Anh vội vàng lấy từ trong ngực ra một chồng tiền và phiếu giảm giá: “Đây là số tiền anh tích cóp ở trong bộ đội, có tiền thưởng còn có trợ cấp công huân.
Lần trước anh không kịp mang về, lần này sẽ đưa hết cho em.”“Nhiều như vậy sao?”Kim Nguyệt Bảo cầm lấy rồi ước lượng, vậy mà phát hiện bên trong còn có phiếu mua TV.Buổi chiều hôm nay cô còn cân nhắc xem sau khi mở điện có nên mua TV hay không.
Nhưng nghĩ đến việc thời đại này cũng không dễ tìm mua TV nên từ bỏ.“Anh là giỏi nhất!”Kim Nguyệt Bảo vươn ngón tay cái lên: “Phiếu mua TV và tiền em nhận lấy, còn lại thì anh cầm đi.
Ra bên ngoài anh không cần tiết kiệm, trong nhà đã có em lo.” Cô vừa đổi số tiền đủ dùng trong một năm, tạm thời không có thiếu!“Ừm, em phải nhanh chóng báo tin tức tốt này cho bọn nhỏ.
Khẳng định bọn nó sẽ rất vui mừng!”Dừng một chút, cô chạy vội vàng ra ngoài, trước khi ra cửa còn không quên đưa ra một cái hôn gió vang dội.Trong lòng Thẩm Giang Viễn chấn động, cảm thấy nụ hôn gió kia dường như thật sự rơi lên trên mặt mình, đầu lưỡi nuốt một ngụm nước miếng.
May mà vợ đi ra ngoài, bằng không anh sẽ không thể kiềm chế được.“Đúng rồi, em quên nói, về sau không cần kêu đồng chí với em.” Mới vừa đi ra cửa, bỗng dưng Kim Nguyệt Bảo nhớ đến ý đồ bản thân đến: “Nếu không chê thì trực tiếp gọi tên của em đi.”“Khụ, được rồi!”Đột nhiên Thẩm Giang Viễn ngẩng đầu, gắt gao nắm chặt nắm tay.
Lần này tim anh thật sự muốn nhảy ra ngoài sao?Người đi rồi, dừng hồi lâu, lúc này anh mới hồi phục lại tinh thần.
Đến nỗi gọi bằng tên? Vậy gọi như thế nào?Nguyệt Bảo? Hay là Bảo Bảo hoặc là Nguyệt Nguyệt sao?Thẩm Giang Viễn bắt đầu cảm thấy rối rắm!Hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Kim Nguyệt Bảo mới bắt đầu rời khỏi giường.
Cô thuận tay sờ soạng bọn nhãi ranh còn đang ngủ say, thấy tã khô ráo nên cũng an tâm.Người lớn đều xuống giường đi tiểu lúc 7 giờ giống nhau, bọn nhỏ thì sớm hơn một chút, vào lúc 6 giờ rưỡi.Kim Nguyệt Bảo nhìn vào đồng hồ để bàn ở trên bàn để xem giờ, mới hơn 6 giờ nên cũng không gọi bọn chúng dậy.Ngày hôm qua hai đứa nhỏ hồ hởi hỏi cô khi nào sẽ mua TV, chúng hỏi đến hơn nửa đêm, cho nên hôm nay mới ngủ say thế này.“Sao lại không ngủ thêm một lát nữa?”Mới vừa đi ra cửa đúng lúc chạm mặt Thẩm Giang Viễn vừa tập thể dục buổi sáng về, trên người anh để trần, bên dưới mặc một chiếc quần quân đội không mới cũng chẳng cũ.
Mồ hôi trong suốt men theo gương mặt chảy xuống, sắc mặt anh ửng đỏ như ánh sáng mặt trời sớm mai vậy.
“Không sao đâu, tại em quen thế rồi.”Kim Nguyệt Bảo nheo mắt, vội vàng nhìn sang chỗ khác.Đêm qua mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ quá, cho nên dù hai người ngủ cùng một giường, nhưng sau cùng cũng không có xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng cô chịu không nổi, đành để Thẩm Giang Viễn dỗ hai đứa bé ngủ.Thẩm Giang Viễn cười cười không nói chuyện, anh bắt đầu đi chẻ củi.Kim Nguyệt Bảo thấy thế thì cũng vào bếp, chỉ chốc lát sau khói bếp đã lượn lờ, khung cảnh một buổi sáng yên tĩnh trông thật ấm áp!Thẩm Giang Viễn chẻ hết toàn bộ củi trong nhà, sau đó đem hết vào nhà bếp, nhìn thấy Kim Nguyệt Bảo đã bắt đầu làm cơm, lại còn phải nhóm lửa, cũng không nói gì thêm mà chỉ ngồi xuống hỗ trợ cô làm việc.Người đàn ông trong nhà chính là lao động chính trong nhà, vừa thổi gió vừa quạt củi, rất nhanh lửa đã cháy lên rồi.
Bữa sáng làm món cháo khoai lang đỏ và bí đỏ, ăn rất thanh đạm lại còn ngon miệng, khoai lang đỏ thơm ngọt mềm mại kết hợp với bí đỏ, nấu gần chính thì bỏ thêm gạo kê vào nấu cháo, chỉnh lửa nhỏ chầm chậm ninh dần.
Chỉ chốc lát sau đã có thể ngửi được một mùi hương ngọt ngào lại ngon miệng bay khắp gian phòng..