ghế chăm chú giặt quần áo cho vợ, còn có dáng vẻ nắm tay của vợ nùng tình mật ý..
Đồng Thành Hoành thấy Chu Tuyết ngồi bất động, liền giơ chân khẽ đạp cô ta, nói: "Đi a! Ngồi ngay đơ ra đấy làm gì?"
Rõ ràng là huynh đệ, tại sao cái cô ta tuyển lại kém nhiều như vậy? Bất luận là tướng mạo, vẫn là đau lão bà.
"Đồng Thành Hoành," Chu Tuyết đột nhiên đứng dậy, nói một cách lạnh lùng: "Tôi là vợ anh cưới trở về, không phải bảo mẫu.
Nếu như anh muốn kết hôn với một cái bảo mẫu, vậy anh thẳng thắn đổi một người đi!"
Chu Tuyết cũng không quay đầu lại rời đi, khi đi ra ngoài, còn "Loảng xoảng" một tiếng đóng sập cửa lại.
Cơn buồn ngủ của Đồng Thành Hoành tức khắc bị chấn bay, anh ta ngồi ở trên giường, đầy mặt ngơ ngác, "Vẫn thật coi mình là đại tiểu thư sao?".